Chương 106.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thỏ."


Hổ con không được ăn đào, làm cái gì cũng đều không vui.

Quân Dao nấu canh cá cho nàng, nàng uống không có tư vị gì, Quân Dao dùng thảm nhỏ bao lấy nàng đi ngủ, nàng cũng không quá vui vẻ, đến ngày hôm sau, Quân Dao mang nàng vào trong rừng chơi, nàng cũng chỉ buồn buồn đi theo sau lưng, tiếc hận vì nàng đã bỏ qua quả đào này.

Quân Dao không chịu được nàng luôn không vui, đến nói đạo lý với nàng.

"Ở bên ngoài mấy tháng, A Duyên có vui không?"

Trong mắt hổ con sinh ra không ít tia sáng, trả lời: "Vui." Tâm tính nàng vốn hoạt bát, rời Thái Ất Sơn, nhìn thấy rất nhiều chuyện mới mẻ, tất nhiên là vui rồi.

Quân Dao lại nói: "Nếu mùa hè, chúng ta không hề đi ra ngoài, liền phải bỏ qua rất nhiều chuyện lý thú thú rồi."

Hổ con gật gật đầu, chân thành nói: "Đúng." Nếu như một mực ở trên Thái Ất Sơn, những điều mới mẻ kia liền không thể thấy được rồi.

Thật ngoan, Quân Dao không nhịn được vuốt ve nàng, tiếp tục nói: "Có thể thấy được quả đào cùng đi ra ngoài chỉ có thể chọn một trong hai, mặc dù bỏ lỡ mùa quả chín, nhưng cũng đi rất nhiều nơi, thấy được rất nhiều cảnh vật, tổng thể mà nói, cũng không tính là chịu thiệt, có đúng không?"

Nàng vừa nói như vậy, hổ con sẽ hiểu được đạo lý cá cùng tay gấu đều không thể chiếm được cả hai [1], yên lặng mà gật gật đầu, trông như đã hiểu ra được đôi chút.

[1] Cá cùng tay gấu không thể chiếm được cả hai (鱼与熊掌不可得兼): Thành ngữ xuất phát từ "Ngư ngã sở dục dã" của Mạnh Tử: Cá là món ta thích, tay gấu cũng là món ta thích, nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món tay gấu. Bản ý không phải nói hai người tất nhiên không thể đều chiếm được, mà là cường điệu nếu như không thể đều chiếm được, ta nên lấy hay bỏ như thế nào.

A Duyên vẫn rất hiểu đạo lý. Quân Dao vui mừng, nói rõ với nàng, nàng liền có thể tiêu tan.

Nhưng mà một chốc sau, Tiêu Duyên ngẩng đầu lên, như hạ quyết tâm rất lớn, kiên định nói: "Không chơi, muốn quả đào." Nàng đã rất rõ ràng quy luật bốn mùa luân chuyển, năm nay bỏ lỡ mùa đào chín, còn có năm sau. Ra ngoài rất tốt, có thể có rất nhiều chỗ thú vị, nhưng nàng vẫn muốn quả đào.

Hổ con nói xong, lại rất kiên quyết lặp lại lần nữa: "Muốn quả đào!"

Quân Dao bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết nói thế nào với nàng.

A Duyên hiểu đạo lý, nhưng cũng rất chấp nhất, nàng nghĩ muốn có được quả đào, càng nói cái gì cũng vô dụng.

Kỳ thực cho nàng một quả đào vốn không có gì. Đơm hoa kết trái, thuận theo tự nhiên, trước lúc Quân Dao hóa hình, vẫn trải qua cuộc sống như thế. Có điều sau khi hóa hình, thành người, lại du ngoạn khắp nhân gian, hiểu được thế sự nhân gian, ý nghĩ liền dần dần càng giống như con người.

Cây muốn kết quả, cần phải nở hoa trước, rồi thụ phấn, rồi mới kết quả. Mà hạt bên trong trái chính là hạt giống, chôn xuống thổ nhưỡng, lại có thể sinh ra một cây, như vậy, trái cây tựa như hậu tự của loài người.

Đem hậu tự cho người ăn, tóm lại rất khó chịu, huống hồ, từ 800 năm trước, nàng gả cho A Duyên, liền luôn cho rằng mình là thê tử của A Duyên, cho dù trải qua mấy lần luân hồi, nàng ấy ở bên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên mất chuyện cũ trước kia, đã biến thành một chú hổ con, điểm này cũng chưa bao giờ thay đổi.

Như vậy, hậu tự của nàng, tự nhiên cũng là hậu tự của A Duyên, sao có thể đem ra ăn đây.

Hổ con lại cho rằng đã nghĩ ra cách giải quyết, chỉ chờ đến mùa hè năm sau, là có thể có đào ăn rồi. Vừa nghĩ rõ ràng, nàng lại rất vui vẻ chạy ra ngoài chơi đùa.

Quân Dao ngồi dưới ô cửa, nhìn hổ con học dáng dáp con thỏ nhảy nhót trong vườn, không khỏi lắc lắc đầu, thôi, tạm thời kéo dài, chờ A Duyên trưởng thành, liền có thể hiểu được.

Chờ sang mùa hè năm sau, còn tận nửa năm, đủ để Quân Dao nghĩ ra cách trì hoãn.


Lại qua một tháng, tuyết mùa đông rơi xuống, trên Thái Ất Sơn, lại một lần nữa trắng xóa. Màu trắng vốn là yên tĩnh, mãnh thú chim muông hơn nửa đều chui vào hang động chờ mùa đông qua đi, quanh nhà gỗ, liền càng thêm an tĩnh.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, ban đêm mặt trời lên trễ, hạ sớm, không đủ tu luyện, đến ban đêm, nguyệt quang cũng đặc biệt lạnh lẽo, ánh trăng chiếu xuống thật giống như bị một tầng cấm chế ngăn cách, chỉ còn sót lại ánh sáng nhàn nhạt ít ỏi, tu luyện, cũng rất gian nan.

Quân Dao liền rút ngắn canh giờ hổ con tu luyện, cho nàng đi chơi chung quanh một chút.

Hổ con thích chơi cùng tuyết hồ nhất. Bây giờ tuyết hồ đã không chạy lại nàng, chỉ trong thời gian ngắn, đã bị nàng đánh gục, vỗ dưới móng. Nhưng Tiêu Duyên vẫn thích đuổi theo chúng nó, tận lực không cần linh khí, rượt từng con tuyết hồ đến xù lông, chạy loạn khắp núi.


Ngày hôm đó nàng vẫn đi tìm tuyết hồ chơi.

Đám tuyết hồ đều phiền chết nàng, chuyển nhà một lần lại một lần, không biết sao hổ con lại mắt tinh tai thính, ngũ giác nhạy cảm, mới có nửa ngày, đã có thể tìm thấy ổ mới, buộc hồ ly chơi với nàng.

Hổ con tràn đầy phấn khởi mà chạy tới ngoài cửa nhà tuyết hồ, rướn cổ lên, vừa nhìn vào trong, lại là người đi nhà trống. Mắt nàng sáng rực lên, lộ ra thần sắc hưng phấn.

Tính cách của nàng cũng không có sự hung hãn khát máu của loài hổ, nhưng lại đặc biệt thích đi săn. Tuyết hồ dọn nhà, có thể tăng thêm lạc thú săn mồi của nàng.

Tiêu Duyên hạ thấp người, cẩn thận quan sát chung quanh.

Đêm qua tuyết rơi, tuyết mới che lấp dấu vết hoạt động của tuyết hồ. Nàng ngửi trên mặt tuyết một cái, cẩn thận phân biệt mùi. Vào yêu đạo, khứu giác tự nhiên không thể so với mãnh thú tầm thường, dù cho che kín một tầng tuyết, vẫn có thể khiến nàng ra chút manh mối.

Nàng phán đoán ra một hướng đại thể, từng điểm từng điểm tìm kiếm, di chuyển. Ánh mắt, lỗ tai đều cực kỳ chăm chú, hổ con nằm trong cảnh giác cực cao, sợ bỏ sót chút dấu vết.


Một canh giờ trôi qua, Tiêu Duyên đã xuyên qua một mảnh rừng, đi đến một sườn núi khác, khí tức của tuyết hồ cũng càng hỗn loạn nồng nặc, hẳn là ở gần đây.

Tiêu Duyên dừng chân lại, lẳng lặng quan sát xung quanh, lại tìm được một nơi có mùi hương phức tạp nhất, quan sát địa hình chốc lát, sau đó lẻn đến một mỏm đá cao lẩn trốn.

Vào đông, đồ ăn ít ỏi, tuyết hồ cũng không trữ lương thực, nhất định phải ra ngoài kiếm ăn. Nơi này khí tức phức tạp nồng nặc nhất, có thể thấy chúng nó phải đi qua con đường này. Hổ con ẩn náu thân thể, chỉ dò ra một cái đầu nho nhỏ, thời khắc lưu ý, sẵn sàng ôm cây đợi thỏ.

Nàng đợi hồi lâu, liền bóng hồ lý cũng không thấy. Nhưng nàng cũng không nhụt chí, cũng không buồn bực, vẫn tập trung tinh thần mà quan sát bốn phía, rất có phong độ của lão thợ săn.

Đột nhiên, bụi cây khô trước người nàng bỗng phát ra tiếng vang yếu ớt. Lỗ tai hổ con dựng thẳng lên, trợn to hai mắt, nhìn chỗ đó, nhưng vẫn chưa lập tức đi ra ngoài, mà làm ra động tác vồ mồi, chỉ đợi con mồi xuất hiện, liền nhào đến.

Sau khi bụi cây khô kia phát ra một trận tiếng vang, liền dừng một chút, khôi phục yên tĩnh. Qua một chung trà, nơi đó lại xuất hiện tiếng vang, lúc này tiếng vang lại hơi lớn.

Hổ con tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm, dưới bụi cây khô vang lên phốc phốc sách sách, tiếp đó một con thỏ nhảy ra.

Tiêu Duyên kinh ngạc, nàng rõ ràng không có phát hiện nơi này có thỏ, cũng chưa từng nhìn thấy động thỏ, sao đột nhiên lại có thỏ xuất hiện. Con thỏ kia nhảy về phía trước một cái, nhún mũi, ở trên mặt tuyết ngửi tới ngửi lui, tựa như đang kiếm ăn.

Tiêu Duyên thả ra thần thức, nàng đã là một tiểu yêu quái rồi, cũng có thần thức, chỉ là thần thức của Quân Dao có thể bắt giữ khí tức ở ngoài vạn dặm, mà thần thức của nàng vô cùng yếu ớt, miễn cưỡng có thể thăm dò sự vật trong vòng một dặm.

Con thỏ kia ngửi trên đất một hồi, lại nhảy về phía trước hai bước, cách Tiêu Duyên ngày càng gần. Thần thức của Tiêu Duyên bao vây lấy nó, tinh tế kiểm tra một phen, cũng không có dị dạng gì.

Hổ con hài lòng, thỏ cũng chơi rất vui, nàng chờ không được tuyết hồ, cũng có thể chơi với thỏ.

Tiêu Duyên nhảy về phía trước một cái, dễ dàng liền nhảy tới trước con thỏ kia. Nàng chờ con thỏ nhìn thấy nàng, sau đó chạy trối chết, nàng sẽ đuổi theo nó.

Nhưng con thỏ này như rất ngốc, nó ngẩng đầu lên, thấy được hổ con, cũng không chạy trốn, cũng không kinh hoảng, ngược lại lộ ra sắc mặt vui mừng, sau đó cánh miệng giật giật, miệng nói tiếng người: "Thiếu quân?"

Ơ? Biết nói? Tiêu Duyên sửng sốt một chút, thoáng lui một bước, cảnh giác nhìn nàng, hỏi: "Ngươi, người phương nào?"

Trong giọng nói của con thỏ rất là vui sướng, lời nói liên tiếp tung ra: "Ta đặc biệt đến tới tìm Thiếu quân, là có một chuyện muốn bẩm báo..." Nàng nói đến chỗ này, cực kỳ cẩn thận mà nhìn xung quanh, như đang tránh người nào đó.

Tiêu Duyên trưởng thành dưới sự chở che của Quân Dao, cái gì cũng không sợ, cũng không có ai tổn thương nàng, tự nhiên không biết yêu giới hiểm ác, cũng không biết như thế nào là bụng dạ khó lường. Nàng chỉ là phòng bị theo bản năng, rồi lại đối với lời của con thỏ kia mà sinh lòng hiếu kỳ, liền hỏi: "Chuyện gì?"

Con thỏ nhìn quanh hồi lâu, như cuối cùng cũng xác định được không có nguy hiểm, mới nói với Tiêu Duyên: "Việc này rất lớn, sau khi Thiếu quân nghe xong, vạn chớ bi thương."

Tiêu Duyên nháy mắt, nàng không hiểu bi thương là như thế nào, nàng lại vì sao phải bi thương.

Con thỏ nói tiếp: "Ta nghe nói tôn thượng nuôi dưỡng ngươi, là bởi vì ngươi rất giống một vị..."

Tiêu Duyên nghe rất chăm chú, nàng chợt dừng lại, không ngừng dừng lại, cặp mắt hồng hồng kia lóe qua u quang quỷ dị, nó nhảy về phía trước một cái, trực tiếp bổ nhào về phía Tiêu Duyên, Tiêu Duyên cả kinh, lui về phía sau. Con thỏ kia nhảy lên trong chớp mắt ấy, một đạo linh quang lóe qua, hóa thành thân người, là một nữ tử nâng kiếm.

Tiêu Duyên còn chưa kịp phản ứng, Quân Dao đã hiện thân ở trước mặt nàng, chặn lại sự xâm phạm của con thỏ kia, nàng chỉ nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, kiếm của con thỏ kia như chạm phải binh khí cứng rắn vô cùng, bị đẩy ra.

Con thỏ kia liền lùi lại ba bước, nàng ta lấy kiếm chống đất, ổn định thân hình, mặc dù đã ở cảnh thảm bại, nhưng không mảy may sợ hãi, thậm chí bên môi, đều giữ một mạt tươi cười, nhìn Quân Dao, nói: "Nghe nói ngươi đang tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân?"

Quân Dao vốn muốn đẩy lời nàng ta, nghe thấy, pháp thuật liền chậm chậm.

Nàng vừa đến, lại có câu hỏi này, nhất định đã sớm tính toán, Quân Dao cũng không gấp, nhìn nàng ta, lẳng lặng chờ nàng ta nói.

Con thỏ này chính là Minh Sắt, 800 năm trước, chính nàng vạch trần thân phận của Vương phi với Hán Vương.

Minh Sắt hơi mỉm cười nói: "Vị trí của động phủ, ta đã tìm được đầu mối, thiên hạ chỉ một mình ta biết được. Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng biết tính tình của ta, nếu như ép buộc, tuy chết đi, hóa thành tro bụi, ta cũng sẽ không để lộ nửa chữ. Có điều, nếu như ngươi chịu để ta nói với con hổ nhỏ này mấy câu, ta liền đem tất cả những gì ta biết nói với ngươi."

Nàng muốn nói gì, Quân Dao cũng rõ ràng, nàng vì cái gì, Quân Dao cũng rõ ràng, nàng quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Duyên.

Đột nhiên gặp biến, Tiêu Duyên hãy còn mờ mịt, thấy Quân Dao quay đầu lại nhìn nàng, vội đi đến bên người nàng, muốn hỏi nàng đây là người phương nào. Nhưng mà Quân Dao chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, liền dời mắt đi chỗ khác.

Tâm Tiêu Duyên, không biết làm sao, chính là chìm xuống, vô cùng không thoải mái.

Quân Dao nói: "Ngươi nói."

Minh Sắt cười cười, nụ cười kia rõ ràng lại không có nửa điểm vui thích, cũng như mạnh mẽ chống đỡ tùy hứng. Nàng đưa mắt chuyển tới trên người Tiêu Duyên, tiếp tục lời chưa kịp nói xong vừa nãy: "Nàng nuôi ngươi, là bởi vì ngươi cực kỳ giống một vị cố nhân của nàng."

Tiêu Duyên sửng sốt một chút.

"Người kia là tình cảm chân thành trong lòng nàng. Chờ ngươi hoá hình, nếu khuôn mặt không giống người kia, nàng nhất định sẽ vứt bỏ ngươi, không gặp lại ngươi nữa."

Hổ con nhìn Quân Dao, Quân Dao tựa như không phát hiện ánh mắt nàng, cũng không đối diện với nàng.

"Ngươi cũng không phải hổ con duy nhất của nàng, người nàng nuôi đầu tiên, là ta."

Lúc hổ con nghe hai câu trước, mê man không rõ, nhưng khi nghe nàng ta nói nàng không phải hổ con duy nhất của Quân Dao, lúc này mới giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro