Chap 8 : Kuroo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Mặc dù là do cậu tự quyết định, nhưng việc luyện tập một mình đang bắt đầu gây khó khăn cho Tobio. Trại huấn luyện ở Tokyo rất nặng nề , phấn khởi và khiến tất cả họ phải đối đầu trực diện với điểm yếu của mình. Mọi người đều đang tiến bộ, nhưng không phải không mồ hôi và đôi khi là nước mắt.

Khi cậu tập giao một mình vào ban đêm, mắt cậu theo thói quen tìm kiếm Hinata ở mọi ngã rẽ, chỉ để được chào đón bằng không khí trống rỗng. Đôi khi Tobio nghiêng đầu mà không suy nghĩ, mong đợi mùi hương quen thuộc của rượu whisky hay một cái lướt nhẹ trên môi Tsukishima. Thật xấu hổ khi cậu nhận ra những gì mình đang nghĩ , và cậu nhanh chóng lắc đầu để tỉnh táo hơn. 

Có rất nhiều những khoảnh khắc Tobio  ở với đội bóng . Mối liên kết giữa đội phát triển mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Tuy nhiên, Tobio biết rằng cậu ấy phải ở một mình vào những đêm như thế này nếu cậu muốn thích nghi. Nếu cậu ấy muốn đáp lại sự mong đợi của Hinata. 

Vì vậy, ngay cả khi Hinata thỉnh thoảng hờn dỗi với cậu cũng đáng. 

Vả lại, cả đội có vẻ … gắn bó hơn trước. Không chỉ với Tobio. 

Beta đã nhận thấy một vết cắn, mới trên cổ Yamaguchi khi Tobio cùng Hinata gặp anh . Với số lượng người chơi mới mà họ gặp, sẽ thật ngu ngốc nếu không đánh dấu Omega theo một cách nào đó. Không phải là không thể cùng nhau, nhưng bất kỳ Alpha nào (hoặc Omega) sẽ phải trực tiếp đến đội để xin phép. 

Theo Hinata, pheromone trong phòng tập thể dục gần như gây ngạt thở. Nó sẽ giải thích tại sao Suga có vẻ mệt mỏi hơn bình thường. Hoặc tại sao Daichi đến gặp mọi người và ngửi họ ít nhất một lần mỗi ngày trước khi buổi tập bắt đầu. 

Đôi khi Tobio bắt gặp đôi mắt của Ennoshita mờ đi, hoặc Tanaka gầm gừ trong hơi thở và bồn chồn. 

Thật kỳ lạ, Tobio chưa bao giờ cảm thấy biết ơn như thế này khi là một Beta. Cậu không thể tưởng tượng được mình lại bị phân tâm đến vậy khi cần tập trung. Đặc biệt là khi nói đến bóng chuyền.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tâm trí của cậu ấy hoàn toàn tập trung. Bây giờ khái niệm về ‘đánh dấu’ đã bay lơ lửng trong đầu , cậu ấy không thể ngừng nghĩ về nó. 

Daichi có lẽ nên là người đầu tiên trong đội đánh dấu cậu . Tobio không buồn vì quyết định này. Cậu thích và ngưỡng mộ Daichi, không chỉ với tư cách là một Alpha mà còn với tư cách là Đội trưởng . Sau khi được đánh dấu , Daichi thông báo với cậu rằng việc đánh dấu thường là trách nhiệm của Alpha (đôi khi là Omega ). 

Tsukishima vs. Hinata

Tobio đã phải đau đầu khi nghĩ đến việc này . Nếu họ muốn duy trì mối quan hệ của họ với tư cách là một đội , cuối cùng cậu sẽ phải để Alpha đánh dấu cậu mà không có ý kiến gì. Nhưng cậu ấy chỉ biết họ sẽ cãi nhau về việc ai sẽ đánh dấu cậu trước. 

Mặc kệ cuộc tranh cãi đó sẽ xảy ra, điều thực sự khiến Tobio bận tâm là một điều bất ngờ khác.

Đó là cậu không thể đánh dấu bất kỳ đồng đội nào của mình.

Là một Beta, răng của cậu khá yếu . Cậu không có những chiếc răng nanh cần thiết để tạo ra ‘vết cắn’ rõ ràng và mọi người biết rõ điều đấy . Điều cậu ấy có thể làm là tạo ra một hickey nhỏ , nhưng cậu biết nó không giống nhau. Nó sẽ không được công nhận là một dấu ấn . Nó sẽ chỉ được xem như một cái gì đó thân mật .  Không liên quan đến đội.  

Trên hết, Tobio không thực sự muốn đánh dấu đội của mình như họ làm với cậu ấy . Cậu muốn được gần gũi với họ, nhưng cậu chưa bao giờ ‘ngứa ngáy’ với ý muốn vạch da và vùi mũi vào tuyến mùi của người khác (điển hình là Hinata).

Vì vậy, khi Yamaguchi tiến đến và hơi cọ vào người vào cậu, Tobio đã chẳng bận tâm gì . Khi Tsukishima cắn vào gáy cậu, ngạc nhiên và vui tươi, Tobio cũng chẳng chống cự . Khi Hinata vòng tay qua eo cậu từ phía sau và giữ cho cậu không thể nói lời nào trong vài phút, Tobio cũng không phàn nàn.

Cho đến khi Tobio hiểu tất cả những gì cậu có thể làm cho đội ,thì đây là điều tốt nhất cậu có thể làm. 

Những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu Tobio khi cậu rời phòng thay đồ Beta. Tóc cậu vẫn còn hơi ẩm sau cơn mưa rào, bám vào sau gáy . Mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi khi cậu bước vào căng tin nơi mọi người đang ở.

Cậu bị đau cơ và cậu biết mình sẽ phải ngủ ngay lập tức tối nay. Cậu đi chậm hơn một chút, bởi vì khi đi hết đoạn thẳng sẽ đến một ngã rẽ , rồi có gì đó va vào cậu.

Người cậu không đập xuống nền gạch lạnh léo dưới chân . Thay vào đó, hai bàn tay to, ấm áp và vững vàng đang nắm chặt bên hông và cánh tay của cậu ấy. Một lục lớn từ cánh tay đó kéo cậu đến một vị trí thích hợp , Tobio giữ được thăng bằng nhưng cũng nhận ra điều gì đó, lưng dựa vào khuôn ngực rộng và nóng bỏng. 

“Woah ,cẩn thận đó ” giọng nói thì thầm vào tai cậu.

Tobio giật mình nhận ra giọng nói khàn khàn quen thuộc. Beta chớp mắt và quay đầu lại cho đến khi bắt gặp đôi mắt màu hạt dẻ đang nheo lại. Một mớ tóc đen và dày bao phủ một phần khuôn mặt của Alpha và Tobio không thể kìm được mà cắn môi dưới.

“Uh… cảm ơn” Tobio lẩm bẩm. 

Trong tất cả những người ở đây có những đặc điểm như vậy thì, tất nhiên đó là Đội trưởng của Nekoma, Kuroo Tetsuro. Tobio không biết rõ về người kia lắm, nhưng từ những gì cậu ấy thấy, người này là một tay chắn đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, anh ta cũng quá thoải mái, và nụ cười nhếch mép hiện tại luôn làm cho nó có vẻ như anh ta đang âm mưu điều gì đó. Beta tôn trọng anh ta đủ tốt, nhưng tin tưởng anh ta? Tuyệt đối không.

Beta tựa vào đùi Kuroo. Mặc dù vậy, cái ôm của Alpha rất chắc chắn và có vẻ như Tobio sẽ không thể rời đi sớm. 

Tobio khẽ thở dài và dừng nỗ lực của mình. Đó không hẳn là một nơi gây khó chịu. Gần đến mức này, cuối cùng cậu ấy cũng có thể ngửi được mùi hương của Kuroo. Nó khá mạnh, đối với một Alpha. Hạnh nhân đắng và da mềm, sờn. Sự kết hợp kỳ lạ khiến tâm trí của Tobio quay cuồng, nhưng cậu không thích nó. Mặc dù họ chưa tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng Tobio nghĩ rằng mùi hương rất hợp với Kuroo.

“Cậu là Kageyama, phải không?” Kuroo hỏi cậu. 

“Vâng” Tobio uể oải trả lời.

Alpha cười khúc khích. “Được rồi . Chúng ta đã không có cơ hội nói chuyện nhiều từ trước khi đến đây nhỉ . Nhưng tôi đã nghe về cậu. Là một thiên tài. “

Tobio không thích điều này sẽ xảy ra. Gần đây, ‘thiên tài’ giống như một sự xúc phạm đối với cậu ấy . Cậu nhún vai, hy vọng rằng hành vi lạnh lùng của mình sẽ đủ để Kuroo buông tha cho cậu. 

Nhưng cậu lại không may mắn đến vậy.

“Đôi khi Tsukki nói về cậu” Kuroo kéo dài. Tobio cứng người ngay lập tức. “Gọi cậu là ‘Vua’. Cậu có một biệt danhngầu thật đấy. “

“Tôi không thích nó” Tobio cắn lại.

“Được rồi. Tuy nhiên,cậu ấy đã quên đề cập đến một điều quan trọng về em. “

Tobio nhướng mày. Cậu quay mặt khỏi Kuroo, nghiến chặt quai hàm khi cố tỏ ra buồn chán , không bị ảnh hưởng bởi sức nóng của cơ và da Kuroo. “Đó là cái gì?”

Đôi môi ấm áp lướt trực tiếp lên da cổ và vai cậu . Cậu giật mình , một màu hồng nhẹ lan trên má và sau gáy. Cậu hơi ưỡn lưng khi tiếp xúc, thậm chí không nghĩ đến hàm ý của nó hay cách nó đẩy cổ cậu đến gần miệng Kuroo hơn.

Rất may là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đôi môi mềm mại và hơi thở ấm áp của Kuroo. Tobio nghe thấy Alpha hít vào nhẹ nhàng rên rỉ, âm thanh rung động trên da thịt.

“ Em là Beta.”

Tobio mở to mắt và cậu nhìn những thành viên Nekoma ở bàn khác . Không ai để ý đến họ. Giống như hành động này là quá đỗi bình thường đối với Kuroo, hoặc có thể là cả đội nói chung. 

Cậu cắn môi và nói , “Tại sao điều đó lại quan trọng?”

Kuroo ậm ừ. Alpha vòng một cánh tay chắc chắn hơn quanh eo Tobio và di chuyển cậu ngồi ở một vị trí tốt nhất . Tobio không muốn thừa nhận rằng cảm giác thoải mái như thế nào, hay mùi của Kuroo tuyệt như thế nào. Khuôn mặt của anh ấy quá ấm áp mặc dù hầu như không làm gì cả. 

Kuroo cho biết: “Beta rất hấp dẫn đối với anh”. Giọng nói của anh ấy giờ đây cộc cằn, nó khiến Tobio lạnh dọc sống lưng.

“Điều đó không có ý nghĩa gì cả.”

Kuroo nghiêng đầu, tròng mắt màu hạt dẻ tò mò , nụ cười trêu chọc đọng lại trên môi. “Làm sao vậy, Beta bé nhỏ?”

‘Nhỏ’ không phải là một từ mà Tobio sẽ dùng để mô tả về bản thân, nhưng cậu sẽ cho qua điều đó vào lúc này. 

“Beta chỉ … là . Bọn tôi thật sự nhàm chán ”.

Nói ra thì rất đau, nhưng Tobio không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào. Kuroo cau mày trước câu trả lời và nhẹ nhàng đặt cằm mình vào cổ và vai Tobio.

Alpha nói: “Bây giờ điều đó thật có ý nghĩa. “Betas rất cần thiết cho xã hội. Và chết tiệt , ho thực sự có mùi rất dễ chịu . ”

Tobio từ chối thừa nhận rằng khuôn mặt của anh ấy bắt đầu đỏ như thế nào. Thay vào đó, cậu quay đầu sang một bên để tránh nhìn vào Kuroo. Điều này không ngăn cản được Alpha cảm thấy hứng thú.

“Ví dụ như em chẳng hạn .” Kuroo rúc vào cổ cậu hít một hơi khiến Tobio rùng mình . 

“Một chút ngọt ngào, nhưng tươi mát . Giống như quả dâu tây vào ngày đầu tiên của mùa đông, em biết không? Nó gây nghiện.”

Tobio xoay người trên đùi Kuroo và để mắt cậu ấy nhìn xuống bàn. “Chính xác là tôi không thể ngửi thấy mùi của mình” cậu lầm bầm. 

Kuroo cười, to nhưng rất ấm áp, nó tạo cho Tobio cảm giác phấn khích kì lạ .  Alpha siết chặt lấy eo Beta. Tobio không còn bận tâm đến điều đó nữa.

“Cái mất của em, cái được của anh mà . Chà, đội của em sẽ được lợi hơn dù bất kì điều gì . “

Đội của cậu ấy.

Tobio bất giác lo lắng . Nếu bất kỳ ai trong đội nhìn thấy cậu ấy như thế này thì chắc chắn sẽ không xong với cái đầu của Kuroo. 

“Anh nên để tôi đi ” Tobio nói.

Kuroo ghé sát tai cậu và thì thầm, “Em có thực sự muốn anh không?”

Tobio không biết trả lời như thế nào . Cậu muốn nói , nhưng cổ cậu khô khốc .  Môi cậu khô , và trước khi trả lời với âm lượng nhỏ cậu đã xoa nhẹ nó . “Nó có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ .”

“Hừm, chắc vậy.” Kuroo để Tobio dựa vào ngực anh . “Em biết đấy, bọn anh đã từng có một Beta trong đội vào năm ngoái .”

Điều đó thu hút sự chú ý của Tobio. Cậu ngoái nhìn lại Alpha, không để ý xem khuôn mặt của họ bây giờ gần như thế nào. 

“Có thật không? Làm thế nào …mọi thứ như thế nào? “

Kuroo nhếch mép. “Như một giấc mơ.”

Đôi mắt đại dương của Tobio mở to. Mắt cậu lóe lên khi nghe thấy điều này , hy vọng xoáy sâu vào bên trong cậu.

Kuroo chậm rãi để một bàn tay ra sau gáy Tobio . Một chuyển động tinh tế và Tobio như đang tận hưởng nó . Cậu quan tâm về những gì Alpha vưad nói.

“Beta có thể có mùi hương quyến rũ, giống như mùi hương của bạn. Nhưng nó cũng có thể khiến bất kì Alpha hay Omega nào đó mất kiểm soát . Em chỉ cần biết cách kiềm chế nó ”.

Lông mày của Tobio nhíu lại. Những ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu Tobio . Đánh dấu . Mùi hương . Pheromone. Không hiểu sao tất cả đều cảm thấy quen thuộc.

Cậu nghĩ lại những lời nhận xét của Kindaichi về mùi hương của cậu trong cuộc tranh cãi với Hinata. Hoặc khi cậu hôn Tanaka và Nishioya và họ dường như tan chảy khi tiếp xúc. Tobio đã không nghĩ gì về hành động của mình vào lúc đó, cậu chỉ biết làm .

Có lẽ còn nhiều điều mà cậu phải hiểu.

” Beta của bọn anh ” Kuroo tiếp tục, “thực sự đã giúp đội tiến bộ rất nhiều . Cậu ta đã cho bọn anh biết cách để kết nối . Anh cá là em cũng làm như vậy. Hoặc ít nhất em sẽ làm được ”.

Tobio nhìn chằm chằm vào Alpha, bối rối và lo lắng. 

Kuroo mỉm cười trước khi ngón tay lướt qua cổ Tobio. “Em biết đấy, Beta giống như chuyền hai . Họ hướng dẫn và hỗ trợ đội của mình . Họ có thể không phải là người dẫn đầu, nhưng nếu có một người như vậy trong đội ,thì họ cực kỳ quan trọng. “

Beta giống như chuyền hai.

Đó là một ý tưởng vô lý đến nỗi Tobio ngay lập đã loại nó ra khỏi đầu.

Cậu đang đấu tranh với ý nghĩa của việc trở thành một chuyền, một đồng đội tốt nhất trong khi là một Beta . Điều gì sẽ xảy ra nếu câu trả lời là họ cần kết nối với nhau nhiều hơn những gì cậu có thể tưởng tượng?

Ủng hộ. Hướng dẫn. Quan trọng.

Càng nghĩ về nó, cậu càng cảm thấy đúng.

Tobio không thể ngăn nụ cười nở trên môi. Nó nhỏ và tinh tế, nhưng Kuroo không bao giờ bỏ sót điều gì . 

“Ồ, em thật xinh đẹp,” Kuroo thừa nhận. Tay anh ta rời khỏi eo Tobio và thay vào đó ôm lấy mặt của Beta. 

Tobio đóng băng khi tiếp xúc, nhưng khuôn mặt cậu đã xuất hiện một màu đỏ rực rỡ, ấm áp. Kuroo nghiêng người về phía trước, và Tobio giật mình nhận ra rằng Alpha đang hành động như muốn hôn cậu.

Đó sẽ là một điều tồi tệ?

Một bàn tay khác lao vào giữa mặt họ trước khi bất cứ điều gì có thể thành hiện thực.

Hương thơm của rượu whisky ngọt ngào ấm áp xộc vào mũi . Tobio nhìn lên và thấy Daichi đang đứng cạnh họ. Đôi mắt của Alpha đang nheo lại thành một mũi tên hướng thẳng vào Kuroo. Alpha kia không thu mình lại, nhưng cũng không ngẩng đầu lên thách thức.

“Thả em ấy ra, Kuroo.”

Một lời yêu cầu nghiêm khắc và mạnh mẽ. Nó khiến cho Tobio chợt căng thẳng .  Làn khói mong muốn ấm áp và kỳ lạ nhanh chóng biến mất và cậu ngay lập tức rời khỏi vòng tay của Kuroo . Kuroo không cố gắng kéo cậu lại, mặc dù tay anh ta nán lại và sượt qua da của Tobio một cách có chủ đích.

Kuroo đưa tay ra sau đầu. Nó giống như một tư thế ‘đầu hàng’ .

“Được rồi Sawamura,” Kuroo nói, chậm rãi nói. “Bọn tôi chỉ đang nói chuyện.”

“Cậu có thể nói chuyện mà không cần chạm vào em ấy.”

Kuroo ngẩng đầu, thoáng nhìn Tobio. “Điều đó sẽ chẳng vui chút nào?”

Daichi tiến lên một bước và Beta nắm lấy cánh tay anh mà không cần suy nghĩ. 

“Không sao đâu Daichi.” Tobio cố gắng xoa dịu Alpha, người đang căng thẳng nhưng không di chuyển. “Hãy quay trở lại với đội .”

Beta ngập ngừng trước khi cúi xuống và cọ má mình vào vai Daichi. Cậu thề rằng cậu có thể cảm thấy các cơ ở lung Alpha giãn ra như thế nào . Mặc dù Tobio không nhìn thấy nó, Kuroo nhếch mép cười trước cảnh đó, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú.

Phải mất thêm một lúc nữa Daichi mới thở dài và quay mặt đi khỏi Kuroo. Anh quay lại đặt tay mình vào lưng Tobio và đẩy cậu ra khỏi bàn Nekoma. 

“Đây là lời cảnh cáo đấy ” Daichi nói . Alpha kia cười tủm tỉm, nhưng không nói gì.

Khi Tobio ở cùng Karasuno vào đêm hôm đó, cậu ấy không thể ngăn được cảm giác ham muốn trong cơ thể mình . Tiếp xúc với Kuroo thật kỳ lạ, và thậm chí có thể hơi nguy hiểm, nhưng nó cũng rất tuyệt.

Cậu đang học cách nhìn thấy mặt tích cực khi là một Beta.

Có lẽ, có nhiều điều tốt hơn cậu ấy nghĩ lúc ban đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro