Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói vậy lập tức cứng đờ người, anh không ngờ y sẽ nói ra những lời như vậy, tim anh đập thình thịch, nếu như là thật thì những lời Vương Nhất Bác nói cũng quá phô trương rồi.

Nhưng mà trong phút chốc anh lại cảm thấy những lời vừa rồi y nói là thật lòng, Tiêu Chiến có một chút cảm động, nhưng sâu trong lòng anh vẫn có một rào cản, cho nên anh không dám vội vàng chắc chắn điều gì.

Anh bối rối, vội tìm một cái cớ để trốn tránh chuyện này: "Haiz, dạo gần đây tôi dễ mệt mỏi quá, tự dưng lại cảm thấy buồn ngủ, tôi.. tôi ngủ trước đây, khi nào cậu muốn về thì đóng cửa hộ tôi" - sau đó lập tức nằm xuống, quay mặt vào trong sofa giả vờ ngủ.

Vương Nhất Bác nhìn anh tránh né như vậy, y cũng cảm thấy buồn cười, y biết anh như vậy là vì niềm tin y cho anh không đủ lớn, Tiêu Chiến nhạy cảm như vậy, trong lúc mang thai lại hay suy nghĩ nhiều, anh sẽ không lập tức dễ dàng phá bỏ phòng bị của mình.

Vương Nhất Bác hiếm khi được ở cùng Tiêu Chiến, cho nên không vội về nhà, chờ thêm một lúc sau khi chắc chắn anh đã ngủ, y đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng đỡ đầu anh dậy kê thêm gối, sau đó y sờ lên má anh, lưu luyến vuốt nhẹ, kế tiếp Vương Nhất Bác nhìn xuống vùng bụng đã nhô cao của anh, y có một loại xúc động muốn chạm vào, nhưng vừa đưa tay đến gần lại chần chừ bỏ xuống.

Ngay khi Tiêu Chiến chưa tha thứ cho y, thì y liền nghĩ mình không được phép chạm vào nơi đang nuôi dưỡng hai đứa nhỏ lớn lên từng ngày, cho dù là khi anh đang tỉnh hay đang ngủ, y thở dài một hơi, sau đó ngả người lên sofa nhìn anh.

Bởi vì hôm qua Trịnh Phồn Tinh gửi cho y mấy tài liệu quan trọng cần y xử lí gấp, làm y cả đêm không ngủ, cho nên ngồi nhìn anh một chút Vương Nhất Bác liền cảm thấy mệt mỏi, y nhắm mắt một chút, bắt đầu ngủ say.

Một lúc sau tưởng chừng như Tiêu Chiến đã ngủ, nhưng không, anh bỗng hé mắt nhìn, liền thấy Vương Nhất Bác đã ngủ rồi, bình thường chỉ cần nằm xuống là anh đã ngủ ngay, nhưng hôm nay có y bên cạnh, lại không tài nào ngủ được, Vương Nhất Bác đặt gối kê dưới đầu anh, y sờ má anh, còn định sờ vào bụng anh nhưng lại chần chừ không dám, toàn bộ đều được anh thu hết vào mắt.

Anh thở dài, ngồi dậy, sau đó đỡ Vương Nhất Bác nằm xuống sofa, Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút, được rồi, chỉ lần này thôi, sau đó liền nằm xuống ngay bên cạnh y.

Một buổi sáng tuyệt vời, hai người đàn ông, nằm chung trên một chiếc sofa ôm nhau ngủ ngon lành, đây là bức tranh hài hoà, mở ra bước đầu tiên của cuộc sống hạnh phúc sau này.

-----

Vương Nhất Bác chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon như vậy, kể từ lúc y thành lập WX đến giờ, một ngày chỉ ngủ được hơn 6 tiếng là cùng, cũng chưa bao giờ có chuyện y vì mệt mỏi quá mà ngủ quên mất.

Y mơ màng tỉnh dậy, liền cảm thấy tay mình tê rần, Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn sang bên cạnh, liền thấy Tiêu Chiến đang yên yên ổn ổn nằm trên tay y ngủ ngon lành, cái gối kê dưới đầu không biết anh đã vứt đi đâu rồi.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh nằm bên cạnh mình thì hơi hoảng sợ một chút, y nhớ là y đã ngồi trên sofa ngủ kia mà, như thế nào tỉnh dậy lại nằm bên cạnh anh, chẳng lẽ trong lúc ngủ y mộng du sao?

Vương Nhất Bác không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm Tiêu Chiến thức giấc, đây là lần thứ hai y nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, bởi vì anh nằm trên tay y, cho nên y chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi cong vút cùng chiếc mũi thon dài của anh.

Tim y đập thình thịch, vừa muốn ngồi dậy vì sợ anh sẽ hiểu lầm trong lúc ngủ y chiếm tiện nghi của anh, lại vừa lưu luyến cảm giác được ôm trọn anh vào lòng như thế này, Vương Nhất Bác vùi mặt vào đỉnh đầu của anh, yêu thương hôn lên mái tóc anh, sau đó y run run đưa cánh tay còn lại ôm anh, mặc dù y không dám ôm chặt nhưng cảm giác này thật là thỏa mãn.

Đột nhiên Vương Nhất Bác được một phen hết hồn, Tiêu Chiến bỗng cựa mình xoay tới xoay lui trong lòng y, nhưng lại không có tỉnh giấc, vẫn hít thở đều đều chép chép miệng ngủ ngon lành, sau đó anh xoay người ôm lấy hông y, gác một chân lên người y, lần này vùi thẳng mặt vào lồng ngực Vương Nhất Bác, cả người anh đều ép sát vào người y.

Vương Nhất Bác bật cười, tướng ngủ cũng thật là xấu quá đi, lần này y có muốn thoát ra cũng không thoát được, cho nên y cứ để mặc anh ôm mình, chẳng dám nhúc nhích, mắt nhìn lên trần nhà, tay lâu lâu lại vỗ vỗ lưng anh, cứ nằm im một tư thế cho đến khi anh tỉnh giấc.

-----

Tiêu Chiến cứ như vậy ngủ thêm một tiếng nữa, Vương Nhất Bác cũng vì anh, nằm im không dám nhúc nhích, giờ đây chẳng những tay tê mà lưng cũng cứng đơ luôn rồi.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dụi dụi vào lòng ngực Vương Nhất Bác, sau đó ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện ra cả người anh đều đu trên người y, mặt Tiêu Chiến nhanh chóng đỏ lên, anh giật mình ngồi dậy, Vương Nhất Bác cũng đột ngột bị anh làm cho ngã xuống đất.

"Ấy ấy, tôi xin lỗi, cậu không sao chứ, có đau không?" - anh hoảng hốt vội từ trên sofa bước xuống đỡ y ngồi dậy.

Vương Nhất Bác nhăn mặt, nhưng mà y lại lắc đầu: "Chiến ca, em không sao"

"Thật chứ?" - nhìn xung quanh người y, sau đó thở phào: "Không sao thì tốt rồi"

Vương Nhất Bác thấy anh như vậy, y ngập ngừng một chút, cắn cắn môi sau đó nhìn anh: "Nhưng mà hình như.. tay trật rồi"

Tiêu Chiến còn đang cảm thấy may mắn vì Vương Nhất Bác không bị đau chỗ nào, vừa nghe y nói xong liền luống cuống cả lên, anh bắt lấy cánh tay Vương Nhất Bác, hình như đúng là trật thật rồi, anh sốt sắng kéo y đứng dậy.

"Đi, chúng ta đi bệnh viện"

Vương Nhất Bác nghe đến bệnh viện liền nhíu mày, trời sinh y rất ghét nơi đông người, y lắc đầu: "Không cần đâu, em không sao, không cần đi bệnh viện, Chiến ca"

Tiêu Chiến lần này nhìn thẳng Vương Nhất Bác, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Vương Nhất Bác, nghe lời"

Sau đó mặc kệ y có phản kháng ra sao, lập tức ra ngoài bắt taxi đi đến bệnh viện..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro