Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: Bảo trọng.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Đinh Tuyết từ một tuần ở ký túc xá bốn ngày biến thành một tuần ở ký túc xá năm ngày.

Thậm chí cô ấy cũng bắt đầu lưu ý đến nhất cử nhất động của Lâm Cẩm Vân, bắt đầu hiếu kỳ về những cuốn sách mà Lâm Cẩm Vân đọc. Cho tới bây giờ cô ấy không có hứng thú đọc sách, nhưng có hôm cư nhiên lại hứng khởi chạy đến thư viện mượn sách.

Lâm Cẩm Vân đối với sự xuất hiện của Đinh Tuyết không mấy bất ngờ cũng không vui mừng, không nhiều lời chỉ tận chức tận trách mà giúp cô ấy tìm sách, sau khi giải quyết xong thủ tục mượn sách liền không để ý đến cô ấy nữa mà là đi tới một bên viết thông báo cuối kỳ.

Đinh Tuyết nhất thời cảm thấy có chút bực mình, nhưng cảm thấy rời đi ngay lập tức thì rất mất mặt, vì vậy đi tới trước bàn nhìn Lâm Cẩm Vân viết chữ.

Cô ấy sát lại gần liền cản đi ánh sáng, Lâm Cẩm Vân không khỏi cau mày nói: "Đừng chắn ánh sáng."

"À" Đinh Tuyết tự giác đi vòng qua bên kia tiếp tục nhìn, "Cô ở đây viết thông báo đóng cửa hả."

"Chớ quấy rầy tôi."

"Ừm."

Đinh Tuyết lập tức ngậm miệng, nhìn Lâm Cẩm Vân cẩn thận viết từng nét chữ trên giấy thông báo.

Chữ này thật là đẹp mắt.

Người này nha, nhìn kỹ cũng không tệ lắm, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, bình thường hỏi ba câu chỉ đáp một câu, giống như một đầu gỗ. Người này cũng như vậy khi ở cạnh Tưởng Lan kia sao? Khẳng định không phải như vậy đi, vậy người này không giống đầu gỗ thì là cái dạng gì?

Đinh Tuyết miên man suy nghĩ, lại quên mất thời gian.

Cuối cùng, Lâm Cẩm Vân thu bút, thấy Đinh Tuyết còn đứng bên cạnh, liền hỏi cô ấy: "Cô không cần lên lớp sao?"

"Ai nha! Sao không nói sớm!"

Đinh Tuyết lúc này mới nhớ tới mình là thừa dịp ra chơi đi mượn sách, vội vàng cầm sách liền đi ra ngoài. Cũng may là đi phòng học ngay dưới hai tầng, lúc cô ấy đi tới phòng học cũng vừa lúc chuông reo, đoạn đường không xa, nhưng bước đi với trái tim đập loạn nhịp. . .

Sau ngày này, thư viện biến thành nơi Đinh Tuyết thường đến.

Nhưng Lâm Cẩm Vân lại không có mảy may đem biến hóa của Đinh Tuyết để ở trong lòng, nhiều nhất chỉ coi cô ấy là đồng nghiệp thông thường kiêm bạn cùng phòng.

Cô cũng không hận Đinh Tuyết, lòng cô đã mệt mỏi đến không muốn ghi hận ai nữa.

Cô thậm chí có lúc còn cảm kích Đinh Tuyết, bởi vì cô cảm thấy lấy tình trạng hiện tại của bản thân, tiếp tục dạy học sẽ làm hại học sinh, còn không bằng đi thư viện, lợi người lợi mình.

Cô cũng quen với công việc ở thư viện rồi, mỗi ngày làm bạn với sách có cái gì cảm thấy không tốt chứ.

Đều nói trong sách có nhà vàng, mà sở cầu của Lâm Cẩm Vân bất quá là một không gian an tĩnh, rời xa nhân tâm rời xa thị phi. Cô ở trong này mặc kệ người đời, chỉ sống chết đọc văn chương, bốn mùa ba bữa, đơn độc một người, lặng lẽ đợi người trở về.

Xuân đi thu đến, hạ qua đông về, cô ở trong thư viện đơn điệu cổ xưa này vượt qua tròn hai năm.

Hai năm đủ cho xung quanh phát sinh nhiều biến hóa: Quách Xuân Lan thân thể đã khôi phục; Lưu Phượng rốt cục mang thai thành công, dự tính là cuối năm nay sinh; Chu Mai đã có người yêu, chuẩn bị đi đăng ký trước Quốc Khánh năm nay; Lâm Mộng Lôi thi đậu vào trường trọng điểm.

Làm người ta bất ngờ nhất chính là Hứa Tiểu Phong và Đinh Tuyết.

Hứa Tiểu Phong năm ngoái thuyết phục được người nhà, từ bỏ công việc dạy học, rốt cuộc cũng được như ý nguyện mà theo con đường kinh thương.

Mà Đinh Tuyết đương nhiên tự mình xin lưu lại trường học một năm, nói muốn tích lũy thêm kinh nghiệm mới đi thành phố dạy học.

Mỗi người đều ở đây tạo ra thành quả tốt, tích cực hướng về phía trước, chỉ có Lâm Cẩm Vân vẫn như cũ đứng yên tại chỗ dừng chân không tiến bước.

Thời gian cô ở đây dường như rất là trì trệ, Tưởng Lan đi ba năm, ba năm qua cô sống vẫn như ngày nào, mỗi ngày mỗi tuần chỉ hai tuyến đường, ở trường thì công tác, ở nhà thì phụ việc nhà.

Giao thừa hàng năm, cô sẽ đến Tưởng gia thủ cửa, nhưng chưa từng đợi được người kia trở lại.

Cô tránh xa nhục dục, cho nên không hiểu trào lưu hiện tại, hai mươi lăm tuổi, ăn mặc lại lỗi thời quê mùa như năm mươi hai tuổi vậy.

Mùa hè trong huyện khắp nơi đều thấy các cô gái mặc váy liền áo hoặc váy sơ mi, cô lại ăn mặc áo ngắn tay cộng thêm quần dài, vừa bảo thủ vừa cứng nhắc.

Đến mùa đông, cô liền nhất định mặc cái áo len màu đỏ mà Tưởng Lan đan, áo len sớm bị cô mặc đến hỏng, trên vai đã sút dây liền lấy kim vá lại tiếp tục mặc.

Tuổi tác dần dần tăng lên, Quách Xuân Lan bắt đầu quan tâm đến hôn nhân đại sự của cô, thử nói bóng nói gió để cô đi xem mắt.

Lâm Cẩm Vân vừa nghe đến hai chữ xem mắt lập tức liền lạnh mặt không nói lời nào, làm xong công việc trong trại vịt liền trở về trường học ngay trong ngày, ngay cả cơm tối cũng không ở lại ăn.

Quách Xuân Lan cũng sợ cô một đi không trở lại, lúc này mới từ bỏ ý niệm trong đầu, không dám cùng cô nhắc lại chuyện đi xem mắt nữa.

Cảnh còn người mất, Lâm Cẩm Vân chỉ giữ lại sở thích đọc sách làm thứ tiêu khiển, để thuận tiện cho việc đọc sách ngay cả tóc cô cũng cắt ngắn đến tai, phần lớn thời gian của cô đều dùng để đọc và hoài niệm.

Phàm là chuyên tâm quá độ, trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, quanh năm suốt tháng dùng mắt quá độ rốt cục dẫn đến Lâm Cẩm Vân mắc phải tật cận thị.

Ngày đó sau khi cô đặt sách xuống, đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ không rõ.

Cô nhìn thấy có một cái bóng đi vào cửa, biết là Đinh Tuyết nhưng không thấy rõ ngũ quan của cô ây, vì vậy híp mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, thẳng đến làm cho hai gò má của Đinh Tuyết phiếm hồng vẫn cảm thấy trước mắt như một đoàn hơi nước vậy.

Sau đó vài ngày vẫn như vậy.

Đinh Tuyết sau khi biết được còn khẩn trương hơn so với Lâm Cẩm Vân, thúc giục cô đi bệnh viện kiểm tra.

Lâm Cẩm Vân ngay từ đầu không muốn đi, Đinh Tuyết lại mỗi ngày làm phiền cô, quấy rối cô không cho cô đọc được sách.

Sau lại, cô cũng thỏa hiệp, đi bệnh viện làm kiểm tra, chuẩn đoán cuối cùng là cận thị nhẹ, cần đeo kính để điều chỉnh.

Lâm Cẩm Vân tiếp nhận sự thực này, rất nhanh thì cắt cho mình một cặp mắt kính.

Sự thật chứng minh, đọc sách không chỉ mang lại cho Lâm Cẩm Vân tật cận thị, mà còn mang lại cho cô một phong thái của người trí thức, khiến cho cô mỗi lần nhấc tay nhấc chân đều toát ra sự điểm tĩnh và tao nhã. Nếu mang kính lên, lại y hệt bộ dáng học giả uyên bác.

Mặc dù cô ăn mặc quê mùa nhưng khí chất lại vô hình phát sáng, bất kể cô đi đến nơi nào đều có thể vô hình tỏa sáng, không ai sánh bằng.

Người đầu tiên phát hiện ra điều đó đương nhiên là người ở gần cô nhất - Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết thành công ẩn mình truy đuổi ánh sáng đó, mỗi ngày tìm chùm ánh sáng đó ngắm nhìn. Chờ cô ấy phản ứng kịp thì, muốn thoát ra đã là quá muộn.

Đinh Tuyết phát hiện người đồng nghiệp này trở nên không tầm thường, tuy rằng cô dáng vẻ quê mùa, trầm mặc ít nói, mỗi ngày buông thả, nhưng khí chất xuất chúng, không cao ngạo không siểm nịnh, sinh hoạt rất có quy luật, yêu làm việc nhà, khéo tay lại chữ đẹp. . . Ưu điểm của cô thực sự là rất nhiều, chính cô ấy trước đây thế nào không phát hiện ra a?

Đinh Tuyết nghĩ như vậy, đồng thời cũng ân hận.

Cô ấy không biết đang hối hận về điều gì, nói chung mỗi lần nhìn ra được một ưu điểm của Lâm Cẩm Vân thì cô ấy liền có chút hối hận và cảm thấy ảo não.

Nhưng khoảng thời gian Đinh Tuyết lưu lại đây đã không còn quá nhiều, mẹ cô ấy đã đưa tối hậu thư tới, bắt buộc sau khi kết thúc học kỳ này vô luận là như thế nào cũng phải đi trường học trong thành phố làm việc.

Trước đây lúc Đinh Tuyết quyết định lưu lại một năm, từng tự nói với chính mình lựa chọn lưu lại là bởi vì cô ấy ghét việc thay đổi hoàn cảnh, là bởi vì cảm thấy kinh nghiệm bản thân còn chưa đủ, là bởi vì khó bỏ được cuộc sống một người an nhàn như vậy. . .

Cô ấy nghĩ ra vô số lời bào chữa chính đáng cho quyết định của mình, cho tới giờ khắc này, đứng trước tủ quần áo thu dọn áo quần, cô ấy mới chịu thẳng thắng với nội tâm của mình: Lưu lại nguyên nhân chỉ có một.

Mà nguyên nhân này hoàn toàn chưa phát giác ra gì, lúc này còn đang ngu ngốc tựa đầu ở giường nhìn một quyển sách.

Đinh Tuyết xoay người liếc mắt nhìn mặt bìa quyển sách kia. Trên đó viết: <<Người đã trung niên >>, Cô ấy tức giận mà hất áo quần, hướng trên giường Lâm Cẩm Vân nặng nề ngồi xuống, tức giận nói: "Cô cả ngày nhìn những cuốn sách này thì có ích lợi gì chứ? Nhìn đến phá hỏng đôi mắt còn cả ngày đọc sách!"

Lâm Cẩm Vân nghe xong chỉ biết đây là muốn kiếm chuyện. Cô đối với tình trạng thường xuyên lên cơn như vậy của Đinh Tuyết đã sớm không thể trách, vì vậy cũng không tiếp lời chỉ khép sách lại đặt ở đầu giường, tháo mắt kính để mắt được thả lỏng.

Đinh Tuyết ngực rất không tư vị, đơn giản cùng Lâm Cẩm Vân nói chuyện: "Lâm Cẩm Vân, tôi có việc muốn hỏi cô."

Lâm Cẩm Vân như cũ tự mình tập luyện mắt, buồn bực trả lời một câu "Ừ"

"Cô nói tôi đi thành phố Nhất Trung dạy học được không?"

"Chuyện của mình, chính mình quyết định."

"Muốn nghe ý kiến của cô một chút."

"Tôi không có ý kiến a."

"Cô . . ." Đinh Tuyết rất phiền não, lại hỏi: "Cô có muốn đi cùng hay không? Tôi nói dượng tôi an bài giúp cô."

"Tôi không đi."

"Cô thực sự dự định muốn ở lại thư viên này trải qua cùng những cuốn sách này suốt đời hay sao?"

"Tốt vô cùng, còn phải cảm ơn sự an bài trước đây của cô."

Lời này nghe như nửa thật nửa châm chọc, Đinh Tuyết không để tâm, cũng tự nhận không có trình độ nói chuyện như Lâm Cẩm Vân, trực tiếp thẳng thắn thành khẩn nói: "Tôi biết chung quy là tôi nợ cô, cô coi như thành toàn cho tôi đi, cùng nhau đến thành phố. Thành phố Nhất Trung cũng có thư viện, so với đây còn lớn hơn, cô nếu như. . ."

"Không cần, tôi chỉ thích ở đây."

"Ở đây có cái gì tốt chứ?"

"Vậy có cái gì không tốt?"

Đinh Tuyết thấy Lâm Cẩm Vân bắt đầu tranh cãi, tức giận đến phun ra lửa, lúc này cuồng loạn nói: "Cô cứ không bỏ được như vậy sao? Người đã đi được ba năm rồi, còn trông coi căn phòng này để làm gì?"

"Nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về."

"Mơ mộng hão huyền! Đã về liền sớm về rồi. Cô phải đợi tới khi nào? Sự nghiệp và tiền đồ cũng không cần?"

"Không cần."

"Có phải cuộc đời này không phải cô ấy liền không thể?"

"Đúng vậy."

"Người khác đều không được?"

"Không được."

"Ai nha, tức chết rồi!" Đinh Tuyết tức giận tiến lên trước một bước nắm cổ áo của Lâm Cẩm Vân mắng: "Cô tỉnh tỉnh a, người ta vứt bỏ cô cô còn ngu ngốc chờ cái gì? Cô thế nào cứ sống chết chờ đợi như vậy?"

"Cô tỉnh táo một chút."

"Cô đừng nói chuyện!"

Đinh Tuyết đột nhiên đưa tay che miệng Lâm Cẩm Vân, sau đó hung ác nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân nói: "Tôi hỏi cô một lần nữa, có muốn theo tôi đi thành phố không? Cô chỉ có thể lắc đầu hoặc gật đầu."

Lâm Cẩm Vân đang muốn lắc đầu, Đinh Tuyết đột nhiên vội la lên: "Cô nghĩ cho kỹ, bỏ qua lần này có thể không có lần sau đâu. Lấy năng lực của cô mà nói, chưa tới năm năm là có thể đứng lớp. Tôi cho cô biết, bao nhiêu người cầu tôi còn không phản ứng đâu."

Lâm Cẩm Vân sau khi nghe xong muốn lắc đầu, Đinh Tuyết lại vươn tay ấn đỉnh đầu cô không cho cô cử động.

"Cô suy nghĩ kỹ một chút!" Lâm Cẩm Vân rốt cục liếc mắt cô ấy, đưa tay đẩy cô ấy ra, "Hồ nháo cái gì!"

"Cô còn nóng nảy? Tôi còn không có nóng nảy với cô a!"

"Tôi có đi hay không là chuyện của tôi, cô gấp cái gì?"

"Cô nghĩ tôi lưu lại hơn một năm là vì ai? Cô bồi thường cho tôi!"

Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩm Vân cũng ngơ ngẩn.

Mà Đinh Tuyết lại đang oán hận nhìn cô, mắt trừng tròn trịa, môi cũng mím thật chặc, giống như một con cọp mẹ giận dữ.

Lâm Cẩm Vân mặc dù trì độn nhưng không có ngốc.

Ánh mắt này, vừa nhìn liền biết không phải ánh mắt đồng nghiệp thông thường nên có.

Cô trầm tư một lúc, mở miệng nói: "Đinh Tuyết, tôi nguyện ý chờ là chuyện của tôi. Cô nguyện ý chờ, cũng là chuyện của cô. Cái này đều là lựa chọn của chính mình, không thể oán người khác, nếu đã lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm. Chí ít, tôi chưa từng oán chị ấy."

Đinh Tuyết nghe xong, đặc biệt mở rộng tầm mắt, cúi thấp đầu.

Sau đó chính là trầm mặc.

Qua một lát sau, Đinh Tuyết mới ngẩn đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô ở nơi này tiếp tục làm hòn vọng phu đi! Tôi cũng trúng tà mới đi quản cô, cô là cái gì chứ, tôi sẽ không quản cô nữa, kẻ ngốc mới đi quản cô!"

Nói liền vội vàng nhảy xuống giường, tiếp theo thu dọn hành lý rời đi.

Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ thở dài, cầm cuốn sách bên cạnh, tiếp tục nhìn.

Đinh Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa trút giận, tiếng leng keng xủng xẻng này làm sao đọc được sách? Lâm Cẩm Vân cảm thấy mình không thể can ngăn chỉ có thể lẫn tránh, liền cầm sách và túi, chuẩn bị ra ngoài.

Cô vừa đi tới cửa, Đinh Tuyết đột nhiên hướng cô quát lớn: "Cô đứng lại!"

"Còn việc gì?"

"Tôi phải đi rồi, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Cô rời đi hôm nay?"

"Tôi hôm qua đã nói với cô rôi, cô. . . cái con người này tại sao lại như vậy!"

Lâm Cẩm Vân thấy Đinh Tuyết lại muốn phát tác, vội vàng mở miệng nói: "Cô bảo trọng, thành phố không thể so với trong huyện, nên phải cân nhắc nhiều hơn, ít đi dính vào thị phi của người khác. Chuyên tâm dạy học, an cư lạc nghiệp."

Mấy câu này, với Lâm Cẩm Vân bất quá chỉ là lời tiễn đưa bình thường, nhưng với Đinh Tuyết lại là tràn đầy quan tâm. Cô ấy thần sắc buông lỏng, lại nhiều lưu luyến nói: "Tôi cũng làm bạn cùng phòng với cô hơn hai năm, cô tặng tôi một đồ vật coi như làm kỷ niệm đi."

"Cô muốn cái gì?"

Đinh Tuyết nhìn một vòng, phát hiện không có cái gì vừa mắt, những thứ của Lâm Cẩm Vân hoặc là liên quan đến Tưởng Lan hoặc là những thứ cô ấy không muốn mang đi.

Cô ấy suy nghĩ một lát, nói: "Tôi muốn mắt kính của cô."

"Được."

Lâm Cẩm Vân đưa hộp mắt kính của mình qua cho cô ấy

"Vậy cô nhớ rõ phải đi cắt cái mới, tôi đưa tiền cho cô."

"Không cần."

"Cô xem ít sách thôi, mắt cô không tốt."

"Ừ."

"Cô cũng đừng cả ngày ở trong trường học, lúc rảnh rỗi cũng nên đi ra ngoài một chút. Cô tới thành phố đi, tôi dẫn cô đi nhà tôi chơi."

"Còn gì nữa không."

"Tôi sau này. . . Có thể gọi điện thoại tìm cô nói chuyện phiếm không?" Cô ấy sợ Lâm Cẩm Vân cự tuyệt, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tôi mới tới bên kia, khẳng định rất không quen thuộc, cô coi như lấy quan hệ đồng nghiệp, nghe tôi càu nhàu, có thể chứ?"

Lâm Cẩm Vân chỉ nói: "Tiền điện thoại rất đắt."

"Vậy viết thư!"

". . ."

"Cô phải hồi đáp thư tôi a!"

"Có thời gian liền hồi đáp."

"Một mình cô trông coi thư viện, có bề bộn nhiều việc không?"

Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, sẽ hồi đáp cô. Nhưng cô không nên thường xuyên gửi thư đến."

"Ừ, vậy được rồi."

"Tạm biệt."

Lâm Cẩm Vân vừa dứt lời, liền thấy Đinh Tuyết đi nhanh về phía chính mình.

Đinh Tuyết cũng không nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, chỉ kiên trì nghiêng người về phía trước ôm lấy Lâm Cẩm Vân.

Sau khi khiếp sợ qua đi, Lâm Cẩm Vân đang muốn giơ tay lên đẩy cô ấy ra, Đinh Tuyết lại đột nhiên mở miệng nói: "Bạn cùng phòng, cô cũng phải bảo trọng."

Sau đó liền buông tay ra, đẩy cô một cái nói: "Đi đi đi đi, đừng làm cản trở tôi thu dọn đồ đạt."

Sau đó, Lâm Cẩm Vân bị cô ấy đẩy khỏi phòng 309.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro