Phiên ngoại 3.2 Hành động bốc đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn, bốn người cùng ngồi, nhìn Hạ Lãng và Lê Tường khách sáo hàn huyên, Hạ Tình đều cảm thấy nhói đau. Lãng nhà nàng sẽ không khách sáo với người khác, nói đến Lãng, nàng hiện tại thực buồn bực.


'Không nghĩ tới...', nàng là không nghĩ tới ở nơi này nhìn thấy Lãng, lại là cùng Lê Tường nói chuyện với nhau. Nàng sẽ không cho rằng bọn họ đang hẹn hò, có lẽ nàng chính là không thể ngờ sẽ thấy nam nhân kia ân cần với Lãng. Trọng yếu nhất chính là, từ khi nàng ngồi xuống đi vào đến hiện tại Lãng chỉ thản nhiên kêu một tiếng "Tỷ" rồi liền cúi đầu quấy cà phê, khi nào thì nàng ngay cả chén cà phê cũng không bằng . Bất mãn trừng mắt nhìn đối phương, nàng thật ra là muốn nhìn xem Lãng không nhìn mình trong bao lâu. Tình ý dạt dào chuyển thành nhiều mây rồi đổ mưa dông....

Tùy ý khoấy khoấy cái thìa, bên ngoài tỏ ra không chút để ý kì thực Hạ Lãng đang mượn phản quang từ thìa vụng trộm quan sát nhất cử nhất động của tỷ tỷ. Về phương diện này nàng vẫn rất tin tưởng sẽ không bị phát hiện ra. Nhìn tỷ tỷ, nàng rất muốn giống như lúc trước la nàng, nhưng hiện tại ngay cả ngẩng đầu nhìn nàng cũng không dám như thế nào lại dám la. Tỷ tỷ đi tới đây, nàng là vui vẻ không phải sao? Chính là nữ tử bên người nàng kéo nàng như vậy vô cùng thân thiết, tại kia một khắc nàng lựa chọn trốn tránh, không dám nhìn tỷ tỷ, chỉ sợ lòng đau vỡ ra.

Khi nàng biết nàng kia là chủ biên của tỷ tỷ, nội tâm cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy an tâm ngược lại càng thêm sợ hãi, bởi vì trừ bỏ chính mình, ở ngoài tỷ tỷ tiếp xúc nhiều nhất chính là chủ biên này, nàng cùng mình tuổi xấp xỉ nhau làm Hạ Lãng bắt đầu bất an. Nhất là đối phương trái cũng một câu Tình phải cũng một câu Tình, không thể nghi ngờ áp lực làm cho nàng muốn chạy trốn.


"Cho nên nói a, Tình nàng...."

"Thật có lỗi, ta đi toilet."

Nếu nghe không được, không bằng như vậy rời đi.

Nhìn Hạ Lãng rời đi, chủ biên quay đầu nhìn Hạ Tình nói

"Tình, muội muội cô rất cá tính nha."

Không nghe được lời đáp lại, ngược lại là Lê Tường tiếp lời nói

"Đúng vậy, ta đuổi theo Lãng lâu như vậy, nàng đối với ai cũng đều lạnh như vậy đó."

"Như vậy a...."

Hai người nguyên bản nói về Hạ Tình lại quay qua đề tài về Hạ Lãng.

Nhìn hai người đàm luận, Hạ Tình lại đem ánh mắt dời đi. Lãng... Vì cái gì ta lại cảm thấy như thế khổ sở?

Đối diện với tấm gương trước mặt Hạ Lãng không khỏi cười thầm ra tiếng, hiện tại chính mình rốt cuộc giống cái gì? Tỷ tỷ chỉ là xã giao mà thôi, đây là một loại xã giao thông thường, vì cái gì lại giận dữ sinh khí như vậy à?

Lý trí thành thục của nàng ở nơi nào? Cúi đầu hắt chút nước hướng lên mặt để làm chính mình bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lẽo của nước lạnh thoáng làm nội tâm nàng xao động, ngẩng đầu, bọt nước theo hai má xuống rơi vào áo, nàng cũng không nhàn rỗi chỉnh lý, bởi vì nàng ở gương nhìn thấy một khuôn mặt khác, cùng chính mình giống nhau như đúc.

"Tỷ..." Ngập ngừng mở miệng. Trừ từ đó ra không biết nên nói cái gì.

"Lãng, làm sao như vậy?"

Đi tới bên người Hạ Lãng, nhẹ nhàng vì nàng chà lau gương mặt hoàn hảo đang có chút nước, nàng không thể xem nhẹ thời khắc lúc mới vào cửa, thật đau lòng. Trên tấm gương là khuôn mặt Lãng đang đau thương, là cái gì, vì sao Lãng của nàng lộ ra biểu tình như vậy.

"Không có gì."

Cầm lấy bàn tay áp trên mặt, thế này Hạ Lãng mới phát hiện tay mình thật lạnh lẽo, không nghĩ đến tỷ tỷ khó chịu lại buông nhanh ra.

"Ta trước đi ra ngoài."

Đi lâu lắm cũng không tốt. Dứt lời Hạ Tình liền chuẩn bị rời đi.

 "Lãng thật sự yêu ta sao?"

Trước sau như một âm thanh dịu dàng, ngữ khí bình thản giống như đang hỏi hôm nay bữa tối ăn cái gì.

Nhưng lời nói này lại khiến Hạ Lãng giật mình đến không thể động đậy. Cương trực xoay người lại, không thể tin nhìn tỷ tỷ, nàng như thế nào sẽ nói ra lời này? Như thế nào có thể? Nàng muốn xông lên lớn tiếng chất vấn, bất đắc dĩ tay chân cũng không như nàng mong muốn, chỉ có bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Không để ý tới trong mắt Lãng tràn đầy khổ sở, Hạ Tình nói tiếp

"Mỗi lần, chỉ cần Lãng không vui hoặc là có tâm sự, sẽ xoay người rời đi để lại ta một mình, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nguyện ý. Ta biết Lãng sẽ trở về tìm ta, cho nên ta có thể chờ, chờ Lãng trở lại bên ta. Nhưng là, thật sự mỗi lần đều đã trở về sao? Nếu có một ngày Lãng không bao giờ trở lại, ta đây nên làm cái gì bây giờ?"

Đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ các nàng sẽ phải ly khai. Nàng sợ người trước mặt bước đi không quay đầu.

"Vì cái gì không quay đầu lại nhìn ta một cái, khiến ta tin tưởng ngươi còn có thể trở về?"

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Tình  khóc nức nở. Phải yêu nhiều lắm mới có nhiều sợ hãi như vậy, nàng yêu Lãng đồng thời cũng sợ hãi mất đi Lãng.

"Tỷ.."

Này vẫn là tỷ tỷ đĩnh đạc của nàng đó sao? Đau lòng tột đỉnh, Hạ Lãng không nghĩ tới hành động bốc đồng của mình sẽ làm tỷ tỷ thương tổn lớn như vậy. Nàng nghĩ... Chỉ có mình mới đau khổ mà thực ra... Cắn chặt môi dưới, nàng muốn chứng minh mình rốt cuộc yêu tỷ tỷ ngu ngốc này nhiều như thế nào.

"A --"

Thình lình Hạ Lãng tiến đến phía Hạ Tình đẩy nàng về phía trước, sau khi Hạ Lãng lấy lại tinh thần liền phát hiện mình đang đặt tỷ tỷ lên cánh cửa, sau đó hôn hung hăng lên đôi môi nhỏ nhắn của Hạ Tình.

"Lãng... Ngô ~"

Bị áp lên cửa, muốn tránh cũng không có khả năng, cái gáy bị một bàn tay cố định giữ lấy. Trận tấn công này, tay chưa kịp hoạt động đã bị giữ lại, khớp hàm dễ dàng bị đối phương tự do chơi đùa. Không thể cưỡng lại nụ hôn của người mình yêu, Hạ Tình cùng phối hợp với Hạ Lãng, nụ hôn càng thêm nhiệt liệt ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro