Chap 9 : Bokuto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Bằng cách nào đó, Tobio bị cuốn vào các buổi luyện tập đêm với một nhóm Alpha . Việc luyện tập với Tsukishima và Hinata là rất bình thường, nhưng việc có thêm Kuroo, Bokuto và Akaashi thì khá là mới lạ. 

Phong cách của họ đều khác nhau và đầy thách thức, điều đó khiến Tobio luôn phải cố gắng. Sức mạnh tuyệt đối hay kĩ năng mà họ sở hữu đều khiến cậu phấn khích . Cậu đang rấ vui vẻ . Mặc dù nó không phải là một trận đấu chính thức, nhưng số lượng kỹ năng mà cậu học được là vô cùng nhiều. 

Mỗi ngày trôi qua đều đưa họ đến gần hơn với đỉnh cao . Và bây giờ cậu ấy bắt đầu tin rằng họ thực sự có thể làm được. 

Kuroo liên tục gửi cho cậu những cái nhìn kỳ lạ mà Tobio không thực sự hiểu, nhưng cậu đã không ở một mình với Alpha kể từ sự cố ở căng tin. Tuy nhiên, cậu ấy đủ lịch sự để làm quá mọi chuyện lên, và Tobio không thực sự bận tâm đến những cái nhìn đó ,miễn là họ tiếp tục chơi bóng chuyền .

Sự năng động của Bokuto tương tự với Hinata ,và đôi lúc là hơn,điều nó khiến Tobio không thể không nhìn chằm chằm vào Alpha. 

Hơn nữa, Alpha thực sự thích sự chú ý đến từ cậu. 

Bokuto trở nên năng động hơn bất cứ khi nào anh thấy Tobio đang nhìn mình. Anh ấy tự do và phóng khoáng đến nỗi Beta chỉ có thể im lặng nhìn và thi thoảng lại lẩm bẩm vài câu.

Trong khi Bokuto chủ yếu tập trung vào việc đưa ra lời khuyên cho Tsukishima và Hinata, thì anh ấy cũng … đang dành những lời khen cho Tobio.

“Cú giao bóng của em thật TUYỆT VỜI!”

“Làm thế nào mà em có thể giao như vậy ? Em đã luyện tập nó sao ?! ”

“Này ,em thật sự rất đẹp đó . Thật tuyệt. Em có chắc rằng mình không phải là Omega không ? ”

Câu cuối cùng khiến ruột cậu thắt lại , nhưng với cái nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt của Bokuto, Tobio biết anh ấy không hề có ý xấu. 

Vào một đêm khi họ đang tập luyện, Tobio cảm thấy sự mệt mỏi đang dần thấm vào xương tủy của cậu . Cậu đã quá mệt mỏi vì những buổi riêng của mình. Cậu cảm thấy nóng, đổ mồ hôi và mắt cứ nhắm chặt lại .

Vì vậy, khi Bokuto tiếp cận cậu trong lúc nghỉ giải lao , cậu nao núng trước sự hiện diện lờ mờ, vui mừng của Alpha.

“Kageyama! Em hôm nay cũng thật sự rất tuyệt , nhưng có vẻ phản ứng chậm hơn mọi ngày . Có chuyện gì sao? ” Alpha hỏi, giọng đầy lo lắng. 

Tobio lướt ngón tay qua lọn tóc ẩm và thở dài. Tóc cậu ngày càng dài ra, cậu mơ hồ nhắc nhở bản thân là phải đi cắt tóc .  

“Không ,em chỉ hơi mệt thôi ” cậu nói. 

Bokuto ậm ừ, chu môi với vẻ mặt khó chịu . Anh búng ngón tay như vừa nghĩ ra điều gì đó rồi chạy đến túi thể thào của mình trong góc. Tobio nghĩ rằng đã kết thúc của cuộc trò chuyện và hài lòng ngồi dựa vào tường cho đến khi họ tiếp tục một trận đấu tập khác .

Tuy nhiên, sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, khi Bokuto lặng lẽ đến gần cậu vài giây sau đó . 

“Đây! Cái này sẽ giữ cho tóc mái không chọc vào mắt em . Em phải nhận ra điều đó sớm hơn như một chuyền hai. “

Beta nhìn chiếc băng đô màu đen đơn giản với chút nghi ngờ. Trông nó khá sạch sẽ, nhưng nó đã ở trong túi của Bokuto. Tuy nhiên, sẽ rất thô lỗ nếu từ chối món quà ý nghĩa này và Tobio không muốn khiến Alpha bị tổn thương . Dù sao nó cũng chỉ là một chiếc băng đô.

“Cảm ơn,” cậu nói và cầm lấy chiếc băng đô.

Sau vài lần cố gắng, cuối cùng Tobio cũng có thể vén tóc ra sau và đeo chiếc băng đô lên đầu . Tầm nhìn của cậu rõ ràng hơn một chút khi không có những lọn tóc đen chắn đường . Nếu nó khiến cậu có thể nhìn rõ hơn thì có lẽ cậu sẽ đeo nó một thời gian . 

Tobio quay lại hỏi khi nào cậu ấy cần trả lại chiếc băng đô và ngay lập tức cứng người . Bokuto vẫn đang cúi xuống bên cạnh cậu, nhưng các cơ của cậu vẫn căng lên . Đôi mắt nâu sáng long lanh đang nhìn cậu với sự mãnh liệt đến mức khiến Tobio đột nhiên cảnh giác. 

Alpha nhếch môi, chậm rãi khi nhìn thấy một vệt đỏ trên gáy Tobio. 

“Có chuyện gì sao ?” Beta ngập ngừng hỏi.

Bokuto nghiêng đầu sang một bên. Nở một nụ cười nhẹ đến nỗi Tobio không thể nhận ra nó . Nó không phải nụ cười nhếch mép của Kuroo nhưng nó vẫn có điểm giống . 

“Không. Chỉ là em thật sự rất đẹp. “

Tobio đỏ mặt, nhanh đến không ngờ. Beta lập tức quay mặt khỏi Bokuto. Cậu ấy không thể nhìn Alpha bây giờ, một phần trong cậu muốn chạy ra khỏi phòng tập thể dục. Một phần khác, cậu muốn nghe thấy điều đó nhiều hơn. 

“Ý anh là , anh đã biết điều đó rồi” Bokuto tiếp tục. Chà, có phải lúc nào giọng anh ấy cũng trầm như vậy không? “Nhưng khoảng cách này giúp anh nhìn đôi mắt em gần hơn . Chết tiệt, em có đeo kính áp tròng không? Chúng đẹp đến không ngờ . ”

Bokuto là một trong những người mà Tobio muốn nói chuyện cùng . Nhưng cậu vẫn im lặng. Cổ họng khô khốc và cậu lo lắng không biết mình sẽ phát ra âm thanh gì nếu mở miệng. 

Rất may, Kuroo đã gọi họ lại để bắt đầu một trận đấu tập khác . Ngay lập tức, Tobio đã lao vào sân và cố tình không nhìn Bokuto nhiều hơn mức cần thiết. 

Đẹp.

Kuroo là người đầu tiên và bây giờ là Bokuto. Có phải những Alpha này bị mất trí rồi không ? 

Akaashi vô cùng quyến rũ . Suga cũng vậy. Ngay cả Asahi, người thường bị nhầm là Alpha, cũng rất xinh đẹp. 

Nhưng Tobio? Xinh đẹp ? Ý nghĩ này vô lý đến mức cậu phải đẩy nó ngay ra khỏi đầu . Cậu ấy không thể bị phân tâm lúc này. Họ đến đây để tập luyện,chỉ vậy thôi.

Tránh Bokuto là điều không thể.

Đầu tiên, Tobio thực sự rất vui khi ở cùng Alpha. Tính cách của anh ấy hơi kỳ lạ, nhưng Bokuto có vẻ là một người tốt và là một cầu thủ bóng chuyền tuyệt vời. Chưa kể đội của họ đã nhiều lần đấu tập với nhau. 

Mọi chuyện về Bokuto đề nằm ngoài tầm ngắm của Beta.

Đầu tiên, đó là một chai nước. Bokuto đưa nó cho cậu với vẻ bẽn lẽn như thể anh không chắc liệu Tobio (hoặc có thể là ai đó khác) sẽ cắn đầu anh hay không .  Tobio nhận lấy nước một cách dễ dàng ,lẩm bẩm cảm ơn trước khi cậu uống hết nửa.  Nụ cười quyến rũ trên môi của Alpha thực sự khiến người khác nghiện, và Tobio phải cố kiềm chế nở một nụ cười nhẹ trên môi. 

Sau đó Bokuto bắt đầu đưa cho cậu những món ăn nhẹ. Chúng hầu hết là các thanh protein, nhưng thường thì nó sẽ là một túi khoai tây chiên hoặc thậm chí là kẹo. 

Tobio không bao giờ từ chối nó . Trên thực tế, cậu ấy rất biết ơn về điều đó . Cậu ấy không phải lúc nào cũng nghĩ đến đồ ăn khi luyện tập và những món quà nhỏ này khiến cậu rất vui.

Chỉ khi Kuroo nói vài lời trêu chọc, Tobio mới nhận ra ẩn ý của những gì Bokuto đang làm.

“Này, Bokuto. Tôi biết cậu rất hào hứng nhưng cậu cần môt lưu ý nho nhỏ đấy ?  Sawamura sẽ rất tức giận nếu cậu ta thấy cậu tán tỉnh Beta của họ khi chưa xin phép. Đồ đầu cú”

Tobio suýt đánh rơi chai nước mà Bokuto vừa đưa cho cậu. 

Tán tỉnh.

Bokuto đang tán tỉnh cậu ấy?

Nhưng điều đó là không thể. Cậu là một Beta. Tán tỉnh lẫn nhau là điều dành riêng cho Alpha và Omega. 

Tobio mở miệng để nói với Kuroo rằng anh ấy đã sai, nhưng vết ửng đỏ kèm tức giận lan trên má Bokuto là đủ để xác nhận. Những lời nói ứ đọng trong cổ họng của Tobio. Cậu đưa tay về phía Bokuto, chai nước vẫn còn đó. 

Nhìn lại nó, Tobio nhận ra rằng hành động này như thế cậu đang trả lại nó và từ chối một cách hiệu quả những hành động của Alpha. Đó là lý do duy nhất mà cậu ấy có thể nghĩ ra khi chứng kiến ​​Bokuto đột ngột chạy ra khỏi phòng tập. 

Beta hầu như không nghe thấy Kuroo nói điều gì đó ‘nhạy cảm’ và ‘ngốc nghếch’ trước khi cậu ấy cũng chạy ra khỏi phòng tập.

Cậu không biết tại sao mình lại theo sau Bokuto. Cậu không muốn Alpha tán tỉnh cậu. Nhưng, nếu anh ấy thành thật, cậu cũng không hoàn toàn chống lại điều đó. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Tuy nhiên, cậu ấy biết rằng việc làm cho Bokuto buồn không tốt với anh ấy .  Alpha cũng rất tử tế với cậu. 

Tobio thấy Bokuto đang ngồi trên mặt đất và tựa lưng vao tường ngoài phòng tập thể dục. Mặt vùi cúi xuống, đầu gối co lên trước ngực. Hành động kì lạ này khiến Tobio khựng lại ,cậu không thể không nhìn chằm chằm anh trong giây lát. Nó không hợp với Bokuto chút nào. 

Tobio cuối cùng cũng tiến đến gần người kia bằng những bước đi chắc chắn .  Beta dừng lại,cậu hơi choáng trước khi ngồi xuống bên cạnh anh.

“…Anh ổn không?” Tobio hỏi.

“Đừng nhìn anh. Em không nên nhìn thấy anh như thế này ”.

Đó là một phản ứng hơi quá khích, nhưng sự tổn thương trong giọng nói của Bokuto nghe có vẻ thô và thực. Tobio ngừng lại , cậu không biết phải làm thể nào để anh có thể vui vẻ trở lại . Cậu muốn Bokuto trở lại vẻ thường ngày của anh ấy. Cậu ấy muốn trở lại phòng tập thể dục và chơi với Alpha nhiều hơn. Nhưng Tobio thực sự không chắc rằng mình nên làm gì. 

Cậu ấy là một Beta.

Cậu sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ , phải không? Hướng dẫn và hỗ trợ, giống như một chuyền hai.

Hít một hơi thật sâu , Tobio từ từ dựa vào vai Bokuto. Hành động hơi kỳ quặc, nhưng tuyến mùi của cậu đã lộ ra . Mùi hương của cậu ấy (có vẻ như đang dịu đi?) Có thể giúp Bokuto vui vẻ nhanh hơn bằng cách này. 

Tobio không muốn tiếp xúc quá nhiều với Alpha, anh ấy không cùng đội với cậu .  Nhưng tiếp xúc với anh thì chắc chắn không quá tệ. 

Bokuto cứng người trước khi các cơ của anh giãn ra. Alpha tan chảy khi chạm vào và Tobio nghe thấy anh ta rên rỉ nhẹ nhàng. 

Ở gần này, Tobio có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo của cây Ba Tư và gừng của Alpha. Mũi Beta ngứa ran, nhưng lại cực kỳ dễ chịu. Bokuto thu hút mọi người, mang lại cho mọi người năng lượng và sự tự tin, vì vậy sẽ không lạ gì khi mùi hương của anh ấy có tác dụng tương tự. 

“Em không biết nhiều về cách tán tỉnh,” Tobio nhẹ nhàng thừa nhận. “Em không giỏi trong việc này. Em … vẫn đang học hỏi rất nhiều điều về bản thân và em vẫn chưa hiểu hết mọi thứ. Nhưng em thích đồ ăn nhẹ và đồ uống mà anh tặng . Vì vậy, cảm ơn anh, Bokuto .”

Tobio rất vui . Cậu ấy vô cùng hạnh phúc khi Bokuto muốn làm những điều tốt đẹp cho cậu. 

Bokuto im lặng, nhưng mùi hương của anh ấy nồng hơn theo lời của Tobio.  Alpha ấm áp và thoải mái. Họ cứ như vậy trong vài phút, nhưng việc im lặng bằng cách nào đó không còn căng thẳng như trước. Nó thật tuyệt ,họ ở gần nhau và để mùi hương của họ quấn quanh nhau.

“Được rồi,” Bokuto thì thầm. Anh ngẩng đầu lên và quay lại đối mặt với Beta. Tobio nhìn anh đầy thắc mắc. Khuôn mặt của Bokuto có một sự nghiêm túc trước đây cậu chưa từng thấy, nhưng cậu ấy cũng không né tránh điều đó, vì quá tò mò.

Alpha nâng đỡ sau đầu Tobio bằng một bàn tay lớn và ấm áp. Hành động này khiến Tobio hơi hếch cổ lên và cậu ấy chớp mắt khi môi anh áp vào trán mình.  Nụ hôn của Bokuto thật ấm áp ; nó khiến da Tobio ngứa ran và Beta giật mình nhắm mắt lại khi tiếp xúc. 

Bokuto hít mạnh và lẩm bẩm vài cậu mà Tobio suýt bỏ sót. Khi Alpha rời đi, anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng. Đôi mắt của anh ấy sáng trở lại, và Tobio nghĩ rằng đó là một ánh nhìn tốt so với sự tuyệt vọng hay xấu hổ trước đây.

“Khi em cần thứ gì ,em có thể gọi cho anh?”

Tobio cảm thấy choáng váng, nó không liên quan gì đến mùi hương của họ. Cậu cứng ngắc gật đầu. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Bokuto gần như chói mắt. 

“Tuyệt!” Alpha nhảy cẫng lên . Anh kéo Tobio theo mình,đi nhanh một chút. 

Họ đi bộ trở lại phòng tập thể dục và Tobio không thể không chú ý đến bước đi của Bokuto. Đôi mắt cậu liếc sang một bên, một nụ cười nhỏ bẽn lẽn nở trên môi. Cậu ấy đã làm được điều đó . Cậu ấy đã làm cho Bokuto hạnh phúc như vậy, ngay cả khi anh ấy không thực sự có được mọi thứ.

Sau đó, Kuroo đến gặp cậu ngay trước bữa tối. Cái nhìn đầy mệt mỏi và có chút đểu cáng , nhưng Tobio không hề bỏ đi. 

“Vì vậy, Bo đã nói với tôi những gì em đã làm,” Alpha bắt đầu.

Tobio hơi nao núng, nhưng cậu cố che đậy cảm xúc của mình bằng một cái nhún vai. “Anh ấy có vẻ khó chịu. Tôi chỉ muốn giúp đỡ. ”

Kuroo ậm ừ. Có thể với người khác ,nó chỉ đơn giản chỉ là sự quan tâm, nhưng Tobio đã hiểu hơn Kuroo rất nhiều . Anh ấy vẫn trêu chọc cậu, như thường lệ. 

“Được rồi . Em biết đấy, khi tôi nói với em những điều em có thể làm cho đội của mình khi là một Beta . Nếu là một Alpha khác . Thì em phải cẩn thận. “

Tobio nhướng mày. Kuroo đang bóng gió điều gì? “Tôi không biết ý anh là gì.”

Kuroo nhún vai chậm rãi . Nụ cười nhếch mép của anh ta thật sắc bén và kỳ lạ khiến đôi chân của Tobio như yếu đi. Mùi da nồng và Tobio càng ngày càng thích nó.

“Bokuto có thể ngây thơ , nhưng những Alpha khác thì lại không như vậy. Họ có thể nghĩ rằng em có một điều gì đó thú vị mà những người khác không có .  Không phải là em không thể ở cùng một Alpha hay Omega khác ngoài đội , nhưng vì Beta không thể kiểm soát mùi hương của họ nên rất dễ khiến họ mất kiểm soát. ”

Tobio cho rằng điều này cũng có lý . Mùi hương của cậu rất tinh tế, nhưng luôn khó kiểm soát . Cậu không thể điều khiển nó như một Alpha hay Omega. 

“Tôi không cố ý-” Tobio bắt đầu, nhưng Kuroo đưa tay lên và ngăn cậu lại.

“Tôi không cố đổ lỗi cho em đâu, Beta bé bỏng.” Khuôn mặt của Alpha sau đó dịu đi, nhưng , điều đó lại khiến ngực Tobio nhói lên . “Như tôi đã nói, tôi chỉ muốn em cẩn thận. Tự bảo vệ mình.”

Tobio cảm thấy lời nói đó rời khỏi môi mình trước khi cậu có thể ngăn chúng lại. Thật nhanh chóng, quá chắc chắn, đó phải là một sự thật mà trong thâm tâm cậu biết chứ không phải cậu.

“Đội của tôi sẽ sẽ bảo vệ tôi.”

Đôi mắt xanh lam mở to khi nhìn lên tròng mắt màu hạt dẻ. Kuroo dường như bị cậu mê hoặc, đôi mắt khép hờ xen lẫn chút tò mò . Tobio không thể nhìn đi chỗ khác và cậu không thể nghĩ đến việc rút lại lời nói. 

Cậu ấy quan trong với họ . Luôn luôn và chắc chắn.

“Đúng là họ sẽ làm được ” Kuroo lẩm bẩm. Anh ấy đến gần Tobio và đặt một cánh tay qua vai cậu, dẫn cậu đến đội của mình. 

Beta tận hưởng sức nặng của cánh tay Kuroo và sức nóng mà anh ta tỏa ra. Thật dễ chịu và nếu Tobio nhìn anh một chút thì Kuroo sẽ không ý kiến gì.

Trại huấn luyện cung cấp cho cậu rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm. Cậu kỳ vọng sẽ học được các kỹ năng mới và tăng sức bền của mình. Trong khi cậu đã hoàn thành tất cả những điều đó, Tobio đang dần nhận ra rằng cậu ấy đang đạt được nhiều hơn thế. 

Có lẽ việc là một Beta cũng không quá tệ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro