7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc còn chưa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Vu Lộc, kêu cậu phối hợp với bộ phận tuyên truyền, đến tham ban Kim Thái Hanh, để họ gom tư liệu, phát vài bức ảnh của hai người.

Điền Chính Quốc cũng biết sau khi cậu và Kim Thái Hanh kết hôn, ảnh marketing của ai người quá ít ỏi.

Vì thế cậu thay đổi hướng đi, theo địa chỉ Vu Lộc gửi cậu.

Kim Thái Hanh đang quay phim ở một phim trường, lúc Điền Chính Quốc chạy tới, còn mang chút điểm tâm, chè đậu xanh.

Địa điểm quay phim là bên trong một trụ sở, Kim Thái Hanh là nam nhất, có phòng nghỉ ngơi riêng, Điền Chính Quốc theo nhân viên đi vào.

Vu Lộc mang theo một nhϊếp ảnh gia, chụp Điền Chính Quốc vài tấm hình, còn đặc tả hộp quà trên tay cậu, chỉ thiếu điều trực tiếp viết lên ảnh hai chữ "Marketing".

Điền Chính Quốc có chút tẻ nhạt, thuận miệng hỏi: "Hanh ca đang quay cái gì vậy?"

"Một bộ phim văn phòng" Vu Lộc một bên nhìn hình một bên trả lời, "Đang trong quá trình kết thúc, hôm nay quay lại mấy cảnh đạo diễn không hài lòng."

Điền Chính Quốc ờ một tiếng, tiện tay cầm lấy một quyển sách lật hai lần.

Nhϊếp ảnh gia hướng cậu chụp liên tiếp.

Điền Chính Quốc cả người không được tự nhiên, lúc chụp hình có cảm giác cực kỳ giả tạo.

Vì thế cậu buông sách ra.

"Tiểu Điền à" Vu Lộc đang ngồi chống cằm nhìn cậu thình lình mở miệng "Lát nữa cậu có thể cùng Kim Thái Hanh thân mật một chút không?"

"Hả?" Điền Chính Quốc mờ mịt nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt lướt qua một tia luống cuống.

Ánh mắt cậu trong suốt, hệt như bảo thạch ngâm trong suối, khiến Vu Lộc đột nhiên có ảo giác "Có phải mình đang làm hư đứa nhỏ không?"
"Thì..." Vu Lộc đã quen đối mặt Kim Thái Hanh, tên khốn kia làm da mặt hắn dày lên gấp bội, mấy cái này chả có gì lạ, mà nay đối mặt với Điền Chính Quốc, chẳng biết sao lại cảm thấy ngại ngại, âm thanh cũng khô khốc, "Ôm một chút, kéo cánh tay gì đó."

Điền Chính Quốc thoáng chốc không lên tiếng.

Thái độ này đã rất rõ ràng.

"Không thân mật cũng được" Vu Lộc nhanh chóng vớt vát, "Hai người chỉ đứng chung một chỗ cũng được."

Điền Chính Quốc quả nhiên thả lỏng một chút.

Không lâu sau, kết thúc ghi hình, Kim Thái Hanh lại đây, Điền Chính Quốc cầm hộp điểm tâm và chè đậu xanh đã chuẩn bị cho Kim Thái Hanh, động tác có chút vội vàng.

Kim Thái Hanh dường như không nghĩ cậu sẽ tới, đôi mắt hơi cong, mà Điền Chính Quốc vừa mới nhích ra, Kim Thái Hanh đã nhìn thấy nhϊếp ảnh gia đang vò đầu bứt tai, độ cong khóe môi lập tức đông lại.
Điền Chính Quốc sợ góc độ không tốt, khiến hai người không đủ thân mật, Vu Lộc sẽ kêu cậu tới một lần nữa, động tác thân mật hơn, vì vậy vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía nhϊếp ảnh gia, hỏi: "Được rồi chứ?"

Nhϊếp ảnh gia gãi đầu: "Cũng được."

Sắc mặt Kim Thái Hanh lạnh hơn.

Ở đây chỉ mỗi Vu Lộc là người tỉnh táo mà thờ ơ nhìn tình cảnh này, lặng lẽ thắp một nén nhang cho EQ của Điền Chính Quốc, nhưng hắn cũng không lên tiếng.

Kim Thái Hanh vừa kết thúc công việc, lúc này hơi mệt mỏi, ngồi xuống liền bắt đầu ăn.

Điểm tâm và chè đậu xanh đều là Điền Chính Quốc tự mua, cậy nhìn Kim Thái Hanh ăn, không nhịn được hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Kim Thái Hanh không ngẩng đầu, học theo ông anh nhϊếp ảnh trả lời: "Cũng được."

Qua một lát, Điền Chính Quốc lấy chiếc trâm cài ngực rubi từ trong túi ra, đưa cho Kim Thái Hanh: "Cái này tặng cậu."
Quà cho anh? Đặc biệt mua cho anh?

Chân mày Kim Thái Hanh cau lại, nhận lấy, nhìn qua, nhếch miệng lên, âm thanh cũng nhu hòa: "Rất đẹp."

Sau đó nghe thấy Điền Chính Quốc bổ sung: "Đẹp là được rồi, đây là Nhan Bân tặng."

Bầu không khí thoáng chốc ngưng bặt.

Người đang chụp ảnh khó hiểu vì sao đột nhiên lại lạnh như vậy, không tự chủ được rụt cổ, động tác cẩn thận hơn, sợ lan tới mình.

Vu Lộc ngồi phía sau hai người bật cười, nhưng vội vàng nén lại, hắn cúi đầu, nghiêm túc xem điện thoại, lấy tay giữ miệng để cho mình không điên cuồng cười haha.

Kim Thái Hanh tiếp tục ăn, chỉ là động tác chậm hơn.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh nhìn anh ăn, đến khi anh ăn hết, cậu mới hỏi: "Cậu có rảnh không?"

Kim Thái Hanh ngữ khí băng lãnh: "Cậu còn có gì để tặng tôi à?"
"Có" Điền Chính Quốc lấy ra một tấm card, đây là Nhan Bân đưa cho cậu, nói là nhờ Kim Thái Hanh ký ở mặt trên, thuận tiện nhờ cậu giữ giùm, cậu đưa cho Kim Thái Hanh, "Nhan Bân muốn xin chữ ký của cậu."

Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu, mặt không đổi sắc nhận lấy card, lát sau mới nhẹ nhàng hít một hơi, cầm bút, không hỏi Điền Chính Quốc nội dung là gì, dự định tự viết.

"Nhan Bân nói, nhờ cậu ký "To bạn học Nhan Bân" Điền Chính Quốc không chớp mắt nhìn Kim Thái Hanh nắm bút, nội dung là "Học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước... Tôi là ánh sáng của bạn.""

Kim Thái Hanh ngừng bút, nhấc mắt, nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vẫn nhìn bút: "... Câu cuối cùng cậu không thích có thể không viết."

Kim Thái Hanh trong mắt rốt cục nổi lên ý cười.

"Ký câu này?" Anh thu liễm vẻ mặt, giọng nói mang theo một tia do dự, "Cậu ta thật sự nói như vậy?"
"Ừm, đúng vậy" Điền Chính Quốc không dám nhìn anh, lắp bắp, "Có vấn đề gì không? Nguyên văn, nguyên văn cậu ta... chính là như vậy."

Càng nói âm thanh càng nhỏ.

"Ừm" Kim Thái Hanh cúi đầu, ung dung nói, "Không có vấn đề gì."

Điền Chính Quốc nhìn theo nét bút của anh, Kim Thái Hanh ký "Gửi bạn học Nhan Bân", viết xong bốn chữ này lại dừng một chút, Điền Chính Quốc chờ đến cuống lên mới nhìn thấy Kim Thái Hanh viết tiếp, "Học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước."

Ký xong.

Kim Thái Hanh không viết câu "Tôi là ánh sáng của bạn."

Điền Chính Quốc không nhịn được có chút vui vẻ, nhếch môi cười nhưng lập tức đè lại, hắng giọng một cái.

Tựa như sợ Kim Thái Hanh thay đổi ý định, Điền Chính Quốc giả vờ tự nhiên duỗi tay tới, cầm lấy tấm card kia: "Vậy tôi bao quản giùm cậu ta trước."
Kim Thái Hanh nhìn cậu, khóe miệng khẽ câu lên.

—— Nửa tiếng trước, Nhan Bân gửi một tin nhắn cho Kim Thái Hanh: 【Thầy Kim, em kính nhờ Điền Chính Quốc lấy card cho anh ký tên, anh nhất định phải ký hết nha. "To Tiểu Bân Bân, tôi là ánh sáng của bạn!" Tấm card này tương đối đặc biệt, nó được làm riêng, ký chữ màu đen sẽ khá đẹp đẽ, vừa nãy quên dặn Điền Chính Quốc, anh nhớ dùng bút đen nha <3】

Về phần cái gì học tập cho giỏi, cái gì mỗi ngày tiến về phía trước, nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.


Đến thời gian nghỉ trưa, có lẽ vì buổi sáng quá vất vả, nên xế chiều đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi thêm nửa tiếng.

Kim Thái Hanh nằm ở giường đơn chợp mắt.

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh anh, suy nghĩ xem bản thân có nên đi hay không, song đợi nãy giờ, cũng không ai kêu cậu đi.

Trong lúc lơ đãng Điền Chính Quốc nhìn thấy Vu Lộc và nhϊếp ảnh gia đang tụm lại trong góc xầm xì với nhau gì đó, không nghe rõ lắm.

Điền Chính Quốc chờ hai người nói xong, tranh thủ đi tới, thả nhẹ bước chân, nhỏ giọng: "Chụp xong rồi đúng không? Vậy tôi có thể..."

"Gấp gì chứ." Hai người này ở chung quá thú vị, khi Điền Chính Quốc ở cạnh Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh không giống như thường ngày, Vu Lộc cảm thấy mới mẻ, muốn nhìn nhiều một chút, hơn nữa, Kim Thái Hanh từ đầu tới giờ cũng không có ý thả người, nếu tỉnh dậy không nhìn thấy, phỏng chừng sẽ tìm bọn hắn tính sổ.
Vu Lộc không chớp mắt, nói, "Cậu nói xem sau khi hai người kết hôn, có thể tìm ra một bức ảnh chụp chung nào không? Scandal còn chưa qua, thật vất vả mới "marketing" một lần, không phải nên chụp nhiều nhiều một chút ư?"

Điền Chính Quốc: "..."

Hình như không thể phản bác.

Vì thế Điền Chính Quốc ngồi trở lại, lấy điện thoại ra bàn bạc các công việc kế tiếp với Văn Túc.

Hợp đồng chung thân đại ngôn GS coi như đã xong xuôi, hai ngày nữa có thể đi quay quảng cáo, còn bộ phim vườn trường của Phí Khúc, Điền Chính Quốc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định thử xem.

Con người phải đi về phía trước, cậu phải tự tìm lối thoát cho mình.

Mấy ngày nay cậu đều cùng Văn Túc thương lượng chuyện này, nhưng bên kia vẫn chưa chốt thời gian diễn thử, thế nên cậu đang đợi thông báo.
Bàn bạc xong xuôi, ánh mắt Điền Chính Quốc không tự chủ rơi xuống người Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh trời sinh đẹp trai lại có chút hiếu thắng, lúc ngủ say, vẻ mặt này bị sự ôn hòa trầm tĩnh thay thế, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, tổ hợp lại với nhau, quả thật khiến người ra không thể dời mắt.

Điền Chính Quốc ngáp một cái, ghé vào mép giường từ từ nằm xuống.

Trong phòng mở máy điều hòa, nhiệt độ không lạnh cũng không nóng, sau khi Điền Chính Quốc nằm xuống, khoảng cách với Kim Thái Hanh thu hẹp lại, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, cả vị bạc hà thơm ngát.

Điền Chính Quốc lấy một viên kẹo, bỏ vào trong miệng, tiếp tục nằm úp sấp nhìn Kim Thái Hanh, chẳng bao lâu, mí mắt bắt đầu nặng nề.

Cuối hè, cái nóng bức còn chưa hàn toàn biến mất, ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt từng đợt yếu ớt của những chú ve, tựa như cũng biết mùa hè sắp kết thúc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tạo thành phân cách dài trên mặt đất.
Không gian có hạn, hai người một nằm thẳng một úp sấp, không khí đầy yên tĩnh.

Vu Lộc khều khều nhϊếp ảnh gia, liếc mắt ra hiệu cho hắn, hắn hiểu ý, lập tức giơ camera lên, liên tục chụp ảnh.

Điền Chính Quốc ngủ nằm sấp, theo lý thuyết mà nói tư thế này không phải một tư thế ngủ thoải mái, nhưng Điền Chính Quốc ngược lại ngủ rất say.

Mãi đến tận khi có người ôm cậu lên, thả lên giường, cậu cũng không có cảm giác gì.

Vị bạc hà quen thuộc là thuốc an thần tốt nhất của cậu.

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc, cầm một cái chăn mỏng, đắp lên người cậu.

Điền Chính Quốc nằm nghiêng, theo thói quen cuộn mình.

Ông anh nhϊếp ảnh đã chụp xong, đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Vu Lộc đến gần hỏi: "Đợi chút nữa cậu ta tỉnh rồi để cậu ta đi hả?"

Điền Chính Quốc đã muốn đi từ nãy.
"Đi?" Kim Thái Hanh híp mắt, "Cậu ấy ăn tối chưa?"

Bây giờ mới 1:30 chiều.

Vu Lộc đầy mặt "Tôi không biết cậu đang nói cái gì": "Có phải ăn tối hơi sớm không?"

"Ừm, đúng là hơi sớm" Kim Thái Hanh bình tĩnh nói, "Vậy đợi tối rồi mời cậu ấy ăn."

Vu Lộc: "..."

Cho nên cậu dùng lý do sức sẹo chưa ăn cơm tối mà giữ người ta lại à??

Không muốn để cho người đi cứ việc nói thẳng... Sao lại muộn tao như vậy!

Nghỉ trưa xong sẽ bắt đầu làm việc, Kim Thái Hanh còn phải đi quay bù, còn chưa ra khỏi cửa, đã có người tới gõ cửa.

Điền Chính Quốc ngủ trên giường giật giật người, bên ngoài chưa kịp gõ tiếng thứ hai, Kim Thái Hanh đã nhanh chóng mở cửa.

Người ngoài cửa là đạo diễn, mặt ủ mày ê nhìn Kim Thái Hanh, nhấc chân muốn bước vào: "Kim Thái Hanh tôi với cậu..."
Ông mới nói được một nửa, Kim Thái Hanh liền kéo cánh tay ông lôi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ôn tồn hỏi: "Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng."

Đạo diễn nhìn anh, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, thắc mắc: "Tại sao không vào trong nói chuyện?"

"Người nhà đang ngủ ở trong" Kim Thái Hanh khách khí, đáp, "Không tiện bị quấy rầy."

"Ồ" Đạo diễn suy nghĩ một chút, "À!"

"Là thế này" Đạo diễn không chấp nhặt tiểu tiết, nhớ tới chuyện phiền lòng của mình, tóm gọn vài ba câu, "Buổi chiều có chút tình huống, nam hai thân thế có vấn đề, đã đưa đến bệnh viện cấp cứu."

Kim Thái Hanh: "Không sao chứ?"

"Không có gì, bệnh cũ thôi" Đạo diễn sờ đầu trọc của mình, sầu đến độ mấy cọng tóc ít ỏi cũng bay theo gió, "Vấn đề là, hôm nay là ngày cuối cùng thuê địa điểm rồi, có tăng thêm giờ cũng phải làm cho xong, nhưng y có mấy phân đoạn phải quay lại, mà bây giờ đang ở bệnh viện..."
Trong khoảng thời gian nghỉ trưa, chắc đạo diễn đã nghĩ hết biện pháp.

Nếu không nghĩ ra biện pháp, lúc này ông và nhà sản xuất phải gấp đến độ giơ chân mới đúng, đến tìm Kim Thái Hanh thật kì lạ.

Kim Thái Hanh cũng loáng thoáng hiểu, nhưng không biết ông muốn làm gì, vì vậy chỉ có thể thuận theo lời ông: "Nói như vậy, chỉ có thể tìm người thay thế?"

"Đúng" đạo diễn dường như chờ anh nói câu này, trong mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, xoa xoa tay, cẩn thận nói, "Trước mắt thiếu một thế thân."

"À" Giữa hai người cách nhau một bậc thang, Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn ông, lười biếng khoanh tay, lặp lại, "Chúng ta thiếu một thế thân."

Tầm mắt đạo diễn từ từ chuyển đến cửa phòng nghỉ, hắng giọng một cái, mặc kệ cái mặt già: "Hừm, tôi thấy người nhà cậu rất thích hợp."
Kim Thái Hanh cau mày.


Lúc Điền Chính Quốc bị đánh thức, còn chưa tỉnh hẳn, lông mi đen nhánh rũ xuống, vẻ mặt như đang ở cõi tiên.

Đạo diễn nhờ cậu diễn thay, cậu chậm chạp gật đầu.

Kim Thái Hanh thản nhiên nhét một viên kẹo cho cậu.

Điền Chính Quốc sáng mắt lên, trong mắt chỉ có kẹo bạc hà, cậu lấy từ trong tay Kim Thái Hanh nắm vào lòng bàn tay của mình, sau đó cậu mới nhìn đến người cho mình kẹo, hướng lên theo cánh tay người nọ, thấy gò má lãnh đạm, gương mặt đẹp trai sắc sảo.

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, rồi chợt nắm chặt viện kẹo hơn, cậu cúi đầu, khóe miệng không nhịn được giương lên, trong mắt len lén lộ rA Quốc cười vu vơ.

Nhϊếp ảnh gia ngồi trong góc bình tĩnh chụp hai người, tâm thái từ "Bọn họ nhất định chỉ là chồng chồng trên danh nghĩa" đến "Thoạt nhìn không giống vậy lắm" lại tới "Đm một thằng đàn ông chân chính như mình cũng cảm thấy quá cmn ngọt", sự chuyển biến trong đó không cần người ngoài tác động.
Vu Lộc không biết chạy đi đâu, không thấy bóng dáng, trước khi đi có căn dặn nhϊếp ảnh gia nếu có thể chụp thì phải tận lực chụp, không thì đừng nhìn hắn nữa.

Đạo diễn giảng giải cảnh diễn cho Điền Chính Quốc.

Nhân vật mà Điền Chính Quốc phải diễn thay là nam hai Bạc Triết- một gián điệp thương mại, bị phái đến nằm vùng bên cạnh nam chính Sầm Hòa Phong để đánh cắp cơ mật, lần thứ nhất bọn họ gặp mặt, Bạc Triết nghe được Sầm Hòa Phong thích những cậu trai xinh đẹp, vì vậy muốn dùng mỹ nhân kế nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Sầm Hòa Phong, dù chỉ là thân phận bạn bè cũng không sao.

Sầm Hòa Phong vẫn luôn ám muội với hắn, không gần không xa, cứ như vậy cho đến một hôm, Bạc Triết chủ động muốn sáp tới hôn anh, nhưng lại bị Sầm Hòa Phong cự tuyệt, chợt mỉm cười nhéo cằm Bạc Triết: "Là ai phái cậu tới?"
Chính là cảnh tượng như thế.

Theo lời của đạo diễn, trước kia nam hai diễn cứng ngắt, căn bản không đúng.

Cho nên cần phải quay lại.

Điền Chính Quốc nghe xong quả thật ngoác mồm.

Cậu chỉ cho là diễn hộ một cảnh diễn bình thường, không hề nghĩ tới cái này!

Hơn nữa cảnh quan trọng nhất là hai người đọ sức nhau đã qua, phần quay bù bắt đầu từ lúc nam hai quyết định câu dẫn nam chính, mãi cho đến đoạn hôn mới kết thúc.

Gò má Điền Chính Quốc rất giống nam hai, đợi lát nữa quay sẽ dùng tiểu xảo, chỉ quay thân thể.

Điền Chính Quốc ngay cả ý nghĩa muốn bỏ đi cũng có.

Kêu cậu sờ bàn tay nhỏ của Kim Thái Hanh cậu cũng không dám, bây giờ phải đứng trước đoàn phim diễn phân đoạn câu dẫn Kim Thái Hanh?

Đùa gì chứ?!

Cho cậu thêm một trăm lá gan cậu cũng không dám đâu!

Nhưng đã đồng ý rồi, bây giờ đổi ý cũng không thích hợp cho lắm, Điền Chính Quốc đang định mở miệng xin đạo diễn cho cậu một chút thời gian điều chỉnh trạng thái, đạo diễn đã đi trước một bước: "Hai người đã kết hôn rồi, phân đoạn này có phải dễ như ăn cháo không?"
Điền Chính Quốc nghẹn họng: "..."

"Ờ" Điền Chính Quốc cắn răng, phùng má giả làm người mập, "Quá... Đơn giản."

Điền Chính Quốc bị đẩy vào trong phòng trang điểm, hóa trang thành nam hai.

Chuyên gia trang điểm lúc hóa trang cho cậu, cười nói: "Trang điểm cho cậu là điều khó khăn nhất trong sự nghiệp của tôi."

Điền Chính Quốc không kịp phản ứng: "Hở?"

"Người khác toàn là không đủ đẹp mới phải dùng trang điểm, cậu lại trái ngược" Chuyên gia trang điểm dặm phấn cho cậu, nhẹ giọng nói, "Người diễn vai này không đẹp bằng cậu, cậu quá đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là được rồi."

Mặc dù nói là điểm trang lại một chút, nhưng đợi sau khi Điền Chính Quốc ra ngoài, vẫn cứ dễ dàng hấp thu sự chú ý của mọi người.

Điền Chính Quốc mới hai mươi lăm, tuổi tác không hề lớn, lúc thường không mặc đồ vest, hôm nay lần đầu tiên mặc, thoáng chốc hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Da cậu trắng như tuyết, tóc tai đen nhánh, ngũ quan thanh tú, viên lệ chí dưới mắt tô điểm vẻ đẹp vừa yêu nghiệt lại thanh diễm của cậu, trên người là áo sơ mi trắng đóng thùng, gài nút cao nhất, cổ áo gấp lại, lộ ra nửa cổ, vòng eo mỏng manh, bên dưới là một đôi chân dài thẳng tắp.

Nhận thấy những tầm mắt quăng về phía mình Điền Chính Quốc không được tự nhiên nghiêng đầu.

Kim Thái Hanh yên lặng nhìn cậu mấy giây, trong mắt chợt hiện lên một ánh lửa, có điều nhanh chóng ép xuống.

Diễn viên vào chỗ, bắt đầu quay phim.

Điền Chính Quốc ngồi ở bên người Kim Thái Hanh, ánh đèn mập mờ soi xuống hai người họ, không khí xung quanh dường như nóng lên.

Màn diễn này, người chủ đạo hành động là Bạc Triết, nhưng chủ đạo tâm lý vẫn là Sầm Hòa Phong.

Điền Chính Quốc từ Bạc Triết bắt lấy tâm thái muốn thu hút sự chú ý của Sầm Hòa Phong, câu dẫn anh.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, chóp mũi lúc có lúc không truyền đến mùi bạc hà thơm mát, chắc vì hai người ngồi quá gần.

"Sầm tiên sinh" Tay Điền Chính Quốc từ sau lưng ghế salon di chuyển lên, không nhìn Kim Thái Hanh, tự nhiên nói thoại của mình, "Tôi phát hiện anh là một người thú vị."

Kim Thái Hanh bưng ly rượu, bờ môi bị rượu sake nhuộm dần, trở nên ướŧ áŧ, anh vẫn ngồi thẳng lưng, không có nửa phần biến hóa, nghe vậy chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.

Tay Điền Chính Quốc khó khăn dời đến vai Kim Thái Hanh, nên làm bước tiếp theo rồi, nhưng cậu dừng một chút, ngón tay mới do dự nắm vai Kim Thái Hanh, nhiệt độ cơ thể anh cách áo sơ mi mỏng truyền qua da tay cậu, từ từ thuận theo nó truyền tới trái tim cậu.

—— Thì ra cảm giác ôm Kim Thái Hanh là như vậy.

Suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm đã bị cậu cưỡng ép gạt đi.
Cậu đang đóng phim, phải tâm vô tạm niệm, nếu không phải xin lỗi thân phận diễn viên này.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu, cách Kim Thái Hanh gần hơn, hơi thở phả bên má Kim Thái Hanh: "Có điều không biết ở những phương diện khác anh có thú vị như vậy không."

Cậu phỏng theo tâm lý của Bạc Triết, khống chế ánh mắt, giãy dụa, do dự, nóng lòng muốn thử, đầy hứng thú, tạo thành một tấm lưới kết ở đáy mắt.

Thời khắc này cậu không còn là Điền Chính Quốc, mà là Bạc Triết.

Sầm Hòa Phong nghiêng đầu, không có tránh né khoảng cách này, trái lại còn khiến môi hai người gần nhau hơn.

Dưới bàn chân giống như có điện, xen lẫn tia lửa truyền lên cả người.

"Những phương diện khác?" Sầm Hòa Phong cười tủm tỉm nói, "Cậu đang nói phương diện nào?"

"Ví dụ như..." Bạc Triết dời mắt xuống, rơi vào đôi môi vừa uống rượu kia, không tự chủ được liếʍ liếʍ môi của mình.
Bên người là âm thanh huyên náo, vũ khúc nóng bỏng khiến không khí nhiệt lên, làm cho mọi người có cảm giác thăng hoa.

Đủ loại ánh sáng nhấp nháy, đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào, hai người họ cơ hồ đang ôm nhau.

Bạc Triết cũng không nhịn được nữa, chủ động tới gần, hôn lên môi Sầm Hòa Phong.

—— Vốn trong kịch bản không có hôn, song đạo diễn muốn thử quay một đoạn, hai người bọn họ là chồng chồng, diễn cảnh hôn cũng không có lý do gì phải dùng kỹ xảo, vì thế chỉ có thể hôn thật.

Một, hai, ba.

Điền Chính Quốc thầm đếm, tính toán nhịp điệu cùng động tác.

Đón lấy chính là Sầm Hòa Phong đẩy hắn ra, sau đó chế trụ hắn, nhéo cằm, ép hỏi hắn.

Ba giây trôi qua.

Điền Chính Quốc thoáng nhìn Kim Thái Hanh đang vịn tay lên ghế sô pha, có lẽ muốn đứng lên, nhưng cơ thể chợt không khống chế mà ngửa ra sau, ngã vào ghế salon.
Điền Chính Quốc như nằm nhoài trên người Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh khuynh về phía sau, Điền Chính Quốc theo quán tính cũng té xuống.

Môi của hai người cũng nhanh chóng tách ra, Điền Chính Quốc chỉ kịp đỡ lấy ngực Kim Thái Hanh, làm giảm trọng lực, trong chớp mắt lại lần thứ hai hôn lên môi Kim Thái Hanh.

Không khí phảng phất như dừng lại.

Mọi thứ xung quanh tựa như biến mất.

Điền Chính Quốc nghe thấy tim mình đập như gióng trống.

Cậu mở to hai mắt, Kim Thái Hanh bị đặt dưới thân cậu cũng không hề động đậy mà nhìn cậu.

Hương rượu sake hoà cùng vị bạc hà, khó có thể phân biệt, khiến người ta mê muội choáng váng.

Điền Chính Quốc mơ mờ hồ hồ nhìn anh, dường như quên mất mình đang diễn, tim đập loạn đến không thể áp chế, đầu óc không nghe sai khiến mà nhớ tới những hình ảnh Kim Thái Hanh hôn cậu trước đây.
Ôm cậu đặt lên bàn, áp trên người cậu, cúi đầu hôn...

Những câu nói nỉ non nhu tình mật ý lúc thân mật ấy như xé thời gian và không gian, một lần nữa vang vọng trong đầu Điền Chính Quốc.

Vô số cảnh tượng bay tán loạn, hợp nhất với tình cảnh bấy giờ.

Cặp mắt Kim Thái Hanh rất đẹp, con ngươi đen như mực, sâu thẳm, bên trong phản chiếu bóng dáng Điền Chính Quốc.

Tựa hồ thời khắc này, anh chỉ nhìn thấy cậu, tất cả đều là cậu.

Điền Chính Quốc hệt như gặp quỷ, tay chống trên người Kim Thái Hanh buông ra, thân thể cả hai không còn vật cản, càng lúc càng cận kề.

Cậu nhìn Kim Thái Hanh, từ từ, run rẩy muốn hôn sâu hơn.

Vị bạc hà lan tỏa, tràn ngập ra hương hoa, ngọt ngào thơm ngát.

Mùi rượu dường như nồng hơn, Điền Chính Quốc bắt đầu thấy mơ màng, cũng không phân biệt nổi bây giờ là năm nào.
"Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng, nhìn thấy hai người này bắt đầu hôn, định khiển trách, mà lại nghĩ tới hai người họ mới cưới, hơn nữa Điền Chính Quốc cũng là ông nhờ Kim Thái Hanh mới có được, liền nghẹn trong họng, gương mặt già nua nghẹn đến đỏ bừng, "Các người...Ngừng 3 phút! Lát nữa quay lại!"

Rõ ràng hồi nãy vẫn quay ngon lành!

Là do ông thất sách!

Hôn thật gì chứ! Vợ chồng son thời buổi bây giờ thật dễ bị tình yêu làm choáng đầu! Cả hôn cũng không khống chế nổi!

Điền Chính Quốc đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng từ trên người Kim Thái Hanh đứng lên, không nói gì, cũng không dám nhìn Kim Thái Hanh, xoay người chạy.

Kim Thái Hanh nằm trên trên ghế salon một lát mới chậm rãi ngồi dậy.

Sau đó, Vu Lộc không biết chui ở đâu ra mà nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa: "Kim cẩu, tôi chỉ muốn hỏi một câu, vừa nãy cậu không cẩn thận trượt chân hay cố ý thế?"
"Không cẩn thận" Kim Thái Hanh thờ ơ sửa sang lại quần áo, "Anh đừng nghĩ lung tung."

Thật sự không cẩn thận? Trùng hợp như thế?

Diễn xuất này có thể lấy giải Oscar đi.

Vu Lộc cười lạnh, cảm thấy còn chưa đủ, liền xì một tiếng khinh bỉ.

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút không thỏa mãn, thoáng nhướng mày: "Anh muốn nói gì?"

"Đó là bà xã của cậu, cậu đùa thế nào tôi không xen vào." Nguyên một buổi trưa, Vu Lộc đều sắp bị Kim Thái Hanh muộn tao bức chết rồi, hắn phất tay một cái, "Tôi đến nói với cậu một chuyện, xảy ra vấn đề rồi."

Kim Thái Hanh: "Chuyện gì?"

"Hai người lên hot search." Vu Lộc lấy điện thoại ra, cho Kim Thái Hanh nhìn, điềm nhiên nói, "Diễn xuất hay nhất kỳ 2 còn chưa ghi hình, kỳ 1 vừa mới hoàn thành cắt nối biên tập, chỉnh sửa hậu kì, không biết vị nào đem vài bức ảnh của cậu và Điền Chính Quốc dưới ống kính, nói các người bằng mặt không bằng lòng, kết hôn thương mại, không hề có tình cảm, thậm chí..."
Kim Thái Hanh ánh mắt lạnh xuống: "Thậm chí cái gì?"

"Bọn họ không dám bôi đen cậu, vì thế chuyển mũi nhọn sang Điền, nói cậu ấy ký được hợp đồng trọn đời của GS chắc chắn là vụиɠ ŧяộʍ cắm sừng cậu, ở bên ngoài tìm kim chủ" Vu Lộc sắc mặt cũng khó coi, gằn từng chữ "Còn nói hai người mạnh ai nấy chơi, không rõ vì sao phải kết hôn, Điền Chính Quốc không sạch sẽ, thủ đoạn cao minh, tất cả tài nguyên tốt đều dựa vào bán mình đổi lấy."

Kim Thái Hanh quanh thân bắt đầu nổi lửa.


Điền Chính Quốc chưa biết xảy ra chuyện gì, cậu tìm nơi vắng vẻ để bình tâm khoảng ba phút, mới giả bộ bình tĩnh quay về.

Quay lại lần thứ hai không có vấn đề gì, thuận lợi vượt qua.

Điền Chính Quốc là người nhà Kim Thái Hanh, tuy bản thân cậu không có giá trị thế nhưng Kim Thái Hanh mặt mũi còn ở đằng kia, đạo diễn trực tiếp đưa cậu một phong bì và buổi tối muốn mời hai người một bữa.

Trên thực tế Điền Chính Quốc cũng không có giúp đỡ gì, cùng lắm chỉ diễn một màn thôi, cậu không thể nhận tiền đạo diễn lại ké cơm của ông được, vừa định khéo léo từ chối, Kim Thái Hanh đã lập tức đáp ứng.

Ngôn từ của Điền Chính Quốc cứ thế chết trong cổ họng: "..."

Chồng chồng một thể, Kim Thái Hanh đáp ứng rồi thì Điền Chính Quốc không thể từ chối, vì thế cậu chỉ im lặng không đáp.

Vu Lộc và nhϊếp ảnh gia đã rời đi.

Nhân lúc rảnh rỗi, Điền Chính Quốc quen thói lấy di động ra muốn nhìn xem có tin gì không, nhưng cậu mới vừa lấy điện thoại, Kim Thái Hanh bỗng nhiên tiến lên, chìa tay: "Điện thoại của tôi không gọi được, cậu cho tôi mượn một lát."

Khoảng cách quá gần, Điền Chính Quốc đến bây giờ đầy đầu vẫn là màn diễn hôn kia, vừa nhìn thấy Kim Thái Hanh liền hoảng hốt, cậu theo bản năng mà hơi lui về phía sau, sau đó giao điện thoại ra.

Kim Thái Hanh liếc cậu một cái, bình tĩnh cất điện thoại vào túi cùa mình.

Điền Chính Quốc không nhúc nhích, hô hấp nhẹ nhàng, vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu.

Nhìn từ góc độ của Kim Thái Hanh, gương mặt Điền Chính Quốc thanh tú lại mềm mại, lông mi dài rũ xuống, dường như nhận ra Kim Thái Hanh đang nhìn cậu, lông mi đen nhánh ấy rũ càng thấp hơn, ánh mắt đảo loạn, ánh tà dương trên cao soi xuống, kết dưới đáy mắt cậu, phản chiếu ánh sáng loang lỗ.

Thật đẹp.

Kim Thái Hanh chợt tiến lên một bước, kéo gần lại khoảng cách của hai người.

Điền Chính Quốc phản xạ có điều kiện lui về phía sau—— nhưng đã không thể lui được nữa, phía sau cậu là một bức tường.

Các nhân viên đang thu dọn đồ đạc cách đó không xa cũng đều tản đi, không gian lớn thế này, không khác gì cái l*иg trong suốt nhốt hai người ở giữa.

"Thuận tiện hỏi một câu" Kim Thái Hanh cúi đầu, một tay chống tường, đôi môi cơ hồ sượt qua tai Điền Chính Quốc, giọng nói nhàn nhạt cùng sự bá đạo tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, "Hai ta là hôn nhân giả đúng chứ?"

Điền Chính Quốc cúi đầu, không dám thở mạnh, rõ ràng Kim Thái Hanh không có chạm vào cậu, thế nhưng cậu lại cứng đến lợi hại, hệt như hóa đá, cậu nhẹ gật đầu.

"Ha, là hôn nhân giả" Kim Thái Hanh nở nụ cười, phảng phất cảm thấy thú vị, nhìn Điền Chính Quốc gần kề mình, ánh mắt anh hơi lóe lên, xấu xa nói, "Vừa nãy cảnh hôn kia cậu... cố ý?"

Anh dừng một chút, liền bỏ thêm một câu: "Chuyện này tính sao đây?"

Kim Thái Hanh nói, nhất định là chuyện Điền Chính Quốc chủ động duỗi đầu lưỡi khinh bạc anh...!

Giây phút này Điền Chính Quốc hệt như con thỏ bị kinh hách, cả người xù lông, chỉ muốn co giò bỏ chạy, song trước sau trái phải đều bị khóa chặt, khắp nơi đều là khí tức của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc bị bao vây toàn diện, cả hô hấp cũng thấy khó khăn, nói chuyện cũng không lưu loát: "Cái này, tôi, tôi, tôi xin lỗi..."

"Xin lỗi?" Kim Thái Hanh khẽ cười, "Xin lỗi một cái là có thể tùy tiện hôn tôi? Nào có chuyện dễ như vậy?"

Điền Chính Quốc đỏ tai, rõ ràng lúc đánh nhau ra tay gọn gàng dứt khoát, tâm ngoan thủ lạt nhưng bây giờ lại ngại ngùng, tay chân luống cuống, cậu thiếu chút nữa bật thốt lên "... Vậy nếu không cậu hôn lại đi", may mắn nó bị phần lý trí còn lại chế trụ, cậu lắp bắp nói vài lần cũng không ra một câu hoàn chỉnh.
"Tôi là người rất nhỏ nhen" Kim Thái Hanh dễ dàng khóa người lại, thản nhiên nói, "Chuyện này thế nào tôi cũng muốn một lời giải thích, không có lý do hợp lý thì tặng quà xin lỗi, dỗ tôi vui vẻ thì tôi cho qua, rõ chứ?"

—— Ngày hôm nay cậu đến tham ban quả thật không khác gì fan hâm mộ, đưa đồ vật, ký tên, tất cả đều là của Nhan Bân, chỉ có duy nhất một thứ Điền Chính Quốc tự mua, nhưng cũng chỉ vì làm bộ làm tịch, Kim Thái Hanh không nuốt trôi cơn giận này.

Ngang ngược như vậy chủ yếu là muốn bắt nạt cậu, thứ yếu là phân tán lực chú ý của cậu, khiến trong đầu cậu đều là chuyện về Kim Thái Hanh, không kịp đi chú ý những thứ khác.

Một mũi tên trúng mấy con nhạn, quá tốt.

Điền Chính Quốc không lên tiếng, đầu chôn muốn tới ngực, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng gật đầu.
Trong khoảnh khắc này, ý nghĩ đầu tiên của Kim Thái Hanh là —— Cái này cũng đáp ứng? Vậy anh có phải có thể quá phận thêm một chút không...

Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, tự mặc niệm mấy lần mình phải làm người lương thiện, phải làm người lương thiện, phải làm người lương thiện.

Kim Thái Hanh lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Điền Chính Quốc.

Thấy Kim Thái Hanh rời đi, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng cũng khôi phục bình thường, nhịp tim đập kinh hoàng cũng chậm rãi về lại.

Cậu đứng tại chỗ một chút, kinh ngạc tự hỏi.

Cậu cho là mình đã buông xuống, nhưng tại sao trong nửa tháng kết hôn với Kim Thái Hanh, nhất cử nhất động của anh vẫn làm cậu tâm thần không yên?

Tại sao khi nghe anh ngã bệnh, lại lo lắng như vậy?

Tại sao khi hôn anh, coi như là đang đóng phim, tim vẫn đập nhanh như vậy?
Tại sao mặc kệ anh yêu cầu cái gì, cậu cũng đồng ý?

Đáy lòng có một đáp án mơ hồ trồi lên, bị Điền Chính Quốc chặt chẽ đè nén, giống như một cái nồi đun nước nóng, phải đập nắp lại.

Điền Chính Quốc lấy tay che mặt, hít sâu một hơi, sau đó mới mới từ từ thở ra.

Hai người cũng không có chú ý đến cách đó không xa có một ánh đèn chợp lóe lên.

***

Đạo diễn bao một phòng riêng, không chỉ mời Kim Thái Hanh Điền Chính Quốc mà còn mời những nhân vật quan trọng trong đoàn phim.

Trên đường đi, chẳng biết vì sao, Điền Chính Quốc luôn cảm thấy ánh mắt người qua đường hơi kì quái, biểu tình sâu xa, thậm chí nhiều người lúc đi ngang qua người Điền Chính Quốc, còn cố quay đầu lại nhìn cậu.

Điền Chính Quốc mờ mịt, cậu đang muốn quay đầu lại nhìn, Kim Thái Hanh đang trò chuyện với đạo diễn đột nhiên khoác tay lên vai cậu, hỏi: "Lát nữa muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được." Điền Chính Quốc nói, lại có một người đi ngang qua họ, nhìn Điền Chính Quốc một chút, rồi nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt vô cùng kì lạ, Điền Chính Quốc dừng bước, nhíu mày, định mở miệng hỏi cậu nhìn cái gì nhưng chưa kịp.

Tay Kim Thái Hanh khoác lên bả vai cậu hơi dùng sức, trông như anh ôm cậu vào lòng.

Lực chú ý của Điền Chính Quốc lần thứ hai bị thành công dời đi, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, đôi môi khép mở, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: "... Cậu ôm tôi làm gì?"

"Ờ" Kim Thái Hanh không hề giảm lực đạo, khẽ nói, "Bởi vì tôi muốn ôm."

Bặt một tiếng, dây cung trong đầu Điền Chính Quốc trong đầu đứt đoạn.

Điền Chính Quốc nhất thời nhớ tới vừa nãy vì không cẩn thận hôn Kim Thái Hanh một chút, anh liền cương quyết buộc cậu mua quà tạ tội, hậu tri hậu giác nhận ra không công bằng.
... Dựa vào cái gì cậu hôn Kim Thái Hanh không được, Kim Thái Hanh ôm cậu lại là chuyện đương nhiên?

Điền Chính Quốc vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, quên luôn cả chuyện mấy phút trước cậu đang suy nghĩ vì sao người đi đường nhìn mình bằng ánh mắt kì quái.

Mãi khi đến khi vào phòng, cậu cũng chưa nghĩ ra.

Sau khi bước vào phòng lập tức gọi món.

Điền Chính Quốc ngồi cạnh Kim Thái Hanh, kế bên Kim Thái Hanh là đạo diễn, quan hệ hai người có vẻ rất tốt, có lẽ vì sắp tiến vào thời kỳ hơ khô thẻ tre nên tâm trạng của đạo diễn cũng rất khá, cứ tán gẫu với Kim Thái Hanh miết.

"Sau khi bộ phim này kết thúc cậu có tính toán gì không?" Đạo diễn hỏi, "Có tính thử vai mới không? Tôi nghe nói lão Phí tìm cậu, muốn cậu diễn phim của hắn."

"Ừm, có tìm." Kim Thái Hanh thản nhiên nói, "Nhưng tôi không có ý đó."
Kim Thái Hanh khi bước vào giới có một quy tắc, không diễn đề tài kia, vai chính cũng không được, Vu Lộc khuyên thế nào cũng không được, hỏi anh tại sao anh cũng không nói, xém chút nữa làm Vu Lộc tức chết, sau này có tài nguyên tự đưa tới cửa, hắn cũng trực tiếp từ chối.

"Thật sự không nhận à?" Đạo diễn có hơi kinh ngạc nhướng mày, "Đây chính là kịch bản rất hay, cậu đã hai mươi lăm, phải suy nghĩ kỹ, sau này muốn nhận cũng không được."

Kim Thái Hanh không muốn nhiều lời, rót đầy ly rượu, cụng ly với đạo diễn, lảng tránh: "Còn ngài thì sao?"

Đạo diễn nhìn ra anh không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục đề tài này, thuận theo anh: "Muốn quay nhiều thứ lắm, cơ mà diễn xong bộ này sẽ nghỉ ngơi một thời gan."

"Ừm" Kim Thái Hanh nói, "Cũng tốt, nghỉ ngơi mới có sức làm việc."
Điền Chính Quốc không yên lòng ăn, vẫn đang cố suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Bọn họ đang nhìn cái gì?

Có phải đã xảy ra gì không?

Đang nghĩ miên man, một cô bé ngồi bên cạnh nhịn không được tới đây: "Điền Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc quay đầu đi: "Hả?"

"Anh và Thầy Kim thật ngọt" Vẻ mặt cô bé có chút ngượng ngùng, "Hai người nhất định phải hạnh phúc đó."

Ngọt... Các cô bé hiện nay định nghĩa về ngọt thế nào? Về phần nhất định... Đây là từ chúc phúc?

Điền Chính Quốc có ảo giác mình xuyên không, nếu không tại sao mọi người lại quái dị như vậy, lúc nói chuyện với cậu cậu phải tự chuyển đổi ngôn ngữ để hiểu.

Điền Chính Quốc quyết định lễ phép mỉm cười, giả vờ bản thân mình nghe hiểu: "Cảm ơn."

Cô bé đang định nói thêm gì, Kim Thái Hanh bỗng nhiên đẩy tới một cái đĩa tôm hùm đất, Điền Chính Quốc lập tức bị thu hút, đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh gắp thức ăn cho cậu, cậu đang thụ sủng nhược kinh mà chuẩn bị cảm ơn, Kim Thái Hanh liền mở miệng nói: "Tôi muốn ăn cái này, cậu giúp tôi lột đi."
Điền Chính Quốc: "..."

Cậu nhìn Kim Thái Hanh, đang muốn giãy dụa hỏi vì sao mình phải lột tôm, Kim Thái Hanh lại tựa hồ nhìn thấu cậu, cau mày, ánh mắt uy hϊếp, ý tứ hết sức rõ ràng —— Cậu hôn tôi rồi, giúp tôi lột tôm thì có sao?

Điền Chính Quốc: "..."

Ai bảo cậu nhịn không được chứ.

Báo ứng, đây đều là báo ứng!

Đàn ông nên vì bản thân nhất thời kích động mà trả đại giới!

Cậu nén giận đeo bao tay, giúp Kim Thái Hanh lột tôm.

Bữa cơm này Điền Chính Quốc chỉ ăn được một nửa, những lúc khác đều dùng lột tôm cho Kim Thái Hanh.

Cô bé ngồi bên cạnh không nghe được đối thoại của hai người, chỉ nhìn thấy cả bữa cơm Điền Chính Quốc đều bận lột tôm cho Kim Thái Hanh, nội tâm không ngừng gào thét: Hôn môi, kabedon, ôm vai, bây giờ còn chủ động lột tôm cho đối phương! Đây là loại tình yêu gì chứ! A a a a đường Cô Lỗ cp ngon quá!
Lúc sắp kết thúc, Điền Chính Quốc đến phòng rửa tay.

Sau khi cậu đi rồi, Kim Thái Hanh lập tức lấy điện thoại Điền Chính Quốc ra, từ lúc bắt đầu, điện thoại của cậu vẫn không ngừng rung, anh bật màn hình lên, trên đó bắn ra một khung tin nhắn, người gửi là Văn Túc, có điều không nhìn thấy thông tin cụ thể.

Văn Túc là người quản lý của Điền Chính Quốc, nếu thời gian dài không liên lạc được Điền Chính Quốc, chắc chắn sẽ nóng nảy, nghĩ tất cả biện pháp liên hệ Điền Chính Quốc.

Vu Lộc đang xử lý chuyện này, chẳng bao lâu nữa có thể đè xuống, Văn Túc không cần phải sốt ruột.

Kim Thái Hanh nhìn màn hình khóa, suy nghĩ một chút, nhập sinh nhật Điền Chính Quốc, không đúng.

"Hả?" Đạo diễn uống hơi say, nhìn thấy tình cảnh này, cười nói, "Sao vậy? Cậu cũng uống quá chén? Cả mật mã di động cũng không nhớ nổi."
"Không phải của tôi" Kim Thái Hanh đang nghĩ biện pháp mở ra điện thoại của Điền Chính Quốc, thuận miệng nói, "Đây là của Điền Chính Quốc."

"Ơ!" Cái này thật thú vị, đạo diễn trở nên hưng phấn, "Kiểm tra à? Cậu ta nɠɵạı ŧìиɧ? Vậy cậu thử sinh nhật của mình xem?"

Sinh nhật Kim Thái Hanh... Làm sao có thể?

Mặc dù biết không thể, Kim Thái Hanh vẫn muốn thử.

Điện thoạirung rung, xuất hiện dòng chữ nhắc nhở: Sai mật khẩu!

Nhập sai ba lần, sẽ tự động khóa điện thoại.

"Không phải sinh nhật? Vậy có thể là cái gì?" Đạo diễn suy đoán, "Ngày kỷ niệm kết hôn?"

Kim Thái Hanh tuy không tin tưởng lời đạo diễn, nhưng ngón tay vẫn vô thức nhập ngày kỷ niệm kết hôn, cái ngày này tựa như khắc trong đầu anh, không cần thời gian suy nghĩ.

Lúc nhập xong con số cuối cùng, anh mới nhận ra điểm này, Kim Thái Hanh hơi hơi ngạc nhiên.
Trong lúc anh ngây người, màn hình mở.

Không nghĩ tới... Thế mà lại là ngày kỉ niệm kết hôn.

Điền Chính Quốc cậu...

Kim Thái Hanh không biết hình dung tâm tình của mình ra sao, anh nhắm mắt lại, an tĩnh một lát, mới lần nữa mở mắt ra, mở Wechat, trực tiếp gửi tin nhắn cho Văn Túc.

Đầy màn hình đều là xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi, tin nhắn gần nhất là ba phút trước: 【Tiểu Ý, nhìn thấy thì trả lời tôi một cái.】

Kim Thái Hanh nhanh chóng gõ: 【Ừm.】

Bên kia dường như đang chờ tin nhắn, lập tức rep: 【Cậu và Kim Thái Hanh lên hot search rồi cậu biết không!】

Kim Thái Hanh: 【Tôi biết, đừng lo.】

Văn Túc: 【Tôi sao có thể không lo! Hai người sau khi kết hôn không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm! Bây giờ cả kịch bản bôi đen cũng có rồi! Tôi tức điên rồi!】

Kim Thái Hanh: 【Đừng nóng.】
Văn Túc: 【Đm? Cậu bị gì vậy? Sao cậu lại bình tĩnh như vậy? Tiểu Ý, cậu không phải không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc chứ? Sao cậu còn có tinh lực khuyên tôi vậy?】

Kim Thái Hanh nghĩ một chút, tưởng tượng Điền Chính Quốc trong tình huống này sẽ nói gì, vì vậy từ tốn trả lời: 【Ừm, tôi không có lo lắng, bởi vì có Kim Thái Hanh.】

Văn Túc: 【...】

Kim Thái Hanh liền gõ: 【Kiến nghị anh đừng hoảng loạn, anh ấy rất đáng tin, hãy tin tưởng anh ấy, chúng ta cứ đứng sau lưng anh ấy là được rồi.】

Văn Túc: 【...?】

Điền Chính Quốc cmn cậu nếu bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái cho tôi biết đi!

Kim Thái Hanh: 【Không phải chuyện to tát, Kim Thái Hanh giải quyết được.】

Lúc thường Văn Túc và Điền Chính Quốc đều trực tiếp gọi điện thoại, hiếm khi gửi tin nhắn, nếu Văn Túc và Điền Chính Quốc nhắn tin nhiều hơn, hắn sẽ nhận biết thói quen của dùng từ của cậu, sẽ phát hiện không đúng, nhưng hắn lại không như thế, bởi vậy chỉ không ngờ mức độ quan hệ của hai người tăng chóng mặt như thế, nhất thời sợ đến đảo lộn tam quan.
Hắn hốt hoảng trả lời: 【Được.】

Bên kia không tiếp tục gửi tin nữa.

Kim Thái Hanh cất điện thoại.

Đạo diễn uống say, nằm trên ghế tựa, rầm rì, trong lúc lơ đãng liếc thấy Kim Thái Hanh đang cong cong khóe miệng, lần thứ hai đến gần: "Ôi, vui vẻ như vậy? Xem ra cậu nhóc nhà cậu rất ngoan?"

"Ngài nhìn lầm rồi, tôi không có vui vẻ." Kim Thái Hanh khóe miệng liền rủ xuống, dừng một chút, anh nhớ tới chuyện trong góc tường kia, vô thức nói, "Có điều đúng là rất ngoan."

Một cô bé nhìn thấy cảnh này, đã bị moe đến độ gào thét.

***

Điền Chính Quốc ra khỏi phòng rửa tay, đi ngang qua một khu trò chơi, bên trong không biết đang có hoạt động gì, cửa đầy ắp người, rất huyên náo, đèn bên trong chớp tắt không ngừng, tia sáng lấp lóe, lại có chút tối tăm.

Điền Chính Quốc đứng ở một bên, chờ đoàn người tản ra mới đi tới, đợi mấy giây, trong lúc vô tình thấy mấy cái máy gắp thú ở ngay cửa, có một cặp tình nhân trẻ đang đứng đó, cô gái háo hức gắp thú bông, chàng trai đứng kế bên nhìn cô.
Gắp một lần, không trúng, cô gái ngoác miệng, nghiêng đầu oán trách với chàng trai, chàng trai xoa tóc cô, sau đó giúp cô bỏ tiền vào.

Lần nữa, vẫn không trúng.

Lần thứ ba, vẫn không trúng.

Trước khi cô gái nổi khùng, chàng trai ở phía sau khẽ cười đi tới, xắn tay áo giúp cô gắp.

Một phát trúng đích, thú cưng từ trong chui ra ngoài.

Cô gái cao hứng quay đầu hôn chàng trai một cái.

Chàng trai híp mắt, lấy tay chỉ chỉ môi mình.

Cô gái quay đầu nhìn xung quanh, ngại ngùng hôn lên, sau đó ôm con thú bông đi tới một máy khác.

Chàng trai chậm rãi đi theo, lại tiếp tục khoanh tay nhìn cô gắp, có lẽ cảm thấy hơi nhàm chán, ngáp một cái, nhưng tầm mắt không rời khỏi cô gái, trong mắt tràn đầy ý cười.

Điền Chính Quốc hơi động tâm.

Nửa phút sau, cậu kéo khẩu trang, dùng năm mươi đồng còn sót lại trên người đổi thành tiền trong trò chơi, nóng lòng muốn thử mà đi tới, quyết định thử một chút.
Một lần, không vào.

Ừm, rất bình thường.

Lần thứ hai, lần thứ ba...

Lần thứ năm.

Điền Chính Quốc nhăn mày, không dám tin, quyết tâm đối đầu với cái máy.

Cô gái đứng ở máy bên cạnh chuẩn bị rời đi, bạn trai cô đến phòng rửa tay, cô đứng tại chỗ chờ, lúc này thấy chàng trai kế bên dáng dấp không tệ, nên nhìn thêm vài lần.

Nhìn một lát, cảm thấy có chút không đúng, chần chờ hỏi: "Anh là ai? Khuôn mặt anh giống...giống... Điền Chính Quốc ghê."

Điền Chính Quốc nắm cần điều khiển, cúi đầu, bình tĩnh nói: "Cô nhận lầm người rồi."

"Không thể nào" Cô gái nói thế rồi lập tức muốn lấy điện thoại ra, "Bạn thân tôi là fan Điền Chính Quốc..."

"Ừm" Điền Chính Quốc sợ cô làm ra chuyện gì đó, vậy thì náo nhiệt rồi, cậu ngó bốn phía, vẫy tay với cô, "Để tôi nói cô biết."
Cô gái vui vẻ đến gần.

Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi dựa theo Điền Chính Quốc mà chỉnh dung, mới vừa chỉnh xong mũi cằm, đang trong quá trình khôi phục, còn chưa ổn lắm, không tiện gặp người khác, thế nên mới mang khẩu trang."

Ánh mắt cô gái hiện lên vẻ kinh ngạc.

Điền Chính Quốc tiếp tục quay đầu lại gắp thú cưng.

Lần thứ bảy, lần thứ tám...

Lần nào cũng hụt.

Cô gái đứng ở bên cạnh nhìn cậu một lát, nhịn không được bật cười: "Tôi tưởng kỹ thuật của mình đã tệ lắm rồi chứ, ai dè anh còn tệ hơn tôi."

Phía sau truyền âm thanh ma sát của đế giày.

"Hết cách rồi, cuộc sống khó khăn" Điền Chính Quốc thuận miệng nói, chìn chằm chằm cánh tay người máy, chụp xuống, "Tôi phải dỗ bạn trai mìn, kỹ thuật nát cũng phải gắp không phải sao?"
"Ồ " Cô gái nháy mắt một cái, ngó nghiêng, "Sao bạn trai anh không tới đây?"

"Giận tôi rồi" Điền Chính Quốc vẫn chăm chú nhìn cánh tay người máy, "Không phải ai cũng tốt như bạn trai cô đâu."

Vừa nhắc tới bạn trai, trong mắt cô gái tràn đầy vui vẻ và kiêu ngạo: "Đó là dĩ nhiên, bạn trai tôi là người giỏi nhất thiên hạ!"

"Ừm" Điền Chính Quốc nói, "Bạn trai tôi lại đứng thứ nhất từ dưới đếm lên."

Cô gái phì cười: "Sao hắn lại giận anh vậy?"

Điền Chính Quốc thầm nói: Bởi vì tôi nhịn không được hôn anh ấy một chút.

Trả lời như vậy thì thật kì quái, hai người là người yêu, làm gì có chuyện hôn một cái thì bị dỗi chứ?

Điền Chính Quốc toàn bộ tâm tư đều đặt trên mấy con thú bông, thuận miệng thổ tào với người qua đường: "Bởi vì tôi cắn anh ấy một cái, khiến anh ấy đau."
Cô gái trợn to hai mắt: "Trời ơi..."

"Vậy đó" Điền Chính Quốc bỏ thêm tiền, tiếp tục gắp, "Cô nói xem có phải anh ấy quá đáng lắm không, có phải tôi mắt mù lắm mới coi trọng một người như vậy không?"

Vẻ mặt của cô gái nhìn qua như không thể thở nổi: "A a a a a trời ơiiiiiiiiiii—— "

Điền Chính Quốc từ hồi kết hôn cùng Kim Thái Hanh thì tương đối nhạy cảm với loại âm thanh này, cậu nhanh chóng nghiêng đầu, làm động tác im lặng với cô bé, thuận tiện hỏi cô sao vậy.

Thế nhưng vừa mới nghiêng đầu, khóe mắt thấy một cái bóng quen thuộc.

Điền Chính Quốc sững sờ, từ từ nhìn sang.

Sau đó liền nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng cách đó không xa, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Nháy mắt, Điền Chính Quốc thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình: "...."

Đm?

Đm?!

Điền Chính Quốc quả thực bị dọa đến cả người run rẩy, hồi tưởng lại những gì mình vừa mới nói, xoay người muốn chạy —— nhưng không kịp.
Kim Thái Hanh đi tới, đứng ở phía sau Điền Chính Quốc phía sau, nghiêng đầu nở nụ cười với cô gái, lễ phép nói: "Chào bạn."

Cô gái che miệng lại: "Anh anh anh..."

Kim Thái Hanh làm động tác "suỵt": "Tôi đến tìm cậu bạn nhỏ nhà tôi, cô có thể đừng kinh động người khác không? Tôi không muốn ảnh hưởng đến mọi người."

Cô gái sững sờ một lát, trầm mê sắc đẹp Kim Thái Hanh, ngơ ngác gật đầu.

Qua mấy giây, cô đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Chờ chút, Kim Thái Hanh hàng thật cũng đã xuất hiện, vậy cậu bạn nhỏ kia là...

Vừa nãy Điền Chính Quốc đùa với cô? Còn nói là bắt chước Điền Chính Quốc sửa mặt?!

Quá đáng yêu rồi! Vì không bị nhận ra cũng quá liều mạng!

Điền Chính Quốc cúi đầu, vừa định lặng lẽ tránh sang bên cạnh, Kim Thái Hanh tiến lên một bước, khoác tay lên vai cậu, tay còn lại đặt trên mặt máy, chặn kín đường chạy của cậu, khoan thai nói: "Em chạy cái gì chứ."
Điền Chính Quốc quả thực hít thở không thông, mặt đối mặt nhìn máy gắp thú, mắt to trừng mắt nhỏ với mấy con tiểu quái thú.

"Xin lỗi, người bạn trai này chưa đủ tốt" Kim Thái Hanh cầm lấy tay cậu, "Anh sẽ một làm thêm một lần nữa."

Tay Điền Chính Quốc không ngừng run rẩy.

Kim Thái Hanh khẽ nói: "Bỏ tiền."

Điền Chính Quốc từ đổi giỏ nhựa lấy tiền ra, kết quả động tác quá lớn, thiếu chút nữa làm rơi cả giỏ, Kim Thái Hanh nhanh tay đỡ lấy, ôm Điền Chính Quốc vào ngực.

Cô gái nhìn thấy cảnh này, âm thầm gào thét aaaaaaa, thậm chí còn rất muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Trời ạ đây chính là Kim Thái Hanh a a a a a a a!

Thả tiền xong, Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc điều chỉnh cần điều khiển, híp mắt đánh giá khoảng cách, sau đó ấn nút.

Mười mấy giây qua đi, một bé thú từ trong tọt ra ngòai.
Điền Chính Quốc khom lưng nhặt thú bông lên.

"A a a anh gấp thú lợi hại ghê!" Cô gái nhìn Kim Thái Hanh bằng ánh mắt long lanh, còn không quên khuyên nhủ, "Điền Chính Quốc thật sự rất dụng tâm dỗ anh, anh đừng giận anh ấy nữa nhé."

Kim Thái Hanh tiếp tục gắp lần hai, không chớp mắt: "Ừm."

Điền Chính Quốc đứng ở một bên, khuôn mặt dưới khẩu trang tựa như được thoa một lớp son, lỗ tai cũng ửng đỏ.

Kim Thái Hanh gắp xong con thứ ba, nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh ôm thú cưng: "Bạn trai cô gấp cho cô mấy con?"

Cô gái hả một tiếng, chưa kịp hồi thần, đếm: "Năm con..."

Kim Thái Hanh ừ một cái, thay đổi máy gắp thú.

... Sáu con... Mười một con.

Bách phát bách trúng.

Đã không ít người vây xem, có mấy người nhận ra Kim Thái Hanh, nhất thời phấn khích chạy sang, người đến càng ngày càng nhiều, cơ hồ muốn đạp nát cửa khu trò chơi.
Quá nhiều thú bông, căn bản ôm không hết, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là đi lấy cái túi đựng, nhìn người càng ngày càng nhiều, cậu đi tới kéo tay Kim Thái Hanh, thấp giọng nói: "Được rồi..."

Điền Chính Quốc nhỏ giọng đến mức không nghe thấy: "Cậu, cậu gắp nhiều như thế là gì..."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, lấy một con thú trong túi ra, lắc lắc trước mặt cậu: "Cái này, coi như là em dỗ anh."

Sau đó anh chỉ những con còn lại trong túi: "Cái này, giữ lại sau này dùng để dỗ em."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn anh.

Cô gái rốt cục không nhịn được lên tiếng nói: "A a a a hai người ngọt quá đi!"

"Bây giờ chúng ta làm một bài toán" Kim Thái Hanh khoanh tay, cúi đầu, nhìn Điền Chính Quốc, "Người khác gắp năm con, chính là bạn trai tốt nhất thiên hạ, vậy anh gắp cho em mười con thì tính là gì đây?"
Kim Thái Hanh thanh âm rõ ràng, êm tai lại đầy từ tính, phả vào tai như có dòng điện xẹt ngang.

Tính là gì...?

Cậu và Kim Thái Hanh không phải quan hệ bạn trai, hai người bọn họ đã... kết hôn...

Điền Chính Quốc đứng trước mặt Kim Thái Hanh, lòng bàn chân như nhũn ra, sắp không đứng vững nữa.

Người chung quanh bắt đầu ồn ào sôi sục.

Người tụ mỗi lúc một đông hơn, cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng toàn bộ đều liền bị hấp dẫn tới.

Điền Chính Quốc còn không nghĩ ra câu trả lời, đã bị hù dọa, cậu bỗng nhiên tiến lên kéo tay Kim Thái Hanh, dẫn anh chạy ra ngoài.

Đám người phía sau bắt đầu hô hoán.

Họ hạy ra khỏi trung tâm thương mại, gió lướt qua cơ thể, khiến góc áo bay phần phật, Điền Chính Quốc nắm tay Kim Thái Hanh thật chặt, cảm thụ nhịp tim gần trong gang tấc của anh.
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao bắt đầu hé lộ, xe cộ chạy băng băng trên đường cái, ánh sáng đỏ của đèn neon lập lòe, trời cuối hạ, không khí ban đêm lộ ra một cỗ cảm giác mát mẻ, người đến người đi, bọn họ trò chuyện với nhau về cái gì đó, thế giới tựa như đang ở trong một chiếc kính vạn hoa, bị một người lắc một cái, cuối cùng hòa vào biển sao trên bầu trời.

Rực rỡ, lấp lánh.

Hai người tay trong tay mà chạy, khoảng cách sáu năm chắn ngang bọn họ dường như biến mất, tựa như buổi tối định mệnh của sáu năm trước chưa từng phát sinh.

Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, chưa hề chia xa.

Thời gian lùi lại, hết thảy quay về ngày trước.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc lôi kéo tay mình, nhớ tới một cảnh nhiều năm trước.

Trong lễ tốt nghiệp, Kim Thái Hanh thay mặt học sinh xuất sắc lên bục, các học sinh ngồi ở phía dưới gào tên anh.
Điền Chính Quốc cũng ngồi ở dưới, cười híp mắt chống cằm nhìn anh.

Sau khi phát biểu xong xuôi, mọi người tung hoa lên trời, đại diện bản thân đã thành niên, huýt sáo, bầu không khí sôi động đến cực điểm.

"Hanh ca! Xuất sắc!"

"Hanh ca, anh giỏi nhất!"

Bên trong mưa hoa, Kim Thái Hanh từng bước một đi xuống, đi tới trước mặt Điền Chính Quốc, cười hỏi: "Anh có phải giỏi nhất không?"

Điền Chính Quốc dùng sức gật đầu, đôi mắt toả sáng, nụ cười ấm áp như mặc trời mới mọc, tản ra sức sống rạng rỡ, tựa như đóa hoa còn vương sương sớm, tươi mát đẹp đẽ, khiến người ta không nhịn được muốn hái.

"Hừm" Kim Thái Hanh ánh mắt lóe lên, "Anh có thể đòi phần thưởng không?"

"Anh muốn gì?" Điền Chính Quốc nhìn anh, nụ cười càng long lanh, "Em đầu đáp ứng."
Kim Thái Hanh ngoắc ngoắc khóe môi: "Vậy em chủ động hôn anh một chút được chứ?"

Lúc đó bầu không khí náo nhiệt, lễ trưởng thành kiêm lễ tốt nghiệp, chẳng khác gì một viên thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đốt lên sự hưng phấn, như một hồi cuồng hoan.

Khi đó Điền Chính Quốc còn lớn mật lắm, cậu chủ động đứng lên, ôm cổ Kim Thái Hanh, áp sát, dán hôn lên môi anh.

Tuy hai người hôn rất nhiều lần nhưng lần nào tim cũng đập thình thịch, không phân rõ của ai..

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Âm thanh đó càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn, lướt qua tần sóng sáu năm một lần nữa tập kích l*иg ngực Kim Thái Hanh.

Tựa hồ như có gì đó không thể khống chế mà kêu gào thoát ra ngoài.

Khi căng thẳng áp Điền Chính Quốc trên ghế salon, khi đối diễn tim đập gia tốc, còn nửa đêm ăn dấm khi Điền Chính Quốc nằm trong lòng anh lẩm bẩm tên một người đàn ông xa lạ khác...
Cuối cùng là bị Điền Chính Quốc dắt tay chạy trốn dưới bầu trời đầy sao.

Kim Thái Hanh hít sâu, cắn răng.

Lúc trước không muốn kết hôn, không phải thật sự không muốn, mà là sợ hãi.

—— Tựa như con mồi thích thợ săn, cam tâm tình nguyện đạp trúng cái bẫy thợ săn bố trí, tưởng đâu thợ săn sẽ mang nó về nhà, nhưng thợ săn lại bỏ qua.

Sáu năm sau, anh lại gặp cái bẫy tương tự.

Anh không phải không dám giẫm, mà sợ gặp phải kết cục thảm hại như trước.

Không có ý nghĩa gì cả.

Thế nhưng Điền Chính Quốc cứ như chất kịch độc, biết rõ có độc, Kim Thái Hanh lại không khống chế được trái tim của mình.

Điền Chính Quốc là người duy nhất anh nghiêm túc, cũng là người cùng anh đi qua năm tháng thanh xuân.

Cậu là bạch nguyệt quang dưới đáy lòng anh, cũng là nốt chu sa trong tim.
Sáu năm trước anh thích cậu, vui vẻ chịu đựng.

Sáu năm sau hắn lại một lần nữa vì người ấy mà động lòng, cũng cam tâm tình nguyện.

Cái gì hôn nhân giả, cái gì không nhớ rõ, tất cả đều là lừa mình dối người.

Anh vẫn yêu Điền Chính Quốc.

Anh vẫn còn yêu cậu.

Sáu năm trôi qua, tình cảm chưa hề phai nhạt, trái lại bởi vì chấp niệm không thành mà càng lên men, càng lúc càng bành trướng, thậm chí có chút cố chấp.

Thừa nhận đi.

—— Mỗi một giây ở bên cạnh Điền Chính Quốc, anh đều muốn ăn vào bụng, tốt nhất là vĩnh viễn không chia lìa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro