CHAP 175. DỤ DỖ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Hai người cứ ngồi đó nói chuyện với nhau, Anh tựa đầu vào vai Cậu để thư giãn, xua tan đi bao mệt mỏi, nhức nhối của những ngày qua, tận dụng thời gian ngắn này để chợp mắt một lúc, bản thân nói là thèm ngủ nhưng cứ hễ Vương Nhất Bác hỏi cái gì là lập tức trả lời ngay.

Cậu chọn tư thế ngồi thoải mái nhất, dựa lưng vào gần cửa rồi ôm trọn thỏ con trong lòng, Vương Nhất Bác thích nhất là ngắm nhìn Tiêu Chiến lúc ngủ như thế này, Cậu thản nhiên nghịch ngợm tóc Anh và mấy ngón tay gầy gầy ấy, Nhất Bác còn ngỏ ý hỏi xem Tiêu Chiến thích nhẫn cưới như thế nào, Anh thích cầu kỳ hay đơn giản rồi để Cậu nói với người trên công ty ông Vương tạo sẵn mẫu rồi làm.

" Chiến Ca! Lễ cưới của chúng ta Anh thích nó được tổ chức ở đâu? Nhà hàng sang trọng, ở nước ngoài hay ở bãi biển? Anh muốn nhẫn cưới của chúng ta được thiết kế như thế nào? Hay em bảo người ta vẽ thêm chút hoa văn rồi khắc tên của Anh và em lên đó nhé, Anh sẽ mang chiếc có tên của em, rồi em sẽ mang chiếc nhẫn có tên của Anh. Anh thích lãng mạn phải không? Hay là lễ cưới em tổ chức ở bãi biển nhé, lúc đó sẽ rất lãng mạn lắm đấy".

Thì ra chuyện này Vương Nhất Bác đã tính từ rất lâu, trước kia khi Tiêu Chiến từ Pháp trở về thì Cậu đã nghĩ đến chuyện sẽ cưới Anh rồi nhưng phải đến tận bây giờ thì mới ngỏ lời để nói được, Cậu biết Tiêu Chiến rất thích lãng mạn, Anh thích hoàng hôn nên tổ chức ở bãi biển sẽ là hợp lý nhất, nhẫn cưới của họ cũng phải thật đặc biệt, lúc đó sẽ có rất nhiều gia  nhân bạn bè đến nên chắc chắn buổi lễ lúc đó sẽ phải thật long trọng và tráng lệ.

Cặp nhẫn cũng phải khắc tên của hai người. Nhất Bác đeo chiếc có tên của Anh và Tiêu Chiến sẽ đeo chiếc có tên của Cậu, cũng như cả đời này chỉ có một người trong trái tim, khi không có Nhất Bác ở bên cạnh thì chiếc nhẫn cũng giống như Cậu đã ngày ngày bên Anh không rời.

Tiêu Chiến còn đang dựa lưng vào người Nhất Bác rồi thiu thiu giấc thì bị Cậu hỏi đến chuyện đó, Anh sao biết được Nhất Bác lại nghĩ đến chuyện này sớm thế, ý kiến của ông Vương còn chưa đồng ý thì sao Anh dám năm làm càn chứ, làm sao để có thể đường đường chính chính trở thành người của Vương Gia.

Tiêu Chiến ngồi bật dậy rồi quay sang nhìn người bên cạnh, tay Anh vẫn để cho Cậu nắm từ nãy đến giờ mà chẳng hay biết, Tiêu Chiến cảm thấy khá vui khi Nhất Bác nhắc đến chuyện đó nhưng đôi mắt lại đượm buồn khi phải nghĩ đến ý kiến của Vương Cố Gia, chẳng ai biết được ông có đồng ý cho Hai người lấy nhau không? Anh và Cậu đều là con trai nên trong lòng Tiêu Chiến có chút lo sợ khi nghĩ về tương lai sắp tới của hai người.

Tất cả mọi thứ đều phải thông qua ý kiến của Vương Cố Gia thì mới được tiến hành, nếu ông mà không đồng ý thì chắc chắn là điều lo lắng và khó xử của cả Anh và Cậu.

" Nhưng còn Ba của em, chú ấy có đồng ý chuyện hai ta lấy nhau không? Nếu hai ta phải nói chuyện này ra đột ngột như vậy thì Anh sợ chú ấy sẽ không đồng ý...."

Vương Nhất Bác bật cười vì dáng vẻ thỏ con đang sợ hãi ngồi đối diện, nếu Tiêu Chiến mang thai thì chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý ngay, Vương Nhất Bác biết Ba mình rất thích cháu, trước kia ông đã từng nói Cậu phải nhanh chóng tìm được nửa kia của mình rồi xây dựng một gia đình riêng, nhanh chóng lên tiếp quản Vương Thị thay ông, người ấy sẽ quản lý tiền bạc và cuộc sống cho Cậu nên Nhất Bác sẽ không còn tiêu xài phung phí nữa, sức khỏe của ông bây giờ đã yếu nên chỉ muốn thư giãn nghỉ ngơi rồi bồng cháu.

Vương Cố Gia còn coi Anh như con trai của mình, ông muốn làm tất cả để thấy Tiêu Chiến được hạnh phúc bù đắp lại quá khứ trước kia mà trước kia Anh đến chịu đựng, nếu tất cả mọi thứ ông muốn làm chỉ để cho ai cập con trai của mình được sung sướng thì chắc chắn chuyện hai người lấy nhau khả năng đồng ý sẽ cao hơn.
Vương Nhất Bác mỉm cười lại gần đối phương, dang ra hai bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt bé nhỏ của Anh, nhìn vào đôi mắt lưu đi nhặt màu ấy, Cậu nói nhỏ để ủi tâm trạng của Tiêu Chiến,   mọi thứ từ nay trở đi Anh sẽ không còn phải lo, Nhất Bác sẽ là người đứng ra để lo cho hạnh phúc của cả hai và Cậu cũng chính là người trực tiếp nói chuyện này với ông Vương.

" Thỏ nhỏ của em đừng lo, chuyện này em sẽ đứng xa để nói chuyện với Ba, hạnh phúc của chúng ta đã đi đến đây rồi nên không thể dùng chân lại được nữa, Ba không hẳn là người khó tính đâu, ông ấy thương yêu Anh và em lắm nên chắc chắn sẽ đồng ý để em lấy Anh, ông ấy còn muốn có cả cháu bồng nữa, nếu như Anh mang thai trước khi ông ấy trở về đây thì chắc chắn Ba sẽ đồng ý với ý kiến của hai ta.... Rồi nhanh chóng hôn lễ cũng được bắt đầu mà.... Ca đừng sợ quá, có em ở đây rồi thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi".

Cậu khẽ ôm lấy thỏ con đang run rẩy kia vào lòng, cố gắng trấn an Anh, có lẽ đã từ lâu Tiêu Chiến lo sợ đến chuyện này nhưng lại không biết nói như thế nào với Vương Cố Gia, đôi khi ông cũng khó tính nên Anh sợ tình cảm Nam - Nam giữa cả hai lại không được chấp nhận.

Tiêu Chiến nghe những lời mà Vương Nhất Bác nói ra như vậy thì cũng yên tâm hơn, đã có Cậu ở cạnh chở che và bảo vệ đến cuộc đời về sau thì Tiêu Chiến cũng chấp nhận sẽ ở bên Nhất Bác rồi sinh con cho Cậu. Anh mỉm cười vùi cả gương mặt vào cổ Nhất Bác, liên tục gật đầu và đồng ý nghe theo sự sắp xếp của Cậu.

" Được rồi! Anh sẽ không lo quá về chuyện này nữa.... Sẽ nghe theo những gì mà em sắp xếp, nhanh chóng Anh sẽ là người của Vương Gia, sẽ là phu nhân của em".

Cả hai ngồi đó nói chuyện với nhau để thời gian trôi qua nhanh hơn, chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã rẽ vào nơi khuôn viên rộng rãi của căn biệt phủ, nơi này cũng chẳng thay đổi là bao, ở hai bên sân lớn là những bụi hoa hồng đang nở rộ tuyệt đẹp, những dây hồng leo quấn quanh cả một dãy hàng rào trước cổng càng khiến nơi này có chút không gian của Châu Âu, đàn thỏ trắng như cục bông đang chơi đùa trong vườn, vịn từng chiếc lá xuống để ăn rồi uống ít nước còn đọng lại bên trong những cái lá khô.

Tiêu Chiến cùng Cậu bước xuống xe, Anh vươn vai một cái thật sảng khoái rồi tha hồ hít nấy không khí trong lành, hai mươi sáu tuổi mà cứ như đứa trẻ ba tuổi vậy, Anh vẫn choàng chiếc khăn mà Cậu tặng và đeo đôi găng tay mà Nhất Bác làm cho. Cậu nhẹ nhàng đi đến, âm thầm ôm Anh từ phía sau rồi nói nhỏ.

" Từ nay trở đi đây cũng là nhà Anh nên Chiến Ca cứ tự nhiên nhé, Anh cũng là phu nhân của em rồi nên mọi thứ của em sẽ đều do Anh quản lý, Anh chỉ cần sinh bảo bảo cho em và ngồi chờ tiền về đến tận tay nha".

" Ăn nói hồ đồ! Ai làm phu nhân của em chứ, chúng ta còn chưa lấy nhau mà.... Ai thèm sinh con cho em, Nhất Bác gắng nhịn nha, mấy ngày nay tâm trạng Anh mệt lắm nên không thể nghe theo ý của em được rồi".

" Không được! Mọi thứ vẫn như luật cũ, Anh hư là phải phạt, phải phạt thật nặng..."

" Cún con là không thương Anh sao? Em mà muốn mỗi ngày đều như vậy thì Anh chết mất, nên nhớ Anh là người nằm dưới nên chịu thiệt nhiều lắm, nếu có lần kế tiếp thì Anh sẽ nằm trên nha, nằm trên sẽ thoải mái hơn nhiều đấy".

" Hừ! Anh muốn lật thật sao? Vậy em sẽ chiều Anh, sẽ cho bảo bối nằm trên em một lần.... Bây giờ Nhất Bác đói rồi, Ca làm món gì cho em ăn đi".

" Được rồi! Vào nhà nhé.... Anh sẽ làm ít món mà Nhất Bác thích, tất cả các món ăn dinh dưỡng đều được bác sĩ Lâm kê ra hết rồi nên Anh sẽ làm một ít, Nhất Bác ngồi yên chờ Anh, Anh sẽ mang ra ngay".

Cún con ấy lia lịa gật đầu, Cậu còn đứng đó ôm chặt lấy Anh rồi mè nheo hỏi rằng tối nay hai người có thể làm chuyện đó không nhưng Tiêu Chiến vẫn thích trêu đùa con sư tử ấy, trong người Anh hôm nay không mệt lắm nên tinh thần rất thoải mái, Tiêu Chiến biết nếu hai người ân ái thì Nhất Bác lại mạnh bạo làm Anh đau nên Tiêu Chiến vẫn sợ lắm, Anh cứ để mặc cho người ấy nhịn, không thèm quan tâm đến Nhất Bác đang nũng nịu đứng đó rồi trực tiếp bỏ vào nhà.
Bữa ăn trưa của cả diễn ra thật vui vẻ, Tiêu Chiến vẫn là người đảm đang nhất nấu từng món một cho cún con mặt mày đang bí xị ấy, Anh hứa rồi mà lại đi thất hứa với người ta, Nhất Bác có ăn một ít để cho Tiêu Chiến vui rồi uống thuốc vào để Anh không phải chảy theo lo lắng. Anh biết Cậu đang giận mình vì chuyện vừa nãy nên cũng không dám hỏi, chỉ biết mang đống bát đĩa đi rửa rồi để mặc Nhất Bác cứ ngồi đấy gọi tên mình.

" Chiến Ca... Chiến Ca, mau nói chuyện với em đi chứ, tại sao Anh lại thất hứa như vậy, Anh đã nói là sinh con cho em nhưng tại sao cứ để em phải nhịn mãi thế... Nhất Bác khó chịu lắm, Nhất Bác muốn Anh... Nhất Bác muốn Tiêu Chiến cơ...."

Trong lúc Tiêu Chiến còn đang rửa đồ thì ai đó từ nãy cứ bám theo không rời, cứ phải ôm Anh rồi lia lịa nói chuyện này đến chuyện nọ, Tiêu Chiến cũng đâu nói được Nhất Bác chứ, Anh cứ mặc cho Cậu làm càn rồi im de từ nãy đến giờ mà không nói một câu, Anh cũng thương Cậu lắm, nếu cứ để Cậu nhịn mãi như vậy thì Nhất Bác sẽ phát điên lên mất, nếu như Anh mang thai thì Vương Cố Gia sẽ chấp nhận cho hai người lấy nhau ngay. Anh còn chưa nói được câu nào mà Nhất Bác cứ chen vào miệng từ nãy đến giờ.

" Ca à~! Em lại làm chuyện gì mà Anh giận sao? Chiến Ca mau quay lại nhìn em đi.... Chẳng phải tất cả mọi yêu cầu của em đề ra thì Anh đều nghe sao mà bây giờ lại làm trái chứ... Em muốn Anh sinh con cho em, Chiến Ca... Chẳng phải Anh cũng muốn có con sao?".

Tiêu Chiến đỏ mặt cởi bỏ găng tay ra, giọng nói lắp bắp với người phía sau, Anh không quay lại nhìn Cậu nhưng lại khẽ gật đầu, chấp nhận những thứ mà Nhất Bác muốn.
" Vậy tối nay... Tối nay Anh sẽ cho em... Nhất Bác muốn làm gì... cũng... cũng được hết".

Cậu vừa nghe thấy lời đồng ý ấy thì sung sướng hẳn lên, cố tình ôm sát eo Anh, đưa mặt đến gần thì thầm vào tai Anh.

" Có thật không Chiến Ca, vậy tối nay Anh không được khóc hay van xin gì đâu nha, em biết Anh thương em mà....Bảo bối sao có thể kìm lòng nhìn em như vậy được chứ, phải không?".

" Ực... Em đừng nói như vậy, tối nay còn dài, Anh sẽ phục vụ cho em". Anh bị Câu nói ấy phả vào tai làm mặt nóng bừng cả lên, sợ hãi nuốt nước bọt cái ực, tay khẽ đan chặt vào nhau mà lo lắng cho số phận của mình trong đêm nay.

Những hành động mà Nhất Bác mè nheo vừa nãy làm chỉ để dụ dỗ Anh, trước khi cả hai lấy nhau thì Vương Nhất Bác nhất quyết sẽ đưa Tiêu Chiến vĩnh viễn trở thành người của Cậu.

Anh cảm thấy bản thân thật sai lầm khi lại đi hứa với một con sư tử lưu manh ấy, bây giờ cũng đâu còn có đường lui ngoài việc chỉ biết tối nay sẽ là một đêm mây mưa với cả hai.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Cuối cùng một ngày cũng trôi qua thật nhanh, qua giấc ngủ trưa của cả hai rồi nhanh chóng cũng đến sẩm tối, sau khi ăn xong bữa tối thì Nhất Bác là người chủ đi tắm táp sạch sẽ, còn Tiêu Chiến đã quên mất đi chuyện tối nay hai người sẽ làm gì.

Anh thản nhiên trên phòng Cậu gọn gàng cắm những bông hoa hồng còn tươi rói vào cái bình nhỏ, vừa làm lại vừa yêu đời lẩm bẩm tên bài hát gì đó trong miệng mà không hề biết có ai đó đã tắm xong từ lâu rồi lưu manh đóng cửa phòng lại, nhếch mép tiến đến chỗ thỏ con đang đứng đối diện.
" Chiến Ca à! Em đã tắm táp sạch sẽ rồi.... Vậy bây giờ chúng ta làm được chưa? Chắc hẳn từ nãy đến giờ Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhỉ, không biết Ca có chịu được lực eo của em không đây?".

" Em... Em muốn gì cũng được hết.... Nếu đã nhịn lâu như vậy thì mau làm Anh đi... Chẳng phải Nhất Bác muốn Anh sớm sinh con cho em sao... Đêm nay Anh phục vụ cho em.... Sẽ phục vụ cho Nhất Bác của Anh".

Tiêu Chiến quay lại trực tiếp vòng tay qua cổ Cậu rồi nói, giọng nói khiêu khích ấy của Anh làm sao Nhất Bác có thể cưỡng lại được, Cậu trực tiếp bế cả thỏ con yêu nghiệt đó lên chiếc bàn lớn, khẽ nâng cằm Anh lên rồi hôn hôn nhẹ vào chỗ xương quai xanh đang he hé lộ ra sau tấm áo sơ mi mỏng manh ấy. Nhất Bác nhếch mép cười rồi nói.

" Vậy thì đêm nay em sẽ C.h.ị.c.h chết tiểu yêu tinh như Anh.... Sẽ làm cho Anh rên rỉ trong sung sướng, từ từ mà tận hưởng nha thỏ con của em". 🐢
_______________________________________
Chap sau sẽ có H+ nha các tềnh yêu của Mei 🌚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx