Nữ Hoàng Elizabeth II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    England chớp mắt.

    Người ta nói thời gian trôi nhanh, không chờ đợi bất kỳ ai. England không nghĩ rằng điều đó đúng. Chí ít thì cũng chỉ đúng với con người mà thôi. Cuộc đời của họ chỉ vỏn vẹn gần trăm năm. Trăm năm đó đối với các quốc gia là quá ngắn ngủi. Có đôi khi, anh thấy thời gian trôi đi quá chậm. Nhưng rồi đôi lúc anh lại thấy thời gian vụt bay chỉ qua một cái chớp mắt. Mới ngày nào nước Anh chỉ là một vùng đất hoang sơ, cho đến khi người Cro-Magnon tới đây sinh sống. Mới ngày nào nước Anh còn cai trị Hoa Kỳ, Hồng Công, Ấn Độ... mà giờ chúng đã trở thành các nước phát triển cả.

    Mới ngày nào Elizabeth còn bé, mặc chiếc váy màu vàng tung tăng chạy quanh vườn. Mới ngày nào anh và cô ấy nói chuyện với nhau lần đầu. Mới ngày nào cô ấy bước vào tuổi vị thành niên, bắt đầu biết quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Mới ngày nào cô ấy còn đi thử váy cưới cùng với anh, để rồi bước vào lễ đường cùng Hoàng tế Philip. Vậy mà giờ đây, cô gái bé bỏng của England đã gần bước sang tuổi tứ tuần, và đã là mẹ của bốn đứa con.

    Và trên hết là cô đã trở thành Nữ hoàng của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland năm 1953. Cô chính thức đăng quang, trở thành người đứng đầu Vương quốc Anh và 16 Vương quốc Thịnh vượng chung, nắm mọi quyền hành.

    Giờ đây, cô có một cuộc sống hạnh phúc. Cô là Nữ hoàng, cô có một gia đình, với người chồng yêu thương mình và bốn người con. Những năm đầu lên ngôi cũng khá suôn sẻ, và dù tất nhiên là vẫn phải trải qua vài sự khó khăn - điều mà vị Quốc vương hay Nữ hoàng nào cũng gặp phải - Elizabeth đã nỗ lực vượt qua nó.

    Và England thì vẫn ở đấy. Anh hỗ trợ cô từ những ngày đầu ngồi lên ngai vàng, dẫn dắt cô tạo nên những phát triển trong mọi lĩnh vực của đất nước, và cùng cô giải quyết những khó khăn mà hoàng gia gặp phải. Những lúc rảnh rỗi, anh dành thời gian chăm sóc, dạy dỗ và chơi đùa cùng bốn Hoàng tử, Công chúa. Hoàng thân Charles đã 16 tuổi, là một cậu chàng khá có tiềm năng. Công chúa Anne, năm nay mới tròn 14 tuổi thì có năng khiếu môn cưỡi ngựa, do được England tập luyện cùng. Hai Hoàng tử Andrew và Edward còn nhỏ nhưng cũng nhận được nhiều sự kỳ vọng từ Hoàng gia.

    Thế nhưng từng ấy năm trôi qua cũng chẳng thể nào mà dập tắt nổi ngọn lửa ái tình cháy rừng rực mà Elizabeth đã thắp lên trong con tim tưởng chừng như khô héo của England. Bất kể cô đã là người phụ nữ của người khác. Bất kể cô đã lên chức làm mẹ. Bất kể trên gương mặt xinh đẹp năm kia đã dần xuất hiện những nếp nhăn và sắc xuân nay chẳng còn mặn mà. Hay, bất kể cô đã chọn để buông bỏ.

    Buông bỏ mối tình mà cô cho là bất thành, với anh.

    Ban đầu, Elizabeth vẫn còn rất yêu England. Rất yêu. Cô không thể chịu nổi cái cảnh mà mình đang nằm trong vòng tay của Philip mà tâm trí không ngừng tơ tưởng đến mái tóc vàng đẹp tuyệt vời của England; và điều đó khiến cô nghĩ rằng mình đã trở thành một người phụ nữ hư hỏng. Cô không thể chịu nổi cái cảnh thấy England chăm sóc cho các công chúa, hoàng tử còn chu đáo hơn cả cha của chúng mà không thể đến gần để ôm anh hay tán thưởng anh những lời có cánh, chỉ vì cô đang là bậc mẫu nghi thiên hạ, là gương mặt đại diện cho vẻ đẹp và danh dự của toàn Anh Quốc; thế nên cô mà hành xử đi quá giới hạn giữa bề trên và bề dưới thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cô. Cô càng không thể chịu nổi cái việc mà bây giờ mình không còn được phép trò chuyện và cư xử với anh ấy như trước kia nữa, thay vào đó là những câu thoại máy móc, rập khuôn và có tính lặp lại mà các Quốc vương, Nữ hoàng thường dùng với bề dưới mình, chỉ đơn giản là vì cô đã là người có chồng, và cô là Nữ hoàng.

    Nhiều khi Elizabeth trộm ước cô không phải là Công chúa, Nữ hoàng, vợ Vua hay bất cứ vương vị hoàng gia nào cả. Có thể lúc ấy cô sẽ là một tiểu thư nhà trung lưu, hoặc một cô nông dân, hay một công nhân. Lúc đó cô có thể làm mọi điều mình muốn. Cô có thể kết hôn với England. Cô sẽ tổ chức đám cưới tại gia, cùng gia đình và mấy người bạn bè thân thiết. Cô sẽ được thức dậy bên anh ấy mỗi buổi bình minh. Hai người sẽ cùng nhau làm bữa sáng, cùng trao nhau nụ hôn nhẹ trước khi bước ra khỏi cánh cửa để bắt đầu một ngày làm việc mới. Cô sẽ cố gắng làm việc hết sức để nhanh chóng về nhà với anh, với tổ ấm nhỏ của họ; và anh cũng sẽ thế. À, ngôi nhà và những đứa trẻ. Cô sẽ sinh ra những đứa trẻ đẹp đẽ và xinh xẻo, những đứa trẻ của anh và cô. Cô sẽ sinh một trai một gái hoặc hơn. Chúng sẽ hoặc có màu tóc nâu cà phê và những đường nét khuôn mặt giống cô, hoặc màu tóc vàng óng và đôi đồng tử xanh lục của anh. Rồi tối đến, cô và các con sẽ cùng làm bữa tối sau khi cô trở về từ chỗ làm và chợ. Cô sẽ nấu món các con thích và pha cho anh cốc trà Earl Grey nóng hổi sóng sánh. Và khi màn đêm buông xuống, họ cùng nhau lên giường đắp chăn, hôn ngủ ngon và chìm vào những giấc mộng đẹp. Có thể lắm chứ.

    Nhưng không. Cô vẫn là Elizabeth II, Nữ hoàng của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland. Cô là vợ của Hoàng tế Philip và là mẹ của Hoàng thân Charles, Công chúa Anne, Hoàng tử Andrew và Edward. Cô không thể làm những điều mình muốn. Cô không thể kết hôn, hay thậm chí là ngỏ lời yêu cùng England. Cô không thể cùng anh ngắm bình minh hay cùng anh đếm sao ban khuya. Cô không thể sinh cho anh những đứa trẻ. Cô không thể hôn anh, hay chuẩn bị bữa trưa cho anh, hay pha trà cho anh. Không đâu. Elizabeth cảm thấy sợ sệt chính bản thân mình vì có những ý nghĩ như thế, những ý nghĩ quá đỗi xa vời và viển vông.

    Nhưng làm sao có thể ràng buộc được trái tim và ước mơ của mỗi người chứ? Có chăng thì đó cũng chỉ là sự ràng buộc tạm thời và giả tạo mà thôi.

    Nhưng nếu không phải là người gánh vác vận mệnh của nước Anh thì cô đã không bao giờ gặp được người đàn ông tên Arthur Kirkland. Hai người gặp nhau, và rồi đem lòng yêu nhau là do bàn tay ma thuật của định mệnh. Thế nhưng hai người không thể đến được với nhau, cũng là một phần trò đùa ác ý của số phận.

    Sau tất cả những suy nghĩ khó thành về một cuộc sống tốt đẹp cùng England và nhận ra thực tế tàn nhẫn, Elizabeth đã quyết định buông bỏ. Đôi bàn tay mảnh dẻ vốn dĩ đang níu giữ thật chặt cái thứ gọi là tình yêu ngang trái ấy, nay đã quyết định nắm hờ dần, và cuối cùng buông thật. Chỉ để cho đối phương tiếp tục yếu đuối níu lấy chút tình ấy trong vô vọng.

    Thậm chí đến Hoàng tế Philip cũng mờ mờ nhận ra chuyện này. Anh không phải là kẻ ngốc. Tuy vậy anh chỉ nghĩ đơn giản là suốt tuổi thanh xuân, người đàn ông duy nhất luôn ở bên Elizabeth là England; vả lại các Quốc vương, Nữ hoàng đều có mối liên kết đặc biệt với đại diện quốc gia nên Elizabeth có nảy sinh thứ tình cảm trên mức bình thường với England. Anh chỉ coi đây là thứ tình cảm bồng bột tuổi trẻ dại, và cho rằng mình có khả năng làm tình cảm ấy phai mờ dần đi trong Elizabeth.

    Nó đã phai mờ đi không ít thì nhiều, nhưng không hoàn toàn là do anh mà là do sự mệt mỏi của Elizabeth. Mệt mỏi vì cứ phải chờ mong vô vọng vào một mối tình mà chính cô và người kia cũng đủ hiểu rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra. Và, anh ta đã sai. Có thể trong con mắt của Philip cùng nhiều người thuộc hoàng gia khác thì đây chỉ là tình cảm bồng bột thời trẻ, nhưng không. Thứ tình cảm ấy đã tồn tại suốt giữa England và Elizabeth mấy chục năm qua. Ban đầu thì nó bồng bột thật, nhưng qua chặng đường dài như thế, hà cớ gì nó lại không duy trì và phát triển thành một loại tình cảm khác, chính chắn hơn và sâu đậm hơn?

    Chỉ là, cuối cùng Elizabeth đã dần từ bỏ được, cô cho là vậy. Nhưng England thì chưa. Và có lẽ sẽ không bao giờ. Không phải là anh không muốn từ bỏ. Tự bản thân anh cũng hiểu rằng mối tình này sẽ chẳng đi đến đâu. Anh không muốn phí hoài thêm thời gian nữa, và con tim anh cũng đủ đau lắm rồi. Vậy mà cớ sao dù có cố gắng tới mấy đi chăng nữa, anh vẫn không thể ngừng yêu cô?

    Đúng vậy. Anh không thể ngừng yêu cô. Yêu một vị Nữ hoàng và một người phụ nữ.

    Suy cho cùng thì tình yêu cũng là một loại chất gây nghiện. England đã từng nếm trải một lần. Ban đầu, ngọt ngào và đẹp đẽ đến đê mê. Nhưng rồi càng say thì anh càng cảm thấy đau đớn hơn. Nhưng quá khó bỏ. Anh đã gần như không thể bỏ được. Và khi anh đã bỏ được rồi thì lại dính vào một thứ khác, thứ tình yêu kịch độc tựa loại ma tuý có sức tàn phá con tim anh mạnh hơn cả lần trước; của Elizabeth. Anh đoán rằng chắc cũng phải vài trăm năm nữa thì mới dứt ra được. Mà cũng có thể là không bao giờ.

    Thế nhưng anh chưa bao giờ hối hận khi yêu. Yêu nàng Victoria hay Elizabeth cũng vậy cả thôi.

______

    Và thời gian lại tiếp tục thoi đưa. Chớp mắt một cái thứ hai, mở mắt ra, England đã thấy trước mắt mình là một Elizabeth khác. Già nua và yếu ớt. Không còn trẻ trung xinh đẹp, đoan trang như trước đây. Nhưng ít nhất, dù cô có già, có yếu, anh vẫn chẳng thể ngừng khiến con tim mình rung động vì cô ấy.

    Cô ấy già, và cô ấy buồn. Không phải cô ấy buồn vì mình già, cô ấy buồn vì Philip già. Hoàng tế đã già, và đã bỏ cô lại trên cõi đời này để về với Chúa trời. Cả hoàng gia ai cũng đau thương; và Elizabeth là đau thương nhất. Hàng triệu con dân nước Anh và cả thế giới đều gửi lời chia buồn sâu sắc đến Nữ hoàng và toàn thể gia đình hoàng gia, nhưng cũng chẳng thể nào làm nguôi ngoai đi được nỗi đau đớn trong lòng họ. Vậy là Nữ hoàng đã mất đi người chồng của mình, người cha của các con mình, người ông của các cháu mình; người đã cùng mình đi qua mọi thăng trầm, ngọt bùi, đắng cay của bảy mươi năm cuộc đời. Phải, Nữ hoàng yêu Hoàng tế. Nếu chẳng phải là tình yêu say đắm, nồng nàn mà cô từng dành trọn cho England thời còn trẻ, thì cũng là tình nghĩa vợ chồng đã gắn bó với nhau gần một thế kỷ.

    Giờ đây Elizabeth nằm yên một chỗ trên giường, chẳng thể nào đi đâu cả. Mọi sinh hoạt cá nhân đều được thực hiện ở trên giường. Elizabeth cảm thấy đau khổ quá đỗi. Cô là con người của tự do. Cô cần phải ra ngoài kia, ra ngoài vườn, ra với thiên nhiên ấy, mà ngắm trời, ngắm đất, ngắm hoa, ngắm lá. Hít thở luồng không khí tươi mới, trong lành vô cùng quen thuộc của xứ sở sương mù; chứ không phải cái mùi thuốc thang nồng nặc, khó ngửi này. Không được. Hoạ may mà cô có chết, thì trước khi chết vẫn phải được ra ngoài kia một lần.

    Và một ngày kia, cô nói:

    "Arthur, ta muốn ra ngoài."

    "Không được! Sức khoẻ của Người yếu như thế này, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm! Vả lại, Người đâu thể bước đi."

    "Ngươi muốn làm trái lệnh của ta sao? Ta nói một là một, hai là hai."

    "Nữ hoàng của tôi ơi, tại sao Người lại thích làm cho tôi khó xử đến vậy cơ chứ?" England thở dài ngao ngán. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy cô như thế này. Một Elizabeth cứng đầu, ương bướng, ngang ngạnh. Một Elizabeth của thời mười tám đôi mươi. Một Elizabeth mà anh từng đem lòng yêu.

    "Thôi nào Arthur, chẳng lẽ ngươi... anh không thể đáp ứng nổi tâm nguyện cuối cùng của một bà già yếu đuối như em sao? Một chút thôi mà, không được ư?"

    Dù có bảy mươi, hay bảy trăm, hay bảy nghìn năm trôi qua đi chăng nữa, anh vẫn không thể không mềm lòng trước cô gái, giờ đã là một người già như cô.

    England nâng Elizabeth dậy khỏi giường. Phải chật vật mãi cô mới ngồi dậy được. Thế rồi anh đi kiếm một chiếc xe lăn cho cô và đẩy ra vườn.

    Elizabeth sung sướng mỉm cười. Có vẻ như cô đã ở trong kia quá lâu rồi. Cô cảm thấy không khí trong lành, mát mẻ hơn, cây cối xanh tốt, tươi đẹp hơn; hoặc có thể đó chỉ là do tâm lý của cô tác động nên. Nhưng dù gì thì giờ cô cũng đã hạnh phúc.

    "Cảm ơn anh, Arthur..."

    "Không có gì, thưa Nữ hoàng. Được phục vụ Nữ hoàng là niềm vinh hạnh của kẻ bề tôi này."

    "Trời ạ...! Em cũng chẳng nhớ lần cuối mình xưng hô thân mật với nhau nữa kìa! Có khi là gần một thế kỷ rồi đấy!"

    "Thưa Nữ hoàng, tôi không thể nào làm khác được. Tôi chỉ là kẻ phục vụ cho hoàng gia. Cuộc đời của người đại diện quốc gia như chúng tôi, không bao giờ được biết đến hai chữ 'tình yêu'."

    "Sống làm gì nếu không có tình yêu cơ chứ? Ôi, tình yêu thật đẹp biết mấy! Dù nó có làm ta đau khổ thì em vẫn muốn yêu và được yêu. Em thương anh lắm, Arthur ạ. Sống một cuộc đời không được phép yêu..."

    "Nhưng chẳng ai ngăn cản được nhịp đập của trái tim cả. Mặc dù tôi rất tôn trọng luật lệ, nhưng đôi khi luật sinh ra là để phá vỡ."

    Elizabeth xúc động. Cô vừa nói được hết nỗi lòng mà mình chôn giấu trong suốt bao nhiêu năm qua cho anh. Giờ cô cũng đủ mãn nguyện rồi.

    "Arthur, em có đẹp không?"

    "Người đẹp lắm, thưa Nữ hoàng. Đối với tôi, Người luôn là người phụ nữ đẹp nhất."

    "Arthur, anh có yêu em không?"

    "Tôi rất yêu Người, thưa Nữ hoàng. Yêu bằng cả tấm lòng và con tim của mình. Và tôi dám chắc rằng là công dân nước Anh không ai là không yêu Nữ hoàng cả."

    "Arthur,..."

    Elizabeth thở một cách khó nhọc. Cho đến cùng, anh ấy cũng chẳng thể nào đối xử với cô được như trước nữa. Ôi! Tiếc thương thay cho mối tình bị cấm đoán giữa hai người, giữa một quốc gia không thể yêu và một Nữ hoàng khao khát được yêu. Nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ là phụ nữ thôi. Người phụ nữ khi yêu không phải là người phụ nữ đẹp nhất đó sao?

    Những cặp tình nhân bị cấm đoán, bị số phận chia cắt, họ thường nói với nhau một câu thế này: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trên thiên đàng". Hoặc, người phương Đông thì họ nói: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau kiếp sau." Nhưng Elizabeth và England, biết khi nào mới gặp lại nhau cho được?

    Không bao giờ.

    Giả sử, kiếp sau là có thật, thì cô vẫn có thể gặp lại England chứ? Và liệu rằng lúc đó trái tim sắt đá nhưng cũng yếu mềm của anh có còn hình bóng của cô không? Hay là của một vị Nữ hoàng nào khác rồi?

    Thôi thì đành vậy.

    "....Hôm nay thế là đủ rồi. Về thôi nào."

_____

    Độ vài hôm sau, bệnh tình của Nữ hoàng ngày một nặng. Cô nằm li bì trên giường bệnh. Hơi thở cô yếu dần đi. Tất cả các bác sĩ giỏi nhất từ khắp nước Anh và Thế giới đã được mời đến, nhưng có lẽ đã thực sự đến lúc để Nữ hoàng về với vòng tay nhân ái của Chúa trời và đoàn tụ cùng chồng mình. Âu cũng tốt cho cô, còn hơn là sống suốt đời trên chiếc giường quen thuộc đến chán nản. Vào những giờ phút cuối cùng, cả gia đình hoàng gia, từ con đến cháu của người, cho đến những người mang chức vị khác phục vụ Nữ hoàng và nước Anh cũng đều nín thở dõi theo máy đo nhịp tim và gương mặt ngày một xanh xao, biến sắc của Nữ hoàng. Elizabeth mở he hé đôi mi để xác định những người trong phòng, lấy hết sức lực còn sót lại để nhấc tay lên. Chẳng cần ai nói ai rằng, England tự động bước lên trên, tiến đến gần giường bệnh. Anh nắm chặt lấy bàn tay gầy gò, gân guốc, nhăn nheo kia. Elizabeth, như được truyền hơi ấm từ bàn tay của anh, run rẩy mỉm cười, một cái cười thoáng qua. Đoạn, bàn tay ấy rơi phịch xuống. Đường gấp khúc yếu ớt, bất lực trên máy đo nhịp tim trở thành một đường thẳng. Những tiếng tít, tít từ chiếc máy phát ra lạnh lùng, vô cảm.

Nữ hoàng Elizabeth II của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland chính thức qua đời.

_______

    Cả căn phòng lớn như thể bị sự im lặng nuốt chửng lấy. Nhưng chỉ ngay vài giây sau đó thôi, những âm thanh bắt đầu vang lên. Tiếng khóc, tiếng rên la, tiếng nói...xáo trộn vào nhau.

    England không nghe thấy gì cả. Và kể cả nếu có thì, anh cũng chẳng mảy may quan tâm. Thứ âm thanh duy nhất còn đọng lại trong màng nhĩ của anh là tiếng bàn tay của Elizabeth rơi xuống giường; và tiếng đổ vỡ trong thâm tâm anh. Tan nát. Vỡ vụn.

    Lilibet đi thật rồi. Đi xa mãi và chẳng thèm quay về. Cô thật nhẫn tâm. Cô còn chẳng thèm đợi anh gọi cô một tiếng Lilibet lần cuối. Mà, anh có chịu gọi đâu, có lẽ vì thế cho nên cô đã mất hết kiên nhẫn để rồi ra đi như thế này.

    "Lilibet..."

    "Lilibet."

    "Xin vĩnh biệt, Nữ hoàng của tôi. Tôi luôn yêu Người, cũng như Arthur Kirkland luôn yêu Lilibet."

    England nhìn vào khoảng không vô định, tay vẫn không ngừng nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Elizabeth - giờ đã thành người thiên cổ. Đầu óc anh ù ù, như có mớ tơ vò bên trong. Chỉ còn miệng là đang nghẹn ngào ngân nga lời quốc ca mà anh từng hát cho cô nghe.

"God save our gracious Queen,

Long live our noble Queen,

God save the Queen:

Send her victorious,

Happy and glorious,

Long to reign over us:

God save the Queen..."

>3600 TỪ
11/12/2017 - END.

Chú thích: việc tớ cố tình để Nữ hoàng và England xưng hô ban đầu là "anh-em", về sau là "ta-ngươi", "tôi-người" là có chủ đích, vì mối quan hệ của họ đã khác rồi mà. Không phải do lỗi ngữ pháp đâu nhá :)

A/N: Fic này tớ lấy cảm hứng chỉ từ một cái headcanon của England và Nữ hoàng Victoria. Mới đầu Eng x Victoria mới là couple chính đấy, Eli là nữ phụ thôi nhưng sau khi ngồi viết một chút, tớ đã nhận ra tớ thích Eli quá cơ XD thế là BOOM! Đổi vai :v sounds ridiculous asf but nvm.

Fic này tớ chày bửa từ hồi sinh nhật England aka cuối tháng 4 đến giờ đấy mà cuối cùng cũng xong rồi!! Cảm ơn vì các cậu đã đọc đến tận đây. Nhớ bình luận nhận xét và góp ý nhé. Yêu thương, Tỏi.

Ơ kìa đừng đi vội sang trang bên cạnh đi, còn phần Tham khảo nhân vật và tranh phục kìaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro