Chương 120.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn ăn thịt."


Tiêu Duyên nhớ tới, lúc trước, A Dao buổi tối dỗ nàng đi ngủ, thỉnh thoảng sẽ nói chút việc tu sĩ Thượng Cổ, cho rằng cố sự. Thông thường, người có tu vi cao thâm, đều sẽ trở về nguyên trạng, trở lại yêu thích cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi giống như phàm nhân, dù cho đã ích cốc [1], lấy linh trà để uống, hái linh quả làm thức ăn, phòng ở cũng bố trí trang nhã u tĩnh, tựa nơi ở của quý nhân quan to vậy.

[1] Ích cốc (辟谷): Không cần lương thực.

Tiêu Duyên nhìn ngó trong động, chỉ cảm thấy Đàm Quang đạo nhân chính là kẻ có tu vi cao thâm như lời của Quân Dao.

Linh thú ngũ giác nhạy cảm, cảm giác được nguy cơ, đi về phía trước hai bước, nhất định có trận pháp đang chờ nàng. Hổ con không dám đi về phía trước, thu tầm mắt về bên người.

Lúc trước nàng lấy một cái chung trên bàn con ở góc tường để múc tuyết, lúc đó cấp thiết, chưa từng nhìn kỹ đồ vật trên bàn, chỉ nhớ rõ có ấm, có bốn cái chung trà, lúc này nhìn lại, liền thấy, trên bàn ngoài ra còn có một cuốn linh giản, một chén đèn dầu, bên bàn có xếp chỗ ngồi. Hổ con đi tới nhìn kỹ, chỗ ngồi kia dường như không phải dệt từ trúc, trơn bóng trắng tinh, nhìn xa như ngọc bích, đến gần chạm vào, xúc giác là mềm mại, có thể cuốn lại như giỏ trúc, hẳn là dùng thiên tài địa bảo vô cùng quý giá để dệt thành.

Hổ con không hiểu, móng vuốt chạm vào chỗ ngồi kia, cảm thấy rất thoải mái, liền không thèm quan tâm nữa, cũng không dám ngồi lên, mà cẩn thận tránh đi, đến xem quyển linh giản kia.

Linh giản như tùy tiện đặt trên bàn trà. Hổ con tò mò nhìn một chút, trong đầu miêu tả mấy ngàn năm trước, một đạo nhân tu luyện đến cuối đại đạo, đang ngồi ở đó, một tay chống đầu, cầm quyển linh giản này xem. Xem được một nửa, tiên nhạc mãnh liệt, ánh sáng tiếp dẫn đến, đạo nhân tiện tay đem linh giản đặt trên bàn trà, đứng dậy sửa sang lại áo bào, bước dài rời khỏi động phủ, cưỡi mây bay mà đi.

Nếu đạo nhân này là một tiền bối không quen biết, hổ con có thể chỉ nghĩ đến những thứ này, nhưng mà nàng biết đạo nhân rất hung ác, biết đánh người, nàng đối với cuốn linh giản này liền vô cùng cảnh giác, vẫn cảm thấy lúc hắn tiện tay đặt nó xuống, có lẽ còn tiện tay thiết lập một cấm chế, không muốn người chạm đến.

Hổ con cảnh giác nhìn linh giản một chút, không nhìn ra dị thường gì, lại từ từ mà đến gần, dè dặt tiến về phía trước ngửi một cái, cũng không thăm dò thấy nguy hiểm gì. Hổ con lui lại hai bước, ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nhìn linh giản, nhìn một lúc, nàng chạy đi, trở lại bên người Quân Dao, giống như trong ngày thường nhìn thấy sự vật thú vị, nói với Quân Dao: "Nhìn một chút, có được không?"

Nói xong, nàng chờ một lúc, Quân Dao không hề trả lời, hổ con cọ cọ lòng bàn tay, Quân Dao vẫn không trả lời, con ngươi sáng rực hổ con ảm đạm đi, A Dao không nói lời nào, nàng phải tự mình quyết định rồi.

Hổ con quay đầu lại nhìn linh giản, linh giản chỉ lặng im nằm trên bàn, nhưng mà tựa như tràn đầy mê hoặc, dụ dỗ hổ con tiến đến.

Nàng muốn nhìn, nhỡ đâu đây là công pháp tu luyện thì sao? Các nàng chính là vì cái này mà đến, tuy nói sau khi A Dao tỉnh lại, nhất định sẽ dẫn nàng vào sâu trong động phủ, đi tìm công pháp, nhưng A Dao ngủ mấy ngày rồi, chẳng biết lúc nào mới tỉnh lại, nàng cũng không thể chờ mãi, không hề làm gì. Huống hồ đồ ăn lót dạ cũng không đủ, nàng càng sớm tu luyện đến Kim Đan kỳ càng tốt, Kim Đan kỳ không còn ăn uống, nàng sẽ không phải vì thức ăn mà ưu sầu nữa rồi.

Chung quy vẫn phải liều một phen.

Hổ con nói với Quân Dao: "Ta nhìn một chút, gặp nguy hiểm, liền chạy nhanh." Lại hướng về Quân Dao gật gật đầu, "A Dao đừng sợ, hổ con chạy rất nhanh."

Dứt lời, liền cảm thấy đã trấn an Quân Dao được rồi, xoay người đi về phía linh giản.

Nàng vừa đến gần, liền rất nhanh vung móng vỗ lên linh giản một cái, lập tức cấp tốc lắc mình nhảy xa, thân hình nhanh như chớp giật. Nàng chạy xa bí mật quan sát, linh giản bị vỗ một móng, lung lay mấy lần, vẫn bất động, cũng không có dị thường, cũng không phát động cấm chế gì cả.

Hẳn là có thể chạm vào, hổ con âm thầm phán đoán, sau đó rất cao hứng chạy đến, không cẩn thận như vừa rồi nữa, nhảy lên bàn, ngậm lấy linh giản, chạy đến bên đống lửa, vứt trên mặt đất.

Linh giản lăn mấy vòng, vẫn không có gì bất thường. Con mắt hổ con sáng sáng, kết luận linh giản này vô hại, chân trước nâng nó lên, không thể chờ được mà kề lên trán, đem linh khí truyền vào linh giản để tra cứu.

Qua một hồi, hổ con rất thất vọng, linh giản ghi chép, không phải công pháp.

"Hừ." Hổ con mất hứng, vứt linh giản xuống mặt đất, quay về nằm xuống bên người Quân Dao.

Quân Dao vẫn chưa tỉnh lại, tim đập vẫn yếu ớt, hổ con thường lấy linh khí thăm dò vào trong cơ thể nàng, muốn nhìn xem thương thế của nàng nặng bao nhiêu, nhưng mà hổ con sức yếu, còn chưa dẫn linh khí vào đan điền của Quân Dao, liền cạn kiệt, chỉ là nàng phát hiện, nàng thăm dò một đoạn ngắn, Quân Dao mạch đập phù phiếm, không có linh khí, tình trạng rất không tốt.

Hổ con suy đoán, sợ là nội đan của Quân Dao chịu tổn hại. Nội đan gắn với tu vi, một khi bị hao tổn, tựa như trái tim phàm nhân bị thương nặng, rất là nguy cấp.

Nàng không có cách nào, ngày ngày lo lắng sợ hãi, lại nghĩ nếu như trọng thương là nàng, A Dao nhất định có thể nghĩ cách chữa khỏi cho nàng, tâm liền càng sa sút.

Ngoài động tuyết bay, tiếng gió không ngừng, trong động chỉ có một con hổ nhỏ là nàng, yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng cành cây đứt gãy. Mấy ngày trước vội vàng ra ngoài tìm cành khô cùng thức ăn còn được, trước mắt không lắng xuống, hổ con liền tựa sát Quân Dao, hổ thẹn đến lợi hại.

Vừa nghĩ tới A Dao bị thương nặng như thế, nhất định rất đau, nàng lại chẳng giúp được một chút nào, hổ con liền cảm thấy mình rất vô dụng, cảm thấy nàng đúng là một A Duyên tồi, vừa ngốc, vừa không lợi hại.

Không người trò chuyện, cũng không chỗ chơi đùa, lại lo lắng cho thương thế của Quân Dao, hổ con gục trên đất, đem đầu đặt trên móng vuốt, ỉu xìu. Yên tĩnh khiến lòng người sinh khủng hoảng, hổ con tựa như có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, rất là bất an.

Đuôi nằm trên đất, thỉnh thoảng quét qua bên trái, bên phải, hổ con mệt mỏi, liếc nhìn linh giản bên đống lửa, nàng suy nghĩ một chút, lại ngậm lấy nó, kề sát trên trán, tùy ý đọc. Mặc dù không phải công pháp, nhưng trước mắt vô vị, dùng tiêu khiển cũng tốt.

Linh giản ghi chép quá sâu xa, hổ con biết chữ, nhưng có chút văn chương, dù cho từng chữ đều nhận biết, ghép lại thành một câu, cũng rất khó hiểu được ý của câu đó. Nàng đọc một câu mấy lần, thể ngộ ý nghĩa. Chờ đọc hết một phần, hổ con phát hiện, cuốn linh giản này cũng không phải là công pháp, nhưng là trận pháp, dường như là truyền thụ lập trận như thế nào.

Hổ con ngẩn ngơ, nếu như học giải được trận pháp, nàng liền có thể đi sâu vào trong động phủ, đi tìm công pháp.

Vừa nghĩ như thế, hổ con vội vã nghiêm túc đọc.

Đàm Quang đạo nhân thiện trận [2], Linh Sơn trải rộng cấm chế, kết giới, hắn đối với trận pháp có thể tiện tay nắm lấy, vài tảng đá, vài cái cây, cũng có thể bị hắn đem ra bày trận.

[2] Thiện trận (善阵): Sở trường là lập trận pháp.

Linh giản ghi lại, tự nhiên cũng là trận pháp cao thâm.

Hổ con xem không hiểu lắm, nhưng cố gắng xem, A Dao đã dạy nàng, có vài thứ đọc không hiểu, không quan trọng lắm, chỉ cần ghi nhớ, chờ một ngày nào đó, liền có thể tự thấy được ý nghĩa.

Nàng đọc nhiều mấy lần, trước tiên học dễ hiểu, nói không chắc một ngày nào đó liền có thể tiến lên dần dần, học được cái sâu xa rồi.

Hổ con ở trong học tập rất có động lực. Mỗi ngày ngoại trừ dính bên cạnh Quân Dao nói chuyện với nàng, thì chính là ôm linh giản học lập trận.


Như thế, qua đi năm ngày, đến trưa, hổ con đói bụng, nàng nhìn còn lại không ít trái cây, trên khuôn mặt nhỏ đều là nếp nhăn, tràn đầy mâu thuẫn.

Liền để cho một phàm nhân ngày ngày ăn trái cây đều không chịu nổi, huống chi là một chú hổ con từ nhỏ ăn thịt.

Trái cây đỏ chói, nước bị đóng băng lại, cắn một cái, sàn sạt, cũng không ướt át, cũng không có vị ngọt gì, chỉ có thể dùng lót dạ, không ăn ngon chút nào.

Hổ con không thích trái cây, mấy ngày trước đói bụng, miễn cưỡng ăn, liên tiếp nửa tháng, nàng ăn đến chán, ngủ đều mơ thấy trái cây biến thành trái cây khổng lồ đuổi theo cắn nàng.

Nhưng nàng lại đói bụng, bụng nhỏ xẹp xuống, sờ một cái, cũng chỉ có thể tìm thấy một tay da lông, không còn bụng nhỏ mềm mại như lúc trước, chân nhỏ vốn bụ bẫm cũng gầy đi, chẳng còn mạnh mẽ nữa.

Hổ con dùng đầu đẩy Quân Dao, tội nghiệp nói: "Ăn thịt, ăn thịt, A Duyên muốn ăn thịt."

Quân Dao không nghe thấy, cũng nhúc nhích không được, vẫn đóng hai mắt, không đáp lại nửa câu.

Hổ con dùng đỉnh đầu đẩy nàng, thân thể Quân Dao vẫn ấm áp, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, hơi nhíu mày một chút, mang theo trách cứ, nhưng lại bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, nói rằng: "A Duyên ngoan, không làm khó."

Con mắt hổ con lập tức ướt, nàng gầy, khuôn mặt nhỏ không mượt mà như lúc trước, con mắt trông lớn hơn, nước mắt đầy viền mắt, lăn xuống một viên thật lớn.

Nửa tháng trôi qua, Quân Dao vẫn chưa tỉnh, thân thể cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, hổ con sợ hãi, nàng không muốn thịt, sửa miệng, nói: "Muốn ôm một cái, muốn A Dao ôm."

Quân Dao sao có thể nghe thấy được.

Náo loạn như thế nửa ngày, hổ con đói gần chết, chỉ có thể oan ức gặm trái cây, trong đầu không khỏi nhớ đến rất nhiều món ngon trước đây Quân Dao làm cho nàng, trái cây nhạt nhẽo, càng khó nuốt, chỉ thoáng lấp đầy cái bụng, nàng liền vội chạy đi, một cái cũng không nguyện ăn nhiều.

Nàng vẫn tiếp tục học trận, trận pháp cao thâm, lại tối nghĩa khó hiểu, không người dẫn dắt, chỉ dựa vào bản thân nàng nhắm mắt nỗ lực học, năm ngày qua đi, liền da lông cũng không tìm thấy.

Hổ con cũng không nhụt chí, dựa vào nghị lực, tiếp tục học, một tháng sau, nàng cuối cùng cũng mò đến biên giới nhập môn, học xong một kết giới nho nhỏ.

Cái gọi là kết giới, chính là lấy trận pháp chứa đựng linh lực của người tu đạo, một khi ngoại vật đột kích, liền có thể phát động chống đỡ, đem công kích ngăn cản ở bên ngoài. Thời điểm Quân Dao đấu pháp, dùng ánh sáng để bảo vệ nàng chính là cùng một loại kết giới.

Hổ con nhập môn, cao hứng không ngớt, lúc trước tuy nói đường khó đi, núi cao tầng tầng ngăn trở, nhưng nàng cuối cùng tiến vào được.

Hổ con học lập kết giới xong, trước tiên liền lập một cái trước cửa động, ngăn cản gió lạnh thổi vào, dùng để bảo vệ Quân Dao không bị lạnh. Chỉ là nàng linh lực yếu, chống đỡ không được quá lâu, chỉ qua nửa ngày kết giới liền biến mất rồi.

Cho dù là như thế, hổ con vẫn cao hứng. Nàng bây giờ yếu ớt, nhưng rồi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, chờ nàng học xong phá trận, học được công pháp, tu luyện được vô địch thiên hạ, liền ôm lấy A Dao, một hơi bay trở về Thái Ất Sơn, cũng không tiếp tục tới nơi này!

Trong lòng hổ con chí hướng thật xa, nhưng hào hùng còn chưa khuấy động trong ngực nàng, lông mày hổ con lại cụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhiều nếp nhăn, trông vô cùng oan ức.

Nàng lại đói bụng, lại nên gặm trái cây rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro