Chap 4: Ảo ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: Ảo ảnh

Mờ mịt.

EunHyuk thấy xung quanh mình chỉ toàn sương mù, thứ không khí màu trắng đục cứ nửa bay nửa lơ lửng quấn quanh người anh, không thể định hướng được mình đang ở chỗ nào.

Một mảng ánh sáng xuất hiện... EunHyuk chạy nhanh về phía ấy.

Khung cảnh hiện lên trước mắt là một đồng cỏ xanh tươi vẫn còn ẩm nước.. những đốm trắng cỏ hoa lớt phớt trên mặt đất rồi theo gió lướt nhẹ bay lên không trung. Nắng vàng ấm áp chiếu rọi khắp nơi sáng long lanh, yên bình như cõi niết bàn ( niết bàn: cõi thiên thai)

EunHyuk nhắm mắt khẽ hít lấy một hơi.. mùi hoa, mùi lá, mùi cỏ, mùi đất và cả mùi của nắng nữa.. làm cho anh cảm thấy rất sảng khoái dễ chịu.

EunHyuk đi đến cây tùng to mọc giữa bãi cỏ. Dưới gốc cây là hình ảnh hai cậu bé khoảng 6, 7 tuổi đang ôm nhau nằm ngủ. Cậu bé tóc đen gương mặt thanh tú tinh xảo hiện lên sự hạnh phúc thoả mãn xen lẫn kiêu ngạo khi ôm cậu bé có mái tóc màu vàng óng ánh trong lòng.

Trái ngược với vẻ đẹp bất cần đời của người kia, cậu bé tóc vàng mang vẻ đẹp trong sáng như bạch ngọc, có thể nói hai từ "tuyệt sắc" vẫn không đủ để miêu tả sự mỹ lệ của cậu. Đôi mắt nâu vàng hờ hững mở ra, ngẩn đầu lên thì thấy người kia cũng đang nhìn mình, đôi môi đỏ hồng khẽ hỏi: _ Anh à, anh có thích em không?.
Cậu bé tóc đen yêu thương véo véo đôi má phấn nộm: _Tất nhiên là anh thích em.

Đôi môi xinh đẹp tạo thành một đường cong hoàn hảo tiếp tục hỏi: _ Vậy sau này lớn lên, em sẽ cưới em chứ?
_ Anh sẽ cưới em, chỉ cần một mình em. Cậu bé tóc đen giơ ngón tay út mình lên: _ Chúng ta ngoé tay nhau nhé.

Cậu bé tóc vàng vội lấy ngón út trắng nõn của mình kẹp vào ngón tay người kia... ngón tay cái khẽ chạm vào nhau.

Lời hứa cho một tình yêu vĩnh hằng...

Bổng mọi thứ xung quanh Eunhyuk đều biến mất.

Viễn cảnh 8 năm sau đó.

Anh thấy mình đang đứng trong một căn phòng quen thuộc. Tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra. Trên chiếc giường bigsize mà xanh thẳm, hai thân thể xích loã quấn chặt lấy nhau trong sự điên cuồng của dục vọng.
Thiếu niên tóc vàng gương mặt ửng đỏ càng thêm mị hoặc, đang lắc lư theo sự đưa đẩy phía trên của thiếu niên tóc đen. Họ hạnh phúc trong sự tột cùng của tình yêu. Một đêm xuân phong, thế gian này, liệu ai có thể chia cắt được họ?

Khung cảnh một lần nữa biến đổi.

Vẫn là hai người đó, nhưng lại có thêm 1 người nữa.

Thiếu niên tóc vàng dựa hẳn vào lòng ngực của người đàn ông lạ mặt, đôi mắt tuyệt mỹ khinh thường nhìn về phía thiếu niên tóc đen, đôi mắt cậu đã không còn trong vắt như ngày nào. Ẩn trong đó chỉ có lừa dối, tính toàn và sự thâm hiểm. Cậu nhìn thiếu niên tóc đen đang chết trân không tin nhìn mình, rồi xoay người nắm tay người đàn ông kia bước đi.

Thiếu niên tóc đen vô thần nhìn theo bóng hình người mình yêu đến tận xương tuỷ đang khuất dần rồi biến mất hẳn. Mưa như trút nước đổ ào xuống.... như sự an ủi của ông trời dành cho cậu.
EunHyuk cảm thấy mình không ướt, không lạnh chút nào. Nhìn xuống thì anh mới phát hiện thân thể mình đang trong suốt.

Thiếu niên tóc đen ngửa đầu hét lớn.

Cơn mưa bao trùm lấy cậu. Cậu không có bản lĩnh giữ được người mình yêu. Thật sự câu không có khả năng đó.

Cậu ôm đầu chạy về phía con đường lớn. EunHyuk cũng vội vã chạy theo. Tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, EunHyuk hoảng hốt kéo thiếu niên tóc đen lại nhưng như thế nào anh cũng không thể chạm vào người cậu được, miệng anh cũng không thể phát ra âm thanh. Trong lúc không biết phải làm sao, thì một chiếc xe lao nhanh về phía này xuyên qua người anh, đâm thẳng vào thiếu niên đó.

Mùi thuốc sát trùng, màu trắng tinh khôi. Anh thấy mình đang ở trong một bệnh viện.

Trên chiếc giường đồng dạng màu trắng, một thiếu niên đang nằm bất động, trên người quấn đầy băng như xác ướp. Trên đầu cũng bị băng đi quá nửa, chỉ thấy được vài lọn tóc đen nhánh chòi ra từ trên đỉnh đầu. Đôi mắt nhắm nghiền vẫn chảy ra dòng nước trong suốt.

Trong ảo ảnh mất đi ý thức, cơn ác mộng kia vẫn không buông tha cho cậu sao?

Hai hàng mi run rẩy nhưng vẫn nguyên dạng nhắm chặt, nước mắt giàn giụa ướt cả miếng băng. Đâu đó trong gió có tiếng thở dài. Là của anh... hay của cậu?

.
.
.

___________________________

EunHyuk tỉnh dậy sau giấc mộng dài. Anh ngỡ ngàng khi thấy nước mắt thấm đẫm trên mặt mình, anh... khóc sao?

*Rào rào*

Ngoài kia bầu trời tối om. Mưa từng đợt rơi xuống...

Lạnh. EunHyuk xoa nhẹ lên trái tim mình. Không hiểu sao nó lại nhói lên đau buốt. Anh cố nhớ đến khuôn mặt đáng yêu thuần khiết.. Haeie của anh, vẫn luôn thánh thiện như thế. Đó là người anh yêu đến hết cuộc đời này.

Nhưng. Hình như có gì đó không đúng...

Anh nhớ đến thiếu niên tóc vàng trong giấc mơ kia, khuôn mặt đó, đôi mắt đó.

Thật giống Haeie...

EunHyuk lắc lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ làm đầu anh cứ đau lên. Anh nằm xuống nhắm mắt lại, cố dỗ mình vào giấc ngủ, anh muốn giữ tinh thần thật tốt, vì ngày mai là ngày Lễ tình nhân đầu tiên của hai người.
Haeie. Nở nụ cười hạnh phúc, EunHyuk một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Ngoài kia, bão tố đang thét gào.

11h, ngày 14/2- _ Biệt thự nhà họ Lee.

YeSung uể oải ngáp dài.

Anh vẫn còn mặc nguyên bộ pijama in hình đám mây ta đùng, tóc tai bù xù, tay ngoáy ngoáy lỗ mũi rồi búng ra thứ gì đó.
Bước xuống phòng khách thì thấy SiWon đang mặc nguyên bộ đồ mục sư chuẩn bị đi đâu đó.

_ Wonie, em định đi đâu? Sao nhà cửa vắng hoe vậy?

YeSung ngồi xuống sofa, gác chân lên bàn, lấy tờ báo sáng ra đọc.

_ Hyung.. Hyung không biết hôm nay là ngày gì sao? _ SiWon chớp mắt hỏi.

_ Không, ngày gì? –YeSung trả lời nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo.

_ Là ngày Lễ tình nhân đó. Appa cùng umma đi đảo JeJu rồi. Còn Hyukie hyung thì qua nhà chị dâu đến tối mới về. Còn em, *cười hí hửng*. Em sẽ vào nhà thờ giảng đạo và chúc phúc cho các cặp tình nhân hôm nay đến nhà thờ làm lễ. Linh mục trưởng quản hôm nay bị bệnh nên em được làm thay. Đúng là Chúa phù hộ em...yahú. _ SiWon nhảy tưng tưng vì sung sướng.

YeSung không thèm để ý tới thằng em bị mắc bệnh "Thần tượng hoá – Chúa" kinh niên đang tái phát. Không phải anh không biết hôm nay ngày gì, mà là anh không muốn biết thôi.

Aiss. Đối với 1 người vừa đẹp trai, mặt ngầu đầy vẻ bí ẩn thì làm sao không khiến cả lũ con gái đổ rầm rập dưới chân anh được chứ?

Nhưng tất nhiên chuyện gì thì cũng có nguyên nhân của nó.

Đa số những nàng quen anh thì sẽ "được" nhận được vô số tin nhắn "đầy cảm xúc" bất kể ngày đêm, đại loại nội dung nó như thế này:

"Em à. Dakoming không chịu ngủ chung với anh kìa.

"Em ơi! Đã 3 ngày rồi mà nó không đi "ra" chút gì hết. Dakoming bị.. táo bón rồi em ơi!

Điệp khúc "em à và Dakoming.." cứ lặp đi lặp lại đều đặn. Các nàng của anh không chút do dự bẻ luôn sim điện thoại, đá đít anh một nhiệt tình như khi họ đến với anh vậy.

4h chiều- Tại công viên.

Hôm nay YeSung đem chú rùa cưng của mình ra công viên phơi nắng.

YeSung nằm dài trên bãi cỏ, Dakoming nằm kế bên anh. Một lớn một nhỏ đánh 1 giấc tới hơn 5h. Khi thức dậy YeSung thấy bên cạnh mình trống trơn, chú rùa nhỏ đã biến mất từ khi nào.

YeSung hốt hoảng chạy kiếm khắp nơi . Anh tìm khắp bãi cỏ khác, trèo lên cây (?), mở nắp cống... nhưng không thấy, anh chạy lên chỗ phát thanh để thông báo với hy vọng, Dakoming sẽ nghe thấy và quay về bên anh.

Aisss. YeSung chán nản đi về nơi "hiện trường" đầu tiên Dakoming mất tích. Bổng YeSung trừng to đôi mắt.... Gần đó là một cậu bé với mái tóc màu ửng tím đang ngồi vẽ vời, mà trong hộp thức ăn của cậu là con Dakoming đang phè phỡn nhóp nhép nhai miếng xà lách. Thỉnh thoảng cậu bé nghiêng người qua, lấy đầu ngón tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ xíu của chú rùa nhỏ, con Dakoming hí hửng cọ cọ vào ngón tay cậu bé, híp đôi mắt tí ti hưởng thụ.

YeSung hoá đá 13s, rồi nhảy cởn lên sung sướng ôm chặt cái cây bên cạnh.

_ Tìm thấy rồiiii. Umma của Dakoming.

End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro