Chương 96.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau tới khen ta đi."


Quân Dao đã đắc đạo, cả ngày vô sự, chỉ ở trong núi bồi tiếp hổ con, rất là thanh nhàn. Thấy Tiêu Duyên thích đằng cầu, liền tự mình động thủ, làm cho nàng vài món đồ chơi khác.

A Duyên từ từ trưởng thành, đã thần khí của hổ con. Vạn thú chi vương, một dựa vào răng nhọn, lại chính là móng vuốt sắc bén. Quân Dao liền muốn làm trảo bản, mài mài móng vuốt cho Tiêu Duyên.

Nàng đốn cây, vót thành ván gỗ trơn nhẵn, lại bện dây thừng, quấn quanh ván gỗ. Hổ con đùa giỡn ở ngay trước người nàng, đuổi theo đánh đằng cầu. Quân Dao đã làm xong cái dũa, nói với nàng: "A Duyên, đến đây."

Hổ con quay đầu lại, nhảy đến chỗ nàng.

Chú hổ hơn một tháng tuổi, tướng mạo có chút khác biệt với mèo con rồi, tứ chi mạnh mẽ, đầu cũng lớn một chút, khoẻ mạnh kháu khỉnh, khiến người ta yêu thích.

Bạch Hổ linh thú, từ nhỏ thông tuệ, nàng không giống loài hổ bình thường, theo nàng ngày ngày trưởng thành, ngày ngày rõ ràng. Tiêu Duyên đến trước người Quân Dao, liền đi về phía trước nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, dò hỏi nhìn Quân Dao.

Quân Dao đưa tay sờ sờ đầu của nàng, hổ con nheo mắt lại, tiếng kêu mềm mại: "Ngao ô ~ "

"A Duyên ngoan." Quân Dao cười nói, đem trảo bản mới làm cho nàng.

Hổ con thấy trò chơi mới, phản ứng đầu tiên chính là nhào tới, bắt lấy trảo bản dưới đệm thịt. Đệm thịt mềm mại vô cùng mềm mại, phát hiện vật chạm vào, rất là thô ráp, liền lộ ra móng vuốt, tóm lấy.

Trảo bản vừa vặn với kích thước thân thể của hổ con, bắt mệt rồi, nàng liền cuộn đầu nghỉ ngơi một chốc. Trải qua chốc lát, hổ con chạy đến trước người Quân Dao, ở trên người nàng cọ cọ, ô ô mà kêu hai tiếng, ngửa đầu nhìn nàng.

Đây chính là đói bụng.

Quân Dao sờ sờ nàng, dẫn nàng đi đến chỗ con mèo cái vừa bắt được ở dưới núi mấy ngày để kiếm ăn.

Chỉ là sức ăn của A Duyên cũng tăng rõ, một con mèo mẹ, sợ là không thể cho nàng ăn no rồi. Quân Dao lại suy tư.

Không biết sữa hổ cùng sữa mèo khác nhau bao nhiêu, tiểu nãi hổ bao lớn mới có thể cho nàng ăn thịt, nuôi thịt tốt nhất là loại chim và thú nào. Quân Dao khá là hối hận, ngày ấy đi Hổ Sơn, nên hỏi cho rõ mới phải.

Chỉ là lại đi, A Duyên nhất định sẽ không vui.

Hổ con ăn một lúc, mới lửng dạ, nhưng sữa đã hết rồi. Nàng không vui, dịch vào lồng ngực mèo mẹ, thấp giọng gọi. Mèo mẹ không thích nàng chút nào, dùng móng vuốt đẩy nàng ra.

Hổ con bị đẩy ra, oan ức mà quay đầu lại nhìn Quân Dao, lại không cam lòng muốn lại thử.

Quân Dao chỉ có thể gọi nàng: "A Duyên, đến đây."

Hổ con không được ăn no có chút chần chờ.

Quân Dao nhíu mày lại, lại gọi một tiếng.

Hổ con lúc này mới bất đắc dĩ mà đi tới trước người nàng.

Cũng không thể để A Duyên bị đói. Quân Dao ôm lấy nàng, vuốt lông động viên. Tiêu Duyên còn chưa hài lòng, cũng không náo loạn, yên lặng mà vùi trong ngực Quân Dao.

Quân Dao ở trên thế gian này rất lâu, biết được phàm nhân nuôi trẻ nhỏ thế nào. Trẻ mới sinh lớn một chút, ngoại trừ sữa mẹ, còn có thể mớm cháo. Bạch Hổ mãnh thú, cường tráng hơn trẻ con phàm trần, có lẽ cũng có thể mớm chút thịt.

Quân Dao sờ sờ hổ con, vào trong rừng bắt một con hoẵng đến, xử lý, cắt một khối thịt đến, cho Tiêu Duyên ăn. Tiêu Duyên trợn to hai mắt, vòng quanh miếng thịt tươi kia hai vòng, lại tiến lên trước ngửi một cái, trước sau có chút sợ hãi, cũng không ăn.

Quân Dao suy nghĩ một chút, lại phanh chế thịt con hoẵng, đun sôi, cắt nhỏ, đưa cho Tiêu Duyên. Lúc này Tiêu Duyên đầu tiên là nhìn mớ thịt băm kia trước, tiến lên ngửi một cái nữa, sau liền vươn lưỡi liếm lấy ăn, ăn đến say sưa ngon lành.

Quân Dao thấy vậy, cũng không biết là vui hay buồn. Ước chừng A Duyên từ nhỏ liền sống cùng con người, nàng mặc dù vẫn chỉ là một chú hổ con, nhưng không có huyết tính của mãnh thú.

Có điều với Quân Dao mà nói, Tiêu Duyên cao hứng là tốt rồi, nàng ấy biến thành ra sao, lại không quá quan trọng.


Quân Dao thỉnh thoảng nhớ tới Hán Vương, nàng kỳ thật không hẳn chỉ nghĩ đến hai đời chung đụng cùng Hán Vương kia, bởi vì bất luận nàng ấy tái thế thành ai, đều là nàng ấy, đều là tốt nhất.

Nhưng có lẽ hổ con ngoan ngoãn dính người, quá giống với Hán Vương, Quân Dao mấy ngày nay, thỉnh thoảng liền lại nhớ đến nàng ấy. Không biết sau khi A Duyên hóa hình, sẽ là bộ dáng gì, có thể giống như năm đó ỷ lại nàng, thích nàng hay không.

Hổ con ăn no, liếm liếm móng vuốt, đi tới nằm xuống trước người Quân Dao, lộ ra bụng nhỏ xù lông, muốn sờ sờ. Quân Dao liền ôm lấy nàng, thả lên đầu gối, theo ý nàng, sờ sờ bụng nhỏ của nàng. Hổ con nheo mắt lại đến, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ thư thích cực kỳ.

Chờ nàng thỏa mãn rồi, hổ con giơ lên hai cái móng vuốt, ôm lấy cổ tay Quân Dao, liếm liếm đầu ngón tay của nàng.

Quân Dao nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, không khỏi nở nụ cười.


Sau đó, hổ con mỗi ngày ăn thịt cùng uống sữa mèo, chỉ là nàng còn nhỏ, một bát thịt nhỏ là đủ rồi, con hoẵng quá lớn, không khỏi lãng phí, Quân Dao liền đổi sang bắt chim hoặc là thỏ, các loại thú nhỏ cho nàng ăn.

Lại bởi vì nàng uống sữa mèo mà trưởng thành, khẩu vị có lẽ cũng giống mèo, tình cờ cũng bắt cá đến, đun sôi thịt cá cho nàng ăn. Hổ con mỗi ngày đều trải qua rất hạnh phúc, chỉ cùng một chỗ với Quân Dao, không chơi đùa cùng những thú vật khác.


Như vậy qua ước chừng nửa tháng, Quân Dao vẫn luộc thịt cho nàng như cũ, lại sẽ cắt nhỏ, đút cho nàng.

Lúc này, Tiêu Duyên lại không lập tức ăn, nàng đứng trước đĩa thịt, nhìn một lúc, sau đó cúi đầu, đem cắn lấy đĩa nhỏ, đưa đến trước người Quân Dao.

Đĩa nhỏ này, là Quân Dao dùng gỗ làm, đặc biệt dùng để cho hổ con ăn uống. Nàng ngậm lên, giữ cân bằng không tốt, thịt đều rơi ra hơn nửa rồi.

Quân Dao chỉ nghĩ nàng muốn chuyển sang chỗ khác ăn, liền không để ý, thoáng nhích ra một chút. Hổ con ngao một tiếng, chờ mong nhìn Quân Dao.

Quân Dao sờ sờ nàng, cũng không nói gì.

Hổ con nghiêng nghiêng đầu, trong mắt có chút không rõ. Nhưng dù sao nàng vẫn còn nhỏ, không chống lại con đói trong bụng nổi, một lát sau, vẫn cúi đầu ăn, đem thịt bên trong đĩa nhỏ, đều ăn sạch sẻ.

Lúc này sắc trời còn sớm, chưa quá Ngọ. Quân Dao vào nhà, ngồi dưới ô cửa, tự mình đánh cờ.

Hổ con vốn nên chời đùa trong vườn, nhưng hôm nay, nàng đi tới cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn Quân Dao, thấy Quân Dao xuất thần nhìn những viên đá xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất đẹp, liền lại đi vào vườn.

Nhưng nàng không ở lại vườn, nàng chính xác tìm được cửa viện, đi ra ngoài.

Dưới ô cửa, Quân Dao nâng quân cờ hạ xuống, liền nhìn thấy bóng lưng xù lông của hổ con, vui vẻ bước đi, đi vào trong vườn, thân thể nhỏ bé rất nhanh biến mất sau cánh rừng rậm rạp.

Vạn vật đều có linh tính, một tháng trôi qua, phi cầm tẩu thú trên Thái Ất Sơn đều biết hổ con chính là kẻ không nên chọc vào nhất núi, chính là trên đường gặp được, cũng không dám bắt nạt nàng, huống hồ trên người Tiêu Duyên còn có một đạo cấm chế Quân Dao bày ra, không người dám động nàng. Vì vậy Quân Dao cũng không gấp, từ hộp cờ bắt lấy một quân cờ, tiếp tục chìm đắm bên trong ván cờ.


Hổ con rời khỏi nhà gỗ, một đường cất bước vào trong rừng. Nàng thường ngày cũng có thời điểm rời nhà vào trong rừng, chỉ là khi đó đều có Quân Dao ở bên người, hôm nay chỉ một mình nàng, liền không giống nhau lắm.

Nàng ban đầu vô cùng vui vẻ, một mặt đi, một mặt lấm lét nhìn trái phải, nếu Quân Dao ở đây, liền sẽ phát hiện, con đường hổ con cất bước chính là nàng ấy thường dẫn nàng đi bắt chim thú.

Sâu trong rừng, cây cỏ rậm rạp, chợt có một tiếng hét dài từ không trung truyền đến, hổ con sợ hãi, vội ngẩng đầu đến xem, chỉ thấy cổ mộc nhìn không thấy ngọn, lá cây xanh um tươi tốt che đậy bầu trời, cái gì cũng không nhìn thấy. Hổ con tiếp tục đi về phía trước, nhưng tốc độ chậm lại.

Cánh rừng rất lớn, Tiêu Duyên đi rất chậm, như một hồi mạo hiểm, nhưng nàng lại không ý quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Dọc theo đường đi cũng không gặp những động vật nhỏ khác. Nàng một đường đi về phía trước, chạy ra khỏi cánh rừng, trước mắt một mảng trống trải, có một dòng suối nhỏ từ bên dưới ngọn núi vội vã chảy qua. Hổ con quay đầu lại nhìn cánh rừng nàng vừa xuyên qua một chút, có chút do dự, một lát sau, nàng vẫn dũng cảm đi về phía trước, đi tới bên dòng suối.

Dòng suối trong núi, trong veo sạch sẽ, suối nước như một tấm gương, soi chiếu bầu trời xanh biếc, còn có thể nhìn thấy đá cuội phủ kín đáy khe. Cá trong khe kết bè kết lũ, nơi sâu hút trong cánh rừng không người đến, con cá cũng không biết thế sự, không biết sợ hãi, thản nhiên tự đắc, bơi đến vô cùng thích ý.

Hổ con nhìn thấy cá, ánh mắt sáng lên, duỗi móng vuốt ra đi bắt, không ngờ dòng suối nhìn như rất cạn kia, lại không chạm tới đáy, nàng vội thu móng vuốt lại, có chút sợ sệt, nước không sâu, nhưng với nàng mà nói, lại có thể nhấn chìm nàng hoàn toàn.

Nước bị khuấy lên, không động cá dưới nước nước, chúng nó dồn dập tản đi, bơi tới xa xa.

Hổ con thấy cá đều đi hết rồi, thử nhe răng, hiện ra dáng dấp rất hung hăng, nhưng nàng không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước, chờ đám cá kia lần thứ hai tụ lại đây.


Quân Dao mặc dù tiếp tục chơi cờ, tâm tư lại không nhịn được phân đến trên người Tiêu Duyên, nàng đợi đã lâu, cũng không thấy nàng ấy trở về, dần dần, ngược lại có chút lo lắng.

Chẳng lẽ A Duyên không thích ở trong nhà nhỏ, bỏ nhà ra đi?

Nghĩ đến đây, Quân Dao không khỏi hoảng hốt, Thái Ất Sơn lại lớn như vậy, bên trong hồn phách của A Duyên còn lưu lại ký hiệu của nàng, muốn tìm nàng ấy, tất nhiên dễ như ăn cháo, nhưng nếu như nàng ấy không muốn lưu lại chỗ này, muốn trở về rừng rậm, lại nên làm thế nào cho phải.

Tìm kiếm hết đời này sang đời khác, Quân Dao tự nhiên cũng không miễn cưỡng người kia, mọi chuyện đều nghe theo tâm nguyện của nàng. Nhưng đời này không giống, nàng mãi mới chờ đến lúc có thể cùng Tiêu Duyên trường tương tư thủ, nếu như Tiêu Duyên bỏ nàng mà đi, Quân Dao thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Nàng đang muốn đứng dậy, đi xem xem, Tiêu Duyên đi nơi nào, ngoài cửa truyền thanh âm hổ con chạy trốn.

Quân Dao cả kinh, càng quên mất hổ con còn nhỏ, càng không thể hiểu con người lo được lo mất, vội vàng ngồi lại, giả vờ đang chơi cờ.

Hổ con vui sướng chạy vào, trong miệng nàng ngậm lấy một con cá lớn, nàng đem con cá thả tới trước người Quân Dao, lại dùng mũi đẩy nó đến, một mặt mau tới khen ta đi mà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Quân Dao.

Tiêu Duyên quan sát đã lâu, nàng phát hiện Quân Dao mỗi lần bắt con mồi đều rất nhỏ, chỉ đủ cho nàng ăn, nàng ấy lại không ăn uống. Hổ con suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng nghĩ thông, nhất định là người này bắt không được con mồi lớn, cho nên mới vẫn đói bụng.

Hiện tại được rồi, nàng đi bắt một con cá lớn đến, đủ cho hai người bọn họ ăn, nàng ấy cũng không cần chịu đói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro