Chương 26 vì vai ác chết lần thứ năm ( 26 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tại sao lại như vậy?" Vương Chí Bân gào lên: " Đây không phải đáp án chính xác sao?"

Ngọn lửa bắt đầu dồn vào phía trung tâm, bộ dạng bình tĩnh của Vương Chí Bân tức khắc biến mất, lão ta nắm cổ áo Du Đường nhấc lên, trên trán nổi đầy gân xanh : "Tao nghe theo lời mày, bây giờ tất cả sắp chết cả rồi! Mày là kẻ giết người! Là mày hại bọn tao!

"Vương tổng vừa rồi còn nói không muốn trở thành tội phạm giết người, muốn làm người cha tốt, làm tấm gương tốt cho con cái mà?" Đối lập với vẻ mất bình tĩnh của Vương Chí Bân, lúc này tuy Khương Viện sắp đối mặt với cái chết, nhưng lại lãnh đạm hơn rất nhiều, cô ta thậm chí còn bắt đầu trào phúng lão ta: "Sao hiện giờ sắp chết đến nơi rồi, lại bắt đầu oán trách người khác rồi?"

Trần Thụ thì nhíu mày suy tư nhìn ngọn lửa đang phun ra từ khe hở của tường.

"Xin lỗi Vũ Tình, là tớ làm liên lụy đến cậu......" Tô An bắt đầu hối hận, nhưng cô bé không hề oán trách Du Đường, mà lại liên tục xin lỗi bạn thân của mình. Trong mắt toàn là vẻ áy náy buồn khổ.

"Không sao, tớ không trách cậu đâu." Triệu Vũ Tình nói xong thì trầm mặc nửa giây, cô nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực xung quanh, rồi nắm chặt lấy tay Tô An, lấy hết can đảm run rẩy nói: "An An, thật ra từ trước đến nay tớ chưa bao giờ xem cậu là bạn bè."

"Kỳ thật tớ........" Triệu Vũ Tình hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: "Kỳ thật tớ vẫn luôn mong cậu trở thành người yêu của tớ."

Nữ sinh tóc ngắn mắt một mí, lần đầu tiên nghiêm túc thẳng thắn thổ lộ tấm lòng mình: "Tô An, tớ yêu cậu."

Hệ thống sợ hãi thốt lên: 【 Đm Đm Đm! Không ngờ trong trò chơi này mà em cũng có thể đu thêm một cp nữa!!! 】

Du Đường: "???"

Du Đường vốn đang định chất vấn Lục Thanh Uyên, thì cũng ngỡ ngàng sững ra.

Quên cả việc Vương Chí Bân còn đang túm lấy cổ áo của mình.

Vẫn là Lục Thanh Uyên tiến lên, xách cổ áo Du Đường kéo lại, rồi chắn ở phía trước người y, nhìn Vương Chí Bân bằng ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra sát khí: "Dám đụng đến anh hai của tôi, ông muốn chết à?"

Vương Chí Bân bị hắn dọa cho sợ đến mức nhảy lui về phía sau nửa bước, ngã ngồi ra mặt đất, ngọn lửa liếm đến mông lão.

Du Đường nhanh tay lẹ mắt túm lấy cẳng chân lão kéo lại, mới tránh cho quần áo lão bị bén lửa.

Y xoay người trừng Lục Thanh Uyên một cái, lại đối diện với đôi mắt cong cong mỉm cười của hắn.

Sau đó một tiếng "răng rắc" vang lên, sàn nhà nháy mắt bị tách làm đôi, tất cả mọi người đều hẫng chân rơi thẳng xuống.

Chung quanh bao trùm bởi bóng tối và tiếng thét chói tai, bảy người rơi liên tục không ngừng, tựa như rớt vào vực sâu không đáy.

Trong bóng đêm vô tận, tay Du Đường bỗng bị túm lấy, ngay sau đó thì bị kéo vào lồng ngực của Lục Thanh Uyên.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn: "Kích thích không?"

Du Đường thọc khuỷu tay vào bụng hắn một cái, nghe thấy tiếng ác ma kêu đau, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu lại đang định làm gì?"

"Chẳng lẽ là do tôi lựa chọn không đúng sao?"

"Không, ngươi chọn đúng rồi." Lục Thanh Uyên tóm chặt cánh tay của Du Đường, để tránh bị y đánh nữa: "Nhưng mà đáp án chính xác đó, lại dẫn tới một con đường khác nguy hiểm hơn."

"Tiếp theo đây.......mới là lúc vở kịch bắt đầu."

Tất cả cứ rơi mãi, rơi mãi mới rơi xuống tới nơi.

Liên tiếp vài tiếng trầm đục vang lên, mọi người rơi xuống một tấm đệm mềm mại, cú rơi mạnh đến nỗi làm não choáng váng, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Ba giây sau, không gian tối tăm bị ánh đèn chiếu sáng bừng lên.

Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vang vọng: [ Chúc mừng các bạn, hiện tại các bạn đã thành công "Giết chết" chính mình, cho nên.........Hoan nghênh các bạn tiến vào mười tám tầng địa ngục!]

[ Quy tắc trò chơi sẽ thay đổi. ]

[ Ở trong mười tám tầng địa ngục này, có một cái thang máy, nhưng thang máy này chỉ chứa được duy nhất một người, điểm đến của thang máy chính là thế giới hiện thực. Mong các bạn trong vòng 72 giờ, chọn ra một người đi thang máy này về thế giới thực, mà những người còn lại thì sau 72 giờ sẽ tiêu đời dưới địa ngục chôn mấy ngàn kg thuốc nổ. ].

[ Bây giờ, trò chơi sẽ được tiếp tục. ]

Âm thanh máy móc vừa chấm dứt, Vương Chí Bân bất chấp đầu óc còn đang choáng váng vì cú rơi tự do, lập tức bò dậy, chạy về phía thang máy.

Lần này lão sẽ không bao giờ tin kẻ tên Du Đường kia nữa!

Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Lão nhất định phải sống sót!

Nhất định phải về nhà!

Nhưng lão mới vừa lảo đảo chạy được vài bước, thì đã bị người ta túm lấy ống quần kéo lại.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Khương Viện đang nắm chặt lấy ống quần của lão.

Người phụ nữ đầu tóc rối tung dùng hết sức lực để bắt lấy lão, nhất quyết không buông tay, ánh mắt hung ác: "Vương tổng, có chết thì chết chung, tôi không để ông thoát đâu!"

Triệu Vũ Tình cũng kéo Tô An xuống khỏi tấm đệm: "An An, tớ mang cậu đến chỗ thang máy, nếu cậu có thể rời đi, thì sống thay cho cả phần của tớ nữa nhé."

Cô muốn đi nhưng lại bị Tô An níu lại, cô bé mặc dù sắc mặt nhợt nhạt vì cú rơi nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Không cần đâu Vũ Tình."

"Hai chúng ta chỉ là hai nữ sinh yếu ớt, có liều mạng thì cũng không đánh lại được đám đàn ông bên kia. Hơn nữa, nếu bắt tớ bỏ mặc cậu lại đây mà quay lại hiện thực, thì tớ không làm được."

Lúc này mặt của cô bé chợt đỏ ửng: "Còn nữa, lúc nãy, lúc nãy chuyện cậu nói với tớ, tớ rất vui khi nghe cậu nói thế, thậm chí tớ cảm thấy nếu hai chúng ta không thể thoát khỏi chỗ này, thì vĩnh viễn cùng chôn thây ở đây cũng đáng......"

Triệu Vũ Tình nghe thấy Tô An nói thế thì mặt cũng đỏ bừng lên.

Cô nữ sinh tóc ngắn trầm mặc ngồi lại trên tấm đệm, nhích đến gần chỗ Tô An đang ngồi, nhưng bởi vì ngượng ngùng nên cố ý cách ra một khoảng, lại bị cô bé tóc dài túm lấy, ngay sau đó, đầu của Tô An nhẹ nhàng dựa lên bả vai của Triệu Vũ Tình.

Trần Thụ lúc này có lẽ là người chạy nhanh nhất, nhưng mà ngoài dự đoán, lúc cậu ta chạy đến cửa thang máy, lại không phải nhấn nút đi vào, mà là chạy ra ngăn cản lão Vương Chí Bân đang dùng chân hung hăng đạp Khương Viện, còn cô ta thì cố gắng túm lấy ống quần lão không cho lão chạy vào thang máy.

Chàng trai cao lớn trong nháy mắt đã không còn bộ dạng cà lơ phất phơ như lúc trước nữa, mà bình tĩnh nói: "Ông là Vương Chí Bân đúng không? Ông biết tôi ghét nhất loại người nào không?"

"Mày tránh ra!" Vương Chí Bân gào lên: "Tao quan tâm mày ghét nhất cái gì làm quái gì! Dù sao tao cũng phải rời khỏi đây, quay lại thế giới hiện thực! Mặc kệ đám chúng mày sống hay chết!"

Nói xong, lão định vươn tay tóm lấy Trần Thụ, nhưng ngay sau đó đã bị Trần Thụ cả người cơ bắp vạm vỡ giữ chặt lấy một cánh tay, quăng lão qua vai, đập ngã xuống mặt đất.

Phịch một tiếng, khiến cả mặt đất rung lên chấn động.

Cũng làm cho cả Du Đường và Lục Thanh Uyên há hốc mồm ngỡ ngàng nhìn trân trối.

"Nói cho mà biết, lão khốn nạn!" Trần Thụ nói: "Ông đây c.m.n ghét nhất loại đàn ông đánh phụ nữ nhé!"

"Có chuyện đéo gì thì cũng từ từ nói? Cmn lão hở ra là động tay động chân đánh phụ nữ đéo thấy mình hèn à!"

Cậu ta dẫm một chân lên ngực Vương Chí Bân, tuyên bố khí phách: "Hôm nay ông đây nói cho mà biết, chỉ riêng cái vụ dùng bạo lực với phụ nữ này của lão, cái thang máy này ai cũng có thể lên, nhưng ông đây có chết cũng không cho lão leo lên nửa bước!"

---------

Editor Anh Quân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro