Chương 15 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến phát hiện từ khi mình đồng ý với Vương Nhất Bác, người này liền càng ngày càng không biết xấu hổ, không có việc gì ở studio thì nhất định phải giày vò mình một chút, không phải đánh một chút chính là đụng một cái, nói tóm lại chính là không an phận, cũng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người xung quanh, tự nhiên quấy rối.

Đây chưa phải là kết thúc, mới quay xong một phân đoạn, Vương Nhất Bác lại đưa tay đến, "Chiến ca, em muốn uống trà xanh của anh."

Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác đang ngấp nghé bình nước của mình, sau khi đưa qua liền nhả rãnh, "Vương Nhất Bác, em không có bình nước sao, sao mỗi ngày rắp tâm uống nước của anh vậy!"

Vương Nhất Bác nhận lấy bình nước của Tiêu Chiến, cười một tiếng, "Mỗi ngày uống một ngụm trà xanh của Chiến ca có thể gầy có thể tiêu sưng."

Tiêu Chiến ném cho Vương Nhất Bác một cái liếc mắt, "Ngày mai có phải là sinh nhật em không, buổi sáng anh phải đi đến đoàn làm phim khác buổi chiều mới có thể trở về a."

"Không sao, chờ anh trở về cùng nhau đón sinh nhật." Vương Nhất Bác không quan trọng nhún nhún vai.

Khi đó Tiêu Chiến không nghĩ tới, lúc mình không có ở đây, Vương Nhất Bác sẽ phải gánh chịu đến nhiều ác ý như vậy. Chỉ là phát một cái trực tiếp mà thôi, mà ùn ùn kéo đến mắng người đến che trời lấp đất, tranh nhau chen lấn chen vào tầm mắt của thiếu niên, là những lời chúc mừng sinh nhật đầy tính cẩu huyết và bạo lực.

Tiêu Chiến vừa trở lại đoàn làm phim, liền thấy Vương Nhất Bác một thần sắc ương ương, mặt ủ mày chau. Anh ném quà cho A Nhạc cầm, còn mình thì tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Làm sao vậy, sao khí áp lại thấp như vậy?"

"Không có việc gì." Vương Nhất Bác hít mũi một cái, cười lên, "Chiến ca anh trở về lúc nào a."

"Vừa về thôi," Tiêu Chiến không hỏi nhiều, thuận theo Vương Nhất Bác nói, "Mang về cho em chút quà đây."

"Quà gì vậy?" Mắt Vương Nhất Bác sáng lên một cái.

Tiêu Chiến lấy quà từ tay A Nhạc mang đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Ầy, tự mình mở đi."

Vương Nhất Bác rất cẩn thận mở hộp quà ra, phát hiện là một chiếc mũ bảo hiểm motor được làm theo yêu cầu "Oa a! Chiến ca em yêu anh!"

Tiêu Chiến nhìn bộ dáng vui vẻ trở lại của Vương Nhất, mình cũng vui vẻ theo. Nhưng không phải điều này mà làm anh không nhớ Vương Nhất Bác không vui trước khi nhận được quà. Tiêu Chiến lặng lẽ nhờ A Nhạc đi nghe ngóng chuyện xảy ra hôm nay với Vương Nhất Bác trong đoàn làm phim, cuối cùng vẫn nói cho anh biết, Vương Nhất Bác phát trực tiếp bị người ta mắng.

Tiêu Chiến sau khi biết chuyện này, mày nhíu lại một hồi. Anh nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ thông suốt vì sao trên internet lại có cư dân mạng không có não như vậy, từng ngày trong đầu ngoại trừ tìm cảm giác tồn tại ra thì không còn việc gì khác thì phải. Những người này anh đoán chừng đời này cũng không thể lý giải được.

Buổi tối cần phải quay bổ sung một cảnh trên nóc nhà, sau khi quay bổ sung kết thúc Tiêu Chiến không đi xuống bậc thang, mà giữ chặt Vương Nhất Bác, hai người ngồi ở trên nóc nhà.

"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên trời, "Em biết đó là sao gì không?"

Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, "Hử?"

"Đó là sao Bắc Cực, là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm." Tiêu Chiến nối liền chủ đề, "Trời càng tối, vì sao này càng sáng, em biết anh có ý gì không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, đoán được dụng ý của Chiến ca nhà mình.

"Em vĩnh viễn không cần để ý tới cái nhìn của người khác, em chính là ưu tú nhất, người khác chửi rủa em chỉ có thể nổi bật nên sự vô tri của bọn họ, trợ giúp sự ưu tú của em, đừng phản ứng lại những người kia, trong mắt anh, em chính là anh bạn nhỏ tuyệt nhất trên thế giới." Tiêu Chiến ngước nhìn bầu trời, phối hợp nói.

"Chiến ca..."

Tiêu Chiến thu hồi lại ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nhưng nhưng không mất kiên định nói, "Được rồi, anh bạn nhỏ của anh, một tuổi mới anh cùng em trải qua, sinh nhật vui vẻ a lão Vương."

Chung quanh trừ hai người bọn họ đã không còn ai, Vương Nhất Bác đưa tay chạm đến cổ Tiêu Chiến, kéo cả người anh về phía mình, hôn một cái lên cổ Tiêu Chiến, tựa trán với anh, "Chiến ca anh cũng vậy, anh là người ưu tú nhất trong lòng em."

Sinh nhật của Vương Nhất Bác qua đi không bao lâu, Trần Tình Lệnh liền đóng máy, hai người vui vẻ ở bên nhau, không có thông báo gì, có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nhơn nhớt méo mó, tách ra một giây đều thấy ngại, ngày 5 tháng 10 Vương Nhất Bác mua một chiếc bánh gato với bong bóng tỏ tình, một đường từ studio lao đến Tiêu Chiến, ở bên Tiêu Chiến đón sinh nhật.

Năm thứ hai vào cuối tháng sáu, Trần Tình Lệnh phát sóng, làm diễn viên chính, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hung hăng hot lên một chút, đại khái trôi qua một năm lên hotsearch như cơm bữa, mọi điều trong quá khứ bị người ta phát hiện, thành ra mọi cử động của đại minh tinh đều bị giám sát, hai người bọn họ cũng không còn có thể tự do sắp xếp thời gian của mình giống như trước, thậm chí ngay cả thời gian thông báo cũng bị vắt kiệt.

Siêu thoại CP của hai người nhanh chóng được thành lập theo xu thế, lúc Trần Tinh Lệnh phát sóng, fan hâm mộ trong siêu thoại ngày càng tăng trưởng.

Tiêu Chiến có nói đùa với Vương Nhất Bác rằng, "Vì sao chúng ta có nhiều fan cp nhiều như vậy? So với lúc anh ship em với Lâm Phong còn nhiều hơn mấy lần a, chênh lệch này cũng quá lớn đi?"

"Nói nhảm, hai chúng ta là thật, em và Lâm Phong là tình huynh đệ thuần khiết, hơn nữa cũng là do đồ ngốc như anh ship." Vương Nhất Bác cười rộ lên dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.

"Yêu ai yêu cả đường đi biết không hả?" Tiêu Chiến phản bác.

"Hiểu hiểu hiểu, lời nói của anh chính là chân lý." Vương Nhất Bác náo theo Tiêu Chiến.

Lại về sau, hai người đều quá hot, khó tránh khỏi chọc đến nhà khác đố kị, Vương Nhất Bác đứng mũi chịu sào trở thành đối tượng công kích của các nhà, chụp ảnh màn hình một phát liền tung tin đồn nhảm, kết quả khiến mấy trăm tài khoản marketing bắt đầu chuyển phát. Đại đa số người trên mạng đều không quá quan tâm chuyện thật giả, rất nhiều người chỉ sợ thiên hạ bất loạn, hắc Vương Nhất Bác ròng rã tám ngày tám đêm.

Mấy ngày nay Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác đợi ở trong nhà, nhắm mắt che tai, không nghe không hỏi. Dưới sự hợp tác của nhiều bên, anti-fan dần dần yên tĩnh.

Nhưng có một cơn bão lớn hơn mở đầu năm 2020, kịch bản tương tự, nhưng thủ đoạn thì khác biệt, nhân vật chính cũng đổi người. Cư dân mạng bắt đầu nhằm vào Tiêu Chiến. Mọi người vẫn không phân trắng đen như cũ, số người tin vào lời đồn rất lớn, ra một bài bác bỏ tin đồn nhưng lại không có người hỏi thăm. Các fan hâm mộ của nhà khác nhao nhao giả làm fan đẩy tiết tấu, thậm chí trực tiếp từ bỏ việc giả danh fan, chạy trần truồng ở trong siêu thoại, hiển nhiên dự mưu đã lâu.

Đoạn thời gian đó rất gian nan, quá khứ cuộc sống của Tiêu Chiến bị đào lên sạch sẽ, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ trêu ghẹo anh, "Chiến ca, anh trước đây nhiều chuyện như vậy mà em không biết nha, lần này thì hay rồi, toàn bộ đều bị đào lên."

"Em rất hạnh phúc thì phải?" Tiêu Chiến hiểu ra được dụng ý của Vương Nhất Bác, "Được , hai ta hiện tại cũng bị hắc rồi, cũng coi là uyên ương số khổ."

"Uyên ương số khổ chỉ là tạm thời, về sau chúng ta sẽ trở thành quyến lữ thần tiên." Vương Nhất Bác nhếch miệng.

Thời gian còn rất dài, bọn họ còn có rất nhiều thời gian bên nhau cả một đời.

Cho tới bây giờ bảo vệ lẫn nhau chưa bao giờ là nói suông.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro