Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng........

Beak Do Yi thức dậy và thấy một chai dịch đang treo ở đầu giường và có một cây kim tiêm trong tay. Cô ấy nhớ rằng mình đã bị sốt đêm qua. Dan Chi Jung đã liên lạc với bác sĩ vào sáng sớm. May mắn thay, chỉ bị cảm lạnh và phải truyền dịch trong hai ngày.

Dì ở bàn nhỏ bên cạnh đang cắm những bông hoa vào bình. Những bông hoa được gửi đến hôm nay đẹp hơn so với bình thường. Thấy bó hoa thật tinh tế, tươi mát và thanh lịch, Beak Do Yi nheo mắt vui vẻ  và cười.

"Chủ tịch, người đã dậy rồi. Những bông hoa này do cô chủ mang đến. Chúng rất đẹp." Dì trả lời  Beak Do Yi.

"Cô chủ?" Beak Do Yi sững sờ một lúc và đột nhiên mở to mắt và vội vàng đứng dậy. Cô ấy thậm chí không quan tâm đến túi dịch đang được treo trên kia. Cô ấy hỏi với một giọng run rẩy, "Cô, ý cô là Se Mi sao?"

"Ồ, chủ tịch, hãy cẩn thận. Người vẫn đang truyền dịch." Khi dì thấy Beak Do Yi đột ngột ngồi dậy, dì nhanh chóng đặt những bông hoa xuống và đi đến đầu giường.

"Là Se Mi. Se Mi đến rồi sao?" Beak Do Yi nắm lấy tay dì lo lắng hỏi.

"Vâng, chủ tịch. Cô chủ đến khi người đang ngủ bây giờ đang ở trong bếp nấu cháo cho người. Hãy để tôi xem dịch đã truyền hết chưa và lấy kim ra."

"Se Mi..." Beak Do Yi lo lắng đến mức rút kim trong tay ra, nhấc chăn bông lên và ra khỏi giường. Dì thậm chí còn không kịp ngăn cô ấy lại.

"Này, này, người vẫn chưa tiêm truyền xong.Hãy nằm xuống nhanh lên...."

"Đừng có quản tôi tôi. Ra ngoài, ra ngoài nhanh lên..." Beak Do Yi phớt lờ sự cản trở của dì và đẩy cô ấy ra ngoài.

Người dì không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắc đầu và bước ra khỏi phòng.

"Đợi đã.." Beak Do Yi đột nhiên nhớ ra điều gì đó và ngăn cô ấy lại: "Đừng nói với Se Mi rằng tôi đã thức. Tôi sẽ ra ngoài sau."

"Vâng, chủ tịch." Người dì có vẻ bối rối, nhưng cô ấy gật đầu và rời khỏi phòng.

Ngay khi người dì rời đi, Beak Do Yi như đang ngồi trên đống lửa, dùng tay vuốt mái tóc rối bời của mình, và sau đó nhanh chóng chạy đến gương trang điểm để nhìn.

Trông thật hốc hác, mắt còn có quầng thâm đen, nhìn vẻ ngoài ốm yếu trông thật già nua.

Cô vội vàng đi xem qua mỹ phẩm trên bàn, đánh một lớp kem nền mỏng, kem che khuyết điểm để che đi màu đen đậm dưới mắt, quét một chút má hồng, và thoa một lớp son mỏng để làm cho mình trông không quá hốc hác. Cô lấy một chiếc lược để chải mái tóc xoăn của mình và ném chiếc lược đi và lao ra khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi phòng và đi đến phòng khách, cô thấy Jang Se Mi đang bận rộn ở nhà bếp. Beak Do Yi đứng yên. Ngay khi cô nghe thấy Se Mi đến, trái tim cô bình tĩnh lại ngay lập tức. Thế giới dường như đứng yên tại thời điểm này, và chỉ có Jang Se Mi trong trái tim cô.

Do Yi muốn đi ra phía sau Jang Se Mi và ôm cô ấy như trước. Cô ấy muốn dựa vào đôi vai mỏng manh kia và nói rằng mình nhớ cô rất nhiều, nhưng cô ấy không dám di chuyển. Cô ấy sợ làm phiền Jang Se Mi, và mọi thứ trước mặt sẽ tan biến như một giắc mơ. Do đó, cô ấy lặng lẽ nhìn vào lưng Jang Se Mi và lặng lẽ khóc.

Jang Se Mi bận rộn với công việc đang làm và không để ý đến Beak Do Yi phía sau . Ban đầu cô dự định đợi Beak Do Yi nghỉ ngơi và trở về Feidan, cô sẽ từ chức quyền chủ tịch của Feidan và sẽ bảo vệ cô ấy từ xa.

Cô ấy đã không gặp Beak Do Yi vì cô ấy coi thường và chén ghét việc làm của mình khi Beak Do Yi không tỉnh táo, và cô đã chuyển đến biệt thự để chăm sóc người kia mà không được sự cho phép trong khi người kia không thể tự chủ, và thậm chí còn đối xử với cô ấy như vậy vào đêm mình say rượu, như vậy có phải là đang lợi dụng người kia không?

Jang Se Mi nghĩ rằng  Beak Do Yi không trách cô đã là quá tốt. Làm sao cô ấy dám đến gần và làm phiền? Viện trưởng Park nói rằng điều cô ấy cần nhất bây giờ là tiếp tục duy trì sức khỏe tốt, nghỉ ngơi tốt và đảm bảo sự ổn định cho sự phục hồi kỳ diệu của cô ấy.

Nhưng tại sao người đó không chăm sóc bản thân tốt? Tại sao lại bị ốm và bị sốt? Khi Dan Chi Jung gọi cho cô ấy để nói rằng Beak Do Yi bị ốm, cô ấy hoảng sợ như thể trái tim cô ấy sắp ngừng đập. May mắn thay, cô ấy chỉ bị sốt nhẹ, vì vậy cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng không thể không hái hoa và mang nguyên liệu đến biệt thự để nấu ăn.

Cô quay lại và muốn lấy nguyên liệu trên bàn nhưng  khi nhìn lên thì thấy Beak Do Yi đang đứng trong phòng khách từ bao giờ. "Omoni..." Jang Se Mi hơi ngạc nhiên. Nhìn thấy Jang Se Mi quay lại, Beak Do Yi vội vàng lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, nở một nụ cười và từ từ bước đến Jang Se Mi.

"Em sao lại đến...

"Chi Jung đã nói...

"Em nói trước đi...

"Người nói trước đi...

Hai người vội vã nói chuyện cùng một lúc. Họ nhìn nhau và không thể nhịn được cười. Beak Do Yi nhìn cô với một nụ cười và chờ cô nói.

"Chi Jung nói rằng người bị ốm. Tôi, tôi lo lắng cho người. Nên đến xem..." Jang Se Mi xấu hổ và không dám nhìn thẳng mắt vào khuôn mặt của Beak Do Yi.

"Đó chỉ là cảm lạnh bình thường. Nó không phải là vấn đề lớn. Đừng lo lắng." Beak Do Yi không chú ý đến đôi mắt thất thường của Jang Se Mi. Cô ấy chỉ nhìn người mà cô ấy đã nghĩ đến quá lâu. Cô ấy muốn nhìn thấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Một cách vô thức, giọng điệu của cô ấy dịu dàng như thể cô ấy đang thì thầm với Jang Se Mi.

Jang Se Mi nhìn lên Beak Do Yi có chút choáng váng. Beak Do Yi, người từng tỉnh táo, chưa bao giờ nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng, ngoại trừ hai năm khi cô mới kết hôn với Dan Chi Gang.

"Em đã ốm đi nhiều..." Beak Do Yi nhìn cô ánh mắt đầy đau khổ.

"Người cũng vậy. Ăn không ngon miệng sao? Dì nấu cơm không hợp khẩu vị với người sao? Tôi đã dạy dì cách nấu ăn nhưng vẫn không ổn sao?" Nhưng nghĩ lại, nhưng người trước mặt cô giống như bông hồng mong manh được nuôi dưỡng bằng châu báu vậy, làm sao có thể ăn những thứ mà bản thân không thích được.

"Em có mệt không? Những ngày này? " Beak Do Yi không trả lời lời của cô, mà chỉ nhìn cô và hỏi câu này. Đó là một câu hỏi, nhưng những gì Beak Do Yi muốn nói trong lòng là: "Không mệt mỏi khi chăm sóc tôi sao? Thật mệt mỏi khi phải bảo vệ Feidan, phải không? Chắc hẳn rất mệt mỏi khi phải chịu đựng mọi lúc? Yêu tôi... Em có mệt không?"

Jang Se Mi lắc đầu nhẹ nhàng. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cô thoáng thấy một chút màu đỏ trên mu bàn tay của Beak Do Yi. Cô vội vàng tiến về phía trước và kéo tay lên để kiểm tra mu bàn tay bị sưng và chảy máu.

"Dì ơi, tại sao lại bất cẩn và khiến tay chủ tịch bị như thế này?" Jang Se Mi vừa đau lòng vừa tức giận, lông mày nhíu lại.

"Đó không phải là lỗi của dì, là do bản thân tôi không cẩn thận..." Beak Do Yi nói với giọng trầm.

"Hãyngồi xuống, tôi sẽ lấy hộp thuốc."

Beak Do Yi muốn nói không, nhưng Jang Se Mi đã nhanh chóng bước ra khỏi bếp. Một lúc sau, cô quay lại với hộp thuốc và kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Beak Do Yi.

Đặt bàn tay của Beak Do Yi lên bàn, cẩn thận lấy tăm bông để làm sạch và khử trùng vết thương của cô ấy, và nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

Beak Do Yi bí mật nhìn cô. Mặt trời chiếu qua cửa sổ nhà bếp, ánh mặt trời  màu hổ phách chiếu thẳng vào cô ấy trông thật yên bình. Lúc này, Jang Se Mi trông có vẻ tập trung và nghiêm túc. Beak Do Yi cảm thấy rằng hơi nóng từ miệng Jang Se Mi không chỉ thổi vào tay cô, mà còn vào trái tim cô, khiến trái tim cô mềm mại và ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro