zhongli x childe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Borrower Childe (2)

Childe đã có thể trở về nhà của mình từ cách cậu đến cùng cha mình. Trong sự bàng hoàng, cậu đã bị vấp một vài lần, khiến việc trở về nhà của cậu chậm lại. Bây giờ cậu đã trở lại cửa trước của nhà mình. Tay cậu lướt qua nắm đấm cửa, sợ hãi mở nó ra. Cậu hít một hơi thật sâu và xoay núm. Cậu bước qua cửa cố gắng im lặng nhất có thể.

"Childe?" Bố cậu trông hơi ghê tởm khi nhận ra cậu. Tất cả mọi người đều đang đóng gói mọi thứ vào một chiếc túi lớn.

Chuyện gì vậy? Chúng ta lại di chuyển? Nhưng tại sao?" Childe bối rối tại sao họ lại rời bỏ cậu. Cậu biết họ không thích cậu nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ rời bỏ cậu .

"Chúng ta đang di chuyển. Con đang làm gì ở đây. " Mẹ cậu cuối cùng cũng lên tiếng. Childe không thể tin được . Họ đã thực sự rời bỏ cậu .

"Tại sao? Tại sao mọi người lại bỏ rơi con ở đây? Childe cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng giọng nói của cậu phảng phất nỗi đau

Con không bao giờ làm được bất cứ điều gì xung quanh đây. Con chỉ lãng phí nguồn cung cấp của chúng ta. Chúng ta đã hy vọng rằng con người sẽ bắt con" Childe quá sốc, thậm chí còn chống trả. (người phụ nữ quá choáng váng để nói) Cậu thậm chí không muốn nhìn họ. Cậu không biết phải làm gì.Cậu có nên nói gì đó không? Cậu nên cố gắng để họ ở lại hay đưa cậu đi cùng? Cậu có nên bỏ đi không? Cậu quyết định tốt nhất là cứ bỏ đi. Cậu quay người bỏ đi.

"Tất cả là lỗi của con khi trở thành một con cáo kém may mắn." Cha cậu nói thêm khi cậu đang bỏ đi.

Cậu không biết mình sẽ đi đâu nhưng sẽ tốt hơn là ở lại với họ. Họ sống dưới nhà con người nên xung quanh không có nhiều. Chỉ là một số đá và rác. Cậu tìm thấy một tảng đá đủ xa ngôi nhà và ngồi xuống. Họ thực sự đã bỏ rơi cậu. Childe cuối cùng đã suy sụp và bắt đầu khóc. Cậu đã nhiều đêm khóc đến mất ngủ nhưng đây là điều tồi tệ nhất trong số đó. Cậu đã khóc trên tảng đá đó cho đến khi kiệt sức và chìm vào giấc ngủ.

...

Cậu thức giấc vì tiếng mưa . Bên ngoài trời lạnh buốt. Vào những ngày mưa lạnh, Childe thường cuộn tròn trên giường và lắng nghe tiếng mưa . Nhưng bây giờ cậu đang nằm trên một tảng đá cứng và lạnh, dùng đuôi của mình để cố gắng giữ ấm cho cậu. Toàn thân cậu rùng mình. Quần áo của cậu, quá mỏng để có thể giữ được hơi ấm.

Cậu cảm thấy nước mắt bắt đầu ứa ra trong mắt mình. Cậu định để mình khóc lần nữa nhưng cậu nghe thấy tiếng sột soạt. Cậu ngồi dậy và lau đôi mắt sưng húp của mình. Cậu nhìn thấy gia đình mình đang chạy với một túi lớn. Có một cái lỗ nhỏ mà họ dùng để chui ra bên ngoài. Hôm nay không phải là ngày tốt để di chuyển nhưng cậu đoán họ chỉ muốn ra ngoài càng sớm càng tốt.

Cậu nhìn họ rời đi, càng ngày càng xa cậu. Chắc chắn rằng họ không đối xử tốt với cậu nhưng họ vẫn là gia đình của cậu. Ngay cả khi họ không coi cậu như một gia đình. Cậu sẽ nhớ họ. Cậu bước ra khỏi tảng đá và bước vào nhà. Thông thường ngôi nhà sẽ bị phá hủy để chắc chắn rằng không còn dấu vết của họ nhưng ngôi nhà vẫn còn đó. Childe nghĩ rằng thật tốt khi họ ít nhất để lại cái này cho cậu.

Bên trong trống trơn, chỉ còn sót lại vài thứ. Có đủ thức ăn để cậu sống trong vài ngày. Cậu vào phòng để kiểm tra xem họ có lấy đồ của cậu không nhưng tất cả vẫn ở đó. Cậu đã quá mệt và lạnh để cố gắng tìm ra những gì cậu sẽ làm tiếp theo. Cậu ngã xuống giường và đắp chăn cho mình. Tiếng mưa vỗ về cậu chìm vào giấc ngủ say.

Childe đã trải qua vài ngày tiếp theo như vậy. Tất cả những gì cậu làm là ngủ và ăn ít nhất có thể.Cậu cũng đã dành khá nhiều thời gian để khóc. Cậu đã hết thức ãn và cần phải đi ra ngoài. Cậu thực sự không muốn đụng độ Zhongli. Với những gì đang diễn ra, cậu không muốn nói chuyện với anh. Childe gần đây cũng mơ về Zhongli. Thật xấu hổ khi phải đối mặt với người đàn ông sau khi có anh trong mộng.

Trong những giấc mơ, Zhongli sẽ cưng nựng và ôm chặt lấy cậu. Ðiều đó thật ấm áp và an ủi đối với Childe, điều mà trước đây cậu chưa từng có. Nó khiến cậu cảm thấy được yêu. Cậu ước gì mình không phải thức dậy. Cậu muốn mãi mãi ở trong bàn tay ấm áp của Zhongli. Nó đã sai, Childe biết điều đó. Cậu không nên nghĩ kiểu này về con người

Nhưng lúc này bụng cậu đang kêu to hơn những suy nghĩ của cậu. Cậu thu thập tất cả các vật dụng còn sót lại và đi ra ngoài. Childe không biết mình đang tìm gì nhưng tất cả những gì cậu thực sự muốn là thức ăn. Mục tiêu khác mà cậu có trong đầu là không để bị Zhongli nhìn thấy. Tất nhiên đây sẽ luôn là một quy tắc nhưng nó quan trọng hơn ngay bây giờ khi nó đã từng xảy ra.

Childe vào bếp mà không có chuyện gì xấu xảy ra. Cậu chuyển tấm bảng nhỏ để cậu ra quầy. Cậu đám bảo rằng không có ai ở đó trước khi bước ra. Cậu nhìn quanh quầy để xem có tìm thấy mảnh vụn hay thứ gì khác không. Nhưng không có gì cả. Tất cả đều sạch sẽ. Cậu bắt đầu mất hy vọng.

Cậu muốn đi đến quầy khác nhưng cậu không có dây. Cậu đã nghĩ đến việc nhảy nhưng nó có thể không thành công. Nếu nó không thành công, cậu sẽ chết. Cậu nghĩ về điều đó, chết vì ngã sẽ tốt hơn chết vì đói.

Cậu lấy băng dính hai mặt ra khỏi túi xách. Cậu đeo một ít vào tay để nếu không kịp, cậu có thể thử bám vào một bên và leo lên. Cậu hít thở sâu một vài lần trước khi nhảy. Cậu chỉ nhảy được một nửa và bắt đầu ngã xuống. Cậu sẽ không làm được.

Nó giống như trước đây. Chỉ có điều lần này Zhongli không ở đó để cứu cậu. Cậu bị gia đình bỏ rơi và giờ cậu sắp chết. Cậu thậm chí còn không được gặp Zhongli lần cuối. Nước mắt bắt đầu rơi từ mắt Childe. Tại sao nó phải kết thúc như thế này? Cậu chỉ muốn được yêu một lần.

"Bạn có ước muốn chết không?" Giọng nói trầm ấm yêu thương vang lên bên tai Childe. Cậu nhận ra mình không còn rơi nữa. Cậu đang được giữ trong lòng bàn tay của một con người lớn. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh đã khiến Childe cảm thấy mình sắp suy sụp. Zhongli đưa bàn tay còn lại của mình lên mặt Childe cố gắng lau đi những giọt nước mắt, nhưng chúng vẫn không ngừng chảy.

Childe dựa vào cái chạm của Zhongli. Cậu nhớ cảm giác đó, cảm giác ấm áp của một người khác. Childe ôm lấy ngón tay của Zhongli và bật ra những tiếng nức nở nhỏ. Với tất cả những gì đã xảy ra, Childe không muốn phải vật lộn một mình nữa.

Zhongli không muốn di chuyển. Anh giữ ngón tay của mình ở đó, để Childe bám vào. Cậu nghĩ thật dễ thương khi Childe bám lấy anh nhanh như vậy. Anh lo lắng không biết tại sao cậu lại khóc nhưng anh sẽ hỏi sau khi Childe bình tĩnh lại. Lúc này Zhongli quan tâm hơn đến việc an ủi con người nhỏ bé trong lòng bàn tay mình. Anh thì thầm những lời ngọt ngào, êm dịu với Childe. Anh thực sự ước rằng anh được cưng nựng cậu nhưng cả hai tay anh đều bị chiếm hết. Zhongli thực sự muốn chạm vào đôi tai mềm mại trên đầu cậu . Không cần suy nghĩ anh cúi xuống đặt lên đầu cậu một nụ hôn nhỏ.

"Gì-?" Childe nhìn Zhongli, bối rối. Cậu ngừng khóc và bỏ tay ra khỏi ngón tay của Zhongli. Anh chạm nhẹ vào đầu cậu đỏ mặt. Childe mắt sưng húp và đỏ hoe vì khóc.

"Cậu có ổn không? Cậu đã bình tĩnh lại chưa? Zhongli hỏi với nụ cười nhẹ nhàng. Anh không biết điều gì đã chiếm hữu anh để hôn Childe nhưng anh quyết định nghe theo nó. Anh buồn khi Childe ngừng ôm ngón tay anh nhưng anh vui vì phản ứng mà nụ hôn có được. Zhongli sử dụng bàn tay bây giờ còn lại của mình để vuốt ve bên Childe.

"Vâng, tôi cảm thấy tốt hơn." Giọng Childe hơi khàn vì khóc. Cậu không biết phải nói gì bây giờ. Cậu quá xấu hổ khi cố gắng nói chuyện với Zhongli. Ðặc biệt là khi cậu đang kìm lại những tiếng động vì Zhongli ðang cưng nựng cậu.

"Tại sao cậu không giữ lời hứa của chúng ta?" Zhongli đã lên tiếng trước và ngừng vuốt ve Childe.

Gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra và tôi không có cơ hội gặp gỡ với anh. Childe không nói dối nhưng cũng không nói toàn bộ sự thật.

Nếu bạn không ngại hỏi tôi, điều gì đã xảy ra khiến anh không thể gặp tôi. Childe nghĩ về điều đó một chút, sẽ không đau nếu Childe nói với anh. Nếu có bất cứ điều gì Zhongli thậm chí có thể giúp cậu.

Sẽ tốt hơn nếu anh đến một nơi nào đó thoải mái hơn vì đó là một câu chuyện rất dài. Childe có thể nói với anh ngay tại đây nhưng cậu thực sự muốn thoát khỏi tay Zhongli. Cậu cũng muốn xem thêm ngôi nhà của Zhongli.

"Được rồi, chỉ cần giữ chặt, tôi không muốn thả cậu." Childe đã suýt chết hai lần nên cậu chắc chắn sẽ giữ được ngón tay của Zhongli. Con đường đi lại gập ghềnh, Childe suýt ngã vài lần. Sau tất cả những điều này, độ cao có thể được thêm vào danh sách những nỗi sợ hãi của Childe.

Zhongli đưa họ đến thư viện tìm phòng. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Zhongli là trong phòng anh. Cậu vẫn không thể quên được vẻ đẹp của người đàn ông đã làm cậu say đắm biết bao.

Ðây, Zhongli đặt Childe xuống chiếc bàn nhỏ cạnh ghế, cậu có thể ngồi ở đây. Childe ngồi xuống và thả lỏng chân khỏi mép bàn . Zhongli ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn cậu đang ngồi.

"Vậy, tôi có thể hỏi lý do tại sao cậu lại khóc trước đó không?" Child biết đó sẽ là một câu hỏi nhưng cậu vẫn sợ hãi không biết tại sao. Không có gì ngãn cản cậu nên cậu bắt đầu nói. Cậu bắt đầu với việc gia đình cậu rời bỏ cậu như thế nào. Cậu nói với Zhongli về việc những con cáo như cậu xui xẻo như thế nào nên gia ðình cậu không muốn cậu ở xung quanh, đặc biệt là sau khi cậu được nhìn thấy bởi một con người.

Childe không khóc trong khi cậu giải thích nhưng anh đã đến gần. Thật khó để nhìn vào đôi mắt buồn của Zhongli. Childe không khỏi cảm thấy tồi tệ, cậu là lý do khiến Zhongli buồn. Họ ngồi im lặng một lúc. Zhongli vẫn đang cố gắng xử lý những gì mình vừa nghe được.

"Vì vậy, nếu gia đình cậu rời bỏ cậu , điều đó có nghĩa là cậu không có nơi nào để đi?" Zhongli quan tâm hỏi.

Tôi vẫn còn một ngôi nhà do gia đình tôi làm ra nhưng họ đã lấy đi phần lớn đồ đạc trong đó. Childe không muốn nói dối nữa.

Cậu có muốn ở lại với tôi không? Cậu có thể ở bên tôi hàng ngày và tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi thứ cậu cần .

Tại sao anh muốn tôi ở lại với anh ? Tôi xui xẻo, tôi sẽ chỉ gây rắc rối cho anh mà thôi . Childe bắt đầu rơi lệ. Tại sao một người như Zhongli lại muốn ở lại với Childe.

Không, không, cậu sẽ không gây rắc rối cho tôi. Tôi muốn cậu ở lại với tôi, làm ơn. Zhongli tìm đến Childe và bắt đầu vuốt ve cậu. Childe không kìm chế, ngả vào bàn tay ấm áp của Zhongli. Ðó là cảm giác tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay.

"Tôi có thể đón cậu ?" Zhongli hỏi, kéo tay mình ra khỏi Childe. Childe gật đầu, muốn cảm nhận lại sự ấm áp đó. Zhongli đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Childe. Zhongli đưa tay lên trước ngực. Anh ôm chặt Childe vào ngực mình. Childe nắm chặt chiếc áo khoác nâu của Zhongli.

"Xin đừng rời xa tôi." Childe bắt đầu khóc trong ngực Zhongli. Cậu không muốn mất đi một người khác.

"Tôi hứa sẽ không rời xa cậu ." Zhongli ôm Childe chặt hơn. Anh cúi xuống và hôn lên đầu Childe.

"Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu ."

Link : https://archiveofourown.org/works/35409100/chapters/88260643#workskin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro