[421610] One suit for a kiss 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa chữ tiếng trung cũng không biết. Hoàn toàn dựa vào app dịch và nhai lại edit từng chữ.

42 x 1610

https://archiveofourown.org/works/47865649?view_adult=true&fbclid=IwAR3_xB8CjoWaSICn-pIEds_KVmYc2uLNGNPIaSwzrYod72FoK9EwPPPIPa0

Giới thiệu: Miles đã tìm thấy một cách khác để người Nhện im lặng

___________

Lần đầu tiên thử phong cách tình yêu thoải mái như này của cặp vợ chồng nhỏ, có lẽ vẫn sẽ vô thức mang theo một chút phong cách chính kịch, tôi đang cố gắng trở lại trở lại

_______________

Miles được coi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong tổ chức của Miguel - anh là người duy nhất không phải là người Nhện trong liên minh người Nhện.

Lời giải thích này hơi vòng vo, anh từng là ứng cử viên cho vai người Nhện ở Vũ trụ 42, nhưng một số tai nạn sau đó đã khiến anh đánh mất cơ hội đó.

Nhưng đó không phải là lý do chính khiến anh không quen với bản thân khác, không phải vì con nhện đã cắn cậu, không phải vì cha cậu ta vẫn còn sống, tại sao anh lại căm ghét cậu vì cha của cậu vẫn còn sống?

Chà, nói thẳng ra thì , anh chỉ không thích kiểu Miles ngây thơ và ngu ngốc tin về chính nghĩa, kiểu luôn tuân thủ các quy tắc cứng nhắc, tin vào lòng tốt của con người, đầu óc đơn giản nghĩ chỉ bằng trái tim nhân hậu thì sẽ giải quyết vấn đề và tác động lên mấy tên rác rưởi đó.

Giống như người cha thanh tra cảnh sát đã chết của chính mình, giống như chính anh một hoặc hai năm trước.

Luật pháp sinh ra là để duy trì sự cân bằng của xã hội, nó chỉ bảo vệ những người đã tuân theo luật lệ, vì vậy khi ai đó phá vỡ sự cân bằng này và phá vỡ những quy tắc do luật pháp đặt ra, thì cần phải có người đứng lên và sử dụng luật pháp theo những cách khác với luật lệ. Luật để làm cho những kẻ đã vượt qua ranh giới hiểu được cái giá phải trả cho những gì họ đã làm.

Đó là lý do tại sao Miles quyết định đeo mặt nạ bảo hiểm đó lên đầu.

Chống lại bạo lực bằng bạo lực chưa bao giờ là cách tốt nhất, nhưng nó hiệu quả và hiệu quả, tạo ra nỗi sợ hãi hữu ích hơn nhiều so với việc tuân theo các quy tắc. Mặc dù những người Nhện khác không ủng hộ ý tưởng của anh cho lắm, nhưng đây là vũ trụ của anh, thành phố của anh và anh phải quyết định cách "bảo vệ" nó.

Chỉ là Miles không thể hiểu tại sao bản thân ở vũ trụ khác của anh lại ngoan cố và kiên trì đến vũ trụ của chính mình để cố gắng xây dựng một "tình bạn" giữa hai người họ bất chấp những triết lý trái ngược nhau của họ.

Tên ngốc đó tưởng anh không nhìn thấy tội lỗi trong mắt cậu sao?

Nghĩ rằng cái chết của những người thân yêu của anh là do cậu đã lấy đi cơ hội trở thành Người Nhện của Miles và cố gắng bù đắp cho điều đó - xin lỗi, nhưng con người cũ của anh có thực sự ngu ngốc đến thế không?

Ấn tượng tốt đẹp để lại khi chiến đấu bên cạnh chính mình ở thế giới khác của anh đã bị mài mòn bởi sự "làm phiền" của cậu sau đó, và Miles gần như muốn chộp lấy đồng hồ của cậu và xóa tọa độ vũ trụ của chính mình khỏi đó.

Có thực sự cần thiết để đến bên anh sau cuộc tuần tra thành phố hàng ngày không vậy?

Miles chân thành hỏi trong lòng trong khi nhặt chiếc găng tay của mình lên để chặn quả cầu tơ nhện từ kẻ lén lút đang phóng từ phía sau lưng anh.

"Đừng có trẻ con như vậy." Xé lớp tơ nhện khỏi găng tay, anh tiếp tục vặn một phần nhỏ của mũ bảo hiểm mà không nhìn lại.

"Chà. Làm thế quái nào mà mày có thể phát hiện chính xác cuộc tấn công lén lút của tao mỗi lần mà không có giác quan nhện vậy?"

Phía sau Miles, một bóng đen bất ngờ hiện ra khi Miles cởi chiếc mũ trùm đầu để lộ cái đầu nổ tung như bông súp lơ đặc trưng của mình.

"Những kẻ hung ác không thương xót chỉ vì mày không có siêu năng lực, hoặc là tao luôn cảnh giác để đạn không vào người."

Miles xua tay, cậu lại đang cố gắng khoác tay lên vai anh, anh đeo mặt nạ bảo hiểm đã được lắp ráp lại và nói: "Mày đến đúng lúc, đến thử xem tính năng ghi lại chuyển động tao mới đưa vào hoạt động như thế nào."

"Tao vừa mới đi tuần tra xong mà mày, đánh một đám siêu cấp phản diện cũng mệt rồi, tại sao đến chỗ mày tao vẫn còn phải làm việc vậy trời." Miles than thở.

Miles dừng lại, liếc nhìn vết máu đen rõ ràng trên đồng phục của cậu bé ngu ngốc, thở dài bất lực và nói: "Xong rồi tao dẫn mày đi một vòng bên này, nhân tiện đi gặp chú Aaron - trước hết ... đừng xen vào chuyện của tao..."

"Được rồi!" Miles lập tức nở nụ cười trên mặt, tốc độ này làm cho người ta hoài nghi tên này chỉ là giả bộ khổ sở mà thôi.

Sau khi kiểm tra mặt nạ bảo hiểm mất khoảng một giờ, Miles đã viết ra những vấn đề mới phát hiện được trong quá trình kiểm tra, liệt kê những điểm cần cải thiện và dẫn phiên bản người nhện của mình về phòng.

Mẹ anh không có ở nhà, đã đến giờ làm ca tối của bà. Từ khi chồng hy sinh khi làm nhiệm vụ, Rio dành nhiều thời gian hơn cho công việc, nuôi con trai, lương hưu cũng không ít nhưng vẫn không đủ cho 4 năm học đại học. Đó là lý do tại sao Miles có thừa thời gian để cống hiến cho "sự nghiệp" của mình, với sự hỗ trợ của Aaron và việc học ở trường không phải là thử thách đối với cậu.

"Đổi bộ đồng phục này ra, quá lộ liễu." Miles đã ném cho Miles một chiếc áo len và quần jean của riêng anh ấy.

"Tao chỉ có thể thêm một chiếc áo khoác ở bên ngoài, dù sao vũ trụ này không có Người Nhện, họ sẽ không biết tao là ai đâu." Miles vừa nói vừa thò đầu ra sau bộ đồ.

"Máu trên người mày hay từ những tên ngốc mà mày xử lý hôm nay?" Miles đột ngột hỏi.

"Máu?" Miles sững người, rồi vặn lưng và bắt đầu tìm kiếm vết máu mà anh kia đang nói đến.

Miles thầm thở dài vì sự ngu ngốc khi xoay người của chính mình, bước tới và đứng trước mặt Miles, đưa tay ấn một thanh ở vị trí thắt lưng của cậu.

Miles bất ngờ mép trước sự tiếp cận đột ngột của bản thân khác, cậu gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của đối phương phả vào mặt mình, tim cậu đập nhanh hơn một chút,

Miles ngây người chớp mắt, chỉ để thay thế bằng một cơn đau ở lưng dưới. giây tiếp theo."Ối!" Miles loạng choạng lui về phía sau hai bước, không thể che giấu được trên mặt nóng lên, bất đắc dĩ nắm chặt quần áo trong tay.

Căn phòng không bật đèn, và trong bóng tối mờ ảo, Miles nhìn thấy người kia nhướng mày, và cậu biết chính phản ứng thái quá của mình đã khiến người kia nghi ngờ, và khi cậu đảo mắt trong hoảng loạn để nghĩ ra lời giải thích thì cậu nghe thấy. Những lời nói của Miles lan khắp phòng.

"Cởi đồ ra."

"Cái gì!?" Miles gần như cắn vào lưỡi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro