Chương 129: Bóng ma lúc nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 129: Bóng ma lúc nhỏ

Có người yêu làm bạn thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mỗi một trận phong ba trong cuộc đời đều là một lần rèn luyện. May mà, luôn có người ở lúc thích hợp nhất bung một cây dù, nắm tay người bên cạnh cùng đi đến bến bờ ấm áp.

Lộ Tây Trán khó có khi được nhẹ nhõm, mỗi tối đều có Kiều Ỷ Hạ ở bên cạnh nàng, hai người không có chủ đề cố định, có đôi khi sẽ chia sẻ cõi lòng của nhau trong quãng thời gian xa cách này, tư thái và thần sắc của đối phương khi xuất hiện trong từng giấc mộng của mình. Yêu thương là không thể biểu đạt hết, nhớ nhung càng không thể dùng chữ Hán bác đại tinh thâm để hình dung. Chỉ có một lần nữa cảm nhận sự ấm áp khi ôm nhau thì mới cảm thấy tất cả những khổ cực vừa qua đều đáng giá. Khổ cực bị hòa tan dần dần trong vui sướng khi gặp lại nhau, biến thành ngọt ngào.

Trước ngày xuất viện một ngày, cả hai nằm trên một chiếc giường, bên dưới tấm chăn là hai bàn tay gắt gao nắm chặt. Trong bàn tay còn lại của Lộ Tây Trán là một chiếc khăn mặt, giúp Kiều Ỷ Hạ lau mồ hôi trên trán.

"Thương Thương, giúp em một chút."

Lộ Tây Trán nghiêng mình, ôm cô vào lòng, vuốt lên mái tóc trơn dài của cô: "Tin tưởng chị."

Nàng luôn đặt chuyện của cô trong lòng, lần đến Trường Hoa ấy, cô đột nhiên cuồng loạn, lục thân không nhận, Lộ Tây Trán liền nảy sinh tò mò với "tâm lý ám ảnh" phát sinh trên người Kiều Ỷ Hạ không được bao lâu. Tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng mà cũng giống như đạo lý có trăng tròn tất phải có trăng khuyết, có thân mật hơn nữa thì cũng cần có không gian riêng tư. Ngoại trừ lần gặp ác mộng lần đầu tiên đó, Kiều Ỷ Hạ chẳng mấy khi nhắc đến chuyện cũ, Lộ Tây Trán cũng chưa từng nói với Kiều Ỷ Hạ về chuyện của PSYJO, cả hai vẫn luôn tôn trọng đối phương, mãi cho đến khi Lộ Tây Trán phát giác được chuyện năm xưa đang từng bước chen vào cuộc sống của Kiều Ỷ Hạ, nàng đã không thể nào mặc kệ được nữa.

Chân tướng chuyện năm đó rốt cuộc là gì, năm ấy, rốt cuộc thì hai chị em Kiều Ỷ Hạ cùng Kiều Ỷ Huy đã trải qua những gì?

Hôm sau, ngoại trừ Mạnh Lưu Sâm và Lam Tuyết Ngô thì hai vợ chồng Thương Lục và Bạch Anh cũng đến. Đôi vợ chồng nhỏ này càng ngày càng có tướng phu thê rồi, mặc một thân đồ tình nhân, rất có phong cách Tây phương. Kiều Ỷ Hạ làm việc ở Cảnh cục vài năm, thu hoạch lớn nhất không phải là phá được bao nhiêu vụ án, được bao nhiêu lần khen thưởng, mà là kết giao với hai người bạn này. Nghe nói gần đây Thương Lục được thăng chức, Kiều Ỷ Hạ rất vui cho cậu, Bạch Anh đương nhiên không cần phải nói, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Kiều Ỷ Hạ trêu chọc Bạch Anh không như trước đây nôn nôn nóng nóng, làm việc đã an tâm hơn không ít, con người cũng trở nên dịu dàng. Bạch Anh đỏ mặt nói cho cô biết mình đã mang thai được hai tháng rồi. Quả nhiên, trên thế giới này không có chuyện gì hưng phấn hơn chuyện được làm mẹ. Một người phụ nữ tản ra hào quang của người mẹ, càng xinh đẹp hơn bất kì một mỹ nữ trang điểm lòe loẹt nào.

Một lần nữa quay về căn nhà nhỏ hạnh phúc của cả hai, trong lòng có cảm giác yên ổn mà đã lâu không thấy. Những ngày này Kiều Ỷ Hạ mệt muốn chết rồi, Lộ Tây Trán vẫn như ngày trước dỗ dành cô ngủ rồi, sau đó mới tự mình đến thư phòng bắt đầu làm việc. Charles đã gởi email cho nàng, Hạ Lan Thu Bạch từ chối cổ phần Lộ Tây Trán tặng, số cổ phần đó tạm thời đang được Charles giữ. Charles tỏ ý, chỉ cần Lộ Tây Trán nguyện ý, những cổ phần này vẫn thuộc về Lộ Tây Trán, nàng mãi mãi là đại cổ đông của Thế Tinh.

Một mặt khác, là đọc một email về kết quả giám định một vụ án hình sự. Cái email này đã từng được đọc rồi, thật ra là, vào khuya hôm qua Lộ Tây Trán đã nhận được và đọc email này. Nhìn kết quả được viết trên đó, Lộ Tây Trán không khỏi một lần nữa siết chặt nắm đấm, đôi mày thanh tú cau chặt lại.

Ngày hôm sau Kiều Ỷ Hạ vì sự trông chờ của cha mình mà quay về Kiều gia, cùng cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên. Mà Lộ Tây Trán thì lập tức một mình đến cô nhi viện ở ngoại ô.

"Là Lộ tiểu thư à?"

Lộ Tây Trán nhìn về phía vị phu nhân có gương mặt thân thiết này, nhẹ gật đầu.

"Lộ tiểu thư, mời ngồi." Hai người ngồi xuống, quý bà này mới nói tiếp: "Lộ tiểu thư, thật đáng tiếc, tôi nhớ cô cũng đã biết, viện trưởng Lâm đã qua đời vào năm trước rồi."

"Tôi biết, mười năm trước viện trưởng Lâm đã về hưu, chẳng qua bà với tư cách là người kế nhiệm, đối với chuyện năm đó, có lẽ cũng có chút hiểu biết đi."

Trịnh Hà gật đầu: "Những đứa trẻ mà cô nhi viện chúng tôi nuôi dưỡng đa số đều có cha mẹ chết sớm, hoặc là bị cha mẹ vứt bỏ. Mỗi cặp vợ chồng thiện tâm nhận nuôi một đứa trẻ nào cũng đều có ghi chép rất rõ ràng. Cho nên, có thể khẳng định, vị Kiều Ỷ Hạ tiểu thư kia, đúng là được vợ chồng Kiều gia nhận nuôi lúc cô ấy được hai tuổi." Sau đó bà liền đưa một phần văn kiện: "Cụ thể thế nào thì cô có thể xem ở tài liệu này. Mãi đến sau này khi tôi đến đây, viện trưởng Lâm còn thường xuyên nhắc về cô ấy với tôi, nói cô nhi viện có nhiều trẻ em như vậy, cô ấy là đứa trẻ có vận mệnh tốt nhất, cha nuôi mẹ nuôi luôn coi cô ấy như con ruột, mà cô ấy thiên tư thông minh, cuộc sống cũng cực kì hạnh phúc. Kiều tiên sinh mỗi năm đều gởi bản báo cáo về quá trình trưởng thành của Kiều Ỷ Hạ qua email, mãi cho đến khi cô ấy được mười tám tuổi."

"Như vậy trước khi cô ấy được nhận nuôi, có biểu hiện nào khác thường hay không? Tôi là nói, có chỗ nào không giống với những đứa trẻ mới sinh khác không?"

Trịnh Hà khẽ nhíu mày, nói: "Chuyện này thật ra tôi chưa từng nghe viện trưởng Lâm nhắc đến, chẳng qua tôi nghĩ, có lẽ là không. Những đứa trẻ này đều được kiểm tra sức khỏe định kì, nếu như thân thể có gì khác thường, sẽ được ghi chép lại rồi."

Lộ Tây Trán đứng dậy, biểu thị cảm ơn, mong muốn rời đi.

Trước khi nàng đi Trịnh Hà có nói với nàng: "Lộ tiểu thư, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ nuôi cô ấy đến lúc hai tuổi, về phần chi tiết quá trình phát triển của cô ấy, tôi cảm thấy cô nên đi hỏi cha mẹ nuôi của cô ấy thì tốt hơn."

Ra khỏi cô nhi viện, có hai cô bé buộc bím hai sừng đang chơi ném bao cát, không cẩn thận ném trúng người Lộ Tây Trán. Cách một lớp quần áo dày, nàng không có cảm giác đau chút nào, cúi người xuống nhặt bao cát trả lại cho hai đứa bé. Cô bé cười ngọt ngào, cũng không sợ người lạ, hai tay ôm lấy eo nàng, gương mặt nhỏ nhắn dán lên đùi nàng, mềm mại nói mấy chữ "cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp". Nàng cũng không ngại hai đứa bé chơi một thân bùn đất sẽ làm bẩn quần áo của mình, ngược lại còn vươn tay xoa xoa đầu chúng nó.

Nếu như không phải trước đó biết trước chúng nó là mấy đứa trẻ của cô nhi viện, có lẽ Lộ Tây Trán đã cho rằng chúng là tiểu công chúa được cha mẹ nâng niu trên lòng bàn tay. Nhưng trên thế giới này có quá nhiều chuyện không thể dùng tâm lý học để giải thích, mỗi người cũng không dựa vào quỹ đạo sinh hoạt mà người khác sắp xếp cho mình để lớn lên, những đứa trẻ bị ông trời đối xử không công bằng kia, vẫn phải kiên cường mà lạc quan sống tiếp.

Nàng lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, là cảnh sát Bành đúng không? Tôi là Lộ Tây Trán...."

Bóng lưng thon dài mà yểu điệu của nàng, dần dần mơ hồ trong dòng chảy thời gian, biến mất trong tiếng hoan thanh tiếu ngữ của đám trẻ.

Bên kia, ba Kiều cùng mẹ Kiều không hề nhắc đến chuyện của Lộ Tây Trán, trên bàn đầy đủ thân thích, trong đó có cả Lam Tuyết Ngô. Lúc ở nhà Kiều Nhất Hải không thích quá náo nhiệt, càng thích ba người một nhà ở cùng một chỗ ăn một bữa cơm đơn giản. Lần này gọi những thân thích mà ngày thường rất hiếm khi liên lạc đến, có thể thấy được mức độ coi trọng của Kiều Nhất Hải dành cho con gái.

Lộ Tây Trán đã nói với cô, bảo cô hôm nay cứ ở nhà, bồi cha mẹ cho tốt, nhưng thật không ngờ cô vẫn chạy về.

"Tùy hứng." Lộ Tây Trán đóng laptop lại, đứng dậy đi đến bên người cô, nói móc.

Kiều Ỷ Hạ cũng không tức giận, cầm cái cà mèn trong tay đi vào phòng bếp, lúc đi ra thì một tô cháo nóng hổi, mùi thơm tản khắp bốn phía.

"Có một dì giúp việc trong nhà nói, trước kia dạ dày của con gái dì ấy không tốt, mỗi ngày dì ấy liền giúp cô bé nấu loại cháo này, kết quả chưa đầy một tháng, con gái không chỉ khôi phục, mà khẩu vị cũng tốt hơn trước đây. Hôm nay lúc dì ấy nấu em vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, học cũng không tệ lắm, sau này em sẽ nấu cho chị ăn." Kiều Ỷ Hạ dùng muỗng nhỏ khuấy cháo trong tô, để nó bớt nóng, sau đó múc một muỗng đưa đến bên miệng Lộ Tây Trán.

"Rất ngon."

Kiều Ỷ Hạ cười rộ lên: "Ừm, từ nhỏ em đã ăn cơm do dì ấy nấu, bởi vì trù nghệ của mẹ em không tốt lắm, cho nên ba của em không cho bà xuống bếp. Nhưng bà cũng rất vui vẻ, lâu lâu ngẫu hứng vẫn đi nấu vài món. Mỗi lần thiên tính đầu bếp của bà bị khơi dậy, chỉ khổ cho hai cha con bọn em. Không thể không ăn cũng thôi đi, còn phải đổi đủ mọi cách để khen bà, chọc cho bà vui vẻ."

"Cha mẹ em đối với em rất tốt, có lẽ em nên chủ động chia sẻ với họ một chút. Thật ra thì cha của em, tuổi của ông cũng không thấp nữa, em với tư cách là con gái duy nhất của ông, nên sớm để ông bảo dưỡng tuổi già."

"Chị là muốn nói, em nên quay về công ty?"

Lộ Tây Trán gật gật đầu.

"Vậy còn chị?" Kiều Ỷ Hạ hỏi, bây giờ Lộ Tây Trán đã không còn là người của Mạnh thị, mất việc làm, nàng nên làm gì bây giờ?

"Chị?" Kiều Ỷ Hạ nhẹ nhàng cười cười, "Chị còn một ít tích cóp, có thể không so được với gia sản của nhà em, nhưng mà nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề gì. Hơn nữa, với tư cách là nữ giáo sư thiên tài trẻ tuổi mỹ mạo nhất thiên hạ, chị cũng không cần lo lắng sẽ không có việc làm, những người muốn mời chị còn phải chen lấn vỡ đầu đó."

"Vậy, chị muốn tiếp tục dạy học sao?" Thấy Lộ Tây Trán không nói lời nào, Kiều Ỷ Hạ tiếp tục hỏi, "Trở lại nước Mỹ?"

"Nếu không thì sao đây?"

Kiều Ỷ Hạ gục đầu xuống: "Cũng đúng, chị vốn là đến từ nước Mỹ, bây giờ muốn trở về, cũng không có gì không đúng." Kiều Ỷ Hạ ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, cầm cái bát trên bàn, chuẩn bị đến phòng bếp rửa sạch.

"Làm sao mà đi theo chị lâu như vậy, vẫn không có chút tiến bộ nào thế?" Lộ Tây Trán ôm cô từ sau lưng, "Ai nói chị đến từ nước Mỹ thì phải quay về Mỹ? Chị là người Trung Quốc, ở lại Trung Quốc, mới không cần phải về nơi đó. Huống hồ, trong thiên hạ, không phải chỉ có nước Mỹ mới có trường học, giáo sư cũng giống như giáo viên bình thường, trên lưng đeo trách nhiệm truyền đạo thụ nghệp, giải thích nghi vấn, ở đâu có người khao khát hiểu biết, ở đấy có người truyền thụ kiến thức. Huống chi, so với thân phận giáo sư này, chị càng thích một thân phận khác hơn, chính là Kiều phu nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro