Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 38

Tác giả: Lục U U.

Edit: Alex

_____________

Hành trình của Mẫn Trí được sắp xếp rất khít. Cảnh quay cuối cùng là ở thành phố B mà chuyến bay của cô lại ngay buổi sáng cùng ngày, thậm chí còn chẳng có thời gian để về nhà một chuyến.

Đi quay ở xa, Mẫn Trí dù tối có bận việc đi nữa thì khi về khách sạn vẫn sẽ gọi video cho Ngọc Hân.

Mới đầu Ngọc Hân còn chưa quen, sợ mình lên hình bị xấu nên mỗi ngày trước khi gọi video đều sẽ cố ý trang điểm sương sương một chút. Nhưng rồi dần dà cô cũng mặc kệ hình tượng. Dù sao miệng Mẫn Trí ngọt như mật, dù cô có đầu bù tóc rối thì em vẫn có thể nghĩ ra được thứ để khen.

Nói đâu xa mới hôm qua, cô vừa đắp mặt nạ vừa gọi video với Mẫn Trí. Mẫn Trí nhìn chằm chằm cô cả buổi, không thể khen mặt, cuối cùng đành phải cảm thán một câu "Tóc vợ nhiều ghê". Ngọc Hân nghĩ nếu là một fan đu theo thần tượng thì chắc cô nàng cũng sẽ là người tâng bốc, thổi phồng khoa trương nhất trong giới fan.

Hôm trước ngày về thành phố B, Mẫn Trí còn có một hoạt động tuyên truyền, lúc về khách sạn thì đã gần mười một giờ khuya. Ngọc Hân đã sớm tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm. Sáng mai cô có hẹn với Anna đến tiệm bánh kem, giờ đã thiu thiu buồn ngủ, nhưng Mẫn Trí mãi vẫn chưa gọi đến, cô đành phải cố nhướng mà bấm điện thoại.

Gần đây, tần suất xuất hiện của Mẫn Trí tương đối nhiều, hưởng ứng và đánh giá qua những hoạt động tuyên truyền cũng rất cao nên hiện trường đã dần xuất hiện một số chủ fanpage chuyên đi theo quay chụp. Lúc này hoạt động vừa kết thúc, các fan cũng sôi nổi đăng ảnh hiện trường lên mạng.

Ngọc Hân dùng tài khoản phụ chú ý động thái của Mẫn Trí, tay kéo đến loạt ảnh chất lượng cao cũng chọn mấy tấm chụp khá đẹp mà lưu về máy.

Cô giờ ngày càng giống fan cứng của Mẫn Trí. Chỉ riêng ảnh từ các hoạt động thôi mà đã có gần trăm tấm trong album, thậm chí ngay cả màn hình chính lẫn màn hình khóa điện thoại cũng đổi thành ảnh đã qua chỉnh sửa của Mẫn Trí.

Chính khi cô đang lướt xem ảnh vừa chụp hôm nay, chuẩn bị đổi hình nền thì điện thoại video của Mẫn Trí đã gọi đến.

Ngọc Hân ấn chấp nhận cuộc gọi không chút do dự. Giao diện vừa đổi, hình ảnh Mẫn Trí bên kia lập tức hiện lên. Chỉ thấy Mẫn Trí đi về còn chưa tẩy trang, quần áo tham gia hoạt động cũng không kịp thay, rõ là vừa trở lại khách sạn chưa lâu.

Mẫn Trí giơ điện thoại, không thèm nhìn camera mà chỉ chăm chú vào cái người trên màn hình, đột nhiên cười cong mắt.

Trong điện thoại, Ngọc Hân chống một bên mặt, tựa vào đầu giường, sườn mặt hiện rõ một bợt đỏ do nằm đè lên lâu mà ra, hốc mắt cũng vì buồn ngủ mà hơi phiếm hồng, cả người trông ngây ngốc đến đáng yêu.

"Vợ, chị đang đợi em sao?" Mẫn Trí biết nhưng vẫn cố hỏi, duỗi tay xoa xoa gương mặt Ngọc Hân trên màn hình, "Có phải buồn ngủ lắm không?"

"Không có." Ngọc Hân nói, lại nhịn không được mà ngáp một cái, "Chỉ là nằm lâu quá thôi."

"Vợ thật đáng yêu." Mẫn Trí cười càng xán lạn. Ánh mắt cô dừng trên chiếc áo ngủ nhung mỏng in đầy hình dâu tây của Ngọc Hân, trong lòng cũng mềm mại hơn, "Vợ nghỉ ngơi đi, mai nhớ đến xem em."

Ngày mai chính là buổi tuyên truyền hoạt động cuối cùng, địa điểm ở rạp chiếu phim lớn nhất thành phố B. Từ nửa tháng trước, Mẫn Trí đã nhét vé vào cửa cho cô.

"Hả?" Ngọc Hân nhất thời chưa kịp phản ứng. Đã muộn quá rồi, đầu óc cô cũng bắt đầu chậm chạp, huống chi Mẫn Trí đêm nay thật sự rất lạ. Nếu là ngày thường, người này đã luôn miệng mè nheo, kì kèo cô nói thêm chút xíu nữa. Giờ ngược lại, vừa nói chuyện chưa được bao lâu đã giục cô đi nghỉ.

Nhìn ra sự nghi hoặc của Ngọc Hân, Mẫn Trí nghiêm túc giải thích: "Ngày mai là có thể gặp được vợ rồi, em không tham."

"Được rồi." Ngọc Hân thật sự buồn ngủ chịu không nổi. Cô vẫy vẫy tay với màn hình, lại lải nhải, "Chốc nữa em cũng phải đi ngủ sớm một chút đó. Nhớ phải tẩy trang đàng hoàng, không được rửa mặt qua loa lấy lệ. Trước khi ngủ phải bôi kem dưỡng và son dưỡng, bằng không ngày mai rất khó trang điểm..."

Nói đến giữa chừng, Ngọc Hân bỗng dưng tắt tịt. Cô nâng mắt, chỉ thấy vẻ mặt Mẫn Trí thoáng hoang mang.

"Trí, em có thấy chị nói nhiều quá không?" Ngọc Hân nhấp môi. Cô trước kia cũng không phải như vậy. Nhưng giờ Mẫn Trí ở bên ngoài, cô cứ không yên lòng, mỗi ngày đều phải dặn dò tới lui mấy lượt, "Như bà cụ hay lải nhải vậy."

Thấy gương mặt buồn rầu nhăn nhó của Ngọc Hân, trong lòng Mẫn Trí như được phết một tầng mật thật dày, ngọt đến vô cùng, sao có thể cảm thấy chị lải nhải cho được.

"Vợ, dù chị có là bà cụ thì chắc chắn cũng là bà cụ đáng yêu nhất."

"Nói bậy bạ."

Hai người ve vãn ngọt ngào mấy câu, cơn buồn ngủ của Ngọc Hân lại ập đến, cô bèn vẫy vẫy tay chấm dứt cuộc gọi.

Tám giờ sáng hôm sau. Đồng hồ báo thức của Ngọc Hân đúng giờ réo vang. Cô vươn tay tắt đồng hồ, cầm điện thoại nhìn một cái đã thấy mấy chục tin nhắn Mẫn Trí gửi đến.

Mẫn Trí: Vợ, buổi sáng tốt lành (^o^)/

Mẫn Trí: Vợ, vợ, sáng nay em ăn bánh quẩy sữa đậu nành.

Mẫn Trí: [hình ảnh].jpg

Mẫn Trí: Vợ, em đến sân bay rồi nè!

Mẫn Trí: [ảnh tự sướng ở sân bay].jpg

Mẫn Trí: Vợ, tối gặp lại!

Mẫn Trí: Yêu chị yêu chị!

...

Cách màn hình mà Ngọc Hân vẫn cảm giác được giọng điệu vui sướng của Mẫn Trí. Cô buồn cười đáp lại bằng một meme, biết Mẫn Trí đã lên máy bay, không thể lập tức trả lời nên cũng không chờ mà buông điện thoại đi rửa mặt.

Mấy hôm trước, cô đã nghĩ đến chuyện làm bánh kem, chỉ là quá trình đo lường nguyên liệu cứ gặp vấn đề nên mãi vẫn chưa thành công. Đúng lúc Danielle hẹn ra ngoài làm bánh, cô đồng ý ngay, còn có thể thuận tiện thết đãi Mẫn Trí đêm nay về đến.

Buổi chiều còn phải tham gia hoạt động của Mẫn Trí nên Ngọc Hân chọn một tiệm bánh kem rất gần rạp chiếu phim. Lúc cô đến, Danielle đã mặc vào tạp dề của tiệm. Cô nàng bé hạt tiêu đứng ngay cửa, loáng thoáng thấy được Ngọc Hân từ xa đã vui vẻ, phấn chấn chạy tới.

"Ngọc Hân, Ngọc Hân!" Danielle kích động gọi tên cô, rồi phát âm rõ từng chữ trong câu tiếng Trung mình vừa học được, "Đã lâu không gặp, vô cùng nhớ nhung."

Ngọc Hân lập tức dở khóc dở cười, không biết rốt cuộc cô nàng học được mấy câu thành ngữ xưa lắc lơ này từ đâu.

Hai người cùng nhau vào tiệm bánh, đầu bếp làm bánh đã đợi từ lâu.

"Các cô là làm chung hay làm riêng?" Đầu bếp bánh vươn tay đưa cho Ngọc Hân một chiếc tạp dề, lại hỏi, "Làm mấy tấc đây?"

Danielle ngu ngơ hoàn toàn không hiểu, đành phải giương mắt cầu cứu nhìn Ngọc Hân.

"Sư phụ, hai đứa tụi cháu làm riêng. Bánh kem không cần quá lớn, sáu tấc* là được." Ngọc Hân đã tìm hiểu trước nên đưa ra câu trả lời rất nhanh.

*Sáu tấc trong này là khoảng 15cm à, không phải 60cm đâu...

Đầu bếp gật gật đầu, dặn học việc đi chuẩn bị còn mình bắt đầu giảng giải các bước trong quá trình làm bánh cùng những điều cần chú ý.

Danielle nghe như vịt nghe sấm, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến cái tính thích cổ vũ của cô. Vừa thấy đầu bếp tạm dừng, cô lập tức ra sức vỗ tay.

Đầu bếp rất hưởng thụ, nói một chút đã cười ra vết chân chim.

Khác với tự làm ở nhà, tiệm bánh kem chủ yếu cung cấp cho khách hàng trải nghiệm được tự tay làm bánh nên những bước rườm rà đã lược bỏ không ít, còn sử dụng cốt bánh có sẵn, chỉ để khách phụ trách phết kem trang trí.

Ngọc Hân cầm túi bóp kem, tay dừng trên cốt bánh, động tác còn hơi chần chờ. Lại nhìn sang Danielle bên cạnh, cô nàng này đã sớm khí thế bừng bừng cầm dụng cụ trực tiếp phết lên toàn bộ ổ bánh một tầng kem màu hồng nhạt.

"Dani, sao tự dưng cậu lại hẹn mình ra làm bánh kem?" Ngọc Hân thoáng nghi hoặc, "Cậu sắp ăn sinh nhật sao?"

"Ngày mai, sinh nhật, Khương." Danielle nói từng từ đứt quãng, lại nâng ổ bánh của mình lên hỏi Ngọc Hân, "Nhìn được không?"

"Cậu làm thì chị ấy chắc chắn sẽ thích." Ngọc Hân khẽ gật đầu, nhớ đến bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của Hải Lân, trong đầu cũng đã hiện ra hình ảnh sống động.

"Bánh kem của cậu." Danielle chỉ chỉ chiếc bánh trong tay Ngọc Hân, thân thiện quan tâm, "Sinh nhật, Mân Chì sao?"

"Không phải sinh nhật em ấy." Ngọc Hân lắc đầu, cố gắng dùng những từ đơn giản nhất để giao tiếp với Danielle, "Chúc mừng em ấy lần đầu đóng phim điện ảnh."

"Ngọc Hân, thật xinh đẹp." Danielle đột nhiên lên tiếng, hơi lạc đề, "Vì sao lại thích Mân Chì?"

Ngọc Hân chớp mắt, không hiểu lắm ý của cô nàng.

"Mân Chì, không đẹp bằng cậu." Danielle nghiêm túc chau mày. Trong mắt cô thì ngoại hình lộng lẫy của Mẫn Trí thật ra càng giống đồng hương người nước ngoài của cô hơn, còn Ngọc Hân mới thật sự là nét đẹp phương Đông.

"Thẩm mỹ khác biệt." Ngọc Hân vỗ vỗ vai cô nàng, cũng không phản bác mà chỉ nói, "Thích một người thì cần gì lí do chứ? Còn cậu? Vì sao lại thích Hải Lân?"

Nhắc đến Hải Lân, cả người Danielle như bừng sức sống. Cô hưng phấn ôm mặt, sự yêu thích như tuôn trào từ ánh mắt, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều. Cô nói: "Thích Hải Lân, siêu thích Hải Lân. Chị hung dữ, chị là người đầu tiên hung dữ mình mắng!"

"Chị là người đầu tiên hung dữ mắng cậu?" Ngọc Hân thay cô nàng sắp xếp lại trật tự câu, "Chỉ vì vậy?"

Danielle gật đầu thật mạnh, lại tiến sát đến bên tai Ngọc Hân, nhỏ giọng nói: "Chị khác với người ta, chị sẽ tỏa sáng."

Ngọc Hân quay đầu, thấy ngay ánh sáng trong mắt đối phương.

Thật ra đâu phải người trong lòng tỏa sáng, chỉ là khi gặp người nọ thì trong mắt cậu sẽ bừng lên ánh sáng thôi.

"Mẫn Trí đối với mình mà nói, cũng tỏa sáng."

*

Hai người làm bánh kem xong lại cùng nhau ăn trưa. Khi Ngọc Hân tạm biệt Danielle thì còn hai mươi phút nữa là hoạt động của Mẫn Trí sẽ bắt đầu.

Lần này cô làm người xem, không định quấy rầy đến Mẫn Trí trước khi hoạt động diễn ra nên chỉ vào cửa đúng giờ, tìm chỗ ngồi, rồi tiện tay lật xem bản tóm tắt phim đặt trên ghế.

Vị trí Mẫn Trí xếp cho cô là hàng sau bên cánh. Rạp phim đã tắt đèn nhưng chỗ ngồi bên cạnh vẫn không ai. Ngọc Hân chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy màn ảnh lóe sáng, phim chính thức bắt đầu.

Nhạc dạo đầu phim khá bi thương, hình ảnh cũng thiên về những gam màu lạnh. Vai chính Mẫn Trí đóng là một vị nữ hiệp chưa từng vào đời, quần áo xanh xám, tóc đen như mực, xuất hiện bên vách núi sâu, mặc gió buốt lạnh thổi bay ngọn tóc cùng tà áo, vẻ mặt lại thoáng sự khát khao.

Trong lòng Ngọc Hân đột nhiên trống trải. Một Mẫn Trí như vậy, cô thật sự mới thấy lần đầu. Rõ ràng là người quen thuộc đến không thể nào quen hơn nhưng lúc này lại khiến cô cảm thấy xa lạ. Thật giống như đang xem một câu chuyện của người khác, mà Mẫn Trí trên màn ảnh cũng thật sự thuộc về thế giới ấy.

Suốt hai tiếng phim trình chiếu, Ngọc Hân hoàn toàn chìm đắm trong cốt truyện.

Cảnh cuối cùng, Mẫn Trí vẫn đứng bên vách núi ban đầu, chỉ là giờ cảnh còn người mất, tà áo dài đã sớm loang lổ vết máu, sự khát khao chờ mong trong mắt đã sớm biến thành bi thương.

Trong lòng Ngọc Hân uất nghẹn, mũi cay cay, đuôi mắt cũng ướt át. Đúng lúc này, chỗ trống bên cạnh đột nhiên vang tiếng động. Một bóng đen xuất hiện chắn đi ánh sáng từ màn ảnh rọi đến trước mặt cô.

"Này..." Ngọc Hân không nhìn rõ người đến, lại gấp rút muốn xem kết cục, bèn cất giọng định bảo người kia mau tránh ra.

Nào ngờ bóng đen kia đột nhiên khom lưng, áp sát mặt cô. Ngay sau đó, một chiếc hôn ấm áp dừng nơi đuôi mắt, bên tai cũng vang lên giọng nói quen thuộc:

"Vợ à, em nhớ chị quá."

_____________

Mẫn Trí: Rốt cuộc cũng thôi làm đôi tình nhân yêu xa QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro