CHAP 183. TẢNG BĂNG LẠNH LÙNG ẤY CŨNG ĐƯỢC SƯỞI ẤM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Từ lúc chuyển về nhà riêng của Anh, hai người cứ quây quần bên nhau như hình với bóng, cả một bữa trưa ngon nhất cũng được Anh và Cậu làm ra, vì buổi chiều hôm nay Tiêu Chiến phải đến trường nên Nhất Bác rất lo cho cái bụng nhỏ ấy, sức khỏe Anh bây giờ không có vấn đề gì nhưng xế chiều tuyết lại lắc rắc rơi mà Tiêu Chiến lại đi bộ về thì sẽ cảm lạnh mất.
Vương Nhất Bác lúc nào cũng lo lắng điều ấy và bảo Anh để mình lái xe đưa Tiêu Chiến đến trường nhưng Anh nhất quyết không nghe, Tiêu Chiến muốn đi bộ để cho tinh thần thoải mái, sức khỏe của Ba tốt thì đứa bé trong bụng cũng vậy.

Vì căn nhà cũng khá gần trường nên Anh dặn Cậu không cần phải để tâm đến điều ấy, thường thường trường của Nhất Bác sẽ tan sớm hơn trường Anh mới Cậu cũng có thể chờ đến lúc   Anh về. Trong bữa trưa ấy chủ yếu đồ ăn là do Tiêu Chiến làm ra, vì buổi sáng Cậu đã làm biết bao nhiêu là việc vất vả và mệt nhọc nên Anh muốn Nhất Bác phải giải lao, nghỉ ngơi, còn mình thì vào bếp để nấu ăn, những việc này Anh cũng thường xuyên làm nên không mấy là khó khăn, nghe phu nhân của mình nói thế Cậu cũng phải nghe theo chứ đâu dám làm trái.

Vương Nhất Bác cứ nhoi nhoi chứ không có chịu đi yên trên ghế, nhặt xong rau cho Anh rồi lại vừa đến ôm Tiêu Chiến từ phía sau, Cậu rất thích cảm giác như vậy, nói giống như được ôm cả Anh và đứa con vào trong lòng. Tiêu Chiến thế vậy thì cũng mỉm cười, cún con ngốc này lúc nào cũng chỉ muốn khư khư ôm lấy Anh rồi  thủ thỉ bảo trưa nay Tiêu Chiến phải đi ngủ sớm, đánh một giấc dài để chiều nay còn lấy sức đến trường dạy học được.
Sự quan tâm của Vương Nhất Bác là vậy nhưng Cậu cũng chẳng thể trêu đùa và nghịch ngợm Anh trong chiếc chăn bông ấm áp ấy. Một tay của Tiêu Chiến bao đấy bàn tay to lớn của Cậu,  tay kia vẫn tỉ mỉ xào nấu thức ăn. Hơi dựa người vào Vương Nhất Bác, giọng nói bắt đầu trở nên nghiêm nghị nói với người phía sau.

" Em đã nhặt xong rau chưa đấy Nhất Bác, cún con lại muốn vào trong này nũng nịu gì với Anh vậy, lại muốn nói chuyện gì sao?.... Anh còn đang bận lắm, em mà cứ ôm như thế thì thức ăn khét hết đấy".

Đúng là vẫn có Anh là hiểu Cậu nhất, cứ mỗi khi Nhất Bác lại có hành động ôm Anh từ phía sau như thế này, đặt cằm lên vai Tiêu Chiến như muốn nói điều gì đấy thì Anh cũng biết trước được ý định con sư tử ngốc này, Cậu là muốn tối nay đưa Tiêu Chiến ra ngoài ăn tối, còn hứa sẽ đưa cả hai đi uống Cafe và xem pháo hoa thì làm mà Vương Nhất Bác có thể quên được chứ.

Nghe Anh nói vậy thì Cậu lập tức cười tít mắt, hít lấy hít nể mùi hương ở sau gáy của người mình yêu, giọng nói giống như còn đang ngái ngủ nói với Tiêu Chiến.

" Em còn chưa nói gì mà bảo bối đã biết rồi sao, tối nay hai chúng ta ra ngoài để ăn nhé, chẳng phải lúc sáng em nói sẽ đưa anh đi uống Cafe thì sao mà Nhất Bác quên được chứ.... Phu nhân của em đúng là đảm quá, ở ngoài bàn đã nhiều đồ ăn lắm rồi mà Anh lại muốn làm món gì vậy?... Em không muốn ăn cà rốt đâu, Anh đừng làm món ấy nhé".

Nghe Nhất Bác nói như vậy thì Tiêu Chiến liền trêu chọc. " Nếu Anh làm cà rốt và cả món cay thì em có ăn không? Nếu tâm trạng hôm nay của Anh không tốt, chỉ làm ra được hai món đấy liệu Nhất Bác lại đổ đi chứ?".

Vương Nhất Bác vểnh tai lên nghe câu nói ấy  thì cũng hơi sững sờ, trước kia Tiêu Chiến biết Cậu ghét ăn cà rốt và không thể ăn từ cay nên Anh cũng không bao giờ làm nhưng sao hôm nay Tiêu Chiến lại nói như vậy? Chẳng lẽ Anh lại chấp nhận nấu cả hai món ấy cho chồng mình ăn sao? Vương Nhất Bác nghe thấy thì cũng hơi buồn rầu nhưng cũng nhanh chóng gật đầu nghe lời.

" Mếu là món ăn của vợ em làm ra dù có không thích đến mấy nhưng em vẫn ăn, là công sức của Ca Ca làm ra nếu mà đổ đi chẳng phải uổng phí lắm sao? Anh đừng lo, mấy món đấy em ăn được hết mà".

" Đúng là cún con của Anh vẫn ngốc như vậy! Nếu là những món mà em không ăn được thì Anh đâu có làm chứ. Đồ ăn đã xong xuôi hết rồi đấy, em ra bàn ngồi trước nhé, đợi Anh pha hai ly nước cam rồi sẽ ra ngay".
Bữa ăn trưa ấy chỉ toàn là những đồ ăn đơn giản, không xa hoa cầu kỳ, chỉ là những món ăn thường ngày mà họ hay dùng, đĩa cánh gà cola bốc hơi nghi ngút được Vương Nhất Bác vui vẻ, lóc nhóc bê ra chiếc bàn rộng lớn, Cậu cẩn thận kéo ghế cho Anh rồi bản thân cũng nhanh chóng ngồi cạnh, hầu hết ở đây đều là những món ăn mà Nhất Bác thích, có vẻ như Tiêu Chiến rất cưng chiều lão công của mình.

Chỉ là một buổi trưa nho nhỏ nhưng lại ngập tràn tiếng cười của cả hai, thỉnh thoảng Cậu lại  gắp thức ăn cho Anh trước rồi bản thân lại ăn sau, Nhất Bác cứ ăn rồi lại đưa mắt để ý đến người ngồi cạnh em có ăn hết không rồi cẩn thận lấy giấy lau miệng cho Tiêu Chiến, yêu chiều bóc vỏ tôm cho Anh rồi lại gỡ xương cá, tất tần tật mọi thứ đều là do Vương Nhất Bác một tay làm.

Tiêu Chiến bên cạnh chỉ việc đút đồ ăn cho Cậu rồi luôn miệng bảo Nhất Bác phải ăn cơm chứ đừng quan tâm Anh như vậy, ngày ngày đều được Cậu chăm lo từng chút một như thế chỉ Tiêu Chiến cũng phàn nàn vì Anh sắp thành heo đến nơi rồi.

" Tiểu tâm can của em lên trên phòng trước nhé, em dọn đống đồ ở dưới này thì sẽ lên với Anh ngay, Chiến Chiến phải đi ngủ sớm thì chiều nay mới có sức dạy học được, chiều nay em sẽ mang theo áo ấm để cho Anh mặc vào, tuy tuyết không rơi nhưng cứ trời sẩm tối là thời tiết lạnh lắm, chiều nay em sẽ lái xe đến rồi chờ Anh, chúng ta sẽ đi ăn ở ngoài nhà hàng rồi sẽ cùng nhau đi uống Cafe, được chứ?".

Vương Nhất Bác đang rửa bát rồi quay lại nói với người đang ngồi ở phía sau, Tiêu Chiến vừa uống thuốc dưỡng thai vừa nghe từng nói dặn gió của Vương Nhất Bác rồi liên tục gật đầu, hôm nay Anh cũng không thể chờ Cậu được vì tâm trạng khá mệt mỏi, cả buổi sáng hôm nay vì bị đứa bé đạp nên tinh thần cũng suy sụp hẳn, bây giờ buồn ngủ đến nỗi mí mắt cứ sụp xuống, mệt nhọc lê từng bước lên tầng hai rồi nằm phịch xuống giường. Thiu thiu chợp mắt rồi chìm vào giấc ngủ, êm ả mơ đến những giấc mộng đẹp...
Khi Cậu bước lên phòng thì bất lực nhìn thỏ con nằm đè lên chăn không chịu đắp vào, cái chăn tổn thương bị đập tung ra ngoài không thương tiếc, cái tay vẫn theo thói quen đặt tên chiếc bụng ý như bảo vệ lấy sinh linh bé nhỏ, Vương Nhất Bác chỉ biết lắc đầu cười cười rồi đi đến nhẹ nhàng  để thỏ con nằm sang một bên, nhanh chóng đắp khăn lên người Anh để giữ ấm, cửa sổ mở từ nãy đến giờ gió lùa vào lạnh đến thấu xương thấu tủy mà Tiêu Chiến vẫn chịu được, Nhất Bác cũng chẳng nói được rồi!

Bản thân Cậu cũng nhanh nhẹn chui tọt vào trong chiếc chăn, trìu mến xoay người Anh lại phía mình rồi để vòng tay ấy ôm qua người Tiêu Chiến, đúng là Anh đã ngủ say từ lâu rồi nên chẳng hề biết gì cả. Vương Nhất Bác phải bật cười với cái gương mặt ngây thơ ấy, thật đáng yêu chết đi được!
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Ca Ca vào trong đi nhé, khi tan học xong em sẽ chờ Anh ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn lẩu... Đảm bảo phu nhân của em sẽ rất thích".

" Được, được! Tất cả đều nghe theo ý lão công của Anh... Ca Ca sẽ cố gắng dạy xong thật nhanh rồi ra với em... Nhất Bác nhớ chờ Anh nhé".

* Chụt*

Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhổm người dậy với ra phía Anh, chậm rãi kéo Tiêu Chiến sát lại rồi âm thầm đặt nụ hôn nên bờ môi anh đào ấy, còn đang trong thời khắc say mê và ngọt ngào, còn chưa kịp luồn chiếc lưỡi của mình vào trong và chưa cảm nhận được mật ngọt nơi ấy thì đã bị Tiêu Chiến đỏ mặt đẩy Cậu ra, Anh ngó ngàng xung quanh rồi đưa ống tay áo lau lau khoé môi, hơi cúi xuống mắng nhẹ Cậu.

" Còn đang ở cổng trường đấy Nhất Bác, em làm vậy nhỡ người ta thấy thì sao?".

" Anh còn ngại gì chứ, đã là của nhau rồi thì chuyện này cũng thường xuyên mà... Hôn nhiều như vậy chẳng lẽ Anh còn chưa quen! Hửm?".

Vương Nhất Bác nhướn người lên nhìn chằm chằm vào Anh, Tiêu Chiến thấy vậy liền không nhịn được mà phì cười, cái này Anh cũng quá quen rồi nên đâu còn lạ, nhưng đây còn đang ở chỗ đông người như vậy thì dù có quen đến mấy cũng phải ngại chứ, Nhất Bác còn làm càn như vậy thì Anh phải tức chết mất. Tiêu Chiến chỉ biết gượng cười, trả lời nhanh để thoát khỏi cái đuôi rắc rối này.

" Quen cái gì chứ! Em lúc nào cũng làm vậy chứ đâu có nói trước với Anh... Nếu để về nhà em thì em cứ thoải mái nhưng ở đây thì không được đâu nhé... Giờ này cũng sắp đến giờ vào lớp rồi đấy, em mau mau đến trường đi không lại muộn học bây giờ đấy".

" Anh lại đánh trống lảng rồi nha Ca Ca, nếu cứ trốn em mãi như vậy là phải phạt đấy.... Mấy ngày chưa được lăn giường mà Anh lại nhớ rồi sao? Vợ em thật là khó chiều nha..."

Vương Nhất Bác nhìn người đối diện với ánh mắt xảo quyệt, vừa cười vứa nói tít hết mắt lại như cậu nhóc con mới lớn. Cũng phải! Vì Anh đang mang thai nên Cậu mới không cho Anh lăn giường, Vương Nhất Bác là đang đợi đến khi Tiêu Chiến sinh đứa con đầu lòng này xong rồi cả hai lại thoả sức lăn. Tiêu Chiến liền biết ý đồ của Cậu nên nhanh chóng lắc đầu từ chối, đưa tay gõ nhẹ lên trán Cậu coi như là cách dạy dỗ lại cún con hư đốn này.

" Em lại bắt đầu rồi đấy Nhất Bác... Còn không mau đi học nữa... Chẳng lẽ cứ tính ở đây mãi sao? Sư tử của Anh mà không nghe lời thì Anh đi lấy người khác đấy nhé..."

" Ai cho chứ! Không có ý kiến của em thì Anh không được rời đi đâu. Đã là người của em rồi thì có chạy đằng trời thì em cũng phải bắt về bằng được, Anh đừng hòng chạy".

Cả hai cũng phải đứng nói chuyện với nhau một lúc lâu thì Nhất Bác mới miễn cưỡng rời đi, Anh phải đứng đó nhìn chiếc xe của Nhất Bác khuất bóng thì mới mỉm cười trở lại trường. Nụ cười mà ấy cũng chỉ có một mình trao cho Tiêu Chiến, đâu ai có thể biết được tảng băng lạnh lùng ấy cũng đã được sưởi ấm, mạnh mẽ tan chảy rồi, cũng chính Cậu đã rời bỏ cái lớp vỏ lạnh lùng, chưa từng biết đến hôn nhân và yêu là gì nhưng phải đến tận bây giờ mới cảm nhận được nó ấm áp đến nhường nào.

Hạnh phúc ấy đâu phải chỉ có Nhất Bác xây dựng mà phải đến từ hai phía, chính Anh cũng đã động lòng và đi đến con đường mà mình đã chọn, cùng Cậu đi về quãng đường phía trước, dù có gian nan, thử thách thì đã có Nhất Bác kề bên....

Tảng băng lạnh lùng ấy chỉ có một mình hình bóng của cháng trai hai mươi sáu tuổi, trọn vẹn trao cả cuộc đời mình cho Anh.... Hạnh phúc của cả hai đơn giản chỉ là vậy... Những tháng ngày trôi qua thật êm đềm... Cuối cùng thì tảng băng lạnh lùng ấy cũng đã được sưởi ấm. 🐢
____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx