Chương 107.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hổ con."


Hổ con căm phẫn duỗi móng vuốt sắc bén ra, nhắm ngay Minh Sắt bổ nhào tới. Nàng đã không phải hổ con bị đại lão hổ đả kích trên Hổ Sơn, chỉ bằng cái đầu gối của người ta. Cặp móng vuốt sắc bén kia ánh lên tia sáng u lam, ánh mắt sắc bén, thân như chớp, lao thẳng về phía khuôn mặt Minh Sắt.

Minh Sắt cười khẩy, trong nháy mắt biến mất thân hình.

Đạo hạnh của Tiêu Duyên, so với nàng khác biệt một trời một vực, dù nàng tùy tiện vung kiếm, cũng có thể khiến Tiêu Duyên biến thành tro bụi.

Tiêu Duyên vồ hụt, ngã xuống đất, nàng trở mình, một lần nữa bày ra tư thế công kích, nhìn kỹ nơi Minh Sắt biến mất, chỉ chờ nàng ta đi ra, liền lại cắn nàng ta, càng không mảy may chịu lùi về sau.

Minh Sắt vẫn chưa hiển hiện thân mình, thanh âm nàng từ trong hư không truyền đến, trong khẩu khí, tràn đầy trào phúng: "Ngươi không phải con hổ duy nhất mà nàng nuôi, liền tên, cũng không phải của ngươi, mà tên người nọ là Tiêu Duyên, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi lại tính là cái gì?"

Lông mao trên lưng Tiêu Duyên đều xù lên, đuôi đung đưa hai bên, nơi cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp nặng nề, trong mắt bị một tầng u ám che kín, đây là biểu hiện lúc hổ con rất tức giận.

Minh Sắt nói xong câu kia, liền vẫn chưa tiếp tục lên tiếng, tựa như đã biến mất rồi. Trong tuyết thoáng chốc lại trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng gầm gừ đè nén của Tiêu Duyên, cùng với tiếng nhẹ vang khi đuôi của nàng đảo qua tuyết.

Quân Dao vẫn không nói gì, nàng cong người xuống, thăm dò vuốt lông cho Tiêu Duyên, lòng bàn tay mới vừa chạm vào da lông trên lưng nàng, lúc này Tiêu Duyên nhảy ra, đối diện với Quân Dao, đáy mắt bị một tầng mây đen che lấp, vẻ mặt tràn đầy không quen.

Quân Dao dừng động tác lại, từ từ đi tới, ôm lấy Tiêu Duyên, ôn giọng nói: "Nàng đi rồi."

Tiêu Duyên không có giãy dụa, nghe được câu này, như trút hết sự đè nén, cuộn tròn người lại, tùy ý để Quân Dao ôm nàng.

Tuyết hồ nhô đầu ra, nhìn thấy nơi đó có người, vội vã trốn trong hang ổ. Tiêu Duyên ngửi thấy khí tức của con mồi nàng chờ đợi nửa ngày, cũng không có động đậy.

Quân Dao nhìn thân thể nhỏ bé của nàng cuộn thành một đoàn, trong mắt lóe qua một vệt lo lắng, nhưng cũng không nói gì, xoay người đi về nhà.

Tiêu Duyên là đuổi theo tuyết hồ, đã chạy đến mặt kia của Thái Ất Sơn, trở về nhà gỗ, cần tới nửa ngày. Quân Dao từng bước từng bước mà đi, vẫn chưa thi pháp.

Cành khô xen lẫn trong tuyết, nữ tử độc hành, trong tay ôm chú hổ to bằng con mèo con, hạ xuống mặt tuyết từng dấu chân.

Khí trời chợt lạnh lẽo, hoa tuyết bay xuống, ban đầu rải rác tứ tán, dần dần lớn hơn, vết chân Quân Dao mới đạp xuống, đi hơn mười bước, liền bị gió mang theo tuyết bao trùm.

Hổ con cuộn tròn trong ngực nàng, cũng không nhúc nhích.

Quân Dao biết, nàng ấy đang tức giận. Mà nàng lại không biết phải giải thích thế nào, nàng chỉ nghĩ đại đạo dài đằng đẳng cùng rối rắm, A Duyên trưởng thành, trải qua đủ chuyện, có lẽ sẽ có cơ duyên, nhớ lại được chuyện trước kia.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một đời hoặc làm bạn tương tri, hoặc yên lặng thủ hộ chuyện xưa, có thể từ trong miệng nàng nói ra.

Ước chừng là quá mức sâu sắc, ngược lại không biết mở miệng thế nào, trong nội tâm nàng hi vọng A Duyên có thể nhớ lại, cùng nàng chung đụng tại mọi thời khắc, nàng đều ghi nhớ trong lòng, không muốn quên đi, nếu A Duyên cũng nhớ lại, giữa các nàng không thể dễ dàng chia lìa, không hề bí mật, tuy hai mà một rồi.

Nhưng nếu để nàng nói đến, nàng lại vì sao nói như thế? Là lần đầu tiên gặp gỡ trong chùa Nghiễm Bình, hay là thời điểm Hán Vương tuẫn quốc vô cùng oanh liệt, là lấy thân phận người xem hời hợt, hay là đổi lấy bản thân thâm tình chân thành?

Bất luận cái nào, A Duyên còn nhỏ như vậy? Nàng ấy có thể hiểu sao?

Cho dù muốn nàng kể lại, Quân Dao cũng hi vọng chờ hổ con trưởng thành, hiểu rõ lí lẽ, lại một lần nữa yêu nhau, đến lúc đó, nàng lại đem từng chuyện cũ, đều nói cho nàng biết. Mà không phải lúc này, hổ con đối với nàng chỉ có ỷ lại, đem chuyện cũ kể lại cho nàng.

Này cũng như là, lấy chuyện cũ cưỡng ép A Duyên chỉ hướng về một mình nàng rồi.

Quân Dao thích nàng, nàng ấy biến thành thế nào, nàng đều không rời không bỏ, nhưng nàng tuyệt đối không muốn tăng thêm chút gánh nặng nào cho Tiêu Duyên.

Mấy câu nói ngăn ngắn của Minh Sắt, liền quấy rầy bước đi của Quân Dao rồi.


Đã đến giờ Ngọ (11AM-1PM), đến nhà gỗ đã là hoàng hôn. Tuyết rơi rồi lại dừng, không biết làm sao, mây đen lại tản ra, chân trời hiện ra hà sắc.

Quân Dao đi tới dưới mái hiên, sờ sờ hổ con, ôn nhu nói với nàng: "Đến nhà."

Hổ con không chịu động, thân thể cuộn tròn, khuôn mặt nhỏ cũng giấu đi. Quân Dao thở dài, lại sờ sờ nàng, an ủi: "Đừng tức giận, cũng không có gặp lại nàng ta nữa."

Hổ con rốt cục cũng có phản ứng, giật giật, vẫn không chịu ngẩng đầu.

Quân Dao chỉ có thể nắm lấy da lông sau gáy của nàng, quay nàng lại. Hổ con không ngờ tới còn có chiêu này, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt liền xuất hiện trước mặt Quân Dao.

Trong mắt nàng mang nước mắt, lông trên mặt đều khóc ướt rồi, tâm Quân Dao như bị đâm nhói một hồi, đau đớn.

Hổ con vội vã dùng móng vuốt che mặt, không muốn cho Quân Dao nhìn thấy.

Quân Dao một lần nữa ôm lấy nàng, muốn xoa mặt nàng một chút, trong miệng động viên nói: "Đừng khóc."

Tiêu Duyên không muốn cho nàng chạm, móng vuốt nhỏ vững vàng mà che mặt, nước mắt lại rơi xuống, Quân Dao có thể nhìn thấy, dưới móng vuốt của nàng, có một túm lông bị nước mắt làm ướt.

"A Duyên không muốn để ý đến ta rồi?" Quân Dao nói.

Tiêu Duyên không nói lời nào, nàng rất thương tâm, con thỏ kia bắt nạt nàng, A Dao cũng không giúp nàng, nhưng đây không phải chuyện khiến nàng thương tâm nhất, chuyện nàng thương tâm nhất chính là, nàng dĩ nhiên không phải hổ con duy nhất của Quân Dao, thời điểm Minh Sắt ở đó, nàng không chịu yếu thế, nàng ta đi rồi, nàng liền nhịn không được oan ức, khóc một đường.

Quân Dao dừng một chút, lại nói: "Vậy A Duyên, phải như thế nào mới chịu để ý đến ta?"

Tiêu Duyên ngẩng đầu, móng vuốt nhỏ dịch xuống một chút, lộ ra hai con mắt hồng hồng, nàng buồn buồn nói: "Hổ con."

Bạch Hổ bá đạo từ nhỏ, nàng liền chim yến dừng lại trên bản thể của Quân Dao trong chốc lát, cũng không chịu được, càng không cần nói nàng ấy có những con hổ khác rồi.

Quân Dao cười cười, nói với nàng: "Nàng lừa gạt ngươi, không có những hổ con khác, chỉ có A Duyên."

Tiêu Duyên ngẩn ngơ, khuôn mặt vẫn không có giãn ra, thút tha thút thít đáp, lại nói: "A Duyên."

Trong thanh âm trầm thấp, tràn đầy thất lạc. Nàng nghe được, A Dao nuôi nàng là bởi vì những Tiêu Duyên khác.

Quân Dao lắc lắc đầu, có vẻ hơi bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Cũng không có những A Duyên khác, chỉ có một chú hổ con là ngươi thôi."

Tiêu Duyên sợ ngây người, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, vẫn còn có người, nói bậy như vậy. Hổ con ít ở chung với người, nàng trong ngày thường, không phải chơi cùng Quân Dao, chính là chơi cùng thú hoang to nhỏ trong núi, Quân Dao sẽ không lừa gạt nàng, thú hoang không biết nói chuyện, nàng tự nhiên cũng không nghĩ ra, thì ra lời nói còn có giả dối.

Hổ con học được một bài học, thế nhưng nghe thấy nàng ấy chỉ có một A Duyên, cũng chỉ có một chú hổ con là nàng đây, nàng dĩ nhiên cũng không tức giận rồi, chỉ cảm thấy rất cao hứng, ôm lấy cổ Quân Dao, thấp giọng trách cứ: "Con thỏ xấu."

Nàng liền vì sao con thỏ xấu lại nói những điều đó cũng không hỏi đến một câu, Quân Dao nói thế nào, nàng liền tin thế đó, không có nửa điểm chần chờ.

Quân Dao mềm lòng rồi lại mềm, theo lưng của nàng, thuận vuốt lông.

Hổ con cọ cọ cần cổ nàng, vừa hài lòng vừa ỷ lại.

Quân Dao biết, trải qua lần này, sau này lại có người nói với A Duyên, nàng từng ở bên một phàm nhân, A Duyên cũng sẽ không tin nữa. Tâm trạng Quân Dao hơi động, hỏi: "Nếu có hổ con khác, cũng có những Tiêu Duyên khác, vậy A Duyên làm sao bây giờ? Có phải là liền không cần ta nữa không?"

Tiêu Duyên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, ngây ngẩn cả người, nước mắt lại dâng lên. Nàng không hiểu loại tâm tình này, nhưng trong lòng khổ sở cực kỳ. Vừa rồi nàng hoàn toàn tin lời Minh Sắt, nhưng nàng vẫn để cho Quân Dao ôm về nhà, không muốn chuyện của nàng lại như vậy, hổ con liền ý nghĩ đều không có vui vẻ qua. Nàng nhìn nhìn Quân Dao, nghĩ đến nàng từng thuộc về những hổ con khác, tựa như có rất nhiều móng vuốt sắc bén, đào tâm nàng.

Nước mắt tí tách rơi xuống, Tiêu Duyên ôm lấy Quân Dao càng chặt, nhẫn nhịn thương tâm, thấp giọng nói: "Sau đó, không cho có." Sau đó cũng chỉ có thể có một mình nàng, không thể lại nuôi những hổ con khác rồi.

Đây là câu trả lời trong dự liệu, nhưng khi thật sự nghe thyas, Quân Dao vẫn cảm thấy cao hứng, cũng đau lòng. Nàng an ủi Tiêu Duyên, chỉ là giả thiết, cũng không phải là thật.


Tiêu Duyên rất nhanh đã an ủi được rồi. Chỉ là trải qua biến cố này, đến ban đêm, nàng không chịu đi đến ổ nhỏ của mình ngủ, cuộn tròn trên giường nhỏ, muốn ngủ cùng Quân Dao.

Đây là chuyện nhỏ, Quân Dao tất nhiên là cho phép nàng.

Hổ con liền ôm lấy thảm nhỏ của nàng, dựa vào Quân Dao thật gần, chờ ngủ say, cũng đem một cái móng vuốt khoát lên cánh tay trái Quân Dao, phảng phất như thế, nàng mới có thể an tâm.

Quân Dao chăm nom hổ con, nàng không cần giấc ngủ, ban đêm cũng thường thường nhắm mắt tu luyện, chỉ là tối nay, nàng chợt nhớ đến chuyện rất lâu trước đây.

Cẩn thận nói đến, nàng chưa từng nuôi qua Minh Sắt, đại đạo cô tuyệt, tính tình nàng lại nguội lạnh, từ lúc khai Linh Trí đến nay, ngoại trừ A Duyên, liền chưa cùng ai thâm giao qua.

Minh Sắt đúng là thường qua lại với nàng, điều này cũng chỉ vì, trước lúc Minh Sắt khai Linh Trí, động thỏ liền ở ngay dưới tàng cây của nàng.


Tác giả có lời muốn nói:

Hổ con ai oán: "Ngươi thừa dịp ta ngủ mất, nghĩ đến con con thỏ xấu kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro