63.Bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thời khắc Lan Khuê gọi cô bởi danh xưng quen thuộc , đừng có nói đến việc chỉ đơn giản bế nàng vào phòng tắm , ngay cả có kêu cô gieo mình xuống ban công tự vẫn cũng không thành vấn đề . Mặc dù có chút cảm giác bị ép buộc , nhưng tự sâu trong tâm của nàng hiểu rõ , một tiếng lão công phần nào gợi nhắc lại khoảng thời gian tốt đẹp trước đây .

Mãi sống trong những hồi ức tưởng chừng như một giấc mộng , chợt bừng tỉnh lại khi có một dòng nước ấm áp làm dịu sóng lưng . Da thịt non mềm trải qua một trận kích tình , không tránh khỏi cảm giác đau rát nhất thời làm bản thân khó chịu .

Vốn dĩ trước đây Phạm Hương ra bên ngoài có bao nhiêu nhã nhặn , về đến nhà đều bộc lộ những thói hư tật xấu ai ai cũng có . Đương nhiên Lan Khuê nhất mực đề phòng , rất có thể tình huống xấu có thể xảy ra với mình bất cứ lúc nào .

Trái ngược với sự mơn trớn trước đây , hiện tại ngoại trừ chuyên tâm giúp nàng tắm rửa , cũng không có phát sinh thêm bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào . Chẳng qua có một lúc đột nhiên không gian nhất thời trùng xuống , khi người đó đặt cằm của mình vào hõm cổ nàng từ phía sau chậm rãi. Lúc đầu Lan Khuê còn cho rằng Phạm Hương lại muốn nàng , nhưng rất lâu cũng không có động tĩnh gì , cho đến khi :

" Chúng ta cứ như thế này được không em ? "

Bởi vì khoảng cách hiện tại rất gần , Lan Khuê có thể nghe được rõ ràng từng hơi thở của cô . Có chút gì đó dồn nén , lại có chút khẩn trương . Giống như hỏi một điều gì đó , lại sợ hãi phải nghe một câu trả lời , chỉ sợ rằng khi kết quả không giống như mình mong đợi , lại tự chuốc lấy sự thất vọng nặng nề .

" Có thể sao ? "

Nếu như trước đây , câu trả lời của nàng chắc chắn là một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ , hoặc dã im lặng không có chút phản hồi đáp lại . Nhưng hiện tại chính Lan Khuê như đang muốn hỏi mình , nàng có bao nhiêu sự oán hận dành cho Phạm Hương , nhưng cũng chưa từng có ý định rời xa cô . Con đường phía trước đều do bản thân mình chọn , nếu như còn có một lối đi khác tốt đẹp hơn , cần gì phải khiến bản thân bị chôn vùi trong bế tắc , tự đày đoạ chính mình .

" Tin chị thêm một lần nữa có được không ? "

Thật ra lúc chị ấy nói với tôi câu này , tôi mới biết được rằng phòng tuyến cuối cùng của tôi đã bị đánh bại . Nữ nhân ở trong tình yêu đều dễ dàng mù quáng , tôi chính thức trở thành một hình mẫu mà trước đây tôi từng ghét cay ghét đắng . Nhu nhược đến tự căm phẫn chính bản thân mình , tại sao tôi có thể yêu chị ấy đến mức này .

Chính bởi vì tôi quá tin chị , nên mới để Sophia sống bằng máu của tôi , chính bởi vì tôi tin chị , nên ba của tôi mới chết một cách thê thảm , đứa con mà tôi yêu thương nhất không hề nhìn thấy mẹ . Để rồi giờ này chỉ cần một câu nói của chị , tôi lại khiến bản thân như một con thiêu thân mù quáng . Mặc nhiên tin chị , cũng là một lần nữa cá cược với chính số phận của mình .

" Phạm Hương , ba của em cũng đã mất , con em cũng không còn , máu của em dường như cũng không còn giá trị . Tất cả những gì em có hiện tại , cũng chỉ còn sinh mạng này mà thôi "

Thời khắc đó tôi tự cho phép chính mình đem bản thân cá cược , thắng hay thua đối với tôi vốn dĩ đã chẳng còn quan trọng . Tự giam cầm chính mình , sống vất vưởng như một cái xác không hồn , phải chăng có khác gì đã chết . Thật ra tôi vốn dĩ chẳng còn gì để mất , lần cá cược này bất quá nếu như tôi là người thua cuộc , kết quả cuối cùng cũng chỉ là tự giải thoát mà thôi . Khi ấy cũng chẳng màn oán hận , gom đủ thất vọng ai cũng sẽ rời đi , đó có khi cũng là kết quả tốt đẹp nhất để tôi cả đời này cũng không còn phiền muộn .

Khoảnh khắc Lan Khuê ngầm đồng ý , tôi giống như một kẻ chết đi sống lại . Nghĩ về khoảng thời gian lúc trước , luôn bởi vì cái chết ám ảnh của mẹ mình không có một ngày vui vẻ . Giống như em ấy nói , những người phải đi cuối cùng đã đi hết , quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn hai chúng tôi . Khi mọi hận thù đều đã một lần thanh lý môn hộ , thứ còn đọng lại cuối cùng cũng chỉ có tình yêu .

Mỗi một ngày sau đó , tôi đều cố gắng làm mọi cách để khiến em ấy có thể vui vẻ hơn . Tuy Lan Khuê đối với tôi không còn xa cách lạnh nhạt như trước , nhưng vẫn còn rất xa khoảng thời gian tươi đẹp trước đây. Có điều cứ một ngày lại một ngày trôi qua , tín hiệu tích cực dường như xuất hiện với tần suất nhiều hơn .

---------

" Em muốn đi làm sao ? " - vào bữa ăn sáng , Lan Khuê đột nhiên đưa ra một đề nghị khá vội vàng , nhưng dường như em ấy đã suy nghĩ về vấn đề này rất nghiêm túc .

" Đến London cũng hơn 2 tháng rồi , em nghĩ đến lúc cần phải ra ngoài kiếm tiền " - dạo trước khi tâm trạng u uất đọc rất nhiều sách , nhất thời nhận ra mình vẫn còn chút gì đó yêu thích công việc trước đây là một nhà biên kịch .

" Chị không muốn em vất vả , nhưng chỉ cần em muốn , chị cũng không có phản đối "

Thật ra với số tiền tiết kiệm trước đây , không đến nổi phải khiến Lan Khuê ra ngoài tìm việc . Nhưng suốt ngày ở nhà cũng không tốt , nên để nàng tiếp xúc với môi trường bên ngoài nhiều hơn , ít nhiều giảm thiểu triệu chứng căn bệnh trầm cảm mà bản thân đang mắc phải .

" Thật ra em đã đăng ký vào làm trong một thư viện , khoảng thời gian đó có thể kiêm luôn việc viết kịch bản " - trước đây đa phần tác phẩm của Lan Khuê đều nói về du lịch và trải nghiệm , nhưng hiện tại thứ nàng muốn viết là cuộc sống của nhân sinh dưới cái nhìn của người từng trải.

" Chị nghĩ mình cũng không nên ở nhà cho em nuôi rồi , ngày mai chị cũng sẽ đi xin việc " - nếu như Lan Khuê ra ngoài đi làm , cô lại suốt ngày ở nhà cũng thật buồn chán .

" Phạm Hương , chị thật sự có thể suy nghĩ lại " - lúc Lan Khuê nói ra câu này có chút lưỡng lự , chính chiếc blouse trắng kia gây ra vô vàn phiền phức , nhưng dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của cô .

" Nếu như không tìm được việc , chị thà bắt chước người ta đi làm " gà " , cũng không thèm bác sĩ " - nhắc đến vấn đề này rốt cuộc đã có thể bình thản đối mặt , còn cố tình buông lời chọc cho Lan Khuê vui vẻ .

" Gà không còn nguyên vẹn , tính ra cũng mất giá "

Không nghĩ đến em ấy còn có thể quay ngược lại bắt bẻ tôi , khoảnh khắc Lan Khuê vui vẻ cực hạn vì trêu chọc được tôi lại khiến tôi phải cắn chặt môi mình . Chỉ sợ bản thân không kìm chế được sẽ khóc mất , chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trở nên dễ dàng như hiện tại .

" Em nói không đúng sao ? Đột nhiên mặt đần ra vậy ? "

---------

Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu có chút ánh sáng le lói được thắp lên , Lan Khuê dường như rất thích thú với công việc đó , mỗi một ngày đều bắt đầu đến thư viện vào khoảng 8h , kết thúc vào lúc 5h hơn một chút . Môi trường làm việc tôi đều quan sát kỹ lưỡng , bất quá ngoại trừ sinh viên cũng chỉ có một bộ phận những người đam mê chữ nghĩa lưu lại .

" Bác sĩ Phạm ? "

Một danh xưng từ lâu rồi không có người gọi , lại còn dùng tiếng mẹ đẻ khiến Phạm Hương có chút sửng sốt quay lại nhìn . Thì ra là một bệnh nhân trước đây của cô , người này vốn dĩ là người Việt Nam nhưng định cư tại Anh Quốc nhiều năm . Mấy năm trước , đây là một ca phẫu thuật thành công của cô , khiến cho người này đối với vị bác sĩ kia hết mực ghi lòng tạc dạ .

" Dì Tuệ , là dì có đúng không ? " - tuy rằng phẫu thuật cho rất nhiều người , nhưng bệnh nhân này quả thật đặc biệt khiến Phạm Hương vẫn ít nhiều nhớ mặt .

" Ta nghe nói con về Việt Nam công tác , như thế nào lại trở về Anh Quốc rồi ? " - sau khi hỏi một câu tưởng chừng như bình thường , lại nhận thấy sắc mặt cô có chút thay đổi , làm cho người đó thật sự có chút khó hiểu .

" Chuyện dài lắm đừng nhắc lại , phải rồi sau này cứ gọi con là Phạm Hương . Con không còn là bác sĩ nữa ..."

Mặc dù rất muốn hỏi lý do vì sao lại trở nên như vậy ? Nhưng nét mặt của cô hiện tại vốn dĩ vô cùng tệ hại , nếu như gợi nhắc đến ký ức không vui cũng không nên nhắc nữa . Cũng không biết uẩn khúc nào bên trong , lại từ bỏ đi công việc người người kính trọng .

" Con đứng ở đây làm gì ? " - nhắc mới nhớ , đột nhiên Phạm Hương lại đứng trước cửa hàng này rất lâu , giống như đang chờ đợi thứ gì đó .

" Con đến đây xin việc , hiện đang đợi phỏng vấn "

Dì Tuệ vừa nghe nói đến lý do xém một chút đứng không vững , đường hoàng làm bác sĩ lại không làm , đứng trước cửa hàng thức ăn nhanh xin phỏng vấn cái gì mới được .

" Nếu như con muốn làm việc khác , cứ đến công ty của con ta mà làm . Cần gì phải cực khổ thế này ..."

Bởi vì từng có ơn cứu mạng , đừng có nói đến một công việc văn phòng quá đổi dễ dàng , ngay cả muốn lên làm quản lý cũng được . Cửa hàng thức ăn nhanh này nổi tiếng thì có nổi tiếng , nhưng vào bên trong làm lại không có giờ nghỉ ngơi nhiều , lương cũng không tính được bao nhiêu , chỉ có sinh viên mới chọn như một công việc kiếm thêm mà thôi .

" Con muốn làm thật sao ? " - nhìn nét mặt hiện tại không giống đang nói đùa , đúng là nhiều năm không gặp cái gì cũng khác .

" Quả thật vậy " - đột nhiên dạo này lại có hứng thú về ẩm thực , cô xin vào đây vốn dĩ còn muốn học thêm một khoá đầu bếp được đào tạo mỗi tháng .

" Được rồi , coi như ta nhận con "

" Con nói rồi , con không cần Dì Tuệ giúp đỡ đâu . Công ty của con dì quả thật rất tốt , nhưng con chỉ muốn làm ở đây thôi "

Dì Tuệ nghe cô nói như vậy cũng không trả lời , nói với cô cứ tiếp tục đứng ở đây đợi cho đến giờ phỏng vấn . Phạm Hương còn nghĩ đâu dì ấy giận mình , lúc bỏ đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại . Nhưng dù sao cô cũng quyết định xin vào đây làm , cái công ty phần mềm gì đó vốn dĩ không thuộc chuyên môn , lại cực kỳ nhàm chán ít nhất đối với cô , nên cũng không lấy làm hối hận .

Khoảng nửa tiếng sau đến giờ phỏng vấn , vốn dĩ cô chỉ biết nấu vài món đặt trưng nên không dám chọn vị trí đầu bếp , công việc hiện tại nhắm đến là nhân viên giao thức ăn . Thiết nghĩ thứ này không cần chuyên môn cao , nên phỏng vấn cũng không khó lắm . Chỉ là không ngờ , người phỏng vấn của cô lại chính là người mới vừa gặp cách đây ít phút .

" Bác sĩ Phạm , à không phải ... Phạm Hương , mời ngồi "

To be continued...

P/s : Cho bình yên chút đi , rồi quậy phát cuối cùng rồi mình end game .

#PhiuPhiu















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro