62.Làm lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận tuyết dày đặc tối qua quả nhiên lại làm tắc đường , vào mùa này nhân viên dọn tuyết lại tăng thêm thu nhập . Có điều vào buổi sáng một trận nắng hiếm hoi đổ xuống , phần nào làm cho lớp tuyết lì lợm đó tan chảy không ít . Chỉ ít giờ sau đó phương tiện lại lưu thông thuận tiện , không còn tình trạng ứ đọng đến bất lực như những hôm trước .

Kể từ sau khi đến London , Phạm Hương hầu như đều thức dậy rất sớm . Tuy nói rằng không có ra bên ngoài đi làm , nhưng thói quen trước đây khi làm bác sĩ vẫn khiến cô không ngủ nướng được . Chỉ cần vào khung giờ quy định của đồng hồ sinh học , liền như thể ngồi bật dậy không một chút đắn đo .

Đôi mắt nặng trĩu mở ra không lâu đã muốn khép lại , hôm qua gần 4h sáng cô mới ngủ thiếp đi , hiện tại bây giờ cũng chỉ hơn 6h một chút . Nhưng vẫn là thói quen đó , không thể ngủ lâu hơn được nữa , mặc dù cơ thể vô cùng mệt mỏi .

Chỉ là muốn đưa tay dụi mắt một chút cho tỉnh táo , thế nào lại phát hiện tay của mình giống như không thuộc về mình nữa . Rõ ràng nhìn thấy nó , nhưng không thể sử dụng nó . Tê liệt đến vô lực , chỉ nhấc lên một chút đã khiến bản thân vô cùng đau nhức .

Lúc này cô mới thật sự nhìn qua một chút , ở ngay bên cạnh một thân thể cuộn tròn trong lớp chăn quen thuộc .   Trên người nàng lúc này ngay cả một mảnh nội y cũng không có , chỉ duy nhất được lớp chăn quấn hờ hững bên ngoài che đậy . Chi chít trên da thịt trải dài vết tích , tất cả nếu như không phải màu đỏ đậm , mặc nhiên đều trở nên tím tái đến đau lòng . Những thứ này hôm qua đều là do cô gây ra sao ?

" Khuê ..."

Không đến nổi mất trí đến mức không nhớ ra được loại chuyện hôm qua phát sinh , nhưng quả thật Phạm Hương không biết mình vì sao mạnh tay như vậy . Có lẽ là tác dụng của xuân dược quấy nhễu , cũng có thể căn bản xuất phát từ việc cô quá mức phấn khích khi nàng đáp trả . Nhưng kết quả hôm nay nhìn thấy nàng như vậy , quả thật trong thâm tâm chịu không ít dày vò .

" Chị muốn làm gì thì làm đi , đừng gọi em dậy " - trong vô thức Lan Khuê đột nhiên trả lời , muốn tiếp tục cứ việc tiếp tục , nhưng tốt nhất đừng gọi nàng phải mở mắt ra vào giờ này .

Vốn dĩ cô đang rất đau lòng khi nhìn thấy nàng của hiện tại , nhưng lại bị một câu nói của Lan Khuê làm cho bật cười . Thật giống với em của trước đây , luôn thích nói những câu làm chọc cười người khác .

Hiện tại nàng vẫn còn đang mơ ngủ nên mới từ tốn như vậy , không biết sau khi tỉnh hẳn mới thật sự có phản ứng ra sao ? Trước mắt chăn ga gối nệm đều bị mật dịch làm ướt mem , bên dưới của Lan Khuê mặc nhiên cũng vô cùng lầy lội . Dù sao cũng không ngủ lại được , Phạm Hương sau vài phút ngồi định thần cho đầu óc tỉnh táo liền đem mọi thứ dọn dẹp .

Đầu tiên bế Lan Khuê sang ghế nằm tạm , thay một lớp chăn ga khác thế chỗ . Sau đó còn dùng nước ấm lau qua một lượt thân thể nàng , đặc biệt chăm sóc chu đáo nơi hôm qua tuyệt nhiên cật lực ra vào . Nhẹ nhàng đem hai chân nàng tách ra một chút , bên trong quả nhiên đã sưng đỏ đến nhìn thôi cũng thấy đau . Lâu ngày không ân ái , hơn nữa xảy ra rất nhiều chuyện , cô làm sao nhớ bên trong nhà cần phải có một tuýp thuốc mỡ chứ ? Xem ra chút nữa cần phải đi mua rồi , nếu không sẽ đau đến không thể đi nổi mất .

Mọi việc chỉnh chu , cũng đồng thời đem một áo choàng ngủ tiện thể mặc vào cho nàng . Cẩn thận đem Lan Khuê đặc vào chăn , yên ổn để nàng ngủ một giấc . Nhìn thấy bên ngoài tuyết vừa tan hết , ngay lập tức lái xe đi mua một ít nguyên liệu bồi bổ , đương nhiên không quên nhiệm vụ ghé vào một cửa hàng thuốc gần nhất , sáng sớm ra đã mua loại thuốc làm người bán cũng ngại ngùng không ít .

----------
Mãi cho đến đầu giờ chiều Lan Khuê mới có thể mở được mắt , theo như thói quen lập tức đưa chân xuống giường . Cũng trong khoảnh khắc đó một cơn đau âm ỉ kéo đến , cả cơ thể vô lực ngã sóng soài trên mặt đất . Thật sự trông chẳng khác nào con rùa lật mai , không thể nào tự mình ngồi lên lại .

" Em làm sao thế này ? Muốn gì sao không gọi chị ? " - vừa rồi cô bận bịu dưới bếp , vô tình nghe được một âm thanh rất lớn từ trên phòng của họ , bất giác bỏ luôn cả dụng cụ trên tay mình , lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lên xem thử .

" Bây giờ chị vui lắm chứ gì ? Chị thoả mãn lắm đúng không ? " - Phải đó hôm qua nàng thật sự chịu không nổi , ở dưới thân cô đã rên rỉ đến vô cùng phóng đãng . Trước sau gì Phạm Hương cũng dùng nó đả kích nàng , cần gì phải tránh né .

" Em không phải muốn trở mặt chứ ? Chị còn nghĩ chúng ta đã làm lành rồi mà "

Bộ dạng hiện tại nhìn không giống như ủy khuất , lại không giống như không quan tâm đến , càng không phải lãnh đạm vô tình . Nói một cách chính xác nhất , chính là muốn cùng cô khẩu chiến , rõ ràng khí thế vô cùng sinh sự .

" Chị cũng biết Nhất Kiệt cho chị uống xuân dược , tôi chẳng qua chỉ giúp chị không bị bức đến chết . Đừng nghĩ mọi chuyện tốt lành như vậy ... " - Làm lành ? Giữa họ xảy ra biết bao nhiêu chuyện , chỉ một đêm xuân quang vô hạn liền trở thành phương thức làm lành .

" Trần Ngọc Lan Khuê , bây giờ em dám chơi không dám nhận . Hôm qua là em lấy mất đời con gái của người ta , bây giờ em nói giống như em bị hại ? "

Thật ra buổi sáng cô có nhận được cuộc gọi từ Nhất Kiệt , lúc đầu cô mắng chửi hắn thậm tệ vì dám chuốc xuân dược cho mình . Nhưng sau đó lại hỏi hắn về tình trạng của Lan Khuê , nếu như nàng đồng ý nghênh hợp có phải có thể cứu vãn hay không ? Nhất Kiệt lại bày mưu cho Phạm Hương , nói rằng đối với loại người như bé Khuê không được mềm lòng , cứ ở trước mặt nàng vô lại nhất có thể càng tốt . Khôi phục lại bản chất trước đây của nàng , dần dần sẽ khiến những uẩn khúc ưu buồn khi trước chìm sâu vào quá khứ .

" Chị không phục thì đi thưa tôi tội cưỡng bức chị đi , tôi thích thì tôi lấy đó " - có gì to tát đâu chứ ? Tại sao chị có thể năm lần bảy lượt ở trên người tôi , tôi lại không thể làm điều tương tự .

" Được , bất cứ thứ gì em thích đều cho em hết . Ngoan nào , nằm yên ở đây , em vẫn chưa đi được đâu " - quả nhiên càng lúc càng giống với trước đây , khẩu khí cũng dần dần trở nên giống hệt tiểu lưu manh khi trước còn ở Thâm Quyến quen biết nhau .

" Nói rồi đấy , đừng có nói thứ gì đó làm lành nghe nổi gai ốc thật sự " - ở trong chăn Lan Khuê vẫn không ngừng nói với theo , muốn Phạm Hương bớt ảo tưởng mọi việc đi theo chiều hướng quá dễ dàng .

" Được rồi , chúng ta chưa làm lành , Lan Khuê còn đang rất giận chị đúng chưa ? " - trước khi ra khỏi phòng cũng không ngại nói theo nàng , chỉ là trên môi từ lâu đã có một nụ cười ẩn hiện .

Cả một ngày việc duy nhất nàng có thể làm chỉ là nằm đó , chỉ cần một chuyển động nhẹ cũng có thể khiến bản thân hít một ngụm khí lạnh . Tuy ngoài miệng luôn nguyền rủa Phạm Hương , nhưng sâu trong tâm kẻ đáng hận nhất lại là Nhất Kiệt . Việc đầu tiên sau khi nàng hồi phục , chính là đem hắn triệt để một lần tính lại hết thù mới hận cũ .

" Ăn một chút gì đi có được không ? Em à ... "

Cả ngày không chịu ăn uống gì cả , trước đây lúc mới qua London , tuy rằng vô cùng lãnh cảm với cô , nhưng ít nhiều đến bữa cũng sẽ qua loa dùng vài muỗng . Ngược lại hôm nay lại giở thói trẻ con , ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái , thức ăn trên bàn đều bị làm cho nguội lạnh .

" Chị phiền quá " - chưa bao giờ cảm thấy ghét nhìn thấy cô như vậy , thậm chí lúc trước tuy rất hận Phạm Hương , nhưng cũng chưa từng ghét  thậm tệ như bây giờ .

" Em còn bướng chị sẽ gọi Nhất Kiệt đến " - mỗi ngày Lan Khuê đều phải uống thuốc , không ăn làm sao chịu nổi tác dụng phụ của thuốc gây ra . Cho dù có dùng thủ đoạn cũng phải ép nàng ăn cho bằng được ...

Gọi tên bác sĩ đó đến có thể làm gì ? Tôi sợ hắn chắc ? Không đúng , bộ dạng hiện tại nếu để cho hắn nhìn thấy , một sẽ đồn thành một trăm , sau này còn có thể gặp ai được nữa . Bất đắc dĩ đành phải thuận theo Phạm Hương , nên ăn một chút để có sức , ngày tháng sau này muốn tìm hắn tính lại cũng không muộn .

Nhìn thấy Lan Khuê ngoan ngoãn chịu ăn , cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút . Nhưng kể từ lúc đó cho đến tận lúc mặt trời khuất dạng , thậm chí đến lúc mặt trăng thống trị cả một vùng , cả cơ miệng Lan Khuê cũng chẳng buồn cử động . Quyết định  làm mặt lạnh với cô , chỉ nằm đó ôm vài quyển sách đọc qua loa .

" Phạm Hương "

Lúc đầu cô còn nghĩ mình nghe lầm , nhưng sau đó định hình lại đúng là nàng đang gọi cô . Chẳng phải đang diễn kịch câm sao ? Còn lớn tiếng gọi cô để làm gì ?

" Có chuyện gì ? " - cả ngày không thèm nói chuyện , hiện tại lên tiếng chắc chắn có việc cần nhờ vả .

" Tôi muốn đi tắm " - thật ra nàng không muốn nói chuyện với cô , chẳng qua quả thật khó chịu vô cùng .

" Em muốn đi tắm gọi chị làm gì ? "

Căn bệnh sạch sẽ chính là điểm yếu của Lan Khuê , mặc kệ hôm đó loại thời tiết có giá rét ra sao ? Đúng giờ đúng khắc liền phải đem cơ thể hoà quyện cùng sữa tắm , nếu không sẽ khó lòng ngủ được .

" Tôi không tự đi được " - nghĩ rằng thèm nói chuyện với chị lắm chắc , chẳng qua ngay cả đứng thôi cũng là chuyện không khả thi .

" Không sao , hôm nay không tắm cũng được , chị dù sao cũng không chê em ở bẩn " - bây giờ là nhờ vả chứ gì ? Không đem em dạy dỗ một chút , em quả thật không biết lớn nhỏ .

" Tôi không ngủ được , thật khó chịu "

Tuy nói loại thời tiết ở London đừng nói đến việc ra mồ hôi , trời lạnh đến mức còn hận không thể chui rúc vào ổ chăn thêm vài lớp . Nhưng thói quen vốn dĩ đã hình thành nên bản năng , không thể cứ như vậy mặc nhiên không tắm rửa .

" Gọi chị một tiếng lão công , chị tắm cho em " - trước đây cô cảm thấy Lan Khuê gọi cô như vậy , thật làm cho người ta nổi gai ốc . Nhưng hiện tại cô lại rất muốn nghe , thứ cảm giác từ lâu lắm rồi bị quên lãng .

" Tôi thà bẩn đến chết , chị đừng hòng " - cũng không hiểu trước đây bị ai ám , kêu đến sến súa như vậy cũng kêu được .

Chiến tranh lạnh lại kéo dài thêm vài tiếng đồng hồ , Phạm Hương mặc nhiên không thèm bế nàng vào phòng tắm , ngược lại còn tự mình ở bên trong ngâm mình , lúc bước ra hương sữa tắm ngào ngạt như thể chọc Lan Khuê tức chết . Cô thì thoải mái rồi , nằm một bên ghế mặc nhiên lướt điện thoại , thi thoảng vài tiết mục khiến bản thân cười đến thư giãn , hoàn toàn không thèm để tâm đến Lan Khuê .

Suốt mấy tiếng đó chẳng khác nào cực hình , càng lúc càng khó chịu . Rốt cuộc chịu không nổi đã tự bước chân xuống giường , nhưng chưa đi được hai bước lại té lăn ra sàn , cơn đau từ bụng dưới phải cắn môi chịu đựng .

Vừa nghe thấy tiếng động cô đã lập tức đi lại phía nàng , rất nhanh đem Lan Khuê bế gọn trên tay . Những tưởng đâu sẽ như vậy được bế vào phòng tắm , nhưng Lan Khuê có chết cũng không ngờ , Phạm Hương lại có thể đem mình nhét lại vào chăn , vuốt đầu vài cái lại đi đến một bên ghế nằm lướt điện thoại .

Cho đến khi khí huyết dâng cao , tay chân dần trở nên run rẩy . Cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh , để không phải ủy khuất đến độ phải khóc trước mặt người khác . Bình tâm hít sâu thở đều thành vài nhịp , nhẹ nhàng truyền ra ngoài cửa miệng , chỉ một câu có thể khiến lông tơ của Phạm Hương đều dựng đứng .

" Em muốn đi tắm ...lão công "

To be continued ...

P/s : Deadline dí sấp mặt , chưa có thời gian phá tan nhà nát cửa . Nên tạm thời ngọt sương sương ...

#PhiuPhiu












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro