(YoonMin)SINH NHẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào bên trong,căn hộ đơn giản cùng tông màu hài hòa lại có cảm giác u buồn khi anh bước vào. Tựa như kéo cả tâm tình vốn đang yên ổn xuống tận tầng địa ngục.

Người khác nếu là vui vẻ mỗi ngày,đều có thể thay đổi liên tục thì riêng anh lại như giọt nước,im lặng,yên bình,không nói không rằng,quanh năm suốt tháng chỉ có duy nhất một tình trạng.....

Tây trang nhã nhặn,quần áo chỉnh tề khi ra ngoài nhưng vừa về đến nhà, đã thay đổi hoàn toàn,giày vứt lung tung,áo cũng cởi bỏ,vứt cà vạt sang một bên. Chân đi vào nhà mình.

-Yoongi! Anh về rồi à ?

Một giọng nói trong trẻo,tựa tiếng suối,câu hỏi này anh chỉ có thể duy nhất nghe mỗi năm một lần...

Nhìn hình bóng nhỏ nhắn trước mặt. Là người yêu của anh,là mèo nhỏ của anh,nó mập mờ cũng rất mơ hồ....

-Em sao lại ở đây ?

-Sinh nhật anh mà tên ngốc!

Người nhỏ khẽ chu mỏ,khuôn mặt phồng lên như đang giận dỗi.

Như vừa nhớ ra,đúng,hôm nay là sinh nhật anh!

-Anh không vui sao ?

Giọng có chút nỉ non,lo lắng,nhìn cậu hệt như đứa trẻ mắc lỗi cúi gằm mặt không dám đối diện với anh. Im lặng một lúc,cảm nhận bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc màu bạc của mình.

-Không,rất vui là đằng khác.

Nghe anh nói,cậu vui vẻ ôm chặt cổ anh,đung đưa trên người lớn,nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt nhỏ như đường chỉ,thích thú hôn vào gò má của anh:

-Hì,anh mau thay đồ,em sẽ dọn cơm cho anh nha !

Jimin dặn dò,lại nhảy xuống khỏi người anh. Như bản năng anh khẽ nắm chặt bàn tay cậu,hơi giật mình Jimin quay người lại nhìn anh.

-Yoongi,anh sao vậy ?

Đừng nói,đừng nói! Anh chỉ muốn ở bên em thôi Jimin,bàn tay siết lại. Anh chỉ sợ nếu mình buông tay có lẽ cậu sẽ biến mất ngay khỏi tầm mắt anh. Như mọi lần....

-Yoongi.... đau ....

Cậu khẽ nhăn mặt. Anh nhanh chóng luyến tiếc rời khỏi tay cậu,bàn tay mềm mại ấy liệu anh còn được cầm lầm nữa không ?

-Yoongi...

Nghe người kia lo lắng,nụ cười có chút gượng gạo nhìn cậu:

-Anh xin lỗi,em mau vào làm tiếp đi.

Không phát hiện điểm gì từ người trước mặt,Jimin lại mỉm cười dịu dàng đi vào bếp.

-Anh thật ngốc nha !

Câu nói đùa của cậu thực sự không có ý tứ gì rõ lắm. Anh nhìn thân ảnh nhỏ bé vào trong bếp,nụ cười tươi tắn kia nhanh chóng thay đổi,thật chua sót! Ánh mắt khát khao nhìn người bên trong đang hì hục làm cơm cho mình.

Ngốc,cậu nói anh vậy! Nhưng cậu đâu biết,kẻ ngốc lại chính là cậu đâu?

Jimin,em rốt cuộc là sao lại trở nên như vậy.... Hàng năm đều trở về cạnh tôi,duy nhất một lần,nụ cười ngây ngô,tính cách trẻ con của em,những lời trách móc ngọt ngào của em,.... Tôi muốn thấy chúng mỗi ngày nhưng sao lại khó khăn đến vậy ... Em ở ngay trước mắt tôi nhưng tôi không thể chạm tới em..... Vì sao lại làm vậy ?

...

-Happy Birthday to you! Happy Birthday to you! Happy Birthday,Happy Birthday !!!! Happy Birthdag to Yoongi !!!

Giọng hát mềm mại trong trẻo cất lên dành tặng anh bài hát này. Ngày xưa anh rất chán bản nhạc cổ điển này,nó vừa xưa cũ lại khó chịu cho tai anh. Nhưng bây giờ nó lại được Jimin hát,cảm giác khi lắng nghe đối với anh lại khác hẳn ngày trước. Nó hay,nó đơn giản nhưng ý nghĩa. Anh khao khát nghe nó dù chỉ là lần đầu tiên.

....

Ánh mắt vô hồn nhìn những ngọn nến được thắp sáng trên chiếc bánh kem bạc hà,cậu vẫn còn nhớ thứ anh thích....

-Anh mau thổi nến đi !

Cậu như đứa trẻ com háo hức mong chờ,đôi mắt mở to tròn.

Nến vừa tắt,Jimin lại hô to một câu chúc mừng sinh nhật anh. Nụ cười vô tư,hướng chiếc bánh cắt nhẹ đưa cho anh.

Yoongi nhìn miếng bánh,nụ cười không thể nào xuất hiện... anh không cố được,mọi năm đều như vậy,chỉ thấy cậu được đúng một lần,thà là đừng xuất hiện còn hơn để bản thân anh thương nhớ cậu đến phát điên.

Đêm thâu tối,những lúc lặng lẽ ở một mình hay ở những chốn ồn ào náo nhiệt,hình bóng cậu là điều duy nhất anh nghĩ đến....

....

-*Phù*đẹp quá !

Cả 2 ngồi chung trong chiếc bồn tắm rộng rãi,cơ thể nhỏ nhắn,trắng muốt của cậu tựa vào lồng ngực anh. Hai tay nhỏ nhắn ngồi nghịch bong bóng. Cơ thể cậu đập vào mắt kẻ khác như câu dẫn người ta,làn da mịn màng rất muốn chạm thử một lần cho biết,nét đẹp dịu dàng tinh nghịch khiến người ta muốn tưởng tượng,tự hỏi bản thân khuôn mặt kia nếu lên đỉnh thì nó sẽ mĩ miều đến cỡ nào ?

Anh thì ngược lại,anh không phải cầm thú. Anh trân trọng từng giây phút bên cạnh cậu,thời gian là tiền bạc,câu nói ấy anh giờ mới thấm hiểu vì thời gian đang dần trôi đi thật nhanh.

Cậu sẽ lần nữa bỏ đi,anh dang rộng tay ôm chặt cậu vào lồng ngực,khẽ ngửi mùi hương từ mái tóc màu bạc của cậu. Không thay đổi gì,nó vẫn là mùi hương đặc trưng mình cậu có,anh đã rất nhớ nó biết bao....

-Yoongi,anh sao vậy ?

Cậu nhìn anh khó hiểu,tay nghịch xà phòng cũng khẽ rửa qua,chạm nhẹ khuôn mặt tinh tế cùng ngũ quan khí thái lạnh lùng của anh. Lo lắng nhìn người yêu,anh buồn gì sao ?

-Không,không có gì!

Anh ôm chặt cậu vào vào lòng,gắt gao mà siết lại. Mắt nhắm chặt lại,sắp hết rồi!!!

-Yoongi....

Xoa nhẹ tấm lưng trần của anh,da thịt ma xát nhẹ. Da anh thật sự là thô cứng,chắc khỏe,có lẽ do làm việc quá nhiều. Cậu lo lắng cho sức khỏe của anh lắm !

-Anh gầy quá.

-Không sao,em đừng lo xa.

Anh như trấn tĩnh cậu,tay siết tấm lưng trắng trẻo của người trong lòng. Cậu sắp đi....

-Jimin....

-Hử ?

Cậu nghe anh nói,tay nhỏ tiếp tục vỗ về.

-Em có yêu anh không?- Anh hỏi cậu. Một câu hỏi lặp đi lặp lại vào mỗi năm sinh nhật anh....

-Tất nhiên rồi!- cậu không đắn đo trả lời trung thực. Cậu yêu anh nhất,yêu tên ngốc này nhất,yêu nhất !

-Vậy là được rồi.- Nghe câu trả lời của cậu,anh tuy vui nhưng nụ cười lại không thể xuất hiện. Gương mặt cứng ngắc cùng hành động gắt gao đối với cậu hoàn toàn không khớp.

Hai người ôm nhau trong bồn tắm,được một lúc,cậu cảm thấy cả người lạnh ngắt,khẽ run rẩy nhưng rõ ràng nước rất nóng mà...

-Yoongi,em lạnh.....

Cậu run rẩy nói,hai tay sau lưng anh cũng run nhẹ. Khẽ cắn chặt răng,tay càng ôm cậu chặt:

-Anh sẽ giúp em ấm lên. Ngoan!

Anh nhẹ giọng an ủi,Jimin ngây ngốc mà cứ ôm anh. Cảm động vì tình yêu của anh đối với mình,cái ôm của anh tuy không giúp bớt lạnh được nhưng sâu trong trái tim lại phảng phất chút ngọt ngào,ấm áp mà không thể cảm nhận rõ rệt. Mập mờ,không rõ ràng,giống cậu vậy...

Jimin nhắm mắt ôm chặt anh,nụ cười vẫn còn ở trên môi,cơ thể nhỏ nhắn lọt thỏm vào trong lòng anh,p
hôn nhẹ lên cổ ,giọng thủ thỉ:

-Cảm ơn anh,Yoongi.

Giọng nói trong trẻo,thanh thanh xen lẫn tiếng khúc khích dần dần nhỏ lại,không còn cảm nhận được làn da mềm mịn của cậu,cái hôn cậu để lại trên cổ anh trở nên lạnh ngắt,hơi ấm từ người nhỏ hơn cũng biến mất,thay vào đó là cảm giác trống trải cùng lạnh lẽo,tay như để ở giữa không trung.

Anh cúi gằm mặt xuống bồn tắm,tay hạ xuống nhẹ nhàng che lại mắt ,răng nghiến chặt bất lực. Cậu lại lần nữa biến mất!

.....

Để lại cho anh món quà,cùng anh tổ chức sinh nhật mà sao cậu lại không nghĩ đến chuyện sẽ tặng cậu cho anh,ở mãi bên anh chứ ? Cuối cùng người đau khổ chỉ có anh,lúc nào cũng mong nhớ hình ảnh người trong lòng,.... linh hồn bé nhỏ,em sao không ở cạnh tôi suốt đời ?

Lúc cón sống,cậu và anh luôn như hình với bóng bây giờ bóng thì không thấy,hình cũng vật vờ không rõ. Sự cô đơn,lẻ loi một mình không là gì. Bị cậu mỗi năm 1 lần trở về bên anh lại như 1 chuỗi các màn tra tấn đau đớn. Bên cạnh anh một ngày,lại biến mất trong hơn 300 ngày,nói yêu anh một ngày lại không thể nghe trong suốt 12 tháng,nhìn thấy em một ngày lại không thể nhìn thấy em mãi mãi,....

Jimin,em rất biết tra tấn người khác. Linh hồ bé nhỏ,linh hồn ngu ngốc,ngu ngốc ! Nếu nói yêu tôi thì em nên ở cạnh tôi chứ? Jimin,quay lại đi mà ! Jimin,en đã hứa mà Jimin....

Tôi không muôn tiếp tục những ngày tháng này nữa,tôi muốn ở bên em,Jimin....

....

Bàn  tay to lớn tự siết lại mặt mình,mái tóc ướt rủ xuống trán anh,một giọt nước nóng hổi chảy ra từ các đốt ngón tay. Nước mắt hòa vào bồn,chỉ một giọt lại làm cho cả cái bồn như nguội lạnh đi. Tâm anh cũng vậy,nó đã sớm nguội lạnh. Nó chỉ lần nữa lại nóng hổi nếu như thấy cậu.... thấy được cậu....

Jimin,trở về đi! Anh.... nhớ em.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro