Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy đã từ chối sự giúp đỡ của dì, người từ Jang gia đến giúp cô  chăm sóc Beak Do Yi  và yêu cầu cô ấy về vì bản thân muốn được yên tĩnh. Jang Se Mi ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách. Cô ấy tựa đầu vào lưng ghế sofa, nhớ lại những gì đã xảy ra trong những ngày này.

Thất bại của Joo Nam đã không làm cô ấy vui vẻ quá lâu. Ngược lại, sau một khoảnh khắc vui vẻ, cô ấy cảm thấy mệt mỏi và bất lực.

Cô ấy đã thắng rồi sao? Thắng được cái gì chứ? Feidan sao? Đó chưa bao giờ là điều cô ấy muốn. Joo Nam đã bị đánh bại rồi ư? Nhưng hắn ta thực sự đã có Beak Do Yi , và thậm chí có thể nói rằng hắn vẫn có được Beak Do Yi  cho đến bây giờ, đó là mong muốn và nỗi ám ảnh mà cô ấy không thể có được.

Cô ấy không cam tâm. Tại sao một người đê hèn như vậy có thể dễ dàng giành được tình yêu của Beak Do Yi xinh đẹp và cởi mở? Tình yêu chân thành của cô ấy chỉ có thể đổi lại được những lời nhục mạ và ghê tởm của Beak Do Yi ?

Bây giờ Beak Do Yi gần gũi với cô ấy và dựa vào cô ấy, nhưng Beak Do Yi có phải là Beak Do Yi trước đây không? Hay đó là một Beak Do Yi toàn vẹn? Nếu Beak Do Yi hiện tại thay đổi trở lại Beak Do Yi trước, liệu cô ấy có còn dựa vào mình một cách thoải mái như vậy không? Cô ấy buộc bản thân không được nghĩ những điều vô nghĩa, nhưng khi cô ấy say, cô ấy không thể không nghĩ về những vấn đề chưa được giải quyết này, và những lời chán ghét của Beak Do Yi bắt đầu vang vọng trong tâm trí cô ấy.

"Đừng nhìn tôi như thế này.

"Hãy cho con chó ăn tình yêu đáng sợ của cô.

"Cô đúng là một kẻ côn đồ.

"Cô không nghĩ điều đó thật đáng xấu hổ sao?

...

Mỗi câu mỗi từ giống như một lưỡi kiếm vô hình, chọc vào trái tim cô ấy. Sau một thời gian dài như vậy, miễn là cô ấy nghĩ về nó, trái tim cô ấy vẫn sẽ đầy máu, và nó vẫn sẽ đau đến mức cô ấy chỉ muốn chết.

"Se Mi... " Beak Do Yi , người không thể ngủ, nghe thấy một âm thanh trong phòng khách và bước ra nhìn thấy Jang Se Mi đang dựa vào ghế sofa. Cô ấy đi đến Jang Se Mi, ngửi thấy mùi rượu  và nhìn thấy gương mặt đỏ bừng. Cô ấy nắm lấy tay cô và lo lắng hỏi "Se Mi, có chuyện gì với em vậy? Em cảm thấy không khỏe à? " Cô ấy đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt của Jang Se Mi và thấy rằng khuôn mặt của Jang Se Mi rất nóng.

"Se Mi, em có mệt không? Tôi đưa em trở lại giường. Đắp chăn bông nếu không sẽ bị cảm lạnh." Cô ấy vừa nói vừa đưa tay ra và kéo Jang Se Mi lên. Jang Se Mi vẫn còn dấu vết của sự mệt mỏi. Nhìn thấy Beak Do Yi đang cố gắng kéo cô, cô cũng đứng dậy, đặt cánh tay lên Beak Do Yi, và loạng choạng và đi theo Beak Do Yi vào phòng.

Toàn bộ cơ thể của Jang Se Mi gần như phụ thuộc vào Beak Do Yi. Cô ấy nhìn xuống Beak Do Yi đang cố gắng đỡ mình, với khuôn mặt xinh đẹp và hơi cau mày. Bởi vì vừa mới tắm không lâu nên Jang Se Mi có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên cơ thể cô ấy.

Vì sự khác biệt về chiều cao, Jang Se Mi có thể nhìn thấy sự đầy đặn trên ngực cô ấy dưới chiếc váy ngủ . Vẻ đẹp tột độ của những ngọn núi và khe núi khiến Jang Se Mi phản ứng gần như ngay lập tức.

Sau khi kết hôn với Joo Nam, khi hắn say. Beak Do Yi sẽ giúp hắn ta trở về phòng như thế này chứ? Joo Nam sẽ làm gì vào lúc đó? Sẽ hôn Beak Do Yi trước mặt của quản gia chứ? Bỏ qua ánh mắt của người khác và chạm vào cơ thể của Beak Do Yi không? Beak Do Yi sẽ chấp nhận tất cả hành động của mình với một nụ cười quyến rũ chứ? Và sau đó? Khi hắn đi ngủ, nhìn một Beak Do Yi xinh đẹp như vậy, Joo Nam, người đang say, sẽ làm gì chuyện gì nữa?

Hình ảnh Beak Do Yi thở hổn hển không kiểm soát xuất hiện trong tâm trí cô. Đôi mắt đỏ của Jang Se Mi ngay lập tức có vẻ như đang chảy máu, và trái tim cô bị bóp chặt đến mức cô gần như nghẹt thở.

"Cô đúng là một kẻ côn đồ.

"Cô không nghĩ điều đó thật đáng xấu hổ sao?

"Hãy cho con chó ăn tình yêu đáng sợ của cô.

...

Những hình ảnh đáng xấu hổ và những lời nói đau lòng xuất hiện bên tai xoáy xâu vào trong tâm trí của Jang Se Mi. Tại sao? Tại sao một người như Joo Nam có thể có được Beak Do Yi mà không cần nỗ lực? Tại sao Jang Se Mi phải chịu đựng tất cả những điều này? Cô ấy tức giận, cơn đau đầu sắp nứt nẻ, và hơi thở của cô ấy bắt đầu trở nên nặng nề.

Vào lúc Beak Do Yi giữ cô ấy trên giường, cô ấy thấy rằng dây áo trên vai của Beak Do Yi đã  đưa  rớt xuống đến khủy tay khi cô ấy đặt cánh tay xuống. Một bên tròn và đầy và một nửa che trước mắt  Jang Se Mi liếm đôi môi khô của mình, và đôi mắt của cô ấy trở nên tối đen ngay lập tức.

"Se Mi, tôi sẽ lấy khăn cho em... Ah..." Trước khi Beak Do Yi nói xong, cô ấy đã bị lật và ấn xuống dưới. Giây tiếp theo, nụ hôn của Jang Se Mi rơi vào mặt cô ấy một cách áp đảo.

"Wow..... Tốc độ của Jang Se Mi rất dữ dội, mút mạnh đôi môi của Beak Do Yi, buộc phải mở môi, móc chiếc lưỡi mềm mại của cô ấy liếm và đan xen vào nhau. Beak Do Yi không thể đẩy cô ấy ra, vì vậy chỉ có thể thụ động chịu đựng  nụ hôn bão tố của Jang Se Mi và phát ra một tiếng nấc từ miệng cô ấy.

"Tại sao? Tại sao người lại chà đạp lên trái tim tôi như vậy..." Jang Se Mi buông đôi môi của Beak Do Yi và quay lại hôn lên cằm, tai, cổ của cô ấy... "Tôi không xấu hổ... Tôi không xấu hổ..." Cô ấy đã khóc khi hôn, và cô ấy vẫn nói một cách mơ hồ. "Người không phải là Beak Do Yi... Đó không phải là Omoni của tôi... Ai đã lấy Beak Do Yi hãy trả lại cho tôi, nhanh chóng trả lại cô ấy cho tôi ..."

Sự nhục nhã khi bị Joo Nam chế giễu, sự tuyệt vọng trong việc chăm sóc  Beak Do Yi, sự mệt mỏi khi bảo vệ Feidan, và cảm giác tội lỗi sâu sắc đối với cha mình... Tất cả những bất bình, nỗi buồn không được thoát ra vào lúc này đã khiến Jang Se Mi hoàn toàn mất trí vào lúc này. Môi và lưỡi của cô ấy tiếp tục đi xuống ngực của Beak Do Yi và mở miệng để cắn phần mềm mại trắng như tuyết.

"Ah...đau ...Se Mi..., đau  quá....." Hành vi thô bạo đột ngột của Jang Se Mi khiến Beak Do Yi run rẩy khắp người. Cô ấy sợ đến mức khóc và vùng vẫy, và bàn tay nhỏ của cô ấy đấm vào vai Jang Se Mi. Cô không hiểu tại sao Jang Se Mi đột nhiên đối xử với cô như vậy, nhưng cô có thể cảm thấy Jang Se Mi rất tức giận. Vẻ mặt tức giận của Jang Se Mi nhắc nhở cô nhớ đến ngày Jang Se Mi lần đầu tiên đến biệt thự để trách phạt bảo mẫu.

Jang Se Mi mất kiểm soát và xé chiếc váy ngủ của Beak Do Yi như điên. Cô ấy hôn và nhấm nháp khắp trên cơ thể trắng như tuyết môi và lưỡi của cô ấy tạo nên những đốm đỏ những đốm đỏ. Cô ấy đè cơ thể đang vùng vẫy của Beak Do Yi bằng một tay, xoa ngực bằng tay kia, vuốt ve eo, bụng dưới, đùi... Cuối cùng, cô ấy nhấc chiếc váy ngủ lên và đến nơi bí mật giữa hai chân.

Tiếng khóc của Beak Do Yi khiến Jang Se Mi thậm chí còn tức giận hơn. Qua lớp quần lót lụa mỏng, ngón tay cô ấy ấn nơi nhạy cảm của Beak Do Yi, trêu chọc một cách thô bạo.. Cảm giác kỳ lạ lan ra từ đốt sống đuôi ngay lập tức, buộc Beak Do Yi đột nhiên cúi eo và gục xuống giường. Cô bị sốc và đưa tay ra nắm lấy quần áo của Jang Se Mi, khóc nức nở và thở hổn hển không thể nghe thấy trong cổ họng "Ah...ha..."

"Tình yêu của tôi có thực sự khủng khiếp như vậy không? Tại sao người không thể nhìn tôi? Thế còn việc cho tôi một chút thương xót thì sao? " Jang Se Mi gầm lên như một con thú hoang liếm bộ ngực của Beak Do Yi và múc liếm hoa quyệt đầy những vết đỏ của cô ấy, và những ngón tay của cô ấy đưa vào bên trong hoa quyệt, như thể cô ấy đang tìm kiếm một kho báu. Cô ấy tham lam, háo hức, và chà xát nó một cách thô bạo.

Nơi tinh tế đã không được ghé thăm trong một thời gian dài đột nhiên bị đối xử thô bạo. Những hạt ngọc bích  được kích thích căng cứng lên không thể kiềm chế.

"Khó chịu quá ...Se Mi...Làm ơn...Ha...Tôi sợ...Wow...Se Mi...Cứu tôi..." Cảm giác kỳ lạ chưa từng xảy ra trước đây khiến Beak Do Yi khóc và cầu xin. Cô ấy không hiểu tại sao Jang Se Mi lại đối xử với mình như vậy, nhưng cô ấy nhớ rằng Jang Se Mi đã nói rằng cô ấy sẽ bảo vệ mình mãi mãi.

"..." Với một tiếng kêu cứu, Jang Se Mi như bị sét đánh. Cô đột nhiên dừng mọi chuyển động, bỏ tay ra khỏi Beak Do Yi, và nhìn Beak Do Yi trong hoảng loạn, trên mặt lộ ra vẻ không tin được chuyện gì đang xảy ra.

Beak Do Yi nằm trên giường khóc bất lực. Nước mắt ướt đẫm toàn bộ khuôn mặt như những viên ngọc trai vỡ. Mái tóc xoăn đẹp và mềm mại đã được chăm sóc cẩn thận bị rối bời. Chiếc váy ngủ trên người đã bị rách, và những dấu vết nụ hôn màu đỏ và hàm răng để lại trên làn da trắng thậm chí còn gây sốc hơn.

"Omoni..." Jang Se Mi trong tiềm thức đưa tay về phía trước và muốn giúp Beak Do Yi. Beak Do Yi co lại vì sợ, nắm chặt tay trước ngực. Nhìn vào đôi mắt của Jang Se Mi đầy hoảng loạn, cơ thể cô không thể ngừng run rẩy.

Nhìn Beak Do Yi, người đã quá sợ hãi bởi những giọt nước mắt trước mặt cô, Jang Se Mi đã rơi nước mắt trong tuyệt vọng, và bàn tay dang rộng của cô dừng lại trong không khí, và sau đó giơ tay lên và tự tát mình dữ dội. "Jang Se Mi, ngươi thực sự là một kẻ côn đồ." Cô ấy tức giận và coi thường chính mình.

Beak Do Yi, người đang co rúm trên giường trong sợ hãi, nhìn thấy Jang Se Mi và đột nhiên tự đánh mình thật mạnh. Bất chấp nỗi sợ hãi muốn đứng dậy đến gần Jang Se Mi, nhưng Jang Se Mi đột nhiên quay lại và chạy vào phòng tắm. Đóng cửa phòng tắm, Jang Se Mi dựa vào cửa và trượt xuống một cách yếu ớt. Cuối cùng, cô ngồi xổm trên mặt đất, đặt tay lên đầu gối, vùi mặt vào đầu gối, và không thể không khóc.

Nhìn thấy Jang Se Mi khóc và chạy vào phòng tắm, Beak Do Yi hoảng sợ trèo ra khỏi giường. Bởi vì cô ấy đang vội và gần như ngã khỏi giường, cô ấy chạy chân trần đến cửa phòng tắm và nghe thấy Jang Se Mi khóc trong đó. Cô dừng lại ở cửa và bối rối và không dám gõ cửa, bối rối cúi xuống nép sát vào cửa phòng tắm lo lắng nhìn vào trong đó.

Không biết Jang Se Mi đã khóc qua bao lâu. Cô ấy đứng dậy và rửa mặt, và cuối cùng cô ấy đã bình tĩnh lại. Cô mở cửa phòng tắm và nhìn xuống để thấy cơ thể nhỏ nhắn của Beak Do Yi co lại và ngồi xổm bên cửa, vẫn mặc chiếc váy ngủ không còn có thể che được cơ thể. Cô nhanh chóng cởi áo khoác và mặc nó vào Beak Do Yi, và nhẹ nhàng gọi cô với nỗi xót xa, "Omoni..."

Beak Do Yi nhìn lên vẻ mặt đau khổ của Jang Se Mi, và nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô. Biết rằng đó là Jang Se Mi, người mà mình quen đang đứng trước mặt đột nhiên cắn chặt môi và khóc.

"Em xin lỗi, Omoni. Đó là lỗi của em. Em không nên làm điều đó với người. Em sẽ không làm điều đó một lần nữa. Người có thể tha thứ cho em không?" Jang Se Mi nắm lấy tay cô ấy và cầu xin sự tha thứ của cô ấy trong nước mắt.

Beak Do Yi cúi đầu và im lặng. Khi Jang Se Mi nhìn thấy cô ấy như thế này, cô ấy hoảng sợ và lo lắng. Cô ấy nắm lấy tay và đặt nó lên má. "Người có thể đánh em không?" "Đánh em để trút giận? "

Beak Do Yi nhìn Jang Se Mi trong nước mắt, kéo mạnh tay lại nấc lên và nói, "Không." Sau đó,  nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ và sưng của Jang Se Mi bằng tay và lẩm bẩm nhẹ nhàng, "Đừng tự đánh mình."

"Omoni..." mắt của Jang Se Mi đau nhức và trái tim cô ấy yếu ớt. Cô nắm lấy bàn tay của Beak Do Yi trên mặt và hôn lên môi cô ấy. Đó là lỗi của tôi. Đó là lỗi của tôi. Tôi sẽ không làm điều đó với bạn nữa. Bạn có thể tha thứ cho tôi không?

"Tôi không tức giận với Se Mi. Beak Do Yi nghẹn ngào với đôi mắt đỏ, "Tôi chỉ sợ rằng Se Mi sẽ bỏ mặc tôi. Lo sợ rằng Se Mi sẽ đẩy tôi ra như ngày hôm đó... bỏ mặc tôi..." So với việc bị ép trên giường như Jang Se Mi làm vừa rồi, Beak Do Yi thấy rằng cô ấy sợ bị Jang Se Mi đẩy đi hơn, và cô ấy sợ hơn rằng Jang Se Mi sẽ bỏ đi và để cô ấy một mình mà không nói một lời nào.

Trái tim cô ấy dường như bị xuyên thủng bởi một cái gì đó. Jang Se Mi cảm thấy rằng tội lỗi của cô ấy là không thể tha thứ được. Cô ấy nghiêng người về phía trước và ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của người phụ nữ bé nhỏ đang khóc vào trong vòng tay cô ấy. "Không, không, không, em sẽ không bao giờ đẩy người ra một lần nào nữa, chứ đừng nói đến việc bỏ mặc người ."

"Em không thể nói dối tôi." Khi Beak Do Yi nghe những lời đó, cô ấy đưa tay ra và ôm chặt eo của Jang Se Mi, chôn mình sâu hơn trong vòng tay của Jang Se Mi, và nói một cách giận dữ.

"Không, em sẽ không bao giờ nói dối người."

Đêm bất tận dường như yên tĩnh và lạnh lẽo như nuốt chửng mọi thứ, nhưng tại thời điểm này, hai linh hồn cô đơn rúc vào nhau với sự ấm áp tan chảy, và hai trái tim ngày càng gần hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro