「 𝘥𝘭𝘰𝘸𝘴𝘦𝘢 」↺ crazy man fallin' in love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

idea: thằng điên - justatee x phương ly.

「 của đồng chiền Hann_Nguyen.

vừa viết vừa quẩy nên hơi tào lao tí, skrt skrt.

.

chào, tôi là huỳnh long hải, sinh năm chín mươi lăm, giờ đang là giáo viên chuyên ngành cho một trường trung cấp kinh tế gần nhà.

nhà, cũng không chính xác lắm, là nhà trọ mới đúng.

à, tôi còn sống chung với một thằng em, nó tên là mai thanh an. nghe có vẻ trung quốc quá nhỉ?

các bạn đừng có hỏi tôi tại sao tôi ở nhà trọ, mà em gì đâu lại khác họ nữa. thực ra, tôi ở miền cần thơ - nơi được mệnh danh "gạo trắng nước trong" nơi câu hát, nhưng vì vừa đam mê cả việc dạy học lẫn môn kinh tế, thế là tôi lên miền đông, đi dạy học ở bình dương.

còn thằng quỷ ôn con kia là tôi lụm về, ấy chết cha bậy, là nó về theo tôi mới đúng chứ.

thằng an là học sinh của tôi, năm tôi đi dạy là nó đang học lớp mười, trung cấp mà, vừa học văn hóa vừa học nghề luôn.

nói vậy thôi chứ gia cảnh của nó tội lắm, cha mất từ thuở nó lên mười, mẹ nó thì ở nhà một mình cùng với ruộng đồng, tuổi của nó đúng ra bây giờ là phải lên năm hai năm ba gì rồi ấy chớ, nhưng nó học hết lớp chín thì nghỉ không thi vào cấp ba, ở nhà đi làm công cho người ta phụ mẹ nuôi em gái nó đi học.

nhưng mà đời không như mơ, em của nó mới còn nhỏ mà ăn chơi đua đòi, an nó còng lưng ra làm có biết trời trăng mây gió gì đâu, rồi xui thế nào tình cờ có hôm mẹ nó về sớm, thấy em nó dẫn trai lạ về nhà hôn hít đủ kiểu, bắt quả tang tại trận, xong em gái nó bỏ nhà đi luôn.

an kể với tôi, ngày nó từ hà nội bay vào nam, mẹ nó phải thuyết phục dữ lắm nó mới chịu đi học lại, nhưng không chịu vào cấp ba mà lại vào trung cấp kinh tế.

- tôi thích vậy đấy, học bảy môn văn hóa là đủ thi đại học rồi.

đó, nó trả lời vậy đó.

còn vì sao nó ở chung với tôi, là vì nó không muốn ở ký túc xá, nó bảo rằng ở đó nó hay bị mất đồ không biết nguyên do, đỉnh điểm của sự việc là nó đã mất một cái điện thoại gần ba triệu. đối với các bạn hay mọi người, số tiền đó không là gì, nhưng đối với nó là cả một gia tài rồi.

nhà trường đối với vụ việc đó chỉ giải quyết qua loa, tôi thì với tâm tình thương yêu học sinh, thế là đề nghị với nhà trường rà soát lại các phòng ký túc. ừ thì đồng thuận đấy, xong rồi làm bừa cho có rồi xong.

quay trở lại vấn đề, chuyện là có hôm an nó đi photo ít tài liệu về học, có đi ngang qua nhà trọ tôi thuê, mà trùng hợp sao hôm đó tôi cũng đang ở nhà. tôi đang dạy lớp nó nên nó với tôi đương nhiên quen mặt nhau rồi, nó thấy tôi thế là vẫy tay chào, còn tôi là giáo viên, theo phép lịch sự cũng chào lại. sẽ không có gì đáng nói nếu như nó đi về luôn, còn đằng này...

nó xin vào nhà tôi.

và câu đầu tiên nó nói với tôi khi bước vào rằng.

- nhà thầy công nhận cũng ok quá ha?

và nó cũng chia sẻ với tôi là muốn thuê một phòng trọ như thế này, giá mềm hơn một tí càng tốt. và tôi lúc đó cũng bị gì trong đầu, đề nghị với nó ở là ở chung với tôi, tiền nhà chia đôi tùy thương lượng. cái tôi không ngờ nhất, là nó đồng ý thật.

ba ngày sau cái ngày định mệnh đó, nó dọn qua phòng trọ tôi ở luôn. hừm, ngày đó đến nay cũng được một năm ngoài rồi nhỉ?

chỗ ở của tôi không quá rộng, nhưng xem như cũng đủ để hai thằng đực rựa ở đi.

còn cách xưng hô của nó thì...

- anh câu nệ quá. tôi lên trường tôi gọi anh là thầy, về nhà gọi là anh đi cho thoải mái. rồi, chốt kèo nhớ?

muốn giã nó ghê...

- anh hải, tôi mượn laptop của anh coi larva một chút.

đó, lại nữa rồi đó. đồng ý là hai con sâu đó cũng hài đi, nhưng mới vừa đi học về, chưa kịp nghỉ ngơi nữa là lại cắm mặt vào xem phim.

- trưa nay mày hong ăn luôn đúng hông?

- sao anh?

- cặp mắt mày sắp được vác hai cái đáy chai rồi đó, tin anh cho mày nghỉ ăn trưa nay hong, hả?

- ơ anh đừng cắt cơm tôi...

- đi tắm rửa ăn trưa đi rồi muốn xem gì thì xem, nhanh nào.

tôi hối thúc nó. thằng an bên ngoài miệng mồm bép xép vậy thôi chứ cũng biết lễ độ, kính trên nhường dưới, học lực với hạnh kiểm cũng cũng xếp được vào hàng giỏi. ngoài ra cách sinh hoạt thường ngày của thằng này cũng rất chỉnh chu, gọn gàng sạch sẽ, nhắc nhở một tiếng là làm ngay.

- dẹp dọn xong xuôi rồi ngồi vào bàn ăn cơm đi.

- thịt kho tàu này, đúng món tôi rồi!

- anh xem cách nấu kiểu miền bắc trên mạng, ăn thử xem có ngon không?

trong khi đợi tôi xới cơm, nó lấy đôi đũa sạch chấm vào dĩa đồ kho rồi đưa lên miệng nếm thử, sau đó nó đứng dậy, lấy từ chạn một cái dĩa nhỏ, rót ít nước mắm rồi cắt một quả ớt vào trong đó.

- có cái này vào mới vừa này.

- bộ anh nấu nhạt hả?

- anh hỏi lạ, bình thường tôi ăn món này cũng vậy mà?

à tôi quên mất, thằng này xưa giờ nó vậy rồi. nhưng mà...

- mà quan trọng là anh có nấu vừa miệng mày không?

- có, kỳ này nấu ngon rồi đấy.

- ý mày bảo anh nấu dở à?

- không hề nha. do tôi quen rồi, ăn gì cũng thế, không có nước mắm kế bên là tôi không có quen.

nói sao thì nói, cái nết ăn của thằng an, nó vậy đó.

- ừa đúng rồi, anh nghe mấy đứa con gái bên quản trị nói là mày đang cua nhỏ nào đúng không?

nó đang húp nước luộc rau cũng phải sặc trước câu nói của tôi.

- ý anh bảo là đám con quyên con hà đấy à?

- y luôn. anh còn nghe mấy đứa nhỏ bàn tán là mày đang tán bé lam bên lớp mười một marketing nữa. anh nghe thấy lạ nên về hỏi mày đó.

- mấy đứa đấy khi không dựng chuyện, anh đừng tin. - nó phẩy tay. - con nhỏ lam đó có cho vàng tôi cũng chạy mất xác. mà còn nữa, tôi học tận bên lớp vĩ mô, xách mông qua bên ấy làm cái gì?

- ừ, học lo học đi, yêu đương chi cho xao nhãng.

- xì, anh khỏi nhắc tôi cũng tự biết. mà tôi có thích ai đi nữa thì cũng chưa tới cửa thích nhỏ đấy đâu à.

- ừa, nhớ mạnh cái mồm nghe em!

.

dạo gần nay, tôi thấy thằng an nó lạ lắm.

như có bữa tôi bảo nó mua chai cồn về chùi đồ, ai đâu nó xách về can xăng năm lít, tôi hỏi nó mua về đốt nhà hả gì, nó còn ờ nữa chứ!

hay có hôm nó vừa mới tắm ra, cái khăn lông nó không lấy, lại đi lấy cái quần xì đi lau đầu, làm tôi cười một trận nghiêng ngả.

còn không có bữa tôi vào lớp, bình thường nó sẽ không chửi bậy đâu, nhưng hôm nay tôi nghe xì xào cái gì mà thầy hải thế này thế nọ, tôi thấy nó đứng phắt lên quát thẳng vào mặt thằng kia, làm thằng nhỏ quéo cả càng.

- đ*t mẹ nó, mày có cái đéo gì tốt hơn thầy hải không mà mở miệng ra là suốt ngày chê người ta bất tài? đ*t mẹ đéo học được lớp này thì cút!

nói chung là, dạo nay tôi thấy nó hơi bị lạ.

- nè an, dạo nay mày sao dợ? - có đêm nọ, khi cả hai đang rảnh, tôi khều nó hỏi thử.

- tôi sao là sao? thế nào mà làm sao?

- anh thấy mày hỏng có cái nào ra cái nào hết trơn á.

- hỏi anh cái này, hứa anh đừng tránh tôi.

- gì quan trọng dậy?

- hứa đi. - nói rồi nó đưa ngón út ra.

tôi cười cười, móc ngoéo với nó.

- ok hứa. nói đi, anh mày nghe nè.

- anh nghĩ sao nếu tôi thích một thằng đàn ông?

- hm... bình thường, thế kỉ nào rồi mà còn hỏi câu đó?

- anh hải.

- hửm?

- sinh nhật anh, tôi tặng anh lô quần xì nhớ?

tôi lột chiếc dép dưới chân ra, tát thẳng vào mặt nó.

- có miếng diên nào chết liền!!!

- chứ tôi có biết mua cái gì đâu?

- bộ hết cái để mua rồi hả???

- lúc đó tính. ấy ấy, đừng đánh tôi nữa mà!

.

chớp mắt một cái, cũng tới ngày sinh nhật tôi. sinh nhật tôi thì tôi quên luôn, vậy mà thằng an nó nhớ mới hay chứ.

hôm đó là nó học có hai tiết nên được về sớm, còn tôi phải ở lại họp hội đồng đến năm giờ mới về. vừa mới tới nhà, còn chưa kịp mở giày ra, tôi đã thấy nó cầm cái bánh sinh nhật nhỏ, đem ra cho tôi, cười cười.

- happy birthday to you, happy birthday to you...

cảm động quá các bạn ạ.

- mày nhớ sinh nhật anh luôn hở?

- ừ, chán anh thật đấy. cả ngày mình sinh ra cũng không nhớ nữa.

nói rồi nó bỏ cái bánh kem trên bàn, kéo tay tôi ngồi xuống ghế.

- giờ có hai món quà, một món nhỏ, và một món lớn, anh thích mở món nào trước?

- mày tặng lốc quần xì là anh giã liền à!

- không, tôi nghiêm túc.

- hm... quà nhỏ trước đi!

tôi thấy nó lấy một cái hộp nhỏ ra, lôi ra một cọng dây chuyền bạc, mặt dây là một chữ h có đính đá. xong rồi nó đeo cho tôi.

- cho anh này.

- mày lấy đâu ra tiền để mua?

- dạo nay tôi có bán hàng online. - nó cười cười. - còn món quà lớn, anh có nhận không?

- đâu?

nó dang đôi tay ra, nhìn tôi bằng cặp mắt đầy yêu thương.

- quà của anh, là tôi này.

- gì dậy ba? nghiêm túc hong?

- thật. tôi bị khùng mấy hôm nay là vì anh đấy.

- mai thanh an dịu dàng hỏng có quen, chỉ quen mai thanh an nhây bựa cục súc thôi!!!

- giờ tôi dịu dàng. - nó kề sát vào mặt tôi. - huỳnh long hải nên quen dần đi là vừa.

- tưởng mày có bồ là con nhỏ nào bên lớp marketing chứ?

- em nó không có cửa, chỉ có anh mới có cửa với tôi thôi.

- có nên nhận món quà này hong ta... ưm...

nó dịu dàng cúi xuống hôn tôi một cái, mặt tôi nóng muốn bốc khói ngay tại chỗ.

- quà này là hàng limited edition, nhận đi cho em vui.

- ừa. - tôi mỉm cười hôn phớt lại lên má nó. - anh nhận, nhưng với một điều kiện.

- anh nói đi.

- anh on top, ha?

- ừ, on top nhún.

- ghéc, mai thanh an cút đi gaaaa! - tôi đánh một cái vào tay nó rồi chỉ ra chỗ cửa.

- xong đã, lỡ lên rồi. giải quyết hộ em với.

ừ thì sau đó, không có sau đó nữa. chỉ là tầm bảy giờ sáng hôm sau, tôi ngồi dậy không nổi, định đá nó mấy cái nhưng sức còn không có nên tôi quyết định lên võ đài... bằng mồm.

- chó mai thanh an dậy lẹ lên!!!

- anh, nay chủ nhật, ba giờ sáng chúng ta mới ngả lưng đấy!

- anh hỏng biếc, đau quá!

- qua rõ ràng rành rành anh on top em, còn khóc la gì nữa?

- nhưng hỏng phải hệ top nhún!

- rồi rồi, đừng nháo nữa. - nó ôm tôi xuống, ghì chặt vào lòng nó. - chút em mua thuốc về bôi nhé?

- nhưng mà...

cảm giác cái gì đó dựng đứng, chọt chọt vào chân tôi, sợ hãi cuộc sống này quá nên tôi im luôn.

- quất tiếp nhớ?

- chó an cút đi gaaaa!

.

end.

.

lên trường cũ quẩy dj đã tay quá các bồ ạ :')...

otp quân ít fic quạ :')...

hải chiền lùn hơn quân 1cm, và quân mới biết điều đó tối qua :)))))))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro