Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Một chỗ khác trong phủ, biệt viện của Bách Lý Hoằng Nghị.

Tối nay giống như mọi khi, Yến Như Châu trải giường của mình và giường của Bách Lý Hoằng Nghị ra riêng xong, trước khi ngủ vấn an Bách Lý Hoằng Nghị cách bình phong, "Công tử nghỉ ngơi."

"Ừ." Bách Lý Hoằng Nghị mặc áo trong nằm xuống, khép mắt lại, trước mắt vẫn xuất hiện khuôn mặt của Thời Ảnh gần trong gang tấc trong xe ngựa mới vừa rồi.

Không phải hắn chưa chuẩn bị, lúc nói đã biết, yêu cầu quá mức mà mình nói kia, Thời Ảnh sẽ không đồng ý.

Nhưng y từ chối, có phải quá mức không dung tình không.

Trên đời sao lại có người khiến người ta khó hiểu như vậy, chợt xa chợt gần, như gần như xa, tựa như một cơn gió, quấn lấy, vòng quanh, nhưng duỗi tay đi bắt, chỉ rơi vào hư không.

Hắn gối lên gối mềm, sờ soạng dưới gối, bỗng nhiên cả kinh, bật dậy từ trên giường ——

Đồ hắn để dưới gối không còn.

Không rảnh ngẫm nghĩ, hắn vội vàng xuống giường.

Yến Như Châu nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng từ trên giường ngồi dậy, khoác kiện y phục qua loa, từ một chỗ khác của bình phong đi ra, khẩn trương dò hỏi: "Sao vậy công tử?"

"Ngươi đụng vào đồ trên giường của ta sao?" Dưới tình thế cấp bách, Bách Lý Hoằng Nghị nói chuyện cũng không rảnh lo ôn nhu.

Yến Như Châu kinh hoảng một lát, vội vàng xoay người, đi đến cái giá bên cạnh, lấy hộp gỗ khắc hoa đặt phía trên lại đây, "Công tử tìm cái này sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị nhận lấy hộp gỗ một phát, mở nắp ra, thấy bên trong xếp ngay ngay ngắn ngắn, chính là miếng Hưởng Vân Sa trên y sam của Thời Ảnh kia.

Yến Như Châu cẩn thận nhìn nét mặt của Bách Lý Hoằng Nghị, biết chắc là mình đã làm sai chuyện, lúc giải thích cẩn thận từng li từng tí: "Hôm nay ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên thay công tử thu xếp lại phòng ngủ một chút, sa liêu này là vật quý trọng, ta nghĩ chắc chắn là vật quan trọng của công tử, để dưới gối đầu đã bị đè nhăn, nên liền giúp công tử thu một chút...... Người đừng nóng giận."

Bách Lý Hoằng Nghị nắm y sa, bất giác, ý thức được mình phản ứng thái quá, hắn nhanh chóng hồi phục nỗi lòng, mỉm cười với Yến Như Châu một chút, lên tiếng phủ nhận nói: "Không phải đồ quan trọng."

Yến Như Châu thấy hắn cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng cười.

"Dọa ngươi rồi à?" Bách Lý Hoằng Nghị bóp má hắn ta một cái, mặt Yến Như Châu liền đỏ lên một chút, gật gật đầu: "Có một chút."

"Xin lỗi."

Nghe Bách Lý Hoằng Nghị xin lỗi, Yến Như Châu càng sợ hãi, xua tay liên tục: "Là ta không tốt, công tử đừng xin lỗi ta a, nhưng mà, ta thật sự muốn nói với người......"

Thấy hắn ta ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, Bách Lý Hoằng Nghị không muốn đánh đố với hắn ta, tính tình nhẫn nại hỏi hắn ta: "Muốn nói gì?"

Yến Như Châu ngẩng đầu, như là cố lấy dũng khí cực lớn, "Ta là muốn nói, nếu bên cạnh công tử còn có người khác, đừng, đừng cố ý gạt ta, ta thật sự không ngại, người đừng...... vì những việc nhỏ này mà có sự ngăn cách với ta."

Lúc hắn ta nói chuyện, đáy mắt óng ánh lóe sáng, nhìn qua thật sự thuần lương.

"Không có người khác." Bách Lý Hoằng Nghị phủ nhận không chút do dự.

"Thật vậy sao?" Hắn nói không có chính là không có, Yến Như Châu cũng không truy vấn thêm câu nào, trong lòng vui mừng, cười sáng rỡ, "Vậy, là ta đa tâm, công tử không có chuyện gì khác thì nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, Yến Như Châu xoay người đi đến một chỗ khác của bình phong, lại không ngờ, còn chưa đi ra ngoài nửa bước, bỗng nhiên bị nắm cổ tay kéo trở về.

Hắn ta nhỏ giọng kinh hô một chút, tiếp theo, nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Tối nay gió lạnh, giường kia của ngươi không đủ ấm, ngủ với ta đi."

"Cái này......" Yến Như Châu trợn mắt bị Bách Lý Hoằng Nghị kéo ngã trên giường, đệm chăn mềm mại, lồng ngực rắn chắc, hắn ta vùi trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị, há miệng, nửa ngày cũng chưa nói ra một câu.

"Ngày mai, lại phải đưa tin cho nghĩa phụ đi?" Bàn tay dày rộng của Bách Lý Hoằng Nghị đặt sau gáy của hắn ta, nhẹ nhàng vuốt ve hắn ta từng chút từng chút.

"Đúng vậy." Yến Như Châu có vẻ rất khẩn trương, "Đã viết xong, đêm nay thấy người quá mệt mỏi, ta định ngày mai rồi đưa cho người xem......"

"Ừ, không vội." Bách Lý Hoằng Nghị nhắm mắt lại, ngực hơi hơi phập phồng, hô hấp vững vàng.

"Công tử." Yến Như Châu chớp mắt, "Có phải người......"

Đã là loại tư thế này nằm trên giường rồi, trong lòng đang nghĩ gì còn cần nói rõ sao? Yến Như Châu thật cẩn thận duỗi cổ tay trắng nhỏ, thử thăm dò cởi áo trong của Bách Lý Hoằng Nghị.

Vạt áo xanh nhạt tản ra, lộ ra một mảnh ngực, đôi tay kia nhu nhược không xương, xa lạ lại nhu tình.

Thời Ảnh nói, loại chuyện này, bất kể cùng ai, đều không có gì khác biệt.

---------

Đêm đã khuya.

Lầu các Đông Viện, ánh nến chưa tắt.

Vân Lâu đã sớm ngủ rồi, là Thời Ảnh, y một thân một mình ngồi trước song cửa sổ, trên bàn dài trải giấy Tuyên Thành, tay y cầm một cây bút lông sói đầu nhọn, đang chuyên tâm viết lên giấy Tuyên Thành.

Có lẽ là ảo giác, dường như trên cánh môi vẫn còn giữ lại hơi ấm.

Không thể nhớ lại tỉ mỉ, nếu nhớ lại tỉ mỉ, nỗi lòng sẽ càng loạn.

"Không phải sư ca thương ta sao, hôn một chút rồi tống cổ ta, ta liền đi xuống."

Hôm nay dùng ba lần huyễn thuật với Bách Lý Hoằng Nghị, lần đầu tiên, ẩn thân hình, lừa nam sủng của hắn, lần thứ hai, hắn thái độ ngả ngớn, Thời Ảnh huyễn hóa ngọn lửa phạt hắn.

Còn có lần thứ ba.

Trong xe ngựa mờ tối, yêu cầu quá mức cuối cùng của hắn, Thời Ảnh đồng ý rồi.

Lúc Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặt, nghe Thời Ảnh dùng huyễn thuật nói với hắn, mơ tưởng, không được, thì một đôi môi ấm áp đã dán lên hắn.

Nhẹ nhàng, chậm rãi, hôn một cái, trên môi hắn.

Sau đó trơ mắt nhìn hắn xuống xe, ngay cả bóng lưng cũng mang theo oán khí, kéo người khác vào lòng, đi rồi.

--------

Bóng đêm đặc như mực, không hòa tan được nỗi lòng trên từng nét bút rải lên giấy Tuyên Thành, Thời Ảnh dựa bên cửa sổ, ánh nến chiếu rọi hình dáng y lên trước cửa sổ.

Y chuyên tâm cúi đầu, mỗi một chữ, hạ bút đều rất chậm.

Canh giờ này, người trong phủ đều đã nghỉ ngơi.

Ai lại đến?

Không nên có người đến, nhưng dưới lầu bên ngoài viện, quả thật có âm thanh.

Tiếng bước chân nhỏ vụn, đạp lên đêm khuya tĩnh lặng của đình viện, người bình thường có lẽ sẽ không chú ý, nhưng nhạy bén như Thời Ảnh, ngay cả người đến còn bao lâu sẽ vào viện, y cũng có thể nghe được rõ ràng.

Vì thế sau khi người nọ vào viện, không đợi hắn mở miệng trước, Thời Ảnh đã buông bút mực xuống, đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu.

Trong viện có tuyết đọng, phản ánh trăng sáng tỏ, chiếu gò má trắng như ngọc của người đến đặc biệt rõ ràng.

Bách Lý Hoằng Nghị khoanh tay đứng giữa sân, thần thái tự tại, ngửa mặt nhìn Thời Ảnh.

"Đã trễ thế này, sư ca vẫn chưa ngủ à? Đang làm gì?"

Thời Ảnh trầm mặc một lát, mới mở miệng đáp lại hắn, "Chép kinh Phật."

"Sư ca tin Phật à?" Bách Lý Hoằng Nghị cười thản nhiên, "Phật nói, không được nói dối, vì sao ngươi không nghe Phật Tổ dạy bảo, lại qua quýt gạt ta?"

Hắn bước về trước nửa bước, tăng âm lượng, không đợi Thời Ảnh đáp lại, tiếp tục nói: "Không phải cùng ai cũng giống nhau."

Không đầu không đuôi, không nói rõ ra, nhưng hắn biết, Thời Ảnh nghe hiểu được.

Nghe hiểu cũng sẽ không để ý đến, Bách Lý Hoằng Nghị dứt khoát không cần y đáp lại nữa, chính mình xướng kịch một vai, lại nói: "Hoặc là nói, có người chỉ một lần đã ép khô ta, hại ta từ đó về sau, không thể làm nhân sự nữa."

"Bách Lý Hoằng Nghị......"

"Sư ca," Hắn ra vẻ thở dài, đầy mặt buồn bã, "Ta tuổi còn trẻ đã không còn dùng được, nếu để phụ thân của ta biết được, ngươi làm sao ăn nói với ông ấy đây?"

🌸🦁🐰🌸

Chap sau í hí hí.... 🤭🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro