Chương 14 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy chính thức ở bên nhau, một thời gian sau, kỳ hạn ba tháng đã tròn, hai người hẹn ngầm không nhắc đến, cùng nhau chung sống như trước đây.

Hiện tại số lần Vương Nhất Bác biến thành mèo đã ít đi rất nhiều, phần lớn thời gian đều duy trì hình dạng người nhưng cậu dường như đã nhiễm tập tính của mèo, thường xuyên dính lấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng chấp nhận Vương Nhất Bác, không giấu giếm ý kiến của mình, hai người thường ôm ấp trên sofa rồi cọ đến phát lửa, cuối cùng làm lộn xộn chiếc sofa đã trải ngăn nắp.

Sau khi studio của Tiêu Chiến nhận được đơn hàng lớn thì dần dần nâng cao danh tiếng trong giới, có nhiều đối tác nườm nượp tìm đến, trong nháy mắt xoay chuyển cục diện trước đây. Vương Nhất Bác đang chuẩn bị ra một album solo nên bận rộn đến mức không chạm chân xuống đấy. Tuy hiện tại cậu có thẻ tự do duy trì hình dạng của mình nhưng Tiêu Chiến có thời gian sẽ đi cùng cậu, nhìn dáng vẻ hòa quang chiếu bốn phía của bạn trai, Tiêu Chiến cũng có một cảm giác thỏa mãn.

Hôm nay Tiêu Chiến chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa, mèo trắng nhiều ngày không xuất hiện lao tới chân anh, bộ lông mềm mại dụi vào mắt cá chân của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến sửng sốt giây lát, từ khi Vương Nhất Bác có thể tự do khống chế việc biến hình thì mặc kệ Tiêu Chiến dỗ thế nào cũng không muốn biến thành mèo, hôm nay sao vậy?

Nhưng anh vẫn ngồi xổm xoa nhẹ một cái, xúc cảm mềm mại ở bàn tay thoải mái khiến giọng của anh cũng dịu dàng không ít, "Sao hôm nay lại biến thành mèo, hiếm khi được ngủ em ngủ tiếp đi, anh đi làm đã, lát tan làm sẽ làm món ngon cho em ăn."

Mèo trắng đặt chân trước lên đầu gối của Tiêu Chiến, vươn người liếm nhẹ vào mặt anh, không có ý rời đi.

Tiêu Chiến suy nghĩ giây lát rồi phì cười hỏi, "Muốn đến studio với anh sao?"

Mèo trắng lui về, cơ thể trắng như tuyết ngồi xổm, cái đuôi vẫy trái vẫy phải, như để xác nhận kêu một tiếng "meow".

Thời điểm Tiêu Chiến mang mèo trắng đến studio, mấy cô gái lại đến vây xung quanh, mèo trắng vẫn giữ bộ dáng cũ nhưng không có chút ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các cô gái.

Tiêu Chiến trùng hợp có phương án cần hướng dẫn nên để mèo trắng lên bàn rồi dặn dò mấy câu đừng tùy tiện cào người khác mới yên tâm đi họp.

Khi Tiêu Chiến trở về sau cuộc họp, trên bàn đã không thấy bóng dáng mèo trắng đâu, anh chợt rùng mình, tóm lấy một cô gái hỏi, "Điềm Điềm đâu rồi?"

Hình tượng của Tiêu Chiến trước nay luôn là trầm ổn dịu dàng, lúc này dáng vẻ gấp gáp của anh dọa sợ cô gái kia, cô không hiểu đáp, "Vừa rồi anh Nhiên đi ra chọc mấy cái, hiện tại Điềm Điềm đang ở trong phòng làm việc của anh Nhiên, anh Chiến, anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến thở phào, an ủi cô gái rồi vội tìm Hạ Nhiên.

Vừa mở cửa, Tiêu Chiến nhìn thấy hiện trường gươm súng sẵn sàng. Mèo trắng ngồi xổm trên bàn làm việc, thân thể căng cứng, miệng phát ra tiếng rừ rừ đe dọa, còn Hạ Nhiên đang ngồi ở một chiếc ghế trong góc, dường như đang cố gắng giao tiếp với mèo trắng.

Nhìn thấy Tiêu Chiến vào, Hạ Nhiên lập tức đứng dậy lao đến chỗ Tiêu Chiến oán trách, "Này, có phải Điềm Điềm nhà cậu có ý kiến gì với tôi không, sao tôi vừa đến sờ một cái, nó đã há miệng đuổi tôi mấy vòng rồi đuổi thẳng đến đây thế."

Tiêu Chiến liếc qua mèo trắng, mèo trắng thu hồi bộ dáng công kích, bốn chân nằm bò trên bàn, đầu cúi thấp tủi thân kêu một tiếng. Hạ Nhiên muốn hộc máu tức chết, chỉ vào mèo trắng nói to, "Đệt mẹ, Tiêu Chiến, mèo nhà cậu còn hai mặt thế à, khủng khiếp quá mẹ ơi."

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy buồn cười, "Không phải đã bảo cậu đừng sờ nó à, nó đâu có thân thiện dễ tính."

Hạ Nhiên bất lực, "Cậu nói xem tính cách cậu thân thiện mà sao lại có con mèo khó gần thế này."

Mèo trắng co người nhe răng về phía Hạ Nhiên, Hạ Nhiên giơ hai tay lên, "Ấy được được được, không nói mày nữa."

Nói xong, Hạ Nhiên đến cạnh Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Có phải Điềm Điềm nghe hiểu tiếng người không đấy."

Nụ cười trên gương mặt Tiêu Chiến cứng đờ, "Cậu nói linh tinh gì đấy."

Hạ Nhiên vẫn chưa yên tâm bước đến tủ lấy một quả cầu bán nguyệt giơ trước mặt Tiêu Chiến lắc lư, giọng điệu đắc ý, "Không có một con mèo nào có thể cưỡng lại sự mê hoặc của bạc hà mèo."

Tiêu Chiến lờ mờ cảm thấy không đúng, đợi anh phản ứng lại đến ngăn cản, Hạ Nhiên đã lấy bạc hà mèo lắc lư trước mặt mèo trắng mấy vòng.

Bốn chân mèo trắng đứng lên, đôi mắt tròn to không lớp nhìn bạc hà mèo lắc lư qua trái qua phải, miệng phát ra tiếng meow meow.

Tiêu Chiến cướp bạc hà mèo trên tay Hạ Nhiên, căng thẳng nhìn mèo trắng, mèo trắng và anh nhìn nhau hai giây, đột nhiên hắt hơi, đầu có chút choáng váng lắc hai cái, một hồi ánh sáng trắng sáng lên, Tiêu Chiến kêu "đụ má", nhanh chóng cởi áo khoác của mình che lên cho Vương Nhất Bác.

Hạ Nhiên ngu người nhìn đống hỗn độn trước mặt, giọng nói run rẩy tra hỏi, "Cái...... cái........mẹ nó chuyện gì thế này?"

Tiêu Chiến vội bịt miệng cậu ta, vô cùng cuống quýt, "Cậu đừng kêu lên! Đệt, cậu cũng không được nhìn!"

-

Ba người chen chúc trên sofa nhỏ hẹp, Tiêu Chiến ngồi ở giữa, bên trái là Vương nhất Bác vừa mặc quần áo của Hạ Nhiên, hiện tại đang ghét bỏ mùi hương trên quần áo, bên phải là một gương mặt nghi hoặc hỏi chấm của Hạ Nhiên, người cũng hơi run.

Tiêu Chiến thở dài, anh thật sự không ngờ mèo trắng không thể ngửi bạc hà mèo, bản lĩnh và bí mật chốc lát đều bại lộ trước mặt Hạ Nhiên, Tiêu Chiến không thể không lôi hết ngóc ngách ngọn nguồn ra kể.

Hạ Nhiên chưa có phản ứng gì, Tiêu Chiến hắng giọng, khó khăn lên tiếng, "À...... Hạ Nhiên, sự việc đại khái là thế đó, hiện tại cậu không thể tiếp thu tôi cũng có thể hiểu......."

Hạ Nhiên đột nhiên đứng dậy sụp đổ nói, "Đương nhiên tôi không thể tiếp nhận! Cậu nói xem một con mèo ngửi bạc hà mèo lại có thể biến thành người đàn ông không mặc đồ gì được! Người đàn ông này còn là cái tên ba tháng trước làm khó tôi! Mấu chốt là! Con mẹ nó, bạn tốt của tôi! Thế mà lại ở bên người đàn ông này! Cứu mạng! Tiêu Chiến cậu thật sự là bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân[1]!"

Tiêu Chiến có hơi xấu hổ, an ủi một lát rồi định đấy dậy giảng hòa giải thích, "Tuy chuyện này có chút huyền huyễn nhưng thật sự là như vậy, Hạ Nhiên, cậu tiêu hóa đi, tôi cũng không muốn cậu biết chuyện này....."

Hạ Nhiên trợn mắt, chỉ vào Tiêu Chiến mắng to, "Cậu còn không muốn tôi biết? Cậu xem tôi có đánh cậu không!"

Vương Nhất Bác tóm lấy nắm đấm muốn giơ ra của Hạ Nhiên, giọng bình thản, "Anh đừng bắt nạt anh ấy."

Hạ Nhiên càng xù lông, "Cậu cậu cậu...... cậu con mèo thối!"

Tiêu Chiến vừa nghe đã không nhịn được cười thành tiếng, ấn hai tên đang đối chọi gay gắt ngồi xuống sofa.

"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, hai người sao thế, sao cứ gặp nhau là không yên tĩnh được."

Hạ Nhiên che mắt ồm ồm lên tiếng, "Tại tôi, nếu lúc đó tôi không đâm vào cái motor đó thì cậu sẽ không thế này."

Tiêu Chiến cười lắc đầu, "Chuyện này cũng không thể nói vậy được."

Hạ Nhiên nghỉ một lát, khó chịu nhìn Vương Nhất Bác nói, "Này, cậu phải đối xử tốt với cậu ấy, biết không, nếu không tôi sẽ đâm motor của cậu thêm lần nữa đấy!"

Vương Nhất Bác liếc Hạ Nhiên, lạnh nhạt mở miệng, "Không cần anh nói."

Hạ Nhiên lại chịu một đả kích, giơ chân muốn đá Vương Nhất Bác một cái nhưng bị cậu tránh một cách dễ dàng.

"Tiêu Chiến, cậu ta có ý kiến với tôi!"

Tiêu Chiến bày ra vẻ bất lực, vỗ vai Vương Nhất Bác, lúc này Vương Nhất Bác mới quay mặt nhìn Hạ Nhiên, "Đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy, chỉ cần anh đừng mang con mèo ngu xuẩn đó đến nhà chúng tôi."

"Ôi đệch, Tiêu Chiến, hôm nay tôi và con mèo yêu này chỉ có thể một sống một còn."

-

Tối đó về nhà Tiêu Chiến tuân thủ lời hứa buổi sáng làm cơm tối cho Vương Nhất Bác, hai người dính lấy nhau ăn cơm xong rồi ngồi trên sofa xem phim.

Tiêu Chiến ngồi hơi lâu, tính chống đẩy vận động một chút thì cảm giác phía sau luồn qua bóp nhẹ phần eo mỏi nhừ của anh.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có hơi xấu hổ, "Gì đấy, xem phim đi."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, dựa sát về phía Tiêu Chiến, ấu trĩ đẩy đầu Tiêu Chiến lên vai mình.

Tiêu Chiến học theo động tác thường ngày của Vương Nhất Bác thân mật dụi nhẹ, "Hôm nay thật ra anh vẫn rất khó hiểu, công dụng của bạc hà mèo mạnh vậy sao?"

Bàn tay khác của Vương Nhất Bác như nghiền ngẫm vuốt ve cổ tay Tiêu Chiến, "Trước mắt em không thể khống chế hoàn toàn việc biến hình nên mới chịu ảnh hưởng, sau này sẽ không vậy nữa."

Tiêu Chiến như suy tư gì đó, "Đúng rồi, đã lâu như vậy em không về nhà à? Sao hình như anh chưa thấy em gọi điện thoại với người nhà bao giờ."

Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời, "Gia tộc của em sau khi có thể tự biến thành mèo thì ngầm thừa nhận là một cá thể độc lập, từ nay về sau làm gì cũng không cần chịu sự kiểm soát của gia tộc."

Tiêu Chiến khẽ ừm, "Gia tộc em thế này lạnh lùng quá."

Phim đang chiếu cảnh nhân vật chính và kẻ địch đối chiến ở đường chính, Vương Nhất Bác nhanh chóng bị thu hút, Tiêu Chiến nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, trong lòng nghĩ vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra xem, Wechat đều là tin nhắn của Hạ Nhiên, gửi đến đều là mấy bài linh tinh.

[Tình cảm đêm muộn, tôi phải lòng con alaska nhà tôi.]

[Câu chuyện chuyên sâu, tôi nên làm thế nào để thổ lộ tình cảm với con vật kia.]

[Phân tích linh dị, mỗi ngày mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ là tình cảm rắc rối của tôi và một con ngựa.]

Tiêu Chiến lập tức gửi cho Hạ Nhiên sáu dấu chấm câu to.

Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm một lời khó nói hết của Tiêu Chiến, dịu dàng hỏi sao vậy.

Tiêu Chiến day day ấn đường, đẩy giao diện Wechat đến trước mặt Vương Nhất Bác nói, "Thiên phú tưởng tượng của Hạ Nhiên vì sao không đặt vào thế kế vậy."

Vương Nhất Bác hừ khẽ, "Cuối cùng anh cũng biết anh ta phiền thế nào."

Wechat ting tong ting tong mấy tiếng, Tiêu Chiến nhìn hai lần, Hạ Nhiên chia sẻ thêm mấy topic nổi bật, Tiêu Chiến thở dài, nuốt những lời muốn tránh luận với Hạ Nhiên vào bụng.

"Thật sự rất phiền."

Vương Nhất Bác khẽ kéo khóe môi, "Chuyện anh ta đụng vào motor của em không tính là phiền người khác."

Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn, không nhịn được vò loạn đầu tóc Vương Nhất Bác, "Bởi vì người phiền trong chuyện này là anh đúng không!"

End.
/

[1]鸣 则已,一鸣惊人: tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi; nước lặng chảy sâu.

Vậy là "Em ấy là một con mèo" đã kết thúc với 14 chương. Bộ này tôi đã dịch từ trước tết để up dần á. Tết đến đều chết dí ở nhà nên tôi nhanh ôm bộ khác thôi.
Năm con trâu 2021 chúc tất cả các Chanh Dây năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cảm ơn những người đã đồng hành ủng hộ tôi trong mỗi bộ truyện. Chanh Dây cùng Bác Chiến tiến lên!!!!
BJYXSZD! BJYXSZD! BJYXSZD! 💚💛❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro