CHAP 285. HOÀNG HÔN KHẮC GHI TÌNH CẢM CỦA ANH VÀ EM (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 40 tuổi và 45 tuổi là cái tuổi trung niên, thưởng thức và cảm nhận những thứ tự do mà suốt quãng đời trước Anh và Cậu đã vất vả tạo nên một mái ấm một gia đình nhỏ thì bây giờ mọi thứ và công việc nên tạm gác lại, cả một tập đoàn lớn chính là Vương Thị đã giao cho Vương Tiêu Toả người con trai cả của Vương Tổng cũng là cháu trai duy nhất của chủ tịch Vương, còn cô công chúa Nguyệt Nhi kia là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn và hiếu thuận, có một người anh trai luôn luôn yêu chiều hết mực khiến cho những người bạn cùng trang lứa ghen tị vô cùng, cô muốn gì người anh trai đáp ứng hết tất cả nên cô bé rất trân trọng và quý mến Vương Tiêu Toả...

Còn về phía Anh và Cậu chỉ êm đềm đàn trải qua những ngày tháng hạnh phúc không suy tư không ăn nó điều gì, chiếc nhẫn cưới mà cả hai cùng mang cùng trao cho nhau tại lễ đường từ trước đến nay vẫn khắc khoải in sâu, yên nghị đeo trọn ở ngón tay áp út nơi dẫn đến hai trái tim cùng đập chung một nhịp. Tiêu Chiến giờ đây đã 45 tuổi tuy, đã ngoài trung niên niên tính cách của Anh vẫn là của chàng trai của tuổi 23, người chồng nhỏ của Anh đã 40 tuổi nhưng vẫn là một người cha tốt, một bảo mẫu họ Vương chăm chỉ, Nhất Bác thỉnh thoảng vẫn thường xuyên đến công ty nhưng thường ngày luôn dành thời gian nhiều hơn cho chàng vợ lớn của Cậu, luôn đưa Anh đi dạo, đi chơi đủ mọi chỗ mà Tiêu Chiến thích.

Kỷ niệm ngày cưới và cả sinh nhật của Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác đều chuẩn bị một phi cơ riêng đưa Anh đến Pháp, đến Hà Lan và Phần Lan, những thú vui của nước ngoài để Tiêu Chiến tận mắt chiêm ngưỡng và cảm nhận sự lãng mạn của nơi đó, tất cả những đất nước mà hai người cùng đi đâu đều có một ổ khóa khắc tên của Anh và Cậu trên một cây cầu nhỏ. Trong tâm tư nhiều khi người đàn ông ấy vẫn luôn lo lắng rằng chàng vợ của cậu đã ngoài 45 tuổi nếu như thời gian càng ngày càng trôi nhanh thì Sinh lão bệnh tử không trừ một ai cả, Anh ở gần đất xa trời nếu rời đi trước Cậu thì Vương Nhất Bác một mình ở đây thì làm sao thiếu niên sống nổi được chứ, thiếu đi bóng dáng của Anh thì Vương Nhất Bác cũng mất đi nguồn sống của chính mình.

Vương Nhất Bác não nề thở dài, đôi mắt bắt đầu ang áng nước, vùi thật cả cơ thể nhỏ bé con thỏ con vào lòng, hít lấy mùi hương còn vương vấn trên tóc Tiêu Chiến, giọng nói không tự chủ được mà bắt đầu trở nên run rẩy.

" Tiêu Chiến à, tóc Anh đã bạc đi nhiều rồi! Em còn thấy bên trong lớp nó mới sợ bạc nữa.  Cứ như thế này thì Anh sao chờ được em chứ. Nếu mà Anh đi rồi thì em biết phải làm như thế nào?".

Sinh lão bệnh tử làm sao mà tránh khỏi được, đằng nào Anh cũng lớn tuổi hơn Cậu nên thời gian cứ thế trôi đi thì lại một năm tuổi xuân để lại cho Vương Nhất Bác. Ngày tháng trôi qua như vậy thì hai người chỉ có thể dành thời gian bù đắp lại cho nhau chứ cuộc đời luôn phiên một người ra đi con người kia ở lại mãi mãi thì điều đấy thật sự đau đớn đến nhường nào. Vương Nhất Bác biết trước được nhưng cũng chẳng thể giữ anh ở lại.... Tuổi già đã cao thì cũng chẳng có phương thuốc nào để giúp Tiêu Chiến trẻ lại mãi.

Cả hai cũng đã cùng nhau đi được nửa đời người, Vương Nhất Bác biết sức khỏe của Anh dạo này không tốt nên có khi nếu thời gian càng trôi qua nếu như Tiêu Chiến hơn bảy mươi tuổi thì mãi mãi sẽ chẳng còn nhìn thấy được Anh, Tiêu Chiến đã nhiều lần an ủi Nhất Bác về chuyện này nhưng có khi Cậu tự khóc một mình rồi nói tại sao cả hai không sinh ra cùng một năm để rồi khi chết đi có thể ôm Anh vào lòng.

Tiêu Chiến nghe Cậu nói vậy thì liền bật cười. Anh hơi nhổm người lên gõ nhẹ lên trán của con sư tử, nhìn chiếc mũi của Cậu đang bắt đầu đỏ lên, hai viền mắt thấm đẫm nước thì cũng biết Nhất Bác sắp sửa khóc rồi. Tiêu Chiến cố gắng nở nụ cười để trấn an Cậu, nụ cười ấy vẫn rạng rỡ như năm nào. Âu yếm đặt nụ hôn lên trán của người ấy, trầm giọng nói.

" Sao cún con lại khóc chứ? Chẳng phải Anh vẫn còn ở đây với em sao? Nếu Anh là người đi trước thì ở kiếp sau Anh sẽ luôn đợi Nhất Bác, chờ cho đến khi nhìn thấy em rồi chúng ta sẽ tương ngộ một lần nữa. Làm sao mà Tiêu Chiến đây có thể quên được em... Anh chỉ sợ khi mình đi rồi Nhất Bác lại quên Anh cơ đấy".

Khi Tiêu Chiến vừa nói xong thì Nhất Bác lập tức như muốn bật khóc, Cậu cố gắng nén nước mắt lại vào sâu, thổn thức ôm người mình yêu vào lòng, Nhất Bác chỉ muốn cả đời này ôm thật thật Anh mà không muốn để lạc mất Tiêu Chiến, ông trời đã cho Anh đến với Cậu nhưng tại sao lại cho Anh đi trước Cậu. Nếu như Tiêu Chiến đi rồi thì cả cuộc đời phải sau Nhất Bác sẽ phải sống như thế nào? Điều lo ngại nhất của Anh chính là lo cho cuộc sống về sau con sư tử khi thiếu đi bóng dáng của mình.

" Được! Anh nhớ ở kiếp sau phải đợi em đấy.... Nhớ phải chờ em, đã biết chưa?...  hức.... Anh nhớ phải đợi em đấy".

" Được, được! Nhất Bác đừng khóc... Chiến Ca sẽ chờ em, sẽ chờ cho đến khi thấy em đến với Anh, chúng ta sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn ở kiếp sau ".

Cả hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau mà chẳng thể tách rời, Vương Nhất Bác chỉ muốn ôm chặt Anh vào lòng như hiện tại để không lạc mất người mình yêu. Cả hai đã sống với nhau được nửa đời người rồi, chỉ còn một thời gian ngắn ngủi nữa thôi, cả Anh và Cậu sẽ cùng bên nhau ở kiếp khác. Kiếp này nguyện cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, thủy chung một đời....

.
.
.
" Tiêu Chiến à! Anh đừng ngắm hoàng hôn mãi như vậy, phải nhìn em chứ.... Nhất Bác ở bên này này, sao Anh không nhìn em mà cứ ngắm chúng mãi thế.... Anh mau mau ăn ít hoa quả đi, hôm nay hai đưa nó sẽ không về nhà nên chỉ có một mình Anh với em ở nhà thôi... tối nay Anh có thích ăn món gì không để em làm cho hai chúng ta, rồi em sẽ đưa Anh đi ngắm phố.... Hay chúng ta sẽ đi ăn ở ngoài, sẽ đi ăn món lẩu cay mà Anh thích đấy..... có được không?".

Vương Nhất Bác vừa ăn hoa quả vừa nói với người bên cạnh đến nỗi hai má phồng to lên, Tiêu Chiến thì vẫn chậm rãi nhâm nhi tách trà mà Cậu mang đến, có lẽ Nhất Bác đang ghen thì phải, từ nãy đến giờ Anh chỉ ở ngoài này ngắm hoàng hôn mà không thèm để tâm đến Cậu. Vương Nhất Bác lại giở thói nũng nịu chạy ra ngoài này van nài Anh mau mau nhìn mình....Cái câu nói ấy có phải là của ông bố bốn mươi tuổi hay không? Vương Nhất Bác đã lớn bằng ngần này tuổi rồi mà sao tính cách vẫn giống trẻ con thế, hết ôm Anh rồi lại muốn Tiêu Chiến nhìn mình, chẳng lẽ Cậu cứ bên cạnh ngắm nhìn Anh mãi như thế cũng không biết chán sao?

Tiêu Chiến chậm rãi đặt ly trà xuống cái bàn nhỏ, quay sang đưa cái tay nựng nựng hai bên má của Nhất Bác.Người đâu mà tính cách vẫn y như trẻ con, đây có phải là Vương Tổng lạnh lùng, cao lãnh không mà ngày nào cũng chạy ra đây để sủng nịnh phu nhân của mình như vậy?

" Nhất Bác của Anh vẫn còn chưa lớn sao hả? Ngày nào Anh cũng nhìn em rồi mà.... Em cứ ngồi nhìn Anh như vậy không thấy chán sao? Ăn kiểu gì đến nỗi hai má phồng hết lên rồi đây này.Hôm nay chúng ta ăn ở nhà nhé, Anh không muốn ra ngoài đâu, Anh không thích ở chỗ đông người lắm. Ở nhà Chiến Chiến sẽ nấu thật nhiều món ngon cho Nhất Bác ăn, được chứ?".

" Được được! Đều nghe theo ý của phu nhân vậy. Bây giờ thì mặc thêm chiếc áo này vào nhé, sức khỏe của Anh không tốt mà cứ mặc phong phanh như thế này mãi thì lại trở bệnh đấy. Hôm nay chúng ta sẽ đi ngủ sớm còn công việc ở trường của Anh cứ để em làm hết cho, Anh phải quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều vào, hai đứa nhỏ cũng đã lớn rồi, tự biết lo cho mình rồi rồi nên không cần phải can thiệp quá và cuộc sống có hai đứa nó đâu... Anh và em bây giờ chỉ cần tận hưởng không gian êm đềm như thế này thôi, Chiến Chiến chỉ cần ở với em, sống với em đến đầu bạc răng long là được rồi".

Vương Nhất Bác chậm rãi choàng chiếc áo mỏng đất phía sau cho Anh để người ấy đỡ lạnh, Tiêu Chiến và Cậu ngồi ở khoảng sân rộng, tựa vào nhau mà ngồi, hai tách trà ở trước mặt cũng đã nguội tanh nguội ngắt, cả hai cứ để đó mà chẳng cần đổi, cứ lẳng lặng an nhiên nhìn ngắm cảnh vật bốn phía, hồ nước gợn sóng, vườn hoa mỹ miều.

Một ngọn gió thổi mạnh khiến vườn hoa lay động, cánh hoa cũng bị cuốn đi, đáp trên bàn trúc trước mặt hai người. Từng tia nắng vàng êm dịu, phát sáng nhưng không nóng rực, chậm rãi xuyên qua không khí xuyên qua tán cây rậm rạp, đáp xuống những bờ vai gầy của họ, chúng yên nghị nơi ấy, không lăng tăng dịch chuyển, như đang ôm lấy họ.
Khi mặt trời cũng đã dân lặn xuống biển thì Anh và Cậu cũng chậm rãi bước vào nhà, ngôi nhà nhỏ chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của cả hai, bao nhiêu là ký ức đẹp đẽ và tiếng cười nói của con trẻ, từ lúc hai người lấy nhau đến bây giờ thì thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Suốt  gần hai mươi năm trời mà tình cảm của cả hai vẫn còn mặn nồng như lúc mới yêu.
Tiêu Chiến sao có thể ngờ rằng chính bản thân Anh lại rơi vào tay của con sư tử ngốc ấy, bây giờ có muốn thoát ra cũng chẳng được, chỉ có thể nguyện sống cùng người ấy đến hết kiếp này.

Chỉ là ngày hôm qua vừa mới trao nhẫn rồi lấy nhau, về chung một nhà mà vừa chớp mắt cả hai cũng đã già rồi, có thêm hai thiên thần nhỏ làm cho gia đình Vương Tiêu càng thêm sinh động và tươi tắn hơn.

Suốt mười lăm năm trời tình yêu trao cho đối phương lớn đến nhường nào thì Anh và Cậu cũng biết rõ, chỉ là buồn hơn khi thời gian trôi đi nhanh thì Tiêu Chiến cũng ly khai nhân thế trước Cậu.... Vương Nhất Bác sẽ là người ở lại nhưng cũng chỉ vài năm nữa thôi Cậu sẽ lại ôm lấy Anh như lúc ban đầu. Lời hứa của cả hai là sống đến đầu bạc răng long cũng đã thực hiện được.

Còn lời hứa cho kiếp sau chắc chắn Anh sẽ chờ  cho đến khi Nhất Bác quay lại, sẽ cùng nhau tương ngộ một lần nữa nhưng sẽ không yêu như ở kiếp này, hiện tại mọi thứ của hai người muốn cũng đã được đền đáp xứng đáng rồi, kiếp sau đó chỉ cần kề vai sát cánh sống một cuộc đời bình bình an an....

Hạnh phúc cũng đã đi đôi với những nụ cười của từng năm, dần dần ở nước khóe mắt là hiện lên những nếp nhăn của tuổi già, rồi hai người cũng trở nên giống như hai lão gia nhân, với mái tóc bạc, những nụ cười thật kiều diễm và giọng nói ngọt ngào, lời hứa dành cho đối phương. Giá như Anh và Cậu có thể sinh ra cùng một năm và khi ly khai nhân thế thì Nhất Bác vẫn có thể ôm Tiêu Chiến vào lòng như lúc mới yêu nhau.

" Nào, nào Chiến Chiến của em! Mau ngồi xuống rồi thưởng thức món mì lạnh mà Nhất Bác làm đi.... Em làm từ nãy đến giờ mãi mới xong đấy. Anh mau mau ăn đi".

Bữa ăn tối của hai người đều được Vương Nhất Bác quan tâm nhất, tất nhiên món mì lạnh là không thể thiếu trong bữa ăn của họ, Nhất Bác đã cẩn thận và tỉ mỉ cần mẫn trong bếp từ nãy đến giờ mới làm xong hai bát mì lạnh cho Anh và Cậu.... Món mì thật ngon làm sao, có chút hơi bay lên giống như là khói sương vậy, làm sao có thể bỏ qua bữa ăn chứa cả công sức của người chồng mình chứ, Tiêu Chiến nhanh chóng nhận nhận lấy bát mì mà Cậu đưa đến, rồi ngồi im chậm rãi thưởng thức nó.

Đã là một người cha rồi nên Vương Nhất Bác rất giỏi trong công việc nấu ăn, mỗi khi chỉ có hai người ở nhà như thế này thì Cậu nhất quyết không cho Tiêu Chiến động tay động chân vào việc gì, kể cả những bữa ăn của cả hai đều được Nhất Bác tự tay làm ra rồi mang đến cho thỏ con đang ngồi chờ phía ngoài.

" Thế nào, món ăn ngon chứ Chiến Ca? Hai đứa nó còn chưa được thưởng thức món ăn ngon như thế này đâu, nhưng phu nhân của em chính là người đầu tiên đấy.... Ăn xong thì tối nay chúng ta đi ngủ sớm nhé, hôm nay trời lạnh rồi không có Anh ôm thì em lại chết cóng mất".

" Cún con chỉ giỏi lẻo mép! Cậu Vương lại làm mấy món này ra để lấy lòng tôi có đúng không hả? Cứ nói lời ngon tiếng ngọt mãi, được rồi... Tối nay Anh sẽ đi ngủ sớm cùng em".

Bát mì từ nãy đến giờ Cậu làm ra đâu có ăn mà vẫn để đấy, cứ ngồi bên cạnh chống tay vào cằm rồi ngắm nhìn thỏ con đang điềm tĩnh ngồi ăn bên cạnh, thật đẹp làm sao? Cứ ngắm Tiêu Chiến mã như thế này thì cả đời Nhất Bác cũng chẳng thấy chán.

Thảo nào với vẻ đẹp như thế này trước kia Vương thiếu gia chấp nhận lại buông bỏ tất cả lại đi theo đuổi Anh đến cùng, cứ mê như điếu đổ rồi lại si tình đến thế, con sư tử ngốc nghếch này lại đánh đổi tất cả để có được Anh... Tiêu Chiến nói gì cũng nghe đấy. Hai mươi hai năm trước không biết Anh lại cho Cậu ăn cái bùa gì mà Nhất Bác lại chết mê chết mệt như vậy?

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°






Giữa cánh đồng hoa lau gió bấc thổi nhè nhẹ làm lay mái tóc Anh, thật yên bình thật yên ấm làm sao. Tiêu Chiến đứng giữa một cánh đồng hoa lau lớn đưa đôi mắt ôn nhu, đăm chiêu nhìn về phía xa xa nơi có Toả Nhi và Nguyệt Nhi cùng nô đùa chạy nhảy, hai đứa nó giờ đây lớn lắm rồi và Anh cũng nhanh chóng già đi, nhớ lại từ lúc hạ sinh bảo bối nhỏ tích tắc tích tắc thời gian trôi qua mà hai đứa đã lớn nhanh như thổi...

Đã sống đến gần nửa đời người Anh chỉ ước rằng hai đứa nhỏ và ngươi chồng ấy phái sống thật bình bình an an, hạnh phục vậy là đủ rồi, cuối cùng sau tất cả gian nan vất vả, thử thách của ông trời đặt ra đã cùng Cậu tương ngộ quay trở về bên nhau lần nữa. Toả Nhi và Nguyệt Nhi cứ thế dang hai cánh tay chạy dọc giữa cánh đồng hoa lau, ánh nắng của hoàng hôn chiếu xuống cánh vai nhỏ bé và mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc của Anh, chiếu xuống gò má hao gầy và nếp nhăn trên khoé mi càng hiện rõ. Phải rồi, mọi khi người ta thường thấy mỗi khi bác sĩ Tiêu đi đâu thì bên cánh luôn có một người con trai ở bên cạnh nhưng tại sao ở đây chỉ còn có mỗi Anh và hai đứa nhỏ, Vương Nhất Bác đi đâu rồi ư?

Nhắc đến đây Tiêu Chiến mới nhớ ra, rõ ràng cả gia đình bốn người đã đặt chân đến cánh cửa hoa lau nhưng bây giờ chỉ còn ba người, Vương Nhất Bác cậu ấy đi đâu được chứ?

" Vương Nhất Bác... Em...em lại chạy đi đầu rồi?".

Không thấy người ấy đâu lập tức trong tiềm thức Anh lo lắng rằng bản thân lại đánh mất người kia lần nữa, lúc cuống cuồng quay lại tìm kiếm thì thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó đang ôm bó hoa lau vừa mới hái được, bó chúng lại thật gọn gàng chậm rãi bước tới chỗ Anh, truyền nó sang tay cho Tiêu Chiến.

" Em đây... Nhất Bác vẫn còn ở đây mà. Sao sắc mặt của Anh lại tái nhợt đi thế? Nhất Bác vừa đi hái chúng về làm thành một bó thật to để tặng cho phu nhân của em đấy.  Anh ơi~ Anh thích nó chứ?".

Thì ra là Cậu rời khỏi đây một lúc để đến chỗ xa xa tít bên kia tìm những bông lau to nhất, đẹp nhất làm thành một bó để tặng riêng cho Tiêu Chiến, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới lần thứ 15 của cả hai, Vương Nhất Bác không xa hoa đưa Tiêu Chiến đi du lịch như những năm trước mà đưa bảo bối nhỏ và hai đứa con đến cánh cửa hoa lau bạt ngàn sự ấm áp của buổi chiều hoàng hôn để thư giãn, để thưởng thức cái đẹp trên ngọn đồi rộng lớn, cảm nhận từng làn gió nhẹ, từng cái ôm ấp áp của đối phương...

Vương Nhất Bác khi về đến nơi nhìn thấy vẻ mặt lo sợ của Anh cũng biết Tiêu Chiến đang lo lắng đến điều gì, biết rõ chàng trai ấy giờ đã lớn tuổi nên suy nghĩ rất nhiều, lo rất nhiều thứ cho gia đình nên mỗi khi không thấy Nhất Bác đâu lập tức cơn ác mộng quái quỷ của quá khứ lại ùa về, chính là cái lúc Vương Nhất Bác rời xa Tiêu Chiến, chính Anh biết rằng bản thân đã đánh mất Cậu, không giữ nổi cún con.

" Bảo bối đừng lo, chẳng phải bây giờ và từ nay về sau em vẫn sẽ ở lại đây sao. Nhất Bác hứa sẽ không đi đâu cả, em sẽ không để Anh lo lắng nữa đâu... Được rồi mau lại đây để em ôm một chút nào, Chiến Ca đừng giận chứ, là em không nhắc trước với Anh. Nhất Bác biết lỗi rồi ~

Vương Nhất Bác vừa nói vừa mau chóng đi đến ôm lấy Anh từ phía sau, thương yêu nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến để giữ chặt ôm trọn lấy bó bông lau, đặt cằm lên bờ vai hao gầy của người ấy, Vương Nhất Bác hiu hiu nhắm mắt cảm nhận từng đợt gió nhẹ thổi vào để tỉnh táo hơn, Cậu nhỏ nhẹ thủ thỉ.

" Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, em không ngờ hôm nay chính là kỷ niệm ngày cưới lần thứ 15 của chúng ta đâu. Chiến Ca thích cánh đồng hoa lau này chứ, hôm nay chúng ta không có đến Pháp hay Hà Lan làm gì cả mà chỉ bình yên tận hưởng cái đẹp của hoàng hôn tại đây thôi. Bó hoa lau này em tặng Anh thế nên Anh phải giữ đến cuối đời nhé, không được để mất nó đâu đấy".

" Ngốc ạ. Là thứ mà tự tay em làm ra, công sức cún con vất vả làm ra cho Anh thì làm sao Tiêu Chiến đây có thể đánh mất được chứ". Anh ôn nhu đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của Cậu, tiện lời mắng nhẹ.

" Anh nhìn xem, thời gian trôi qua nhanh thì hai đứa nhỏ dần lớn lên còn Anh và em đã già đi, là cái tuổi trung niên xế chiều... Ước gì sau này của sống của hai ta vẫn mãi êm đềm như thế này thôi, không gian nan hay vất vả vì tất cả mọi thứ thách, cay đắng em đều trải qua rồi, vì Anh em sẽ chắp nhận xông pha, Nhất Bác không ngại gì hết đâu".

Tiêu Chiến không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hơi ngả đầu về phía sau tựa vào Cậu, cả hai người vẫn đứng đó như hình với bóng ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn lúc xế chiều thật lên thơ và hữu tình, trên ngọn đồi bạt ngàn xung quanh là những bông lau nhỏ bé đang đu đưa trong gió, bỗng một cánh hoa Tử Đằng màu tím nhạt cuốn theo chiều gió đáp xuống bó bông lau mà Anh đang ôm, Tiêu Chiến nhìn thấy mà chỉ ôn nhu cười nhẹ. Kỷ niệm lễ cưới và buổi hoàng hôn tuyệt đẹp của ngày hôm nay Anh sẽ nhớ mãi, bó hoa lau của Vương Nhất Bác tặng Anh sẽ giữ gìn thật cẩn thận.

Hoàng hôn đẹp như thế này có thêm hai người khiến khung cảnh càng lên thơ và lãng mạn hơn, những bông hoa tam giác mạch nhỏ li ti bám trên tảng đá cùng ánh nắng ấm áp của hoàng hôn đều hướng về phía hai người. Thật hạnh phúc, thật mãn nguyện... Hoàng hôn của ngày hôm nay chính thức khắc ghi tình cảm của Anh và em, sẽ luôn giữ lời hứa thề hẹn sống đến răng long đầu bạc, không thể chia cắt...

Vương Nhất Bác đưa đôi bàn tay tìm đến chiếc cằm của Anh xoay nhẹ về phía mình, bản thân cũng chủ động nghiêng đầu sang trực tiếp áp môi mình lên đôi môi anh đào của người kia, đưa đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn vào đôi mắt lưu ly nhạt màu ang áng nước của Tiêu Chiến, Cậu nói nhỏ.

" Chiến Ca! Chúng ta cùng nhau già đi nhé...." 🐢

-END-
_________________________________

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng đã hạnh phúc, tôi và các bạn có phải cũng đến lúc nên hạnh phúc rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx