Chương 85.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như nàng thương tâm, sợ là lại muốn khóc."


Cái lạnh mùa xuân se lạnh, ban đêm là sâm nhiên nhất.

Hán Vương một mặt dính chặt lấy Quân Dao, mặt khác bọc chăn gấm, cả người đều ấm áp, an nhàn cực kỳ.

Mười mấy tên đại thần tràn vào thành Lâm Truy, Hán Vương Cung nho nhỏ đều có vẻ chen chúc cả lên, ban ngày khắp nơi đều huyên náo. Hán Vương chỉ cảm thấy rất lâu rồi chưa từng được yên tĩnh.

Nàng quên mất căng thẳng của buổi đăng cơ ngày mai, vùi ở trong lòng Quân Dao bình yên ngủ.


Đại điển đăng cơ ngày đó mọi việc rờm rà, Hán Vương giờ Dần phải thức dậy, đốt hương tắm rửa, thay đổi mũ miện, dẫn đủ loại quan lại hướng về tông miếu tế bái tổ tiên.

Hán Vương nghỉ ở Thiên điện, đều là lén lút đi đến, người bên ngoài cũng không biết. Ngày mai giờ Dần sắp tới, Quân Dao đánh thức tiểu điện hạ. Tiểu điện hạ mơ mơ màng màng, ngồi ở trên giường nhỏ nhẹ nhàng dụi con mắt hồi lâu.

Nàng phản ứng chậm, thức dậy cũng chậm, mỗi lần mở mắt, đều cần một lúc lâu mới có thể tỉnh. Hôm nay cũng thế. Chờ ngồi dậy, bước xuống sàn nhà thì Hán Vương mới nhớ đến, hôm nay nàng liền phải đăng cơ xưng đế, sau này muôn dân thiên hạ đều phải gánh vác đến trên người nàng rồi.

Lòng Hán Vương cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn thấy Quân Dao cũng bước đến, vội hỏi: "Còn sớm, ngươi ngủ thêm chút đi."

Quân Dao cong cong môi, nói: "Ta đưa điện hạ ra ngoài."

Ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối đen, hàn ý dày đặc, lạnh đến run rẩy cả người. Hán Vương sờ sờ tay Quân Dao, ấm áp, hơi yên tâm chút, mang giày vào, bước nhanh đi đến cạnh cửa.

Ngày lạnh như vậy. Nàng đi rồi, A Dao liền có thể ngủ lại.

Hán Vương đi ra cửa điện, dưới mái hiên lơ lửng hai ngọn đèn lồng, leo lắt chút ánh sáng. Bóng đêm đen kịt, gió lạnh nhẹ lướt qua, Hán Vương run rẩy, cơn buồn ngủ cũng tản đi hết. Nàng nhấc đèn hoa đào bên cạnh, liền xuyên qua hành lang, đi về phía tẩm điện.

"Điện hạ." Phía sau Quân Dao bỗng nhiên gọi.

Hán Vương dừng lại bước chân, xoay người lại, thấy Quân Dao đứng ở trước cửa, ý cười nhảy lên khóe mắt của Hán Vương, nàng ngoan ngoãn cười với Quân Dao, lại nói: "Bên ngoài lạnh, ngươi mau trở vào điện đi."

Quân Dao nhìn mặt nàng, cũng cười cười, gật gật đầu, nhưng không có động đậy.

Hán Vương biết A Dao nhất định sẽ nhìn nàng rời đi, liền nhấc đèn hoa đào yêu thích của nàng rời đi, để Quân Dao có thể sớm chút quay lại điện.


Đại điển đăng cơ tuân theo lễ nghi, mỗi một bước đều vô cùng nghiêm ngặt. Khi nào ra chính điện, khi nào đến tông miếu, khi nào vái, khi nào tụng, đều có quy định. Nghe nói bởi vì Hán Vương đang ở Lâm Truy, không ở kinh sư Lạc Dương, rất nhiều quy củ đều bất tiện thực tiễn mà xóa giảm.

Hán Vương còn nhỏ, ăn mặc cổ̀n phục trang nghiêm, mang thập nhị lưu bình thiên quan, một thân mũ miện hào hoa phú quý dày nặng tựa như có thể ép vỡ nàng. Động tác quỳ lạy, đều tựa như con rối, theo lễ quan chỉ dẫn.

Đại điển đến khi màn đêm buông xuống mới kết thúc, Hán Vương thành thiên tử danh chính ngôn thuận.

Đủ loại quan lại đã vái lạy tân thiên tử, mới ai đi đường nấy. Hán Vương Cung cũng thành nơi ở lại tạm thời của thiên tử.

Hán Vương tạm không quản những thứ này, vừa quay về tẩm điện liền cởi cổn miện, thay đổi quần áo nhẹ nhàng. Một ngày trôi qua, nàng tuân theo lễ pháp, không ăn uống cũng không nước uống, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, khắp người đau nhức.

Cung tỳ thấy bộ dáng nhíu mày sầu khổ của tân quân, không khỏi buồn cười: "Bệ hạ làm Hoàng Đế, tính tình vẫn như trước."

Hán Vương nghe xong hai chữ bệ hạ, lát sau mới phản ứng được là đang nói nàng. Nàng trầm thấp thở dài, lộ ra dáng vẻ ưu sầu, nói: "Ngươi không hiểu."

Phân nửa tỳ nữ đầy tớ trong cung đều theo nàng từ bé, phụng dưỡng đến tận tâm, nửa là thân thiết. Bây giờ nàng lên ngôi xưng đế, tựa như không có gì khác biệt, vẫn là tiểu điện hạ mềm nhũn trước kia.

Cung tỳ thấy nàng ưu sầu, liền dụ dỗ nàng: "Bệ hạ ngày đầu tiên làm vua, tất sẽ không quen, trải qua mấy ngày, là tốt rồi."

Hán Vương vừa nghe thấy, dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Nàng nhất định sẽ làm một vị Hoàng Đế tốt, không khiến cho bách tính thất vọng!

Thấy nàng phấn khởi trở lại, cung tỳ mới an tâm, lại sợ nàng đói bụng, một vừa lệnh vài nữ quan thu dọn cổn miện sử dụng cho đại điển, một mặt sai người truyền lệnh.

Hán Vương đâu chịu ngồi ở trong điện. Nàng đã một ngày chưa gặp Quân Dao rồi, rất nhớ nàng ấy. Thoáng nghỉ ngơi, thân thể chẳng đau mỏi nữa, Hán Vương liền từ trên giường nhỏ trượt xuống, chạy đi Thiên điện tìm Quân Dao. Cung tỳ trở về, có nhìn thấy bệ hạ hay không, chính là một trận bất đắc dĩ, cũng biết nàng chạy đi đâu, sai người đem bữa tối đưa đến Thiên điện.

Trong Hán Vương Cung, cùng ngày thường của không có khác biệt lắm, Hán Vương trở thành Hoàng Đế, dường như cũng chỉ là chuyện của đám đại thần kia, không có can hệ gì đến người trong cung. Ngoại trừ tất cả chi phí đều thay đổi theo nghi chế dành cho Hoàng Đế, những người còn lại đều như cũ.


Trong Thiên điện, Quân Dao đang xem một quyển thoại bản. Hán Vương chạy đến bên cửa điện, nhìn thấy Quân Dao, nhớ nhung cả ngày nhất thời có nơi để đặt, trái tim đập vội cũng bình tĩnh trở lại.

Nàng bỗng nhiên nghĩ, làm Hoàng Đế cũng không có cái gì không tốt, chỉ cần A Dao ở đây, nàng ấy chịu ở lại với nàng, thế nào đều rất tốt. Nàng trốn ở cạnh cửa nhìn lén Quân Dao, nhìn đến nhập thần. Hán Vương biết được Quân Dao rất ưu nhìn, các nàng quen biết cũng đã lâu, mấy tháng qua càng là sớm chiều ở chung, lúc nào cũng có thể gặp nhau, nhưng Hán Vương vẫn không nhìn chán, vẫn cảm thấy A Dao là người ưu nhìn nhất trên đời.

Quân Dao đã sớm biết nàng tới, ngẩng đầu nhìn cạnh cửa, thấy nàng lại đang ngẩn người, ý cười bên khóe môi còn chưa tràn ra, trong lòng đột nhiên đau xót.

Quanh người Hán Vương là những sợi vương khí màu lam nhạt nhẹ nhàng lượn lờ, bảo hộ toàn thân nàng. Đế vương khí, phàm nhân không thể nhận ra, vài sợi trên người điện hạ không thể coi là cường thịnh, lúc này lại tăng thêm mấy phần ánh sáng, hiển nhiên đang đề phòng yêu quái là nàng đây.

Thấy nàng nhìn qua. Hán Vương ngẩn ngơ, cho rằng nàng nhìn lén bị A Dao phát hiện, gò má nhất thời đỏ một chút. Nàng bước lên phía trước, nhẹ giọng gọi: "A Dao." Ánh mắt lại chuyển tới thoại bản trong tay Quân Dao.

Quân Dao đang nhìn thoại bản, đều là Hán Vương cất giấu, nàng sợ Quân Dao ở trong cung buồn chán, đem thoại bản mà nàng thấy hay mang đến, để cho Quân Dao giải buồn. Những thoại bản này nàng đều đã xem qua. Nhưng chúng nó đến tay Quân Dao, dường như không giống như lúc trước đọc, lại khơi lên lòng hiếu kỳ của nàng.

Nàng vừa nói, vừa đến gần, giống như ngày thường, muốn đi đến bên cạnh Quân Dao.

Quân Dao không nhúc nhích, vương khí càng đến gần, tùy theo mà đến, tựa như có một đạo uy thế hủy thiên diệt địa bảo phủ lấy nàng, Quân Dao vội muốn đề khí chống đỡ, nhưng phát hiện linh khí trong cơ thể bị cầm cố. Trong đan điền, yêu đan rung động, Thiên đạo trước mặt, bao nhiêu đạo hạnh đều không đáng nhắc tới.

Hán Vương còn đang đến gần, cự ly chỉ bằng một ngón tay, các nàng lại dễ thân mật ôm nhau. Vương khí đột nhiên bá đạo, uy hiếp thêm gấp trăm lần. Quân Dao không thể chống lại, chỉ còn cách lùi lại.

Hán Vương thấy Quân Dao tránh nàng, không hiểu dừng bước, nàng mặc dù nghi hoặc, nhưng không tiếp tục tiến lên, chỉ là kỳ quái nhìn nàng ấy, âm thanh mềm mại hỏi: "A Dao, ngươi làm sao vậy?"

Quân Dao cong cong khóe môi, bình tĩnh nói: "Ta vào phòng đổi quần áo, điện hạ chờ ta chốc lát."

Hán Vương không phát hiện Quân Dao vẫn gọi nàng điện hạ, nàng cong cong con mắt, cười híp mắt : "Ngươi đi đi, ta chờ ngươi." Dứt lời, ngồi xuống giường nhỏ Quân Dao vừa ngồi, ngoan ngoãn ở đây chờ Quân Dao quay lại.

Ngồi chốc lát, phát hiện Quân Dao vẫn đứng đó, nàng lại phất tay một cái với Quân Dao: "Nhanh đi."

Ánh mắt Quân Dao nhu hòa xuống, nói một tiếng: "Điện hạ ngoan."

Hán Vương thấy nàng ấy khen nàng, lộ vẻ cao hứng vô cùng, vội vàng ngồi đoan chính, giống như sẽ thu được nhiều lời khen hơn.


Vừa vào nội thất, Quân Dao lại không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ tiếp cận trong chớp mắt, linh khí trong cơ thể Quân Dao phun trào, tựa như vừa trải qua một trận đại kiếp nạn. Thiên đạo mạnh, nghiền ép vạn vật, Quân Dao tu luyện đến nay, chưa bao giờ có địch thủ, ngay khi Thiên đạo trước mặt, đạo hạnh ba ngàn năm, lại tựa như giun dế, không đỡ nổi một đòn.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cung nhân đưa bữa tối đến.

Hán Vương một ngày chưa dùng bữa, đã đói bụng từ lâu, nhưng nàng vẫn cứ chờ Quân Dao, phải đợi nàng ấy đến, cùng vào bàn.

Quân Dao không biết nên đối xử với nàng như thế nào mới phải.

Điện hạ dính người, một khi tìm được cơ hội, thì sẽ mềm mại nói với nàng, muốn ôm một cái. Lúc nàng ấy hài lòng, sẽ dịch đến bên cạnh nàng, lúc sa sút, sẽ muốn nàng vuốt ve nàng ấy, giống như vuốt lông cho mèo con.

Nhưng mà các nàng lại không còn cách nào để tiếp tục ôm nhau, liền đến gần một chút đều là hy vọng xa vời.

Như lúc nãy tách ra một lần hai lần còn có thể, thời gian qua lâu, điện hạ nhất định sẽ sinh nghi. Trong lòng Quân Dao biết, vì kế lâu dài, nàng phải mau chóng rời đi mới phải.

Nhưng nàng lại biết rõ, nếu như lúc này rời đi, nhất định càng khiến điện hạ thương tâm.

Nếu như nàng thương tâm, sợ là lại muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro