Dỗ ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dỗ ngủ [Notebook yêu đương của Vương Tiêu]

Tôi là kiểu người một khi đã bận rộn thì cái gì cũng không để ý đến, mặc dù nói tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng đã đến lúc ngâm cẩu kỷ đỏ vào cốc giữ nhiệt để bắt đầu dưỡng sinh, nhưng là bất đắc dĩ công việc bây giờ thực tế là quá nhiều, đừng nói dưỡng sinh, ngay cả pha trà cẩu kỷ đỏ thời gian cũng không có.

Bận rộn sẽ không chú ý thân thể của mình, ban đầu còn cảm thấy không có gì, nhưng về sau, tôi cũng chầm chậm phát giác được thân thể của mình xảy ra chút bệnh vặt, không nói những cái khác, điều khiến tôi phiền muộn nhất chính là chứng mất ngủ.

Tôi nói chuyện này với Vương lão sư, em ấy trầm mặc một phút, sau đó bắt đầu giáo huấn tôi, em ấy giáo huấn không buông tha tôi hơn một tiếng đồng hồ, tôi phải liên tục cam đoan về sau khẳng định sẽ nghỉ ngơi thật tốt, lúc này em ấy mới bỏ qua. Cúp điện thoại chưa được mấy phút liền nhắn tin wechat cho tôi, đề cử một người, nói là ở Bắc Kinh có một vị bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng và yêu cầu tôi đi đến đấy.

Em ấy nói, hoặc là hai ngày này tôi tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút, hoặc là đợi em ấy ghi hình chương trình xong sẽ trở về tự mình đưa tôi đi. Tôi cũng không biết mình thân thể là cái tình trạng gì, sợ tình huống nghiêm trọng, cũng không chờ em ấy trở về, liền tự mình chạy đến bệnh viện kiểm tra, cũng không có vấn đề gì lớn, bác sĩ cho tôi mấy miếng dán, để tôi mỗi lúc trời tối thì mang ra chườm nóng, một đợt kiểm tra hoàn thành trong một ngày.

Dán được hai miếng chườm nóng thì Vương lão sư gấp gáp trở về.

Gặp mặt chính là không dừng lại được giáo huấn, Vương lão sư khuôn mặt sầm sì, nhìn tôi lải nhải: "Em đã nhiều lấn nhấn mạnh rằng anh không được làm liên tục mà không nghỉ ngơi suốt ngày đêm rồi, anh không chịu nghe."

Lúc này nếu tôi còn dám mạnh miệng, chuyện này coi như nghiêm trọng. Cùng Vương lão sư ở chung một chỗ đã được một năm, đã sớm thăm dò rõ ràng ra sự nóng nảy của anh bạn nhỏ này, tôi lập tức thay đổi một bộ giả vờ khóc lóc, giật giật góc áo khoác Vương lão sư, la hét muốn đi ngủ.

Vương lão sư lẳng lặng nhìn tôi một phút, kéo vali hành lý trở về phòng, chưa đến mấy phút đã thay xong một bộ đồ quần áo mặc ở nhà đi đến, tôi vội vàng dịch sang một bên nhường chỗ cho em ấy.

Em ấy đắp cho tôi một chiếc chăn nhỏ, sau đó nằm xuống bên cạnh tôi, nhưng là không ôm tôi, tôi nhìn mặt em ấy lạnh lùng hiển nhiên là chưa có nguôi giận rồi, liền chủ động cọ qua, ôm eo em ấy, đem mình co lại trong ngực em ấy, đóng vai giả bộ ngoan ngoãn đáng thương: "Lão Vương, đau đầu... xoa xoa." Tôi biết em ấy không thể qua nổi chiêu này của tôi, tôi giả vờ yếu thế, biểu cảm em ấy liền nới lỏng, mặc dù sắc mặt không thể nào tốt ngay lên được, nhưng vẫn là đem tay chạm lên trán tôi, nhẹ nhàng ấn lấy huyệt thái dương.

Mặc dù tôi đã người già hai mươi tám tuổi, nhưng thời điểm ở cùng Vương lão sư sẽ là vô thức đối với em ấy nũng nịu, tôi cảm thấy không có gì không được tự nhiên, Vương lão sư ngược lại là cũng thích thú.

Em ấy ở trên đỉnh đầu tôi mà thở dài, "Bây giờ mới biết đau đầu, lúc trước bảo anh đi ngủ làm sao không ngủ?"

Tôi tiếp tục giả bộ đáng thương: "Anh biết sai rồi mà, anh về sau sẽ không tiếp tục như thế này nữa, Nhất Bác ca ca, em đừng nóng giận." Tôi xưng hô thế này thành công lấy lòng Vương lão sư, em ấy cười một tiếng, nhưng là cảm thấy chưa hết giận, đưa một tay ra hướng đến khối thịt mềm trên eo kia không nặng không nhẹ mà nhéo một cái, tôi hít vào một hơi.

"Về sau lại không ngủ được, en liền mặc kệ anh."

Tôi lên tiếng, ngáp một cái, em ấy hỏi tôi: "Có muốn ngủ không?" Tôi ngược lại là cũng không có thật muốn ngủ, nhưng Vương lão sư đã hỏi như vậy, tôi liền thẳng thắn lừa gạt đến cùng, liền gật đầu, "Muốn, nhưng không ngủ được."

Em ấy cười, sau đó đem tôi nhấc lên trong vòng tay, khám phá tâm tư của tôi, "Em kể cho anh một câu chuyện." Tôi vui tươi hớn hở dựa trên lồng ngực em ấy, nghe em ấy kể chuyện xưa.

Kể đến một nửa, tôi ngáp không ngừng, nhưng lại không ngủ được, bị mài ra một tia bực bội, liền đá đá chăn mền, Vương lão sư nhìn tôi tâm tình có chút không tốt, cũng không kể nữa, hỏi tôi nói: "Buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì?"

Ỷ lại trong ngực em ấy liền giống như kích hoạt công tác ung thư lười biếng trên người tôi, ngay cả khí lực mở miệng nói chuyện đều không có, tôi dùng mặt cọ xát lồng ngực em ấy, em ấy hiểu được ý tứ của tôi, tự mình thay tôi ra quyết định: "Ăn lẩu đi, ngủ được bốn tiếng, tỉnh ngủ liền dẫn anh đi ăn lẩu."

Tôi nghe được chỗ này lập tức nhẹ gật đầu, lại ngáp một cái, em ấy đáng thương nhìn tôi muốn ngủ lại không ngủ được, cúi đầu hôn trán tôi một chút, "Em hát cho anh ngủ, hát xong anh sẽ ngủ được."

Vương lão sư hát rất êm tai, em ấy vì dỗ tôi ngủ, còn cố ý thấp giọng, giọng nói lại vừa trầm vừa ấm, nghe được trong lòng tôi vừa mềm vừa tê.

Hôm nay có một mặt trời ở Bắc Kinh, trong phòng khách màn cửa không che, ánh nắng liền thẳng tắp chiếu vào vào tôi cùng trên người em ấy, khứu giác tất cả đều là mùi thơm trên người Vương lão sư, nghe em ấy hát, thụy nhãn ở giữa mông lung, đột nhiên em ấy ngừng lại, tôi mở to mắt một chút, ngây người ngẩng đầu nhìn em ấy.

Vương lão sư cầm lấy điều khiển từ xa, đem rèm cửa đóng lại, thấy bộ dáng này của tôi, trên mặt nổi lên ý cười, đem tôi cuộn vào trong ngực ôm chặt, cho tôi một nụ hôn, "Đến giờ đi ngủ rồi, em sẽ tắt nắng cho anh. Chào buổi chiều."

Tôi trầm thấp cười một tiếng, đem mặt vùi vào bên trong cổ em ấy, chìm vào mộng cảnh.

• Tên gốc: 《哄睡》 [王肖夫夫的恋爱记事簿]
• Tác giả: 九宴九的读书笔记
• Link gốc: https://mintlaomuqin.lofter.com/post/309c03df_1c73c6ca0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro