Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xưa không dài, trước hết bắt đầu nói về từ một bữa tối.

Nhà hàng Trung Quốc này đã mở được một vài năm, nước sơn màu đỏ tươi trên bức tường không phải là vật liệu gì quá tốt, đỏ đến mức không có quy chuẩn. Có thể nhìn ra sự mệt mỏi của nhân viên phục vụ trong công việc anh ta không quan tâm lắm, nghịch điện thoại di động ở quầy thu ngân. Có vị khách tiến vào được một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên hỏi vài mấy vị dùng cơm.  

Trong đại sảnh có mấy bàn của khách, phần lớn đều là mấy người Hoa Kiều lớn tuổi, uống rượu Thiệu Hưng, anh một câu tôi một câu. Trên bàn chỉ thấy một bàn gà cắt miếng lọc xương xào cay, đã hâm nóng ba lần.  

Cô phục vụ trẻ trong lòng thúc giục sao còn không đi, mấy giờ rồi, thay đổi một chân chịu lực đứng ở cửa, khuôn mặt bị không khí điều hoà thổi đến có chút phiếm hồng, thần sắc tiếp đãi khách không có chút nhiệt tình nào.

"Tiểu Lý, vẫn chưa về à?" Chỉ còn lại hai nhân viên từ bếp đi ra trong đó một người đàn ông tuổi trẻ đi tới, nhìn thấy tiểu cô nương, hỏi.  

"Về cái quỷ, bàn kia còn chưa ăn xong, gọi cũng rõ nhiều món, thật phiền phức." Cô bé liếc mắt một cái, thanh âm nói xấu mấy vị khách cũng không lớn, hướng về phía chiếc bàn kia làm màu một cái, phất phất tay về phía đồng nghiệp.  

Nhà hàng này có ba phòng riêng, một trong số đó tên là Long Phượng Đường, tên gọi rất không hợp thời. Được mở bởi một ông chủ chỉ học trung học chạy đến nước Mỹ làm công. Nhưng rất rõ ràng, loại tên gọi này là nhà hàng của người Hoa ở nước ngoài, tuyệt đối chính tông, tuyệt đối mang phong cách Trung Quốc, laij phối hợp với khăn trải bàn, bộ ghế dựa màu đỏ, lại không thể so với long phượng như thế này.

"Tiểu Bác, cháu còn có mấy năm nữa thì học xong?" Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế bên cạnh nói chuyện với nam sinh trẻ tuổi kia.

"Vẫn còn hai năm nữa, học xong mới xem xét có nên làm nghiên cứu sinh không." Vương Nhất Bác ăn một miếng thức ăn, cúi đầu trả lời.  

"À, vậy vẫn là làm nghiên cứu sinh đi, văn bằng chính quy bây giờ cũng không dùng được gì."  

"Vâng, thúc thúc."  

Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, chỉ lo cúi đầu dùng bữa, đầu cá băm ớt này thực sự ăn rất ngon, khó trách nhà hàng này có môi trường phục vụ kém như vậy lại có thể đắt như thế.  

Người đàn ông trung niên hài lòng gật gật đầu, sau đó hướng về phía bên trái gắp một ít cá bỏ vào bát, thấp giọng nói: "Em nếm thử đi cái này đi, hương vị có đủ cay không? Không đủ tôi bảo họ làm lại một lần nữa."  

Thanh âm rất nhu hòa, dỗ dành người khác.  

Người kia không nói chuyện, cầm lấy đũa gẩy gẩy, lột miếng da cá phía trên đi, tinh tế cắn một cái, nhíu mày, sau đó buồn bực không lên tiếng, buông đũa xuống, rõ ràng là không hợp khẩu vị.  

Đây là một khuôn mặt rất đẹp, ngũ quan như thể được tỉ mỉ điêu khắc qua, tinh xảo lại rõ nét, đôi môi hồng nhuận dính một chút dầu ăn, lộ ra càng thêm nhẹ nhàng, nhưng đây lại không phải một khuôn mặt ôn nhu.  

Hàng lông mày mang theo khí chất lạnh lùng, thỉnh thoảng sóng mắt lưu chuyển lại toát ra sự quyến rũ, tất cả đều tản ra một cảm giác khoảng cách.

"Chiến Chiến, có phải không hợp khẩu vị? Tôi bảo phòng bếp làm lại một phần nữa có được không?" Người đàn ông trung niên kia thấy nam nhân có dáng dấp cực đẹp ki đặt đũa xuống, lập tức hỏi tới, sợ người này không vui vẻ.  

"Không cần, tôi không muốn ăn." Tiêu Chiến khe khẽ lắc đầu, cầm cốc nước bên cạnh lên bắt đầu uống, đôi mắt liếc về phía trên vách tường vẽ mấy tấm bích họa long phượng thấp kém kia, không thèm nhìn người bên cạnh.  

"Em không thích ăn cơm, nên mới gầy như vậy." Người đàn ông trung niên có chút không biết phải làm gì, thấp giọng thở dài, nói tiếp: "Tối về, bảo dì Hồng nấu cho em bát canh hạt sen nấm tuyết được không?"  

"Không cần, tối về tôi muốn đi ngủ sớm một chút."  

"Được rồi em muốn thế nào cũng được." Người đàn ông trung niên rõ ràng là không lay chuyển được người kia, đành không nói thêm gì nữa.  

Ngồi ở phía bên kia, Vương Nhất Bác tựa hồ đã quen với cảnh tượng như thế này, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn tai điếc mắt ngơ.  

Đột nhiên, hắn nghe được người kia khẽ gọi, nhẹ nhàng mở miệng, chỉ chỉ món cơm chiên Dương Châu hắn đang ăn: "Tôi muốn ăn cái kia, trông có vẻ ngon."  

"Được, để tôi gọi phục vụ lấy thêm một phần." Người đàn ông trung niên nghe Tiêu Chiến mở miệng muốn ăn, mừng rỡ không thôi, lập tức liền đưa tay lên gọi phục vụ đến.  

"Không cần, tôi sẽ ăn phần của cậu ấy, lấy cho tôi một chút là được." Tiêu Chiến giơ ngón tay nhỏ gầy ra, lơ lửng giữa không trung, muốn Vương Nhất Bác lấy cho một nửa phần cơm chiên.  

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cảm giác có chút buồn cười.  

Người này thực sự rất xuất sắc, có khuôn mặt như vậy còn cùng chú của mình có quan hệ mập mờ không rõ. Đôi khi có thể một ngày đều không nói một lời, có đôi khi lại ở trên ban công uống rượu rồi bắt đầu ca hát. Tiêu Chiến chỉ cần nói một câu lâu rồi không ăn cay, thúc thúc của hắn liền lái xe hơn nửa giờ đồng hồ đến nhà hàng Trung Quốc này, ba người gọi mười món nhưng lại không động đũa đến, hiện tại đột nhiên lại muốn ăn cơm chiên trong bát hắn?  

Tên điên.

Vương Nhất Bác trong lòng hừ lạnh nói, đẩy đĩa của mình sau đó lấy cái bát không thúc thúc đưa tới, múc một chén nhỏ, đưa cho người kia. Lúc đối phương đưa tay tới lấy, ngón tay đụng phải Vương Nhất Bác, đầu ngón tay lạnh buốt giống như chiếc bát sứ này. Vương Nhất Bác nhanh chóng rút ngón tay ra, dùng hai ngón tay đỡ lấy hai bên, chờ Tiêu Chiến ổn định.  

Hành động lảng tránh một cách lịch sự bị Tiêu Chiến thu hết vào tầm mắt, anh nheo mắt cười cười, rút lại bàn tay đáng lẽ phải cầm lấy cái bát, nói: "Quên đi, tôi lại không muốn ăn nữa."  

Bữa cơm này kéo dài gần hai tiếng rưỡi, lúc thúc thúc của Vương Nhất Bác đi tính tiền, Tiêu Chiến đi ra ngoài trước. Vương Nhất Bác đi bên cạnh thúc thúc, lúc chờ quét thẻ, thúc thúc hắn xoay người, nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, nói với Vương Nhất Bác: "Tính cách của Chiến Chiến có chút kì lạ, cháu gần như bằng tuổi Chiến Chiến, cả hai đều là người trẻ tuổi, bình thường trò chuyện với Chiến Chiến một chút, một mình cậu ấy không biết đang suy nghĩ gì."  

Sự dịu dàng trong giọng nói của thúc thúc khiến trong lòng Vương Nhất Bác cũng nhịn không được cảm thấy thúc thúc có chút đáng thương.  

"Vâng." Hắn trầm giọng trả lời.

Về đến nhà, Tiêu Chiến không nói gì, liền đi thẳng lên lầu, thúc thúc Vương Nhất Bác còn có công việc nên đến thư phòng xử lý.

Đây là một khu biệt thự nhà giàu ở California, không giàu thì cũng có địa vị, không thiếu minh tinh. Thúc thúc của Vương Nhất Bác ở Mỹ ngây người đã gần được 20 năm, một tay làm kinh doanh, ở chỗ này xem như cũng có chút thành tựu.  

Ba năm trước đây, cha mẹ Vương Nhất Bác dự định đưa hắn tới Mỹ học, thi được vào đại học, cũng tự nhiên ở lại trong nhà thúc thúc.  

Khi Vương Nhất Bác chuyển vào, Tiêu Chiến đã ở đây, nghe dì Hồng làm bảo mẫu ở đây đã mười năm nói, lúc Tiêu Chiến vừa tới chỉ có hơn mười tuổi, là thúc thúc mang về. Cụ thể lai lịch gì cũng không biết, chỉ nhớ rõ là dáng dấp rất đẹp nhưng là một đứa trẻ rất ít nói, tất cả mọi người gọi đứa bé này Chiến Chiến.

Nhiều hơn nữa, dì Hồng cũng không nói nhiều, làm người hầu cho nhà có tiền, đạo đức nghề nghiệp lớn nhất chính là ít miệng, điểm này dì rất tự giác.  

Vương Nhất Bác cùng thúc thúc nói chuyện một lát rồi đi lên lầu. Gian phòng của hắn ở lầu ba, bên cạnh là thư phòng, phòng của Tiêu Chiến ở tầng dưới, cũng chung tầng với thúc thúc của hắn.

Sau khi tắm xong, Vương Nhất Bác nhớ đến việc kiểm tra email của trường, vừa định đóng cửa lại, hắn bất ngờ nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cửa, tay cầm một ly Whisky, trên người đều mang theo mùi rượu.  

Đôi mắt đẹp kia nheo lại nhìn hắn, phát ra tia kiều mị.  

"Có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác đảo mắt hỏi. Ly rượu trên trên tay Tiêu Chiến đã nhanh chóng bị anh uống sạch, cái ly cầm trên tay, bị ánh đèn chiết xạ làm loá mắt.  

Chỉ thấy Tiêu Chiến hướng thân thể về phía trước, tới gần Vương Nhất Bác, trên người vẫn còn hương vị của rượu cùng mùi nước hoa được trộn lẫn vào nhau. Thanh âm trầm thấp, tốc độ nói rất chậm: "Đã vài ngày rồi em không nói chuyện với anh."  

Người trước mặt này, trong bữa tối còn mang khí chất lạnh buốt mà bây giờ lời nói và ánh mắt oán trách giống như làm nũng. Thanh âm mỏng manh như móc đâm vào trái tim của hắn.

"Anh rốt cuộc định nói gì với tôi?" Vương Nhất Bác sắc mặt lạnh lùng, nhìn Tiêu Chiến đã uống quá nhiều.  

Ngón tay duỗi tới, ôm lấy cổ áo T-shirt của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng lôi kéo, động tác này rất chậm chạp, lại rất khêu gợi. Tiêu Chiến cắn môi nhìn Vương Nhất Bác, con mắt đều nhanh nhỏ ra nước, ủy khuất đến rối tinh rối mù.  

Rốt cục, Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được nữa. Hắn kéo anh vào trong phòng rồi nhanh chóng khóa trái cửa lại, cái ly bị ném trên mặt thảm, không có một chút tiếng vang. Tấm thảm màu sợi đay cao cấp bị màu sắc của rượu Whisky chậm rãi hòa vào làm một thể, thấm vào trong. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè vào phía sau cửa, gắt gao mà ngăn chặn. Mùi hương trên người Vương Nhất Bác xộc tới, so với hương vị Whisky còn hung mãnh hơn.  

Giơ tay lên ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến khẽ nhấc một chân lên dùng đầu gối cọ xát ở giữa hai chân Vương Nhất Bác, cọ đến đại dương vật đã cứng rắn và sưng lớn lên. Anh nhướn mày cười một tiếng, trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ, dường như rên rỉ lại giống như là khinh miệt.  

Quần áo bị Vương Nhất Bác trực tiếp túm chặt vén lên, hắn thường xuyên vận động nên trên tay mang theo vết chai ma sát vào làn da non mịn bóng láng của Tiêu Chiến, không ôn nhu mà mang theo một sự tàn sát bừa bãi. Nhưng lại làm Tiêu Chiến không nhịn được, chân như nhũn ra, hướng vào ngực Vương Nhất Bác chui vào. Bờ môi hôn lên dái tai Vương Nhất Bác, khẽ nói: "Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào đâu."  

"Nhớ tôi nhiều? Không phải gặp nhau mỗi ngày sao?" Khuôn mặt từ đầu đến cuối của Vương Nhất Bác đều không biểu tình, thò tay vào trong áo ngủ Tiêu Chiến, lập tức sờ đến hậu huyệt đã bắt đầu chảy nước, đâm một ngón tay đi vào, thọc đến làm Tiêu Chiến giật mình một cái: "Sao lại tao như vậy? Đồ lót cũng không mặc?"  

"Chính là không mặc để câu dẫn em." Tiêu Chiến ngoài miệng không buông tha hắn, thở hổn hển đỉnh trở về, thanh âm xác thực đứt quãng không thành câu, bị Vương Nhất Bác gặm cổ nên ngả đầu ra phía sau, gáy tựa lên cửa. Trên mặt tất cả đều là sóng tình mãnh liệt, đôi mắt giống như một hồ xuân thuỷ lóe sáng.  

Vương Nhất Bác nảy sinh ra ác độc, trực tiếp nâng chân Tiêu Chiến lên, đem anh tựa ở phía sau cửa liền đỉnh vào, dương vật sưng đỏ nóng hầm hập một chút liền đỉnh vào chỗ huyệt mềm sâu nhất của Tiêu Chiến. Thịt non bên trong kịch liệt co rút lại, bao vây Vương Nhất Bác chặt chẽ. Ngón tay Tiêu Chiến véo vào vai Vương Nhất Bác, véo đến Vương Nhất Bác nhíu mày.  

"Em nhẹ một chút."  

"Không thích." Tiêu Chiến bị thao đến cắn môi, không dám phát ra âm thanh, nửa ngày mới phát ra thanh âm nhỏ phản bác, sau đó tay lại dùng sức một chút. Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, hai tay xoa mông thịt non mềm của Tiêu Chiến, dùng sức tách hai cánh mông ra làm hậu huyệt càng mở lớn, liều mạng hướng vào bên trong mà thao.  

"Ô... ..."  

"Lẳng lơ, đừng phát ra âm thanh." Tiêu Chiến vừa vỡ miệng mà rên rỉ, còn chưa kịp kìm lại, liền bị Vương Nhất Bác rút ra một bàn tay hung hăng che miệng lại, tiếng rên rỉ chỉ có thể quay về trong cổ họng. Bị côn thịt cực lớn của Vương Nhất Bác cắm vào làm Tiêu Chiến tê dại cả da đầu, khoái cảm không chỗ phát tiết, thân thể run rẩy trượt xuống, lại bị Vương Nhất Bác một tay gắt gao xốc lên không thể động đậy.   Cuối cùng trong sự huỷ diệt của tình dục không tìm thấy lối thoát, tất cả đều hóa thàh nước mắt, từ trong hốc mắt mà chảy ra, chảy tới những khe hở ở giữa ngón tay của Vương Nhất Bác đang che trên miệng anh.  

Vương Nhất Bác làm như không thấy, ở trong thân thể Tiêu Chiến lại thô to cứng rắn thêm một vòng, sức lực cũng mãnh mẽ hơn. Nhìn Tiêu Chiến không cầm được nước mắt, cặp mắt kia đỏ hoe, ủy khuất lúng túng mà nhìn mình. Khuôn mặt tuyệt đẹp sôi trào đều là vẻ gợi tình mê ly, hắn buông tay ra bóp lấy cằm Tiêu Chiến, dùng sức hôn lên. Sau đó liền ở tư thế bên trong Tiêu Chiến đẩy anh trở lại chiếc giường đơn bên cạnh.

Cuộc làm tình này kéo dài đến ba giờ sáng, không biết là bởi vì vừa hoàn thành xong kì thi cuối cùng nên tâm tình thả lỏng hay thực sự là bởi vì nửa tháng qua không chạm vào Tiêu Chiến nên có chút buông thả như thế. Vương Nhất Bác bắn ba lần, cuối cùng như thể bắn không ra tinh dịch nữa mới buông Tiêu Chiến đang cưỡi ở trên người mình ra.  

Mà Tiêu Chiến cũng không có chỗ nào tốt hơn, hòa với chút men rượu nên có chút choáng đầu, bị Vương Nhất Bác dùng mấy cái tư thế thay nhau thao làm, cuối cùng từ trên người Vương Nhất Bác trượt xuống, anh mệt mỏi đến mức ngón tay đều không động đậy được, nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ của Vương Nhất Bác, mí mắt đều như muốn đánh nhau.  

"Còn không quay về phòng anh đi, muốn chờ thúc thúc tôi đến xem trò vui sao?" Vương Nhất Bác xoa xoa tinh dịch trên người, nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, lau sạch sẽ tinh dịch trên mặt anh, vỗ vỗ anh.  

"Mệt quá, cho anh nghỉ ngơi một chút." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thanh âm nhỏ đến mức không nghe thấy gì, cảm giác một giây sau liền có thể ngủ. Anh gối đầu lên gối của Vương Nhất Bác, trên mặt còn vương lại mùi hương đặc trưng của chàng trai trẻ tuổi này, cùng mùi thơm trên vỏ gối vừa giặt làm anh nặng nề buồn ngủ.  

Thấy Tiêu Chiến bên cạnh không chịu đi, hắn kéo chăn ra, trên làn da bóng loáng còn hiện ra một chút hồng nhuận sau cuộc mây mưa vừa rồi. Vương Nhất Bác đứng dậy rồi ngồi xuống trên chiếc ghế sofa mềm mại.  

Hắn và Tiêu Chiến như thế này đã được nửa năm.  

Rất khó dùng một từ để miêu tả mối quan hệ giữa bọn họ, cũng giống như rất khó hình dung thân phận của Tiêu Chiến trong cái nhà này.  

Lúc vừa tới Mỹ, Vương Nhất Bác ở kí túc xá trong trường, nhưng mỗi cuối tuần đều đến nhà thúc thúc ăn bữa cơm, cũng không ở lại qua đêm. Tiêu Chiến rất ít khi cùng bọn họ ăn cơm, lúc thì nói đau đầu không thì chính là buồn ngủ, từ chối không nể mặt mũi.  

Hắn biết Tiêu Chiến được thúc thúc bao dưỡng. Trong giới giàu có như vậy nuôi một nam nhân xinh đẹp như thế cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, càng thêm phần tươi mới thì đúng hơn. Vương Nhất Bác thấy không có gì lạ cũng không hỏi nhiều.  

Hắn thừa nhận Tiêu Chiến rất đẹp, loại sắc đẹp này rất có tính công kích, nhìn anh một chút hồn đều bị câu mất. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, anh đang ngồi ở trên ghế sofa xem phim, liếc mắt một cái, gật gật xem như chào hỏi. Vương Nhất Bác đều nhịn không được liếc nhìn anh mấy lần, làm sao lại có nam nhân xinh đẹp như vậy.  

Tiêu Chiến tuy xinh đẹp nhưng tính tình kì lạ, mở miệng nói chuyện đều là lời nói lạnh nhạt, không có một câu lọt tai.  

Vương Nhất Bác không biết thúc thúc là mê luyến người này ở điểm gì, bởi vì Tiêu Chiến cũng cực kỳ lãnh đạm với thúc thúc hắn, thiên ngôn vạn ngữ đều lạnh lùng, nhiều lắm đổi lại là một câu cảm ơn.

Trở về ký túc xá của trường rồi chuyển đến nhà thúc thúc đã là chuyện khai giảng năm thứ hai đại học. Vương Nhất Bác đã chi một khoản tiền để mua một chiếc ô tô Nhật Bản đã qua sử dụng, mỗi ngày lái xe qua lại từ nhà thúc thúc đến trường học.  

Cùng Tiêu Chiến phát sinh quan hệ như thế này, cũng là vào thời điểm đó.  

Đêm hôm đó, thúc thúc không trở về, nói là muốn đi đến Seattle một chuyến và sẽ ở lại đó hai ngày. Tiêu Chiến đang một mình uống rượu trong thư phòng, xem phim điện ảnh, không biết tại sao lại đột nhiên bật khóc. Vương Nhất Bác là người không thích lo chuyện bao đồng nhưng cùng ở trong một mái nhà, lại ở trước mặt mình khóc thành như thế, rất khó xem như không thấy.  

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh, nhận nửa chén rượu Tiêu Chiến đưa tới, theo lịch sự lễ phép uống một ngụm, nhìn nước mắt của người này đã ngừng lại, vẻ mặt trở nên rõ ràng, biểu cảm biến hoá cực kỳ nhanh chóng.  

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác ngồi gần Tiêu Chiến như vậy, không biết có phải điều hoà quá nóng hay không hay là bởi vì không chịu được nồng độ cao của rượu Whisky. Hắn cảm thấy toàn thân đều rất nóng.  

"Tôi nói cho cậu một bí mật được không?" Vương Nhất Bác đang cố gắng kiên nhẫn với những biến hoá của cơ thể, nhìn vào khuôn mặt đang cận kề của Tiêu Chiến. Gương mặt này không biết từ nơi nào toát ra một cỗ xinh đẹp, khác hẳn với sự lạnh lùng thường thấy, thanh âm trở nên vừa mềm mại lại êm tai.  

"Bí mật gì?" Siết chặt tay, Vương Nhất Bác vô thức có chút bối rối, lùi về phía sau một chút, nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại áp sát vào.  

"Tôi thật đáng thương, thúc thúc của cậu chưa từng chạm vào tôi".

Bàn tay vươn ra, trong cơ thể không biết có tác dụng gì làm Vương Nhất Bác hoàn toàn mất đi khống chế. Hắn đã 22 tuổi, cũng không phải là chưa từng trải qua tình dục, chỉ là Tiêu Chiến người này mang theo tính dục công kích cực kỳ hấp dẫn, làm hắn không có cách nào kiềm chế được.  

Rượu Whisky trong miệng Tiêu Chiến còn chưa uống xong, liền dán hôn lên bờ môi mềm mại ấm áp và ướt át, bên miệng phát ra tiếng rên rỉ như có như không.

Khoảnh khắc cơ thể dán vào nhau, hai người liền lăn đến cùng một chỗ. Trên chiếc ghế sofa trong thư phòng của thúc thúc hắn chẳng phân biệt anh và tôi. Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ chính mình sẽ bị câu dẫn thành cái dạng như thế này. Hắn nặng nề đè Tiêu Chiến xuống dùng tay bóp lấy anh, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp này lộ ra tia đau đớn mới đẩy hai chân đối phương ra, đem chính mình đâm vào.  

Nếu như đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Vương Nhất Bác còn có thể tự bào chữa, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến dựa ở bên cạnh mình, cười đến một mặt xán lạn ngây thơ, chỉ chỉ vào một chiếc máy nhỏ màu đen đặt trên bàn đọc sách ở bên kia, tiến đến gần bên tai hắn, dâm đãng nói: "Thứ đó, tất cả đều được quay lại rồi, nhất định rất đặc sắc a."  

Vương Nhất Bác hoảng sợ nhìn người đối diện, trong nụ cười tuyệt đẹp này còn nơi nào tìm được một tia ngây thơ thuần túy hay không, nhưng chỉ còn lại sự giảo hoạt cùng ranh mãnh sau khi đã đạt được kết quả. Hắn vạn lần không ngờ, thế mà bị Tiêu Chiến hạ dược, cùng anh phát sinh quan hệ, còn bị quay lại.  

"Nếu như thúc thúc của cậu biết, cả hai chúng ta đều xong, tôi cảm thấy ông ta hẳn là sẽ tha thứ cho tôi thế nhưng cậu chắc chắc là không còn người tạo điều kiện cho cậu đi học nữa đâu."  

"Anh muốn gì?" Vương Nhất Bác nghẹn nửa ngày, rốt cục trầm giọng mở miệng hỏi.  

"Không muốn gì cả, tôi trước đó rất buồn chán, chơi với tôi như thế này có được không?" Rõ ràng là giọng điệu nũng nịu, nhưng vào trong tai Vương Nhất Bác tất cả đều giống như nguy hiểm chói tai.  

Tiêu Chiến xinh đẹp đến mức không gì sánh được, nhưng mỹ nhân như vậy, lại giống như rắn rết, đem người khác trở thành món đồ chơi đùa bỡn trong lòng bàn tay.  

Vương Nhất Bác không nói gì, đứng dậy muốn rời khỏi thư phòng, lại phát hiện vạt áo bị Tiêu Chiến kéo lấy. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên ghế, lộ ra biểu tình ủy khuất nhìn hắn  

"Làm gì?" Vương Nhất Bác tức giận hỏi.  

"Làm một lần nữa có được không?"  

Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến, cũng không có nhiều vẻ mặt ôn hoà, giao cấu trên cơ thể chẳng qua là xuất phát từ thoả mãn dục vọng của nhau. Mặc dù mỗi lần đều là Tiêu Chiến yêu cầu, nhưng Vương Nhất Bác cũng không thể không thừa nhận, trong mỗi lần giao hòa bên trong, hắn cũng không phải là không đạt được khoái cảm.  

Trong tình dục Tiêu Chiến giống như hướng chết cầu sinh, luôn có thể kích thích một cảm giác tự ngược nơi sâu nhất trong lòng hắn, nhìn người kia bình thường tỏ vẻ cao cao tại thượng thế nhưng ở trên người mình lại lộ ra biểu tình si mê như thế, hắn liền nảy sinh ra một loại thỏa mãn biến thái.  

Giống như chỉ ngay tại lúc này, hắn mới là người chiếm thế thượng phong, đem tất cả oán khí hóa thành sự thô bạo trong tình dục. Vương Nhất Bác mỗi một lần quan hệ đều muốn làm Tiêu Chiến đến ngất đi thì mới bằng lòng bỏ qua.  

Tiêu Chiến nhận thức được rõ ràng nhược điểm của mình, hắn muốn học xong, tốt nhất là học nghiên cứu sinh, có thể tìm công việc, ở lại Mỹ thì càng tốt, có thể đưa bố mẹ sang sống cùng. Trong nhà Vương Nhất Bác không tính là có tiền, khác với thúc thúc của hắn một trời một vực, bố mẹ hắn cũng chỉ là tầng lớp lao động, hắn muốn để bố mẹ có một cuộc sống tốt hơn. Mấy năm nay ở Mỹ, nếu như không dựa vào nguồn cung cấp của thúc thúc, hắn cũng không có cách nào mà tiếp tục đi học.  

Bản thân Vương Nhất Bác hắn biết chính mình muốn cái gì, hắn tuy tuổi còn nhỏ tuổi nhưng trưởng thành sớm, rất rõ ràng trong từng bước đi, biết làm như thế nào mới có thể đi đến mình kết quả mà mình muốn. Mà hiện tại, Tiêu Chiến như cơn bão đột nhiên xảy ra trên con đường của hắn. Thật sự là hắn bị càn quét, cũng có chút ứng phó không kịp, nhưng hắn hiểu được, bão tố rồi cũng sẽ đi qua.  

Tiêu Chiến nằm ở trên giường nhanh chóng ngủ thiếp đi, thanh âm phát ra vài tiếng nghẹn ngào, tựa hồ như mơ thấy điều gì đó, cơ thể cuộn mình càng chặt hơn giống như một đứa trẻ. Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.  

Biệt thự ở đầu bên kia, không biết đang ăn mừng cái gì, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, ở trong trời đêm lóe ra tia sáng náo nhiệt. Một số người bước ra khỏi cửa và ôm lấy nhau, giống như vừa mới kết thúc một bữa tiệc cưới.  

Vương Nhất Bác đứng dậy, nhìn thấy một chân Tiêu Chiến lộ ra bên ngoài chăn, nghĩ nghĩ, tiện tay đem chăn đắp tới, sau đó đi đến trước tủ sách, lấy ra một quyển sách ngồi đọc.

Mặc kệ là vừa cùng Tiêu Chiến ở trên giường trải qua một trận tình ái thô bạo hay là ở bên kia là một đám người đang náo nhiệt, tại thời khắc này, tất cả đều không liên quan gì tới hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro