Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nó chạy đi thì cô vội đẩy Cường ra. Lòng cô bắt đầu gợn sóng, cô đã nhận ra tình cảm của mình. Mong là điều đó không là quá muộn.
-"Cảm giác này không giống khi bên nó, khi hôn Cường mình không có cảm giác gì cả, lòng ngực mình chỉ tĩnh lặng chứ không gợn sóng như khi bên Sở Lâm."
- Cô: Em...em xin lỗi. Em đi trước - cô vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng để lại Cường đứng yên bất động. Bỗng chốc một giọt nước mắt từ khoé mắt trào ra. Nhưng anh lại mỉm cười, vì ít ra anh đã cố gắng.
———•-•——-
Tại nhà cô, căn nhà thật hiu quạnh, không còn những ánh đèn sáng trưng đợi cô về nữa mà chỉ có một màu đen u tối. Cô thầm trấn an bản thân.
-"Chắc hôm nay em ấy ngủ sớm."

Cô bật điện lên thì đập vào mắt cô chính là một dòng chữ lớn kèm theo đó là dòng chữ HPBD cô yêu cùng một cái bong bóng lớn có ghi dòng chữ "Hãy đi ra biển sẽ có bất ngờ". Cô nhìn thấy dòng chữ ấy thì vội chạy ra biển.
Khung cảnh trước mắt cô làm cô nhói đau. Những chùm bong bóng đầy đủ màu sắc và những cái bóng đèn dọc lối đi dẫn tới một trái tim được đốt bằng nến nhưng chắc do quá lâu nên nến đã tắt hết một nửa chỉ còn một nửa trái tim. Cô bỗng bật khóc, cô khóc vì sự ngu ngốc không nhận ra được tình cảm của mình để rồi bây giờ làm tổn thương người cô yêu. Cô chạy đi tìm kiếm nó nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn không thấy nó.
——-•-•——-
Tại ngọn đồi trên núi
Nó đang ngồi đây tự mình đau khổ, tự nhấm nháp vết thương của mình và suy nghĩ về những việc đã qua. Rồi nó gào lên như muốn thoát hết sự khó chịu, nổi đau mà nó đã và đang phải đối mặt.
-Em yêu cô Trịnh Lê An An. Yêu cô nhiều tới nỗi tim em nhói đau, khi cô khóc tim em như muốn vỡ tan, khi cô cười lòng em vui sướng hơn ai hết. Em chỉ có một ước mong là được nhìn ngắm cô mỗi ngày, được bên cạnh âm thầm bảo vệ cô nhưng chắc điều đó là quá ích kỉ phải không cô. Cô không thuộc về thế giới của em, điều cô cần là một người đàn ông có thể cho cô một mái ấm, một gia đình thực thụ chứ không phải một đứa con gái như em. Chắc đó cũng là lí do cô chưa bao giờ nói là cô yêu em, tất cả chỉ là em tự biên tự diễn. Dù em đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể cho cô một gia đình hoàn thiện được. Trịnh Lê An An phải thật hạnh phúc đó.
———•-•——-
Reeng...reeng...reeng...-Tiếng chuông điện thoại của nó reo lên, dù không muốn nhưng nhìn lại đó là điện thoại của ông Sở. Nếu không có việc quan trọng thì ông sẽ không gọi nhiều cuộc như vậy đâu
-Nó: Alo con nghe ba
-Ông Sở: Con mau qua Mỹ gấp mẹ con gặp tai nạn đang cấp cứu
Nó nghe vậy thì nhanh chóng lên phi cơ riêng bay qua Mỹ ngay trong đêm.
——•-•——
Sau một đêm không ngủ để tìm kiếm nó nhưng vẫn vô vọng thì hiện giờ cô đang ngồi trên sofa phòng khách. Băng nhìn cô phờ phạt như người mất hồn như vậy thì cũng rất đau lòng. Giờ đây đầu tóc cô có chút rối loạn mà ngồi trên sofa.
-Băng: Mày cứ bình tĩnh đi. Chắc em ấy chỉ đi đâu đó một xíu thôi. Rồi em ấy sẽ về mà
-Cô: Mày có thể hỏi Phong thử em ấy có biết Sở Lâm ở đâu không? Hai em ấy là bạn thân chắc chắn Phong sẽ biết - cô mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, mắt hằng lên những tia máu mà nắm lấy tay Băng
-Băng: Tao hỏi rồi. Phong nói Phong không biết, Phong cũng chỉ vừa mới biết nó mất tích sáng nay thôi. Giờ vẫn đang tìm kiếm
——•-•—-
Dinh...dong...dinh...dong- nghe tiếng chuông thì cô cứ tưởng là nó nên vội vàng mở cửa. Nhưng người ngoài cửa đã làm cô thất vọng nụ cười trên khuôn mặt cũng đã vụt tắt.
-Cường: Em sao vậy? Sao nhìn em xanh xao quá vậy?
-Cô: Em không sao. Anh có việc gì không?
-Cường: Anh nghe nói em mệt nên tới thăm em. Em vẫn khỏe chứ
-Cô: Anh Cường à. Em nghĩ chúng ta nên chấm dứt tại đây. Em không muốn vì em mà anh để lỡ tuổi xuân. Em xin lỗi anh. Ngoài xin lỗi ra em không biết nói gì nữa. - cô tiều tuỵ ngồi trên sofa, dường như đêm qua đã lấy đi hết tất cả sức lực của cô.
-Cường: Thôi được rồi, anh biết điều này sớm muộn rồi cũng sẽ đến nhưng anh vẫn cố chấp vẫn cứ coi như không biết để được ở bên cạnh em. Em hãy về với nhóc ấy đi
-Cô: Sao...sao anh biết
-Cường: Anh đã thấy em đi với nhóc ấy, ánh mắt khi em nhìn nhóc ấy, nụ cười của em dành cho nhóc ấy. Anh đã biết trái tim em đã không còn chỗ cho anh.
-Cô: Cảm ơn anh
-Cường: Con đường phía trước còn rất chông gai, em nên suy nghĩ kĩ dù gì hai người vẫn là con gái.
-Cô: Cảm ơn anh. Nhưng em tin em có thể vượt qua được.
-Cường: Thôi anh còn có việc ở công ty anh về đây. Tạm biệt em.
——•-•——
Bước vào trong nhà, mọi hình ảnh của nó hiện lên. Khi nó ngồi xem tv, khi nó vừa rửa chén vừa hát những câu ngu ngơ, còn cả những tờ note nhắc cô ăn sáng,... tất cả mọi nơi đều có hình bóng của nó. Làm cho con tim cô như có từng nhát dao xuyên qua
-Cô: Nhóc à. Hãy về bên cô đi. Cô xin nhóc đó. Đừng bỏ cô một mình mà- cô khóc, những giọt nước mắt cho sự hối hận và những nỗi đau khi vụt mất người cô yêu.
Nhìn ngón tay trống rỗng của mình cô lại nhớ đến lời nói của bà chủ bán hàng: "nếu có đôi nhẫn này sẽ rất hạnh phúc nhưng khi đã mất một chiếc rồi thì hai người sẽ phải chia xa...". Cô nhanh chóng tìm kiếm chiếc nhẫn mà cô đã tháo ra nhưng không thấy. Chiếc nhẫn đã hoàn toàn biến mất. Cô điên cuồng tìm kiếm nhưng đổi lại chỉ là sự vô vọng.
Đã một tuần không có tin tức gì của nó, cô bắt đầu lao vào công việc không ngừng nghỉ vì chỉ cần có một chút thời gian rãnh cô sẽ bắt đầu nghĩ về nó. Nghĩ về khoảng thời gian tươi đẹp bên nó.
———-
CỐC...CỐC...CỐC...- cô thư ký mở cửa bước vào trên tay cầm một bìa thư màu cam.
-Thư ký: Thưa chủ tịch có người gửi bưu kiện cho chủ tịch.
Cô nhìn vào bì thư màu cam thắt mắc, ai mà lại đi gửi cái bì thư màu mè như thế này nhỉ. Bỗng chốc cô nghĩ tới nó, nó luôn nói màu cam là màu nó yêu thích, màu cam luôn mang lại một sự ấm áp mà không quá phô trương như màu đỏ. Vừa mở ra thì những dòng chữ quen thuộc lại làm cô rơi nước mắt.

"Xin chào cô yêu, cho em được phép gọi cô như vậy một lần nữa thôi. Em nhớ cô, không biết cô có một chút nào nhớ về em không. Nhưng sau khi đọc lá thư này thì em mong rằng cô đừng giữ nó lại, hãy xem như chúng ta chưa từng quen biết. Ngay lần đầu gặp cô, trái tim em đã xao xuyến, gương mặt lạnh lùng, mùi hương quyến rũ đã làm em say mê. Thời gian qua em thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, đã luôn bám theo cô chắc cô thấy em phiền lắm đúng không. Cảm ơn cô đã cho em biết thế nào là hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu, khi được quan tâm chăm sóc cho người ấy. Dù rằng tình cảm của cô thời gian qua dành cho em chỉ là em ngộ nhận nhưng em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cô không cần cảm thấy có lỗi với em đâu, cô không có lỗi, lỗi do em quá ngộ nhận mà thôi. Cô hãy sống thật hạnh phúc. Em sẽ mãi luôn cầu chúc cho cô thật hạnh phúc. À quên nữa, cô nhớ phải ăn uống thật đầy đủ, không được bỏ bữa đâu đó, em biết sẽ có người chăm lo cho cô nhưng em vẫn muốn nhắc nhở cô vậy thôi. Anh Cường là một người đàn ông rất tốt, anh ấy có thể cho cô một gia đình trọn vẹn chứ không như em, một đứa con gái. Thôi không làm phiền cô nữa, em hiện đang ở một nơi rất xa và sống rất tốt cô đừng lo. À nhân tiện em đã dọn đồ ra khỏi nhà cô rồi, anh Cường mà thấy đồ của em trong nhà cô chắc sẽ không vui đâu. Thôi tạm biệt cô, tạm biệt người con gái đã dạy em và là một người quan trọng nhất trong khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp của em."

Đi kèm với là thư là một số giấy tờ khu resort với tờ note: "Đây là quà đám cưới của em, mong cô nhận cho ^.^"

Đọc xong lá thư, cô lao về nhà như tên bắn, chạy  lên phòng mở tủ quần áo ra thì đã quá muộn. Trong đó chỉ toàn là đồ của cô, không có một thứ gì cả, ngay cả cây bàn chải đánh răng của nó cũng đã được dọn sạch, drag giường cũng đã được đổi mới. Căn phòng hoàn hảo như chưa từng có sự xuất hiện của nó vậy. Bỗng dưng cô quỵ xuống sàn bật khóc. Trái tim cô như muốn vỡ tan, cuối cùng cô đã ngất đi, ngất đi trong chính căn phòng mà đã từng là minh chứng cho một tình yêu đẹp.
——-•-•——
4 năm sau
Chuyến bay của hãng PGL từ New York về thành phố X đã hạ cánh an toàn các vị hành khách kiểm tra đầy đủ hành lí trước khi rời sân bay....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro