12. Nếu muốn đuổi kịp hành trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính là hôm nay, cậu ta rõ ràng đã kiểm tra đến vạn vô nhất thất, hơn nữa kỹ sư máy móc cũng cùng nhau kiểm tra, sao có thể xuất hiện vấn đề như vậy? Thôi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, cậu ta cũng không thể thoái thác tội của mình, hy vọng duy nhất giờ phút này chính là máy bay có thể bình an hạ cánh, như vậy kể cả về sau cậu ta không thể làm phi công, cậu ta cũng chấp nhận.

Có lẽ thần tiên nào đó nghe thấy lời cầu nguyện của bọn họ, cũng có lẽ nên cảm tạ Triệu Minh không phụ sự nổi danh, kỹ thuật phi hành đúng là rất tốt, máy bay của bọn họ đã trải qua thời gian nguy cơ xóc nảy nhất, sự lo lắng của mấy trăm người có thể hạ xuống, đáp xuống sân bay mưa dầm kéo dài của Los Angeles.

Ở dưới sân bay đã có rất nhiều nhân viên cứu viện đang chờ sẵn, bọn họ nhìn máy bay AP591 đầy khói đặc đang từ từ trượt đến, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra.

Động cơ trục trặc, máy bay vẫn an toàn hạ cánh, đây là vạn hạnh trong bất hạnh. Tất cả mọi người đều nghĩ như thế.

Tất cả tiếp viên hàng không phần lớn lớp trang điểm đã bị nước mắt làm phai bớt, nhưng may mà không xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn tận trách mà hướng dẫn hành khách rời khỏi máy bay theo thứ tự. Đứng ở cửa cabin, nhìn các hành khách giống như chạy trốn xuống khỏi máy bay, tươi cười trên mặt Gia Hân đã rất mệt mỏi, lại vẫn nỗ lực tiếp tục duy trì. Từ từ, cô ta nhìn thấy một người quen, Thanh San xách ba lô đi ra, trên trán sưng đỏ, hiển nhiên là bị thương, nhưng so với các hành khách khác lại bình tĩnh hơn nhiều, đối với việc này chẳng những không truy cứu còn gật đầu với cô ta một cái, mỉm cười một chút.

Bỗng nhiên Gia Hân liền không ghét cô ấy như vậy, tuy rằng vẫn không thích nhưng ít nhiều cũng có chút thay đổi.

Thanh San cũng không dừng lại. Cô xuống máy bay liền vội vàng rời đi, có thể bình an xuống mất đất cô đã cảm thấy vô cùng may mắn, ngày mai cô còn phải mở họp ở New York, hiện tại phải nhanh chóng tìm xem có máy bay nào đến New York không, nếu không sẽ không kịp.

Thật ra bây giờ tim cô vẫn còn đập rất nhanh, nếu có thể, cô hy vọng đời này không bao giờ ngồi máy bay nữa, nhưng cô cũng biết đó chỉ là nghĩ mà thôi.

Nhưng mà, đi được một đoạn, mưa nhỏ xối trên người, Thanh San bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn lại, hành khách đã đi ra ngoài gần hết, người phụ trách hãng bay SWA còn phải giải thích và bố trí phương án xử lý, giờ phút này lưu lại sân bay cũng chỉ có vài người, phần lớn là nhân viên sân bay, cùng với... nhân viên đội bay chuyên AP591.

Lúc Triệu Minh xuống máy bay, quần áo trên người không thể nói là sạch sẽ, thậm chí có chút hỗn độn. Bên ngoài trời đang mưa nhưng cô cũng không rảnh lo nhiều như vậy, đi thẳng đến chỗ động cơ máy bay,

Bọn họ đang tra nguyên nhân trục trặc. Làm cơ trưởng chuyến bay lần này, Triệu Minh còn phải phụ trách trục trặc của máy bay?

Tâm thần Thanh San cứ đứng như vậy nhìn lên, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình còn vội vàng rời đi.

Triệu Minh hình như bị thương, trên chỗ cánh tay áo sơ mi có chút vết màu đỏ, cô đứng ở chỗ động cơ máy bay, đằng sau là mấy phi công khác, bọn họ đang tranh luận cái gì đó, cô vẫn luôn cảm thấy, bình thường thái độ của Triệu Minh cũng đã đủ lạnh nhưng hiện tại còn cảm thấy vô cùng nghiêm khắc. Thanh San co rúm lại quần áo trên người đều sắp bị xối ướt hết, cô không thể tiếp tục đứng ở đây.

Chần chờ một lát, cô xoay người rời đi, đúng lúc đó, có thể là người kia bị nhìn thời gian quá dài đã phát hiện, cô nhìn lại phương hướng Thanh San rời đi.

"Triệu Minh, cô nói xem, tôi xử lý như vậy hợp lý chưa?"

"Trước khi cất cánh, động cơ xác thực không có trục trặc gì, phụ trách kiểm tra động cơ không chỉ có phó phi công Quý Quân còn có kỹ sư cơ giới, tôi tin tưởng vào năng lực của bọn họ." - Triệu Minh liếc mắt một cái nhìn cấp trên mặc đồ phản quang, bình tĩnh nói

Thủ trưởng nhăn mi lại: "Cho nên?"

"Cho nên, nếu nhất định phải truy cứu trách nhiệm, là cơ trưởng phụ trách Quý Quân, tôi cũng có một phần thất trách, vì vậy tính cho tôi một phần mới được."

Công ty đối với sự cố phát sinh lần này cũng không thể xử lý ngay tại chỗ, thủ trưởng ở chỗ này nhiều lắm cũng chỉ có thể hỏi hai câu đơn giản, trách nhiệm chân chính quy về ai phải đợi sau khi điều tra kết thúc sẽ mở họp công bố. Nhưng mà, cứ việc còn chưa điều ta, cũng còn chưa tuyến bố, thủ trưởng buột miệng thốt ra hai chữ "dừng bay" mang theo ý trách cứ cũng đủ làm phi công phải kiêng dè.

Triệu Minh chủ động yêu cầu dừng bay, việc này đối với mọi người mà nói đều là việc đáng chê cười, ngay cả Lâm cơ trưởng và Trần Phong đều cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, nhìn cô với ánh mắt như kẻ bị bệnh tâm thần.

Quý Quân đầy mặt nước mắt, tất cả hôm nay cả đời cậu ta đều sẽ không quên. Trần Phong, đứng ở phía sau Lâm già, một khắc trước ở trên máy bay còn sợ hãi và hối hận thì giờ phút này lại cảm thấy vô cùng đáng giá. Nếu có thể đuổi người đáng ghét đi, vậy là tốt nhất, kể cả không thể đuổi thì có thể làm cho bọn họ không xuất hiện trước tầm mắt mình thời gian dài như vậy, cũng đủ cho cậu ta giải sầu.

Bởi vì lệch múi giờ, bây giờ ở Los Angeles đã là đêm khuya, đã không có máy bay đi New York. Thanh San tính đi tính lại, chỉ có thể tạm thời ở lại, đặt vé máy bay ngày mai. Nếu chỉ có một lựa chọn như vậy không cần lãng phí thời gian, nhanh chóng đặt vé máy bay rồi tính. Thanh San nói với chính mình như vậy, quyết đoán đặt vé máy bay ngày mai, sau đó kéo vali chuẩn bị rời sân bay tìm chỗ nghỉ ngơi. Còn mấy giờ nữa trơi mới sáng, cô phải tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

Chính là mới đi được vài bước, sắp tới cửa lớn của sân bay, cô lại do dự.

Thình lình, cảnh tượng cô ngoái đầu nhìn lại sau khi xuống máy bay lại nảy lên trong đầu cô, sườn mặt Triệu Minh bị dính nước mưa lạnh như băng giống như liền hiện ra trước mắt cô, cô dùng sức lắc đầu, cũng không có cách nào đem hình ảnh đó ném ra khỏi đầu.

Bộ phim "Người yêu tân kiểu" có một câu thoại, trong mộng mơ thấy người, tỉnh lại liền phải đi gặp anh. Giờ phút này tuy cô không phải đang nằm mơ nhưng cảm giác việc này lại có phương hướng phát triển tương tự.

Thanh San tự dưng bực bội với chính mình, giày cao gót nện xuống sàn hằn học, mình tại sao với nữ nhân kia lại có cảm giác của bộ phim tình cảm chứ?

Đương nhiên đây là lối ra một cửa, đã ra rồi làm sao có thể quay vào bên trong. Nhưng mà nếu như không gặp, cũng muốn nhìn thấy...

Đêm khuya, một người phụ nữ độc thân kéo vali xuyên qua sân bay. Nhưng bản tính bướng bỉnh, dựa vào trí nhớ mà tìm thấy cánh cửa dẫn ra sân bay kia, cô cúi đầu đi qua, cửa đã khóa rồi, đương nhiên là cô không vào được.. Thanh San tạm thời buông vali chạy đến một bên cửa kính đứng yên, nỗ lực nhìn về phía bên trong sân bay, giữa màn đêm, bên ngoài đèn sáng, mưa bụi trên sân bay dừng lại trên những máy bay kia, cô muốn tìm được cái máy bay đó cũng thật không dễ dàng. Tầm mắt Thanh San chuyển một vòng vẫn không có thu hoạch gì, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn muốn nói, cô cảm giác rất mất mát, trong lòng vẳng vẻ, giống như có thứ gì đó rời đi, như thế nào cũng không kéo lại được.

Không thích ứng được liền giơ tay che lại tâm tư trong lòng mình, Thanh San thất vọng mà thu hồi tầm mắt chuẩn bị rời đi, nào biết vừa quay người lại liền nhìn thấy người cô muốn gặp đứng ở nơi đó, trên tay còn kéo theo hành lý của cô.

Thanh San ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn, Triệu Minh đứng ở kia, tay kéo theo rương hành lý của cô, trên mặt mệt mỏi, khóe miệng rũ xuống.

"Ở sân bay nước ngoài đừng để hành lý rời khỏi người, nếu không một lúc cô vứt hành lý ở đâu cũng không biết đâu."

Thanh San bị cô nói cho từ phát ngốc đến bừng tỉnh, sờ sờ đầu, có chút xấu hổ mà đì lên tiếp nhận hành lý của mình, rũ mắt đá mũi chân nói.

"Cũng không phải lần đầu xuất ngoại, nhưng khi nãy sốt ruột, mới buông hành lý ra..."

Triệu Minh hơi hơi ngước mắt, rất có hứng thú với đề tài này.

"Ừm, vậy chị gấp gáp sốt ruột gì vậy?" - Triệu Minh nhướn mày.
Thanh San ngẩn ra, không trả lời, cô nếu trả lời như trong lòng có khả năng sẽ bị người ta hiểu lầm, cô không hy vọng bị hiểu lầm.

Cô không trả lời.

"Chị giờ này đứng ở đây tìm ai vậy ?"

Thanh San lời nói như nghẹn ở cổ họng , chính là không thể nói ra, nghẹn đến mức khó chịu, cô cắn môi, bắt đầu hối hận quyết định của chính mình.

Triệu Minh cứ vậy, bước tới gần Thanh San.

"Tìm tôi đúng không?"

Bởi vì khoảng cách quá gần, cô ta nói lời như vậy gần như hô hấp còn chiếu lên mặt cô, Thanh San vừa rồi dính mưa lạnh, hiện tại cả người lại nóng lên, cô ngẩng đầu hít sâu, tầm mắt nhìn chằm chằm một bên, không dám nhìn người phụ nữ kia.

"Không. Chỉ nhìn linh tinh thôi!"

Triệu Minh cười mỉm, tay vẫn nắm chắc hành lý của San, kéo đi.

"Cô làm gì vậy?"

"Hôm nay máy bay trục trặc làm cho hành khách phải dừng tại Los Angeles, ngày mai công ty sẽ bố trí chuyến bay mới đưa mọi người đến New York, nếu chị đặt vé máy bay khác rồi thì trực tiếp hủy đi, chuyến bay của SWA chắc chắn sẽ sớm hơn, không sợ muộn đâu."

Cô trả lời vấn đề rất toàn diện nhưng lại có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thanh San căn bản không muốn hỏi cái này.

"Tôi đang hỏi vali của tôi!" - Cô bước lên vài bước, bắt lấy hành lý của mình, làm cho đối phương không thể bước tiếp, cô không thể không quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.
Vóc dáng Thanh San cũng không thấp nhưng hiển nhiên Triệu Minh càng cao, vị trí như vậy, cô chỉ hơi nhìn xuống là có thể đối diện với San.

Chuyến bay đi New York ngày mai mấy giờ cất cánh, đăng ký lúc nào, khi nào tới sân bay, người rõ ràng những việc này nhất, cô đoán xem là ai?"

...Này còn phải hỏi sao.

Đương nhiên là  cơ trưởng.

Cũng chính là...... Triệu Minh.

Thanh San hơi hơi nhíu mày nhìn về phía Triệu Minh,

"Nếu chị muốn đuổi kịp hành trình thì nên tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, đây mới là lựa chọn đảm bảo nhất!"

"..."

Lập luận không chê vào đâu được, từng câu từng chữ đều là ý tốt, ngày mai bay đi New York hiển nhiên không phải Triệu Minh làm cơ trưởng, sự cố phi hành lần này không biết hãng bay sẽ xử phạt cô như thế nào, nhưng rõ ràng cô vẫn biết hành trình chuyến bay ngày mai như thế nào, điểm này là không thể nghi ngờ.

Thanh San nếu thật sự muốn đến kịp hội nghị liền đích xác nên làm giống như vậy.

Chỉ là có một số việc cô vẫn không rõ.

"Nhưng thật ra cô cũng không cần giúp tôi như vậy, tôi có thể đuổi kịp hành trình hay không cũng không liên quan trực tiếp đến cô." - Thanh San hơi hơi cúi đầu, tự nói.

Triệu Minh chậm rãi đẩy cửa trước mắt ra, trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi ra đến bên ngoài sân bay, kế tiếp nên đi khách sạn trước, công ty đã bố trí tốt khách sạn, bọn họ chỉ cần đi qua là được.

Dừng chân lại, duỗi tay vẫy xe taxi.

"Giống như lần trước chị mời tôi ăn cơm vì ảnh hưởng tới tôi. Hiện lần này làm chẫm trễ hành trình của chị, là tôi điều khiển máy bay bị trục trặc, tôi cũng phải có trách nhiệm. Vì vậy, mời chị lên xe!"

Triệu Minh còn ném vali vào ghế phụ, người cũng ở trên xe rồi, Thanh San chỉ đành bước vào.

Khi bọn họ ngồi taxi tới khách sạn mà hãng bay bố trí cho hành khách, Triệu Minh đi phía trước đặt một phòng, phòng giường lớn, Thanh San đi theo phía sau, cũng tính đặt một phòng, chưa kịp mở miệng đã bị Triệu Minh lôi đi.

"Chúng ta ở cùng nhau!"

??? Vui đùa cái gì vậy?

Thanh San kinh ngạc nhìn cô, Triệu Minh một tay lôi kéo cổ tay San, một tay kéo vali.

"Như vậy rất phiền cho cô nghỉ ngơi, tôi tự đặt một phòng là được!"

"Phiền? Tôi muốn làm phiền chị!"

Cả hai đã vào tới phòng, thành công lôi San vào trong, cứ vậy tháo cúc áo đồng phục, ai cũng không đoán được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro