Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Phong và Martha đều đã chết, Phương Khôn tìm được đường sống trong chỗ chết quả thật sợ hãi không nhẹ.

Hắn luôn luôn tự xưng là tuổi trẻ lớn gan, vào Nam ra Bắc gặp qua quỷ, nào có cái gì có thể làm hắn sợ? Nhưng hắn trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Vệ Phong cùng thi thể đầy máu của Martha, đêm đó liền phát sốt.

Phương Khôn đã là người có tuổi, nhà quá lớn, lúc tỉnh lại từ ác mộng luôn cảm thấy có tiếng bước chân từ xa tiến lại. Tối hôm đó hắn phát sốt vẫn luôn nói sảng, thật vất vả mò lấy điện thoại, gọi điện thoại cho bạn gái trước, nhưng căn bản không gọi được.

"Nữ nhân đê tiện này đem tôi kéo xuống bùn?" Phương Khôn ném điện thoại xuống giường, huyệt Thái Dương co rút đau đớn, các đốt ngón tay đều đang đau, uống hai ly nước lớn nhưng mồ hôi cũng không xuất ra, nước tiểu tích tụ đến mức bụng dưới căng đau.

Hắn lao lực đứng lên đến phòng vệ sinh, bật công tắc đèn đèn phòng vệ sinh, trước mắt vẫn tối đen như mực.

Không có điện? Không thể nào a.

Phương Khôn bật lại vài lần,vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy.

Hắn trở về muốn mở đèn phòng khách, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt bê bết máu, sợ đến hắn kêu to!

Martha tóc tai bù xù bay đến, cả người toàn máu chất vấn hắn: "Vì sao anh không cứu tôi, tôi muốn kéo anh xuống địa ngục!"

Phương Khôn giật mình tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi.

Là mộng...

Hỗn đản! Đã chết rồi còn dọa người!

Phương Khôn gần đây phi thường không may, làm ăn không được, tình cảm tan vỡ. Mắt thấy sẽ nghèo đến bán nhà hắn cũng không đoái hoài đến mặt mũi, về nhà tìm ba hắn.

Ba của Phương Khôn quả thực có tiền, nhưng ba hắn từ nhỏ đến lớn đều không thích hắn, ngại hắn vô dụng. Qua nhiều năm như vậy coi như chỉ cho hắn chút tiền khởi bước lúc hắn nói muốn làm ăn, nhưng ít tiền này cũng không đủ cho em trai hắn ra nước ngoài vui chơi tiêu xài một lần.

Đúng vậy, Phương Khôn có một đứa em trai, là em ruột, nhưng cùng hắn một chút cũng không giống. Lớn lên là tiểu bạch kiểm, biết khoe mẽ khiến ba mẹ hài lòng, vận khí cũng tốt, việc làm ăn đến nay vẫn tốt. Có người nói đoạn thời gian trước cùng một vị cô gái có gia thế đính hôn, thật là phong quang đắc ý, khiến ba hắn cười đến muốn tét miệng.

Đều là ba mẹ, thế nào lại bất công cứ như vậy!

Phương Khôn biết hắn lúc này đầy bụi đất trở lại khẳng định lại bị chế nhạo, nhưng hắn thực sự cùng đường, thật chẳng lẽ muốn bán nhà lưu lạc đầu đường sao!

"Mày thật sự không biết xấu hổ mà mở miệng sao, lúc trước không phải hào ngôn chí khí nói cả đời này cũng sẽ không dùng một phân tiền của tao sao? Thế nào. Lại cụp đuôi trở về rồi?" Ba hắn thẳng thắn: "Nếu như mày có phân nửa bản lĩnh của em trai mày thì tao sẽ đốt nhan cúng bái!"

Phương Khôn thiếu chút nữa bùng nổ!

Lão tử cho dù xin cơm cũng sẽ không đến cửa nhà các người!

Phương Khôn nổi giận đùng đùng lái xe đi, muốn phóng nhanh cho hả giận, lại bị xe khác cản đường khó có thể di chuyển, tức giận điên cuồng nhấn kèn, nhưng xe trước mặt chính là chậm rãi chiếm mặt đường tứ bình bát ổn.

Sau khi rẽ đường xe kia trái lại chậm lại, Phương Khôn nhân cơ hội đuổi theo, đối phương hạ cửa kính xuống, lạnh lùng nói: "Anh có bệnh a? Ấn còi cái gì, không thấy phía trước có tại nạn sao? Có bản lĩnh anh bay qua đi?"

Phương Khôn con mắt đều thẳng, cư nhiên là bạn gái cũ của hắn!

Tang Thanh Nhã ngồi trong xe của Cao Ấu Vi, lẽ ra hai người hôm nay đều không có chuyện gì tâm tình không tệ muốn lên trên núi ngắm cảnh tuyết, hết lần này tới lần khác phía sau không biết là người nào luôn nhấn còi thúc dục, Tang Thanh Nhã cơn tức liền dâng lên.

Sau khi mắng xong nàng cũng nhận ra Phương Khôn, không nói gì, đem xe cửa kính kéo lên, bảo Cao Ấu Vi nhanh lên một chút.

"Làm sao vậy?" Cao Ấu Vi vẻ mặt nàng không đúng, hỏi.

"Không có gì, nhìn thấy thứ bẩn." Tang Thanh Nhã nói.

Lúc này đến phiên Phương Khôn bị người khác nhấn còi, hắn mất hồn mất vía giật bắn cả người!

Tang Thanh Nhã thật sự bị Cao Ấu Vi câu đi trở thành biến thái?! WTF!

Phương Khôn quả thực không thể hiểu được thế giới này, trên đời này nam nhân nhiều như vậy, vì sao Tang Thanh Nhã lại luẩn quẩn trong lòng cùng nữ nhân lăn lộn cùng một chỗ? Cũng là bởi vì Cao Ấu Vi có tiền?!

Phía sau tiếng còi không ngừng, Phương Khôn một đoàn tá hỏa cắm ở ngực thế nào cũng không nuốt trôi, ngừng nhấn còi bước ra ngoài tìm một cái cờ lê trong cóp sau, đi đến trước xe của người nãy giờ vấn nhấn còi với hắn, lực mạnh đập một cái, cửa sổ xe rầm một tiếng toàn bộ vỡ nát.

Trên xe bước xuống hai nam nhân, chiều cao trên dưới 1m90, cánh tay còn to hơn chân hắn!

"Đây là gí gì?" Hai người vây quanh Phương Khôn: "Huynh đệ, anh có bệnh? Muốn chết?"

Phương Khôn không nói hai lời vun cờ lê lên đánh, người đàn ông kia giơ tay lên cản lại, Phương Khôn giống như là đập phải săm lốp xe, vũ khí đều bị chấn động rơi xuống. Nam nhân phía sau hắn một cước đá vào trên lưng hắn, trực tiếp đem hắn đạp đến ngã ngang trên đường.

"Đánh nhau!" Người đi đường đều tránh ra, giao thông triệt để tê liệt. Phương Khôn ngã một cái thất điên bát đảo máu mũi chảy ròng, nhìn hai người kia đuổi theo liền nhanh chóng đứng lên chạy về trong xe, cấp tốc quay đầu.

Máu mũi nhuộm đỏ toàn bộ quần áo, cánh tay cùng đầu gối đều trầy xước, Phương Khôn càng thêm không cách nào bình tĩnh.

Nghĩ đến bạn gái cũ cư nhiên cùng Cao Ấu Vi hắn ghét nhất cùng một chỗ, hắn muốn bóp nát của tay lái! Bản thân lại bị đánh, ở trên đường thật là mất mặt!

Đều con mẹ nó là hai tiện nhân đó làm hại!

Không thể để cho hai tiện nhân này tiêu dao như vậy!

Phương Khôn dừng xe trong hẻm nhỏ.

Nói cho cùng hắn đã hai bàn tay trắng, hắn còn sợ gì chứ! Cao Ấu Vi, nhất định cho ngươi không được chết tử tế!

Tâm tình ngắm tuyết của Tang Thanh Nhã cùng Cao Ấu Vi cũng không bị ảnh hưởng, ở trên núi chụp rất nhiều cảnh đẹp. Cao Ấu Vi giống như nhiếp ảnh gia say mê công việc, lôi kéo Tang Thanh Nhã để nàng làm người mẫu.

Tang Thanh Nhã bình thường tính cách rộng rãi nhưng đối mặt ống kính lại có chút không được tự nhiên, thế nào cũng cười rất mất tự nhiên, sau khi xem ảnh càng là nản lòng thoái chí không muốn chụp nữa.

Nàng vừa xụ mặt Cao Ấu Vi liền nhân cơ hội chụp một tấm, hiệu quả cũng rất tốt. Ảo não lại có chút tức giận giống như đây là sắc thái trời sinh của Tang Thanh Nhã, đặc biệt xinh đẹp.

Lúc Cao Ấu Vi nhìn ảnh chụp cũng bị chấn kinh rồi: "Thì ra bạn gái nhà tôi thật sự thích hợp với dáng vẻ hung dữ, cứng rắn muốn giả ôn nhu hiền thục liền vặn vẹo. Xem này, tự nhiên biết bao."

Lời này vừa khen vừa chê Tang Thanh Nhã tìm không được chỗ nào để hạ miệng trả đũa, không thể làm gì khác hơn là nhéo một cái bên hông nàng, muốn xuống núi.

Không thể không nói, trời đông giá rét, vì mỹ cảnh thâm nhập núi lớn quả thật là một việc rất phân vân. Rốt cuộc là muốn xem mỹ cảnh hay là muốn mạng sống?

Lúc lái xe về nhà sắc trời đã tối, lại gặp phải đại tuyết, ngoài của sổ xe một mảnh trắng xoá, Tang Thanh Nhã bảo Cao Ấu Vi lái chậm một chút.

Qua khỏi đường nhỏ này là có thể đến Tứ Hoàn, đường sẽ dễ đi.

Bất quá con đường này hầu như không hề có đèn, gió bắc thổi vù vù ngoài xe, cần gạt nước đang không ngừng gạt tuyết, Cao Ấu Vi tập trung cao độ. Tuy rằng tốc độ xe của nàng rất chậm, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không có một kẻ không có mắt đụng phải nàng. Nàng một người cũng không phải quan tâm nhiều, mấu chốt là Tang Thanh Nhã còn ở trong xe, nàng không thể có bất kỳ sơ xuất nào.

Nhưng, thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Cao Ấu Vi đã cảm thấy chiếc xe đang lao đến trước mặt rất không thích hợp, con đường này mặc dù không bằng phẳng nhưng coi như rộng rãi, hai xe song song qua mặt còn dư nửa thước. Chiếc xe đối diện nàng rõ ràng đã nhìn thấy các nàng nhưng không có nửa phần ý tứ muốn tránh né, thẳng tắp mà xông đến.

Cao Ấu Vi nhanh chóng bẻ vô lăng né tránh, xe kia đã ở lúc cách nhau 10m rẽ qua một bên, hai xe cùng rẽ chỉ thấy đèn xe chợt lóe, Tang Thanh Nhã hoảng hốt thét lên.

Xe của Cao Ấu Vi dừng ở ven đường.

"Em không sao chứ?" Cao Ấu Vi vội vã tới hỏi Tang Thanh Nhã.

Tang Thanh Nhã lắc đầu, cảm thấy cổ quái, quay đầu nhìn lại nhìn chiếc xe cũng đang dừng bên kia.

"Là Phương Khôn!"

"Phương Khôn?" Cao Ấu Vi nheo mắt vừa nhảy.

Tang Thanh Nhã cả giận nói: "Phương Khôn tên khốn kiếp này có phải điên rồi hay không! Muốn mưu sát sao!"

Cao Ấu Vi trầm mặc một hồi, tháo dây an toàn của Tang Thanh Nhã, bảo nàng xuống xe.

Tang Thanh Nhã nóng nảy: "Anh đừng làm chuyện điên rồ tôi cảnh cáo anh....: "Lời còn chưa nói hết đã bị Cao Ấu Vi đẩy xuống xe.

"Cao Ấu Vi!"

Cao Ấu Vi quay đầu xe giẫm chân ga, thẳng tắp hướng xe của Phương Khôn mà xông đến.

Phương Khôn vốn thầm nghĩ hù dọa hai nữ nhân này, đang ở đó xem kịch vui, không thể tưởng tượng con mắt thiếu chút nữa bị đèn xe chiếu mù!

"Không thể nào...." Phương Khôn sửng sốt một giây, nhìn thấy phương hướng Cao Ấu Vi đang lao đến cùng tư thái căn bản cũng không phải đang đùa, còn đem Tang Thanh Nhã đẩy ra xe.... Nàng là muốn chơi thật sao! Kẻ điên này!

Phương Khôn vội vàng đem khởi động xe, nhưng Cao Ấu Vi tốc độ quá nhanh, gấp đến độ hắn một thân mồ hôi lạnh!

"Con mẹ nó—!"

Chỉ mành treo chuông! Cuối cùng Phương Khôn bỏ xe tránh né xe của Cao Ấu Vi, xe của Cao Ấu Vi không có bất kỳ dấu hiệu giảm tốc độ cùng lệch khỏi quỹ đạo nào, đánh bay kính chiếu hậu một bên xe hắn.

Phương Khôn thở hổn hển, giữa mùa động nhưng sau lưng đã ướt đẫm. Xe của Cao Ấu Vi dừng ở phía trước cách 10m, bỗng nhiên chuyển xe, lần thứ hai lao vào hắn!

Đây là tư thế ngươi chết ta sống không chịu bỏ qua! Phương Khôn không bao giờ muốn cùng kẻ bệnh tâm thần liều mạng này chơi tiếp nữa, nhanh như chớp mà bỏ chạy.

"Ha ha ha, thật không có mật, cứ như vậy còn muốn tới dọa lão nương." Cao Ấu Vi dừng xe, Tang Thanh Nhã bước đến, sắc mặt cực kém, thanh âm so với gió bắc còn lạnh hơn.

"Chị xuống mau."

"Ân?" Cao Ấu Vi ngoan ngoãn xuống xe, Tang Thanh Nhã một tát chụp lên cánh tay của nàng, vô cùng đau nhức, đau đến nàng ngao một tiếng.

"Làm gì vậy a!" Cao Ấu Vi bưng cánh tay khó hiểu nhìn Tang Thanh Nhã, từ sau khi cùng nào bắt tay giảng hòa đồng thời hấp dẫn lẫn nhau thẳng đến trở thành người yêu, Tang Thanh Nhã đã rất lâu không có đánh nàng. Lần này hạ thủ cũng không nhẹ, nói vậy đánh người bản thân tay nàng cũng đã tê rần rồi đi!

Tang Thanh Nhã cắn môi, ngực không ngừng phập phòng, đôi mắt tựa hồ có nước mắt lấp lánh: "Cao Ấu Vi! Chị biết chính chị đang làm cái gì sao?! Vạn nhất thật sự đụng phải người thì làm sao bây giờ! Chị muốn chết cùng nam nhân cặn bã kia?!"

Tang Thanh Nhã tức giận đến cả người run lên, tiếng quát cơ hồ lấn át cả gió tuyết, tiếng vọng trong đêm đông.

Nhìn thấy Tang Thanh Nhã tức giận như vậy, Cao Ấu Vi có chút chột dạ: "Chị.... Chị đương nhiên không muốn chết cùng hắn, chị làm gì phải chết cùng hắn a, chị khẳng định là hắn sợ rồi, nhất định sẽ bỏ chạy, nên mới đụng tới...."

"Vạn nhất hắn không né thì sao! Vạn nhất hắn né chậm một bước thì sao! Chị có nghĩ tới hậu quả hay không! Sao chị làm việc lại không có đầu óc như vậy!"

Cao Ấu Vi lửa gận cũng bùng lên: "Vậy thì đụng hắn tàn phế, chị cũng hả giận! Chị vừa nghĩ tới trước kia em là bạn gái của hắn còn đến mức nói chuyện cưới gả chị liền tức giận! Người ngu ngốc như vậy cư nhiên chiếm lấy em một thời gian dài, còn muốn đem em chắp tay nhường cho chị, chị không nghiền hắn thành tám đoạn thì thật có lỗi với bản thân!"

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng giữa đại tuyết, tóc, lông mi, chóp mũi rất nhanh phủ đầy tuyết.

Tang Thanh Nhã tính tình quá lớn, bình thường Cao Ấu Vi tính tình rất hiền hoà, tùy tiện nàng muốn nháo thế nào cũng được, chơi vui vẻ là được rồi. Nhưng lần này nàng cảm giác mình oan ức, vì cái gì, nàng không phải chỉ muốn giúp nàng đối kháng Phương Khôn? Không phải là vì giúp Tang Thanh Nhã trút giận thôi sao? Tuy rằng chuyện đưa bạn gái đến cho nàng ngủ một đêm lúc trước là nàng khởi xướng, nhưng nếu không có nàng, Phương Khôn sớm muộn cũng sẽ bán đứng Tang Thanh Nhã mà thôi.

Loại người rác rưởi này! Em cũng theo hắn một năm rưỡi!

Cao Ấu Vi hận không thể đem Phương Khôn nuốt sống!

Tang Thanh Nhã cũng không lộn xộn, bỗng nhiên gắt gao ôm lấy Cao Ấu Vi.

Cao Ấu Vi hoảng hốt một chút, cảm giác ngực có dịch thể ấm áp đang từ từ thấm ước áo của nàng.

"Lần sau..... Không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Lúc em nhìn thấy chị lao đến em rất sợ rất sợ.... em sợ sẽ mất đi chị. Nếu như..... Nếu như thật sự có lúc bất đắc dĩ, có thể đừng đẩy em từ bên cạnh chị ra không? Em muốn bên cạnh chị, có nguy hiểm em cũng không muốn rời khỏi chị. Trơ mắt nhìn chị lao vào chỗ nguy hiểm em lại bất lực, em chỉ sẽ hận bản thân mình. Cao Ấu Vi, chị đồng ý với em được không?"

Tuyết rơi lớn hơn, nhưng gió tựa hồ đã ngừng.

Cao Ấu Vi ngẩng đầu, một bông hoa tuyết thật to vừa lúc rơi trên lông mi của nàng, theo động tác chớp mắt của nàng trên dưới phe phẩy.

Dường như nàng hai lần cảm động đều là trong ngà tuyết, nhưng lần này không phải do nàng ôm người khác, mà là được ôm lấy thật chặt.

"Được, chị đồng ý với em." Cao Ấu Vi ôm lấy Tang Thanh Nhã, đem nàng kéo vào trong ngực, hôn lên mái tóc của nàng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng: "Chị sẽ vì tương lai của chúng ta hảo hảo quý trọng bản thân, quý trọng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro