Cách chính xác để khơi mào một cuộc chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Notebook yêu đương của Vương Tiêu#

Tôi trước kia luôn thích đi khiêu khích với Vương lão sư, làm phiền em ấy xong tôi liền bỏ chạy, lúc đầu em ấy còn để tôi trốn đi, về sau chậm rãi quen rồi, tôi liền chạy không được. Bình thường tôi đánh em ấy một chút, em ấy đánh trả tôi hai lần, sau đó chúng tôi cứ như vậy đánh tới đánh lui, đánh ra tình cảm.

Sau này ở cùng một chỗ tôi thấy em ấy kỳ thật rất ít động tay, trên cơ bản đều là nói chuyện, đơn giản chính là nói mấy câu, bất quá có đôi khi thực tế là nhao nhao sẽ động thủ với đối phương. Được thôi, trên cơ bản đều là tôi xuất chiêu trước em ấy.

Hai ngày này tôi ở Bắc Kinh công việc tương đối ít nên ở nhà khá lâu, Vương lão sư vừa vặn hai ngày này được nghỉ ngơi, liền cùng tôi ở nhà làm trạch nam. Tôi cầm điện thoại phát hiện không có gì hay để chơi, đồng đội chơi game cũng không thấy mặt mũi đâu, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tôi đi quấy rối Vương lão sư.

Vương lão sư đang chơi game, tôi nằm trên ghế sofa, đem chân đặt lên bụng em ấy, em ấy đưa mắt mắt nhìn tôi, sau đó vỗ vỗ chân của tôi, tiếp tục chơi game.

Tôi cũng là rảnh đến hoảng, nhìn em ấy chơi game không cùng tôi nói chuyện phiếm, tôi một bụng xấu xa, như một con cá chép đả đĩnh ngồi xuống bổ nhào vào người em ấy, đem đầu từ phía dưới điện thoại di động chui lên, cùng em ấy mặt đối mặt xem trò chơi, Vương lão sư không biết tôi muốn làm gì, nhưng vẫn là rất phối hợp đưa điện thoại di động đặt sang một bên.

"Anh lại muốn làm gì nữa."

Tôi ra vẻ nghiêm chỉnh hỏi em ấy: "Vương lão sư em biết đánh nhau sao? Cái kia thật sự là đánh nhau sao."

Em ấy không hiểu rõ ý tứ của tôi, đột nhiên cười rộ lên, tôi sững người một chút, hiểu nụ cười của em ấy có ý vị gì, sau đó đưa tay vỗ vỗ bờ vai em ấy, "Đừng có nháo, anh là đang hỏi thật, em biết đánh nhau sao?"

"Nam nhân trời sinh liền biết đánh nhau."

"Chúng ta tới đó đánh một trận đi."

Vương lão sư có chút nhíu lông mày, "Anh có phải rảnh đến hoảng không? Đi chơi điện thoại đi, không có việc gì thì đánh nhau làm gì."

Tôi co quắp trong ngực em ấy, ra vẻ thất vọng than thở một trận, em ấy lẳng lặng nhìn tôi diễn kịch, nửa ngày mới vỗ vỗ dỗ dành tôi, "Được thôi, chơi với anh." Tôi ngồi thẳng lên, nhảy xuống ghế sô pha, kích động: "Đến a đến a!"

Vương lão sư không nhanh không chậm đứng dậy, mắt nhìn vào trạng thái phấn khởi của tôi, sau đó cười lên, "Bảo bảo, chơi đùa đều có chế độ thưởng phạt, chúng ta cái này không có sao?"

Tôi sửng sốt một chút, trả lời em ấy: " Vậy em muốn như thế nào?"

"Như vầy đi, anh thắng, em đưa anh đi ăn lẩu. Anh thua, tối nay anh phải chơi với em một trò chơi." Vương lão sư cười đến ý vị thâm trường, tôi khẳng định là biết em ấy không có ý gì tốt, nhưng hiện tại tôi lại đặc biệt kích động, không một chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Kỳ thật tôi đối bản thân mình đặc biệt có lòng tin, tôi khí lực rất lớn, mặc dù Vương lão sư khí lực cũng lớn, nhưng là chí ít đánh ngang tay, nói không chừng cuối cùng tôi có thể thắng, dù sao khi còn bé cũng thường xuyên cùng bạn bè đánh nhau.

Vương lão sư nhìn tôi phấn khích như thế, cũng hào hứng theo, lúc tôi chưa kịp phản ứng liền hướng đến phía tôi nhào đến, tôi giật nảy mình vô ý thức liền đưa tay ra, trong tiềm thức còn tưởng rằng em ấy muốn ôm tôi. Vương lão sư cũng sững người một chút, sau đó cười đến đặc biệt vui vẻ đem tôi ôm vào trong ngực, dùng sức một cái liền đem tôi ấn mạnh vào phía ghế sofa sau lưng tôi.

Sau khi tôi kịp phản ứng thì sắp tức chết, liền xoay người bắt đầu đánh em ấy, nhưng là tôi có chút đánh giá cao mình và cũng đánh giá thấp Vương lão sư.

Sức lực nửa người dưới của dân nhảy thật sự chơi không lại!

Vương lão sư nhảy nhót đã lâu, năm nay lại bắt đầu học ván trượt, sức lực hạ thân đặc biệt lớn, tôi bị em ấy đè ở trên người, giãy dụa nửa ngày liền mệt mỏi, em ấy còn mặt không đỏ, tim không đập thảnh thảnh thơi thơi nhìn tôi, thấy tôi không phản kháng, cúi đầu cụng trán tôi, hỏi tôi: "Có phục hay không?"

Tôi cắn răng đối mặt với em ấy, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, có chút quay đầu hôn một chút lên hầu kết của em ấy, em ấy toàn thân cứng đờ, tôi thừa cơ đẩy em ấy ra, nhảy xuống ghế sofa, kết quả còn chưa kịp đi ra ngoài một bước, bên hông bị xiết chặt, Vương lão sư ôm lấy eo tôi và kéo tôi vào lòng.

Tôi bắt đầu hô to gọi nhỏ: "Không tính không tính! Anh còn chưa chuẩn bị xong!"

Bình thường ham muốn thắng bại đã mạnh đến đáng sợ, Vương lão sư lúc này lại một lần nữa lui bước, "OK, chúng ta chơi lại một lần nữa."

Một lần nữa cũng là kết cục này, lúc bị em ấy đè xuống ghế sofa, tôi tức chết, dùng tiếng Trùng Khánh mà mắng em ấy - -

"Em không biết nhường anh một chút sao?"

Em ấy vô tội: "En còn chưa làm gì anh, anh còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi."

Tôi bị Vương lão sư ép dưới thân thể, đột nhiên nghĩ đến chế độ thưởng phạt, "Anh thua, có phải không được ăn lẩu không? Ài ... ... anh rất muốn ăn lẩu ... ..."

Vương lão sư nhìn tôi một chút, ôm tôi trở mình, biến thành tôi ở ngồi trên người em ấy. Tôi nhìn chằm chằm em ấy, em ấy nhìn tôi cười: "Ai nói anh thua, anh thắng, thật lợi hại a."

Tôi cảm thấy Vương Nhất Bác, người này, thật là không có điểm mấu chốt.

• Tên gốc: 《打架的正确打开方式》
• Tác giả: 九宴九的读书笔记
• Link gốc: https://mintlaomuqin.lofter.com/post/309c03df_1c73d901b

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro