Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”

Becky và ba cô giật mình, theo hướng phát ra tiếng nói, Becky thấy mẹ đang đứng thất thần, mặt trắng bệch như không còn một giọt máu. Trên tay bà vẫn đang cầm một vài dụng cụ làm vườn và Becky thấy nó đang khẽ run lên. Dựa vào biểu hiện như thế thì chắc chắn bà đã nghe được Becky và ba nói chuyện gì. Nghĩ vậy, tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy luôn ra ngoài
“Mẹ, ng-nghe con giải thích” - Becky căng thẳng đến nỗi nói lắp
Bà từ từ cởi bỏ bộ quần áo bẩn khoác bên ngoài, tay bỏ dụng cụ sang một bên, chậm rãi từ tốn đến bất thường rồi lại tiến tới ngồi cạnh ba Becky, đối diện với cô
“Không cần, mẹ đã nghe hết rồi”
Mẹ Becky chặn lại lời nói của cô, hành động chậm rãi của bà như muốn kéo dài thời gian để có thể thích ứng với việc này. Bà cũng giống như ba Becky khi vừa biết chuyện, ngồi thừ ra và không muốn nói gì nữa
“Mẹ, con mong mẹ có thể chấp nhận”
“Con bé đó là ai?” - bà đột nhiên hỏi, một lần nữa chen vào lời nói của Becky
“Sao ạ?”
“Người yêu của con”
“Uhm..dạ..là cô gái mà con đã từng mời về nhà mình chơi vào gần ba năm trước”
“Con bé Freen gì đó sao?”
“Vâng”
Lần này thì cả Becky và ba đều nín thở quan sát nét mặt của mẹ, bà không nói gì. Một lúc lâu sau, bà bỗng dưng đưa tay xoa hai bên thái dương, biểu hiện không được tốt cho lắm
“Mẹ sao vậy ạ?” - Becky lo lắng, cô gồng cứng người lại như sẵn sàng chịu mắng bất cứ lúc nào
“Thật ra thì mẹ cũng đã biết, từ lúc đó”
Cả Becky và ba đều mở to mắt, nhất là ba Becky, hôm nay ông được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Và điều làm ông bất ngờ nhất chính là đây, người vợ của ông, mẹ của Becbec, đã phát hiện được bí mật này và giữ kín nó trong suốt ba năm qua, bà không có biểu hiện gì khác lạ cũng không hề nói với ông dù chỉ là nửa lời
“Làm sao mà không biết được, đó là cảm giác của người làm mẹ mà Becbec” - bà khẽ mỉm cười rồi nói
“Từ lúc con đưa con bé về nhà mình, mẹ đã cẩn thận quan sát, vì trước nay con ít khi đưa bạn về nhà hay nói cách khác, con bé là người đầu tiên”
“Cho nên mẹ nghĩ rằng con bé rất đặc biệt với con. Nhìn thái độ của con đối với nó và ngược lại, mẹ đã lập tức nhận ra ngay”
“Mẹ cũng đã từng yêu mà Becbec, mẹ có thể phân biệt được đâu là tình cảm bạn bè và đâu là tình cảm yêu đương. Mẹ đã nhận ra nhưng vẫn luôn tự lừa dối rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, mẹ không muốn tin vào điều đó, trong suốt ba năm qua”
“Nhưng hôm nay chính con đã thừa nhận, xem ra nỗi trăn trở của mẹ đã đúng rồi”
Bà khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại như muốn kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Becky mím môi nhìn vẻ mặt đầy thất vọng của bà, hai tay cô nắm chặt đến trắng bệch, trong lòng như có hàng vạn mũi kim đâm, đau đớn vô cùng. Lúc sau, cô mới dám lên tiếng
“Mẹ, con xin lỗi nhưng con thật lòng yêu chị ấy, con mong mẹ có thể chấp nhận cho chúng con”
Bà im lặng, vươn tay nắm lấy tay Becky rồi khẽ vuốt ve
“Đương nhiên rồi Becbec, con là con gái của mẹ, mẹ chỉ mong con có thể hạnh phúc”
“Thật ạ?”
Becky vui mừng đứng bật dậy, kéo bà vào một cái ôm thật chặt
“Con cảm ơn, cảm ơn hai người rất nhiều”
Ba Becky thấy vậy liền cảm động, ông cũng đứng dậy giang vòng tay to lớn của mình ôm lấy cả hai mẹ con. Nhà họ Armstrong ôm nhau đến khi muốn ngộp thở mới buông ra. Thật tốt quá, mọi chuyện suôn sẻ rồi, Becky nghĩ thầm
“Được rồi, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con”
“Chuyện gì vậy ạ?” - Becky hồ hởi
“Mẹ đã hẹn đối tượng xem mắt cho con”
“Ơ kìa mẹ nó à?!”
Khuôn mặt Becky liền trở lại vẻ ban nãy - kinh ngạc và căng thẳng, cô không nghe lầm đó chứ
“Chẳng phải mẹ đã...”
“Mẹ biết Becbec, nhưng mẹ đã lỡ hẹn với người ta rồi”
“Con không đi đâu” - cô giằng tay mẹ ra, quay người đi nơi khác
“Phải đó, Becbec có người yêu rồi mà” - ba Becky nói giúp
Mẹ nắm chặt lấy hai vai Becky, xoay người cô lại đối diện với mình, bà nhẹ giọng nài nỉ
“Coi như con vì mẹ lần này thôi được không? Mẹ đã chấp nhận chuyện của con rồi mà. Với lại, hai người đó là bạn của mẹ, con trai họ đã lặn lội từ Úc trở về đây chỉ để chờ được gặp con, mẹ cũng đâu có bắt con phải quen cậu ta, chỉ là gặp mặt thôi mà”
Becky thở dài, cô suy nghĩ một lúc rồi đành gật đầu
“Vậy được, khi nào thì gặp ạ?”
“Để mẹ gọi điện hẹn, cuối tuần này có được không?” - khuôn mặt bà liền trở nên vui vẻ
“Sao cũng được ạ”
“Becbec, mong con đừng giận mẹ, mẹ cũng hết cách rồi”
“Sao con giận mẹ được, biết ơn mẹ còn không hết nữa mà” - Becky khẽ vuốt lấy lưng bà, nhẹ nhàng trấn an
“Chuyến bay dài như vậy chắc con cũng đói rồi, để mẹ vào bếp chuẩn bị thức ăn cho con” - bà mỉm cười đáp lại rồi ấn Becky ngồi xuống ghế
“Vâng”
Becky nhìn theo bóng dáng mẹ đi vào bếp, cô tiếp tục ngồi tán gẫu cùng với ba mình, kể những chuyện khi cô đi công tác ở Mĩ cho ông nghe. Đến đây, bỗng dưng ông lại nhớ ra chuyện gì đó
“Becbec, thế còn anh con, anh con có biết chuyện này không?”
“À, thật ra thì...”
Becky chột dạ, khó xử nhìn khuôn mặt hốt hoảng của ba
“Anh ấy biết rồi ạ”
Nghe vậy, ông vỗ lấy hai bên đùi rồi khẽ than thở
“Vậy là trong cái nhà này chỉ có tôi là kẻ khờ khạo không biết gì cả sao?”
--------------------------------------------
Về lại nhà với ba mẹ làm Becky như quên đi cả thời gian, quên cả lời hứa sẽ về sớm với Freen. Khi cô nhận ra thì cũng đã khá trễ rồi, chuyến bay của cô đáp vào lúc sáng sớm, bây giờ đã gần chiều. Vội vàng tạm biệt ba mẹ, Becky taxi nhanh chóng quay về, lại phát hiện trên màn hình điện thoại hiển thị năm cuộc gọi nhỡ của Freen, cô tắt máy từ lúc lên máy bay nên không nghe thấy tiếng chuông. Ngồi trong taxi, Becky sốt ruột gọi lại cho Freen, sợ nàng sẽ lo lắng quá mức
“Tưởng mấy người chết ở xó xỉn nào rồi chứ, có biết làm tui lo đến mức nào không?”
“Hì hì, em xin lỗi mà”
“Rốt cuộc em đã đi đâu?”
“Em về nhà ba mẹ”
“Vậy sao không cho chị đi cùng?”
Giọng Freen trở nên lớn hơn ở đầu dây bên kia, Becky biết rằng nàng đang không vừa ý nên đành phải thú nhận sự thật
“Em sợ chị sẽ khó xử”
“Mọi chuyện sao rồi?”
Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của nàng, nàng thở rất nhẹ
“Tốt rồi, ba mẹ em chấp nhận chúng ta rồi”
“Thật sao?”
“Thật”
Becky mỉm cười, nghe giọng nói không giấu nổi sự hạnh phúc của Freen
“Còn ba mẹ của chị thôi đấy”
“Yên tâm, ba mươi giây”
Cô không nhịn nổi mà bật cười thật lớn, làm cho người tài xế taxi cũng hiếu kì nhìn lại
“Giờ thì mau vác cái mông về đây, chị nhớ em lắm rồi”
“Tuân lệnh, vợ yêu”
____

Đến cuối tuần, Becky theo lịch hẹn đi gặp đối tượng xem mắt từ Úc trở về, cô tuyệt nhiên không dám hó hé chuyện này với Freen vì sợ nàng sẽ suy nghĩ nhiều nên viện cớ là đi bệnh viện có việc gấp mặc dù cô còn phép nghỉ. Theo dự định, Becky sẽ tới chỗ hẹn gặp người đàn ông đó, thú nhận mình đã có người yêu và mong anh ta thông cảm cho sự đường đột của ba mẹ cô, thế là xong, tất cả chỉ trong vòng năm phút. Nhưng hình như mẹ đã đoán được ý định đó của Becky nên trước khi lên đường, bà đã gọi điện cho cô và nói rằng hãy dành chút thời gian ăn tối, xưng hô cho phải phép, nể mặt anh ta một chút, cô đành phải nghe theo.

Qua lời kể của mẹ, Becky được biết đối tượng xem mắt của cô tên là Danny Gloria - đây là tên thường sử dụng, tên tiếng Thái là Leo, 32 tuổi, làm cái gì đó cũng lớn lắm ở bên Úc. Đoạn này cô không nghe rõ vì không còn hứng thú nữa nhưng xem ra, anh ta khá là lắm tiền, chưa có người yêu vì mải mê phát triển sự nghiệp.
Becky lái xe đến chỗ hẹn là một nhà hàng khá sang trọng, đồng hồ điểm đúng bảy giờ tối. Khi cô bước vào thì lập tức có nhân viên nhà hàng tiếp đón, hỏi thông tin và dẫn cô đến bàn đã được đặt trước. Becky ngỏ ý muốn thanh toán trước cho bữa ăn này thì nhân viên nói với cô là đã có người thanh toán rồi, hơn nữa còn bao trọn một tầng để không gian được yên tĩnh. Becky thầm nghĩ, đúng là phong cách của giới nhà giàu.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cô lên tầng cao nhất, khác với không khí ồn ào của những tầng dưới, tầng trên cùng này vô cùng im lặng. Hơn nữa ánh sáng cũng mờ nhạt đi một chút, Becky không khó để thấy Danny Gloria vì chỉ có anh ta ở đây, ngồi ở một cái bàn dài đặt chính giữa, trên bàn còn có ngọn nến đang thắp. Thoạt nhìn, Danny Gloria mặc vest màu rượu vang được là phẳng phiu, tóc tai chải gọn gàng, trông rất sang trọng và chỉn chu. Đặc biệt anh ta rất cao, dáng người khá cân đối, ước chừng cô chỉ đứng tới ngực của anh ta thôi. Vừa thấy cô, Danny Gloria liền đứng dậy nở nụ cười, rất lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi.
“Anh là Danny Gloria?” - Becky hỏi lại lần nữa để xác định thân phận
“Đúng vậy, còn em là Becky Armstrong?”
“Vâng”
Anh ta lấy ra bó hoa giấu sau lưng, đưa đến trước mặt cô
“Đây là...”
“Em hãy xem như đây là quà gặp mặt”
“Tôi..à em..em cảm ơn”
Becky ngại ngùng nhận lấy bó hoa, là hoa hồng. Nhìn nó, cô mới nhận ra khắp tầng nhà đều rải đầy cánh hoa hồng, mang hương thơm nồng nàn, còn có tiếng nhạc du dương phát ra từ bốn chiếc loa treo ở bốn góc trần nhà. Becky chợt cảm thấy áy náy, anh ta chuẩn bị không gian lãng mạn này xem ra đã phí công mất rồi
“Phục vụ!”
Danny Gloria gọi lớn, lập tức có người nối thành hàng dài lần lượt mang thức ăn vào. Chỉ trong chốc lát, trước mắt Becky bày ra không biết bao nhiêu là món, làm cô nhìn cũng muốn hoa mắt. Anh ta như gọi chỗ này cho cả chục người ăn chứ không phải hai người.
“Anh Gloria này”
“Gọi anh là Leo”
“À..anh...anh Leo” - Becky ngại đến nỗi nói lắp
“ Anh gọi nhiều như vậy, không sợ thừa sao?”
Anh ta nghe xong câu nói của Becky chỉ khẽ nở nụ cười
“Anh không biết em thích món gì, liền đặt hết tất cả, mỗi thứ một món, như vậy em ăn sẽ thoải mái hơn”
Mắt Danny Gloria không hề rời Becky nửa giây. Cô cười đáp lại nhưng kì thực không hề thoải mái. Becky phải công nhận anh ta rất ưa nhìn, cũng rất chu đáo, nhưng có lẽ Becky không thích ứng nổi với sự chu đáo của giới nhà giàu.
“Em có muốn uống chút rượu vang không?”
“Em không, cảm ơn anh”
Hên là rượu vang ở đây không thể đặt trước. Chứ anh ta mà gọi phục vụ mang hết tất cả mỗi loại một chai lên đây thì cô chỉ có nước chết
“Đừng khách sáo với anh”
Hai người bắt đầu dùng bữa. Trong suốt quá trình đó, Becky chỉ chuyên tâm vào phần ăn của mình, trả lời qua loa mấy câu hỏi của Danny Gloria. Cô bây giờ chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh để nói hết sự thật với anh ta rồi mau chóng quay về
“Em còn nhớ anh không Becky?”
“Hả?!”
Anh ta hỏi một câu khiến cô không lường trước được
“Hai chúng ta từng gặp nhau khi còn nhỏ, ba mẹ chúng ta là bạn của nhau mà. Lúc đó em còn nói rất thích chơi với anh, em nhớ chứ?”
Não Becky liền tìm kiếm phần kí ức có liên quan đến người đàn ông này nhưng dường như không thể, cô không thể nhớ ra anh ta. Bạn của ba mẹ cô từng gặp khá nhiều, cũng đã từng chơi với con của bọn họ nhưng hầu như không còn gặp lại nên không thể nhớ hết được. Hơn nữa, ba mẹ cũng không hề nói với cô rằng hai người đã từng gặp nhau. Càng nghĩ Becky lại càng thấy khó xử, cô không muốn làm Danny Gloria thất vọng nên cứ mãi ậm ừ
“Thôi em không nhớ cũng không sao, đã lâu lắm rồi mà”
“Em xin lỗi” - Becky lí nhí
“Anh đã nói rồi, đừng khách sáo với anh”
Danny tươi cười, Becky để ý, anh ta rất hay cười, cũng rất thoải mái nói chuyện với cô, cô cảm thấy không đúng lắm vì theo như lời kể của mẹ cô thì anh ta là người khá trầm tính và ngại người lạ. Những biểu hiện của anh ta và sự chuẩn bị quá chu đáo này thì quả thực là không đúng cho lắm. Cho dù hai người có từng gặp nhau lúc nhỏ nhưng cũng không thân đến mức phải cất công thế này, cô thậm chí còn không thể nhớ ra anh ta.
Trừ khi...
Anh ta có mục đích nào khác
Lẽ nào...
“Anh rất thích em”
Danny Gloria chợt nói, và lời nói của anh ta cũng chính là dòng suy nghĩ tiếp theo của Becky
“Leo, anh...”
“Phải, anh rất thích em, em không nghe lầm đâu”
Nói rồi, anh ta đứng dậy tiến tới chỗ Becky, mặc kệ sắc mặt cô đang không được thoải mái, anh ta kéo cô vào một cái ôm thật chặt. Becky hoảng hốt liền dùng sức đẩy ra nhưng không thể, sức lực của phụ nữ chung quy vẫn không bằng đàn ông, cả người cô cứ thế lọt thỏm vào lồng ngực vững chãi của anh ta. Một lúc sau, nhận ra bản thân hơi thất thố, Danny Gloria mới buông Becky ra, áy náy nhìn cô
“Anh xin lỗi, anh...”
“Anh Leo”
Becky nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, cố gắng kìm chế nỗi tức giận. Cô thở dài một hơi để lấy lại bình tĩnh
“Vì nể ba mẹ chúng ta là bạn của nhau, cũng vì nể chúng ta đã từng gặp nhau hồi nhỏ, em sẽ xem cái ôm vừa rồi như là bạn bè xã giao”
“Anh...” - anh ta ấp úng
“Em xin lỗi anh, lẽ ra em nên nói ngay từ đầu mới đúng, em không nên dây dưa để anh hi vọng như vậy”
“Em đang nói gì vậy Becky?”
Danny Gloria khó hiểu nhìn cô
“Em đã có người yêu rồi, hơn nữa bọn em sắp kết hôn, em miễn cưỡng tới buổi hẹn này chỉ vì mẹ em đã lỡ hứa với ba mẹ anh rồi thôi. Ba mẹ em cũng không biết chuyện em đã có người yêu nên mong anh đừng trách họ”
Becky quay người lại thu dọn đồ đạc, bộ dạng rất kiên quyết
“Một lần nữa xin lỗi vì đã nói dối anh và cảm ơn vì bữa ăn này. Nếu anh muốn, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Giờ thì em xin phép”
Cô lập tức rời đi, không nhìn lại dù chỉ là một lần, Becky không thể chịu được cái cảm giác tù túng giả tạo này. Có lẽ vì thế nên cô không biết được, biểu cảm của Danny Gloria đã thành ra dạng gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro