Chương 217: Nhà máy Hoa Hồng (60)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 217: Nhà máy Hoa Hồng (60)

Tôi vừa gặp đã yêu cậu ta

Edit: Chu - Beta: Huyên, RACCAT

Vương Thuấn dịch ghế về sau nhằm kéo dài khoảng cách giữa trượng Văn Minh và ngực mình. Anh ta ngập ngừng: "... Tôi thấy một bài thơ đã bị biến tấu gồm nhiều đoạn được chắp vá lại."

"Một bài thơ bị biến tấu?" Charles nhướng mi: "Hình như không giống tác phong tiên đoán lời ít ý nhiều của vị [Người Phán xử Nghịch Thần] lắm nhỉ? Rồi sao, bài thơ nói gì?"

Vương Thuấn hít một hơi sâu, hắng giọng:

Đám Lưu Giai Nghi canh giữ bên ngoài cánh cửa khép chặt.

Em nhíu mày nhìn vệt nước hoa hồng càng ngày càng đậm chảy ra từ khe cửa, cuối cùng biến thành màu đỏ diễm lệ như máu.

Lưu Giai Nghi cau mũi, ẩn dưới hương hoa hồng nhè nhẹ, em ngửi được mùi máu tươi khó ngửi cùng với mùi nấm —— điều này khiến cô bé nghĩ đến phó bản trước.

... Ở phó bản trước — trong một chớp mắt đó, Lưu Giai Nghi nghĩ đến phần thưởng trong Sách Quái Vật – Linh Chi Máu.

Một mình em không thể nào chơi ra được phần thưởng của Sách Quái Vật, cho nên em không có Linh Chi Máu.

Trước đó Lưu Giai Nghi không suy nghĩ theo hướng Linh Chi Máu, vì nó quá bất hợp lý — nhưng trong nháy mắt ngửi được cái mùi này, Lưu Giai Nghi đã hiểu thuốc giải mà Bạch Liễu nói là gì.

—— Là Linh Chi Máu.

Lại thêm việc không đầu không đuôi hỏi em kĩ năng của lá bài A Cơ... Ông nội của thiên tài cũng không đoán được cậu muốn làm gì.

Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi, hiếm khi cảm thấy đau đầu vì trong đội có một thành viên thích làm càn, em đưa tay đẩy hết lưu dân ở trước mặt mình ra, chờ phun nước hoa hoa hồng giảm chỉ số tinh thần cho mình xong, lấy đạo cụ cần thiết mới đi về phía cửa.

—— Công kích lợi hại nhất của NPC Thần cấp dị hóa kia là đôi mắt, nếu không bị nhìn thấy có lẽ có thể giảm tốc độ em bị dị hóa.

Nhưng ngay lúc Lưu Giai Nghi nhấc chân, vô số bụi gai dây leo đã bò ra từ trong khe cửa.

Những dây leo này giống như dây thường xuân được ghi hình tốc độ kép, nhanh chóng bò lan ra dọc theo hành lang chật hẹp của nhà máy Hoa Hồng. Trong chớp mắt đã biến hành lang thông với bên ngoài thành một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, chỗ nào cũng thấy cành lá dây leo quấn quýt.

Trên thân dây leo mọc đầy gai nhọn vừa thô vừa dày tựa như răng quỷ hút máu đang ăn thì bị nhổ từ trong thịt ra, hút sạch sẽ chất dịch màu đỏ máu đang chảy trên mặt đất, sau đó nhanh chóng trở nên to lớn.

Ánh sáng màu đỏ sậm chuyển động đều đều như nhịp tim, từng nhịp, từng nhịp, dường như một giây sau đó tất thảy sẽ nổ tung.

"Tình huống gì đây?" Đường Nhị Đả cảnh giác móc súng ra nhắm vào mấy cái gai nhọn lớn nhanh như thổi kia, "Đây không phải hoa hồng Lá Khô, Bạch Liễu muốn làm gì vậy?"

Lưu Giai Nghi cúi đầu cầm đạo cụ thích hợp lên, ngước mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín: "Anh ấy đang làm điều anh ấy vẫn luôn muốn làm."

Đường Nhị Đả ngẩn ra.

Cánh cửa được đóng chặt không một kẽ hở bị dây leo ngày càng nhiều lên đẩy ra, Đường Nhị Đả quay người nhìn vào bên trong.

Ngay giữa căn phòng, Đường Nhị Đả nhìn gốc rễ không ngừng sinh ra những sợi dây leo này, hô hấp hắn dừng lại trong chốc lát.

Trong tủ trưng bày trong suốt chứa đầy máu hiện ra hai bóng hình đương tựa vào nhau, người này dựa vào lồng ngực người kia. Dây gai sắc nhọn mọc ra tua tủa từ hai cỗ nhục thể ấy, vậy mà họ hệt như mất hết tri giác. Họ vùi mình trong dịch máu đào ấm nóng; họ ôm chặt lấy nhau, lặng lẽ và thanh thản tựa chìm vào giấc sâu vĩnh hằng.

Lá A Cơ nhuốm đỏ màu máu lơ lửng trên mặt nước.

Những sợi dây gai sắc nhọn bỗng chốc nổ tung; những điểm sáng đỏ sẫm trôi ra từ đầu nấm, xuyên qua hành lang sâu thẳm và tối tăm, nương theo đầu ngọn dây leo mà đặt chân đến vùng đất rực rỡ nắng tháng Năm, nơi mười sáu ngàn mẫu ruộng hoa đương mai táng người bạn cũ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi cái nắng hè chói chang ập đến, bụi phấn ngập tràn chân trời, nhạt nhòa hệt cõi mộng cùng mấy đóa hồng còi cõm đựng trong tráp (hết thảy đã úa tàn lúc Thần rời đi) tượng trưng cho mười sáu ngàn nỗi nhung nhớ dằn vặt giấu sâu trong tâm khảm đã nương theo những cánh hoa tan thành tro bụi.

Gió lốc giẫm đạp lên những nhụy hoa được Đầu Hạ thiên vị; ngày hè ngắn ngủi chẳng tày gang, ánh mặt trời cháy bỏng tựa đôi đồng tử của một vị thần sa ngã.

Dầu rằng hoa hồng trên mười sáu ngàn mẫu ruộng từng khiến cho thế gian ngả nghiêng đã tàn phai, hè của cậu sẽ mãi mãi chẳng lụi tàn.

Hè này rực rỡ đến độ ngay cả thần linh cũng phải cất lời khen ngợi.

–––––––––––––––––––––––

Đại sảnh trò chơi, một TV nhỏ trong khu vực trống được Titan thi triển kỹ năng nhấp nháy hai cái, sau đó bất chợt xuất hiện.

Mục Tứ Thành và Mộc Kha luôn ngồi cạnh đó đột ngột đứng dậy, Mục Tứ Thành xác nhận lại thời gian –– còn chưa nghe thấy tiếng chuông từ một chiều không gian khác, vậy mà người của hiệp hội Quốc vương đã ra được rồi...

Linh cảm không lành trong lòng hắn và Mộc Kha càng ngày càng lớn dần.

Titan bước từng bước nặng nề từ phòng livestream TV nhỏ ra, trên cánh tay cường tráng của gã là Hearts Queen đang lười biếng che miệng ngáp dài ngáp ngắn.

Dường như nhìn thấy Mộc Kha và Mục Tứ Thành đứng chắn trước đường mình đi, Hearts Queen nhíu mày, ánh mắt lướt qua hai người, đột nhiên chống cằm khẽ cười một tiếng:

"Có đứng ở đây oán hận nhìn chằm chằm tôi cũng chẳng được tác dụng gì đâu." Cô ta mỉm cười, sóng mắt mềm mại đáng yêu, "Giờ này mà đi lục tung Khu Không Người có khi lại tìm được ông chủ của mấy người đó."

"Đương nhiên nếu các cậu không tìm ra, Bạch Liễu cũng không thể còn sống thoát ra khỏi trò chơi, các cậu không còn chỗ nào để đi ấy––" Hearts lười biếng vươn tay với Mộc Kha, ý cười càng thêm sâu, "–– hiệp hội Quốc Vương mãi mãi mở rộng cửa chính chào đón những người có tiềm năng như các cậu."

Mộc Kha ôm chặt lấy Mục Tứ Thành đang trong cơn tức giận muốn nhào tới đánh người, hít sâu hai lần khống chế tâm trạng của mình.

Sắc mặt của cậu từ lúc nghe Bạch Liễu không thể sống sót ra khỏi trò chơi đã trắng bệch không một chút huyết sắc, như một con búp bê sứ sắp vỡ vụn.

Biết rõ Hearts nói ra lời này như cần câu lừa gạt bọn họ, nhưng TV nhỏ rơi vào Khu Không Người, không cách nào biết được bất cứ tin tức gì về tình hình của Bạch Liễu, Bạch Liễu kìm lòng không đặng mà cắn câu.

Tình huống hoàn toàn không có mặt Bạch Liễu thế này khiến đầu óc Mộc Kha vận chuyển nhanh phi thường.

Không được hoảng, hoảng là toang ngay, tất cả sức mạnh có thể trợ giúp cho Bạch Liễu sau lưng cậu cũng sẽ biến mất hết.

Mộc Kha giữ chặt sau lưng Mục Tứ Thành đã gấp đến mức hai mắt đỏ lên đang to tiếng mắng Hearts, nhắm mắt hít sâu một hơi, quay người về phía các thành viên hiệp hội đang hoảng loạn, đeo mặt nạ cười đến không chút sơ hở nào lên:

"Các vị, chúng ta vừa đạt được thắng lợi rồi."

Thành viên cả căn cứ lẫn Mục Tứ Thành đều dùng ánh mắt [cậu điên rồi phải không?] nhìn Mộc Kha đang cười đến là lễ độ.

Mộc Kha trật tự rõ ràng, thong thả tiếp tục nói:

"Người quan trọng nhất trong hiệp hội chúng ta là Bạch Liễu à? Không phải, quan trọng nhất trong hiệp hội này của chúng ta chính là các vị, Bạch Liễu chỉ là một người đại diện, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bất kì ai cũng có thể đảm nhận vị trí người đại diện này, điều này phục vụ cho tất cả mọi người –– mà mọi người là chủ thể của hiệp hội này, mọi người mới là quan trọng nhất."

Mộc Kha tỉnh tảo tự thuật: "Mà mọi người xem –– lộn xộn như vậy mà không có Bạch Liễu cũng vẫn bình thường đã chứng tỏ được sức mạnh của chúng ta, mọi người hợp lại thậm chí có thể rung chuyển cả hiệp hội Quốc Vương, ép bọn họ phái một trong những thành viên của chiến đội mạnh nhất đến ngăn cản mọi người –– điều này chẳng lẽ không phải là một thắng lợi ư?"

"Cái này hoàn toàn có thể coi là một trận thắng lớn!"

Thành viên hiệp hội bất an nhìn nhau, bọn họ cứ cảm thấy logic của Mộc Kha có chỗ vô lý, nhưng lại không tìm được chỗ phản bác, ngược lại bất giác được cổ vũ, bị logic của cậu thuyết phục.

"Điều bây giờ chúng ta phải làm chính là, quyết không bỏ cuộc, sau đó thừa thắng xông lên." Mộc Kha cười vừa đúng mực vừa chân thành, "Chúng ta đã thắng một nửa rồi, nửa tiếp theo chỉ cần tìm được Bạch Liễu ở Khu Không Người, vậy là chúng ta toàn thắng!"

Rõ ràng tìm người ở Khu Không Người là điều không thể, nhưng nghe Mộc Kha nói đến là nhẹ nhàng, hình như cũng là chuyện chỉ cần bỏ nhiều thời gian công sức hơn là có thể làm được.

Mục Tứ Thành ghé vào bên tai Mộc Kha nhỏ giọng nhắc nhở: "Khu Không Người không biết có bao nhiêu là TV nhỏ báo hỏng, mấy người này có tìm thêm mười năm cũng không chắc có thể tìm được."

"Vậy thì tìm hai mươi năm –– bọn họ đang đắm chìm trong thành công ở giai đoạn trước không dễ chạy vậy đâu." Mộc Kha cười như chẳng có gì khiến cậu lung lay thấp giọng đáp, đôi mắt khẽ liếc nhìn Mục Tứ Thành, ánh mắt nóng rực: "Nếu bọn họ bỏ mạng trong game tôi sẽ tìm thành viên mới, nhất định phải tìm được Bạch Liễu về, tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Mộc Kha hơi nâng quai hàm, biểu cảm không hiểu sao có chút kiêu ngạo: "Nếu cậu muốn thì cũng có thể đi đấy, tôi muốn trở thành người hữu dụng bên cạnh Bạch Liễu hơn cậu."

Mục Tứ Thành ngẩn cả ra.

Mộc Kha không quan tâm hắn, quay đầu đã lớn tiếng nói với các hội viên: "Bây giờ chúng ta xuất phát về Khu Không Người!"

Hearts ngồi trên vai Titan thấy một màn này hơi nhíu mày –– tài ăn nói của cái cậu Mộc Kha kia cũng không tệ.

Cô ta vung vẩy giày cao gót, đội viên phía dưới như có thần giao cách cảm ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Queen, người có gì cần sai bảo ạ?"

Ánh mắt Hearts rơi trên bóng lưng Mộc Kha: "Kêu Vương Thuấn đi điều tra người mới Mộc Kha này đi."

Cô ta còn chưa dứt lời đã có người đã có người chạy tới vỗ tay.

"Bốp bốp bốp!" Charles vừa cười vừa vỗ tay, nghiêng người nhường lối cho Vương Thuấn ở sau mình, "Vương Thuấn, tôi tìm được một người thích hợp làm tuyên truyền viên cho chiến đội của Bạch Liễu hơn anh rồi nè!"

Vương Thuấn ăn mặc chỉnh tề cảm thấy da đầu tê dại cúi gằm, hai cánh tay ép sát hai bên mép quần, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn Hearts đang ngồi trên cao nhìn mình, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Qu..Queen!"

Vương Thuấn nhanh nhẹn lùi một chân, tự cởi mũ dạ luôn đội trên đầu xuống xoay xoay hai cái rồi để ở trước ngực, cúi người đưa tay hành lễ có phần chợ búa: "Buổi trưa tốt lành, Queen xinh đẹp của tôi!"

Vui vẻ trên mặt Hearts từ từ biến mất, đôi mắt quét qua quét lại giữa Vương Thuấn và Charles vài lần, không cảm xúc nói: "Charles, tôi cho rằng không động chạm đến thông tin về hội viên của đối phương là ước định được lập ra giữa các hiệp hội với nhau."

"Với hiệp hội lớn thì đương nhiên là vậy không sai." Charles xoay mũ hai cái, sau đó vững vàng đội lại lên đầu, hắn ta đứng thẳng người lên nhìn về phía Hearts đang ngồi trên vai Titan, mỉm cười, "Nhưng đối với hiệp hội mới, có thể đặc biệt bỏ qua, không phải sao?"

"Nếu anh cho rằng thành viên hiệp hội mới chỉ là những người dễ ức hiếp." Hearts dang hai tay để lên làn váy bên eo, dựa vào người Titan, ánh mắt mơ màng, "Charles, tôi lấy làm tiếc khi phải thông báo cho anh, ước chừng 30 phút trước, hội trưởng của cái hiệp hội này – Bạch Liễu, đã tiến vào Khu Không Người."

"Quả là một tin bất hạnh mà, ôi Bạch Liễu đáng thương." Charles đan chặt hai bàn tay, che trên ngực trái, làm như đang đau đớn tột độ, nhưng vẻ mặt thống khổ vô cùng đó chỉ duy trì chưa được một giây đã biến thành điệu cười nhìn không thấu, "Có lẽ đây cũng là kết quả không tồi."

Cuối cùng Hearts cũng nhận ra Charles muốn làm gì, cô ta ngồi thẳng dậy, nhíu mày buông lời cảnh cáo: "Charles, mùa tiếp ứng vừa mới bắt đầu thôi, anh còn rất nhiều lựa chọn tốt hơn, không cần thiết tốn sức lực lên một người mới."

"Nhưng tôi vừa gặp đã yêu cậu ta, người chơi khác nhìn thôi cũng chỉ thêm chướng mắt." Charles chống gậy Văn Minh của mình làm điểm tựa, che trán làm bộ như bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Charles lắc lắc vai, gương mặt treo nụ cười có phần bất cần đời nhìn về phía Hearts: "Queen, đánh bạc với yêu đương ấy mà, giống nhau đấy, lúc đắm mình vào chúng đều phải toàn tâm toàn ý, mà con ngựa tôi thích đáng giá để tôi vung tiền như rác."

"Cho dù cậu ta chỉ chơi ba trận game, lạc vào Khu Không Người, chỉ có mỗi một cái hiệp hội rách nát." Hearts hờ hững hỏi ngược, "Anh cũng không đổi người đặt cược à?"

Charles nhún vai: "Queen người cũng biết mà, đối với dân cờ bạc như tôi, chọn ngựa để cược và yêu một người nào đó đều không thể nói lý như nhau đấy."

Hắn ta ngửa đầu đối diện với Hearts, gương mặt hiện vẻ trêu ngươi chế nhạo: "Tôi nghĩ người bị đàn ông tổn thương sâu đến độ đa nghi như Queen đây, phải hiểu rất rõ mấy chuyện như ta biết rõ là không nên, nhưng đối với người nào đó lại không thể kiềm chế được, có đúng không nào?"

Tác giả:

"Gió lốc giẫm đạp lên những nhụy hoa được Đầu Hạ thiên vị; ngày hè ngắn ngủi chẳng tày gang, ánh mặt trời cháy bỏng tựa đôi đồng tử của một vị thần sa ngã." -- Câu này cũng là trích từ một bài thơ của Shakespeare giống chương trước, là một bài thơ! Không phải do tôi tự viết! Tôi chỉ trưng dụng thôi! Nguyên văn là:

Gió mạnh tháng Năm chao đảo những nụ hoa

Mùa hạ ngắn không đủ cho hò hẹn

Mắt thiên đường đôi khi quá nóng bỏng

(Bản dịch của Vũ Hoàng Linh)

Charles, lời anh nói bây giờ, có lẽ không ngờ sau này sẽ bị tên khốn nào đó (86) tổn thương sâu sắc đâu ha?!

Bạn gay: Mộc Kha thiệt là thảm, thiệt không dễ dàng gì mới cảm thấy mình có ích hơn 4, lại rớt xuống một 2, Tiểu Kha thảm x2...

Phỏng vấn:

Tôi: 86 cảm thấy thích ai nhất trong đội của mình vậy?

86 (không chút do dự): Đội trưởng Đường! (Vì được việc)

Mộc Kha: Hu hu hu QAQ

+1 (đồng cảm lây với Mộc Kha đáng thương)

4: Cho nên tình yêu sinh ra là để mất đi đúng không?

2 (luống ca luống cuống): Cậu đừng có mà quyến rũ tôi! Bạch Liễu! Tôi sẽ không bị cậu mê hoặc đâu!

86: Tôi không có mê hoặc anh, tôi thật sự thích anh nhất. (Vì anh được việc nhất)

2 (tự nhiên bị dao động dữ dội)

"Bóng Tà Thần phủ gót lang thang [1].

Kẻ nơi bóng năm mười bốn

"Tín đồ duy nhất của ta đấy," Tà Thần rằng,

Xương sống, quả tim rồi Thần huy, bèn đem tặng.

Người trong bóng lên hăm tư,

Tà Thần sa đồng tuyết, vong linh tín đồ lạc biển thẳm,

Nát tan rồi

Xương, tim và huy hiệu.

Tà Thần vội vã.

Người trong bóng được ba mươi,

Người ấy lang thang rồi phiêu bạt.

Tên Hề chồm hỗm trước mặt, vui cười hỏi:

"Về nơi nao?"

Đáp rằng khoảng khắc ba phần tư mặt trời bị che lấp, có người bạn cũ sẽ đến,

Kiếm tìm thi thể lạnh giá của tôi

"Nếu anh chết cóng," Hề lại bảo,

"Ta sẽ đập nát linh hồn anh, cho anh với Thần cùng sa đồng tuyết."

Bóng đã bốn mươi mốt,

Thần chết còn người ấy sống, bởi Ác mãi trường tồn."

Dứt lời, Vương Thuấn liền nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Charles với vẻ căng thẳng: "Ngài có thể dùng Cán Cân Công Lý để kiểm tra tôi, tôi không nói khoác đâu. Có thể có vài chỗ không nhớ rõ nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy chúng ở chỗ [Người Phán xử Nghịch Thần]."

"Tôi không nghi ngờ những gì cậu nói." Charles thu lại gậy Văn Minh, liếc mắt nhìn Vương Thuấn: "Tôi e rằng lời tiên đoán này đang ám chỉ Bạch Liễu. Dầu vậy, với kiểu thơ từ tối nghĩa hoàn toàn có thể hiểu theo nhiều cách khác nhau như thế này thì bài thơ cũng hoàn toàn có thể đang ám chỉ người khác."

"Cậu có bằng chứng nào có thể chứng minh cho việc bài thơ đang nói đến Bạch Liễu không?"

Vương Thuấn yên lặng rất lâu, sau đó mới bất đắc dĩ thở dài: "...Không."

"Thế nên thật ra đến chính cậu cũng đang không rõ người được nhắc đến trong lời tiên tri có phải Bạch Liễu hay không đúng không?" Charles ngồi lên bàn giấy, bắt chéo hai chân rồi nói nhẹ tênh: "Cậu đang lừa tôi đầu tư cho Bạch Liễu, nhỉ?"

Vương Thuấn há hốc miệng thừa nhận: "Đúng vậy."

"Đi bịp dân cờ bạc am hiểu lừa lọc hơn mình gấp mười lần không phải là một quyết định sáng suốt đâu, quý ngài Biết Tuốt ạ." Charles dùng gậy Văn Minh nâng cái đầu đang cúi gằm của Vương Thuấn lên, đoạn nở một nụ cười vô cùng hài lòng: "Có điều tôi vẫn khá thích lời nói dối của cậu... Một lời nói dối rất đáng để đem ra đặt cược: Nếu chỉ nghe suông thôi thì cũng có thể cho mấy con bạc vừa hấp tấp vừa vô tri vào tròng rồi đấy."

Vương Thuấn nhìn Charles đầy kinh ngạc.

"Tôi đầu tư cho Bạch Liễu rồi." Charles thong thả thu lại gậy Văn Minh. Hắn ta khua tay ra đằng sau, biến cây trượng thành một bó hồng đương nở rộ sau đó đưa nó cho Vương Thuấn, kẻ còn đang ngây ngốc.

Vương Thuấn khó hiểu: "Hội trưởng Charles này, giờ ta cần làm gì?"

Charles nhảy khỏi bàn: "Bây giờ sao?" Hắn chỉnh lại vạt áo, cười rạng rỡ: "Đương nhiên là sắm sửa thật thịnh soạn rồi đi nghênh đón vị anh hùng vô danh của chúng ta trở về từ ruộng hoa hồng rồi."

Nói đoạn, Charles quay sang nhìn Vương Thuấn đang ngồi trên ghế lắc đầu vẻ không hài lòng, rút từ trong ngực ra cây gậy Văn Minh mới biến thành hoa hồng ban nãy và miết nhẹ. Trong thoáng chốc, cây gậy dài tầm một mét đã biến thành một cây gậy gỗ chỉ hơn ba mươi cen-ti-mét. Vương Thuấn cảm thấy nó nom hơi giống một cây gậy ma.

"Cậu Biết Tuốt này, cậu thân là người phát ngôn và truyền lại thần mộng cho chiến đội tương lai của Bạch Liễu mà lại ăn mặc giản đơn như vậy thì khó mà thuyết phục được ai tin là cậu đến từ một đội quán quân lắm đấy." Charles dè bỉu cầm gậy ma chỉ vào áo sơ mi kẻ ca-rô và quần bò đậm chất lập trình viên Vương Thuấn mặc.

Vương Thuẫn còn chưa kịp hồi thần: "Người phát ngôn và truyền lại thần mộng là gì cơ?"

"Nói đơn giản thì là con rối giúp đội Bạch Liễu lừa người đặt cược và bỏ phiếu." Charles giải thích rất lịch thiệp, sau đó vung gậy ma lên...Quần áo trên người Vương Thuấn bỗng bay sạch.

Charles đánh giá cái tên mới vừa vô thức che đi nửa thân dưới của mình một lượt, nhướng mày huýt sáo: "Dáng đẹp đấy."

"Sao ngài lại có thể tùy tiện thay đổi bề ngoài của tôi như vậy chứ?!" Vương Thuấn choáng váng, tay vẫn khư khư che bộ vị nhạy cảm của mình.

Charles lại vung tay, Vương Thuấn lập tức quay một vòng tại chỗ, quần áo bỗng thay đổi hết một lượt: một cái nơ chấm bi được may rất khéo, một bộ suit ba mảnh với quần yếm màu nâu xám, tóc vuốt ngược, giày da màu nâu và một đôi tất trắng bằng vải cotton dài năm xăng.

"Bộ này tặng cậu tham khảo. Gu của tôi hơi hướng phục cổ, hy vọng cậu sẽ thích." Charles thu gậy gỗ về, ra hiệu Vương Thuấn đi theo: "Giờ đi tạo thanh thế cho chiến đội mới của chúng ta thôi."

Vương Thuấn luống cuống theo đuôi. Tuy không biết vì sao Charles lại chọn áo quần cho anh ta, nhưng với người quen mặc đồ rộng rãi như Vương Thuấn thì lúc nhìn thấy bộ tây trang vừa khít này đã thấy hơi khó chịu rồi. Anh ta vừa đuổi vừa hỏi: "Tạo thanh thế kiểu gì? Bạch Liễu có vẻ đã bị [Thuẫn] của hiệp hội Quốc Vương ném vào rồi, nếu như rơi hẳn vào [Khu Không Người] thì sẽ không thể ra ngoài được nữa đâu!"

"Nếu rơi vào [Khu Không Người], Bạch Liễu mà muốn dự thi thật sự rất khó, bởi cậu ấy sẽ không thể thu được phiếu bầu của người xem bình thường. Đến lúc đó thì ngay cả báo danh cũng không báo được rồi."

"[Thuẫn] của hiệp hội các cậu à?" Charles trầm tư: "Vậy e rằng Bạch Liễu khó tránh khỏi cái kiếp rơi vào [Khu Không Người] rồi."

Sắc mặt Vương Thuấn tái đi trong nháy mắt: "Hội trưởng Charles, đến cả ngài cũng không có cách nào sao?"

"Nhưng tôi không cảm thấy việc rơi vào [Khu Không Người] là chuyện gì xấu." Charles cười xa xăm: "Tôi nhớ Bạch Liễu hình như cũng mới thắng cho mình được một hiệp hội chừng năm trăm người."

"Một đội quán quân mà số lượng thành viên chỉ có tí như vậy thì không ổn lắm." Charles dùng ngón trỏ vuốt lên viên hồng ngọc trên đỉnh gậy Văn Minh đầy hững hờ: "Cậu Biết Tuốt, hiểu biết của tôi về lịch sử thành lập của mười hiệp hội lớn có lẽ còn nhiều hơn cả cậu đấy. Tôi cho rằng, rơi vào [Khu Không Người] có khi còn là cơ hội để đưa một hiệp hội nhỏ lên thành một hiệp hội lớn đấy, cậu còn nhớ Hội Tam Điểm Thiên Đàng [2] không?"

"...Đấy là một hiệp hội cái bang do những người chơi thoát ra từ Khu Không Người thành lập đấy." Charles nói.

Vương Thuấn được Charles nhắc nhở; anh ta như sực nhớ tới chuyện gì đó, giật mình kinh hãi nhìn Charles: "Hội trưởng, không phải ngài muốn...Nhưng như vậy thì tốn quá nhiều tiền rồi! Tối thiểu cũng phải mất mấy chục triệu điểm tích lũy đấy!"

"Tôi không thiếu tiền, tôi là người chơi giàu nhất cái trò chơi này." Charles cười toe nhìn Vương Thuấn: "Cái tôi muốn có là niềm vui khi đặt cược, mà còn có màn cược gì thú vị hơn league thường niên của hệ thống chứ?"

"Hơn nữa, tôi cũng không cho phép hiệp hội của tiểu tốt tôi đặt cược lại rẻ rúng như Hội Tam Điểm Thiên Đàng...Cũng chỉ là mấy chục triệu điểm tích lũy thôi mà, món tiền đặt cược này cũng không tính là nhiều." Charles nhẹ nhàng bảo.

Cũng chỉ là mấy chục triệu điểm tích lũy thôi mà...Vương Thuấn choáng váng theo sau Charles.

-----

Trong trò chơi.

Đám dân lưu vong lẽo đẽo theo sau Bạch Liễu vào trong nội bộ nhà máy hoa hồng. Bọn họ bị kẹt trước cánh cửa dẫn vào trong khu nhà máy giống hồi ở phòng Dị Đoan 0001. Thật ra dựa vào giá trị vũ lực của Đường Nhị Đả thì việc cho nổ tan tành nơi này cũng không phải không thế, nhưng cân nhắc đến việc trái tim của Tawil vẫn còn kết nối với đống ống nước bị treo trên tường và công kích như vậy có khả năng sẽ làm rách trái tim của y nên Đường Nhị Đả vẫn đứng trước cửa chứ không tiếp tục vào trong dọn dẹp.

Thế nhưng chìa khóa của cánh cửa này lại nằm trong tay tên công nhân đang trốn bên trong, nếu không phá cửa vào thì không có cách nào khác cả. Đường Nhị Đả nhìn Bạch Liễu: "Vào trong kiểu gì đây?"

"Dễ thôi...Anh còn nhớ lần kiểm nghiệm trước không?" Bạch Liễu giơ lọ nước hoa nguyên chất lên; cậu mỉm cười nghiêng bình để nước nhỏ dọc xuống theo khe hở trên cửa: "...Hãy cứ để cánh cửa trái tim này mở ra vì tôi."

Kết quả kiểm nghiệm cho thấy, phản ứng của trái tim Tawil với nguyên dịch nước hoa Bạch Liễu nhỏ vào vô cùng dữ dội: chỉ một giọt thôi mà đã làm vỡ cả tủ kính đang treo lơ lửng. Thế mà hiện tại Bạch Liễu lại dốc hết cả bình...

...Không đến một giây sau, cả căn phòng bắt đầu ầm ầm nổ vang. Hòa với âm thanh đường ống máy móc lạch cạch vỡ nát, tiếng la hét hoảng hốt cũng truyền ra từ bên trong khe cửa của nhà máy:

- Trái tim đập nhanh quá rồi!!!

- Mau mở ống xả-a-a-a!!!

- Không kịp nữa rồi. Cả tủ kính vỡ nát rồi!!!

Rầm! Rầm!!!

Tiếng kính thủy tinh vỡ nát vang lên, giữa một mảnh huyên náo hỗn loạn, Bạch Liễu nhắm mắt lại, nín thở dán mình lên cánh cửa sắt lạnh băng. Cậu nghe thấy tiếng một trái tim đang đập rộn ràng.

Thình thịch - thình thình thịch - thình thịch thình thịch.

Nó giống hệt với nhịp tim đập của cậu lúc này.

Nước hoa nguyên chất màu hồng nhạt lan ra ngoài qua khe cửa hở; cánh cửa bị lượng lớn nước và khí lẫn lộn dồn lại làm phồng lên; vòng khóa bằng xích bị ép biến dạng, cuối cùng không thể chịu nổi mà nổ tung. Tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên khắp nơi. Nước hoa và hương hồng xối xả ập thẳng vào mặt bọn họ tựa sóng thần.

Bạch Liễu đứng gần cửa nhất nên bị chỗ nước nguyên chất màu đỏ máu xối hết vào người. Cậu nâng bờ mi ướt sũng nhìn vào trong phòng: đường ống làm lạnh nươc hoa văng tung tóe khắp nơi hệt như máu; mảnh vỡ tủ kính rải rác dưới nền đất ướt sũng nước hồng nguyên chất đục ngầu; cả căn phòng lững lờ hơi nước. Bên bảng điện áp thậm chí còn có thể thấy từng dòng điện xanh tím đang hưng phấn rung nhẹ. Chúng bò dọc theo đường ống, vang lên những tiếng đập đùng đùng.

Một trái tim lơ lửng đương treo lơ lửng ngay giữa căn phòng bừa bộn, nom nó giống như một thức trái cây đến thì màu đỏ tươi đã ở trên cành cây rất lâu, đợi chờ người đến hái. Trái tim phát ra tiếng kêu "thình thịch thình thịch" tựa giục giã: Nếu kẻ ban đầu từng bảo muốn hái nó xuống còn không mau hái nó, nó sẽ đập cho đến khi nổ tung. Chính vì vậy, Bạch Liễu bước lên một bước, ngửa đầu hái quả mọng kia xuống. Trái tim ẩm ướt đập lên trong lòng bàn tay cậu, nhìn như có thể trốn chạy bất cứ lúc nào; Bạch Liễu rũ mi mắt quan sát tim, một giọt dịch nguyên chất rơi từ mi mắt cậu xuống nó.

Trái tim vì giọt nguyên chất này mà rộn lên hai nhịp.

Bạch Liễu nắm chặt bàn tay đang giữ trái tim; cậu chợt mỉm cười. Thì ra cảm giác được giữ trái tim Tạ Tháp trong tay là như thế này.

Một cảm giác tuyệt diệu xiết bao.

---

Đặt lại trái tim về lồng ngực của người khác là gì cơ?

Cho dù là ở ngoài đời hay trong trò chơi, Đường Nhị Đả cũng chưa từng thấy chuyện nào li kì, khó tin như chuyện này. Càng khỏi phải nói đến Bạch Liễu, nhân vật chính của vụ việc này, đang nở một nụ cười quái đản đến độ Đường Nhị Đả chỉ muốn móc súng bắn cậu ta ngay tại chỗ, bởi nó trông như thể trái tim kia là do chính tay cậu moi ra vậy.

Xương sườn nối lại, trái tim được che giấu cẩn thận trong vào bảo vệ của hai lá phổi, những thớ cơ liền lại nơi ngực trái, cuối cùng là làn da hoàn mỹ che đi tất cả - khỏe mạnh, nhẵn bóng, trắng trẻo với lồng ngực lên xuống nhịp nhàng hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lông mi của khối nhục thể hơi run lên.

"Chúng ta ra ngoài thôi." Sau khi Bạch Liễu đặt trái tim Tawil lại về chỗ cũ, Lưu Giai Nghi liền dè chừng lùi về phía sau: "Nó sắp tỉnh rồi, đến lúc đó thật thì chúng ta không chịu được đâu."

Đoàn người lại kéo nhau ra ngoài, chỉnh tề hệt như đã kinh qua huấn luyện; bọn họ thậm chí biết điều đóng chặt cửa nhằm để lại không gian cho Bạch Liễu và Tawil.

Bạch Liễu co chân ngồi dựa vào phần khung trơ chọi của cái tủ kính đã tan tành; cậu mở bảng giao diện hệ thống đóng bụi đã lâu ra, bỏ tiền mua chế độ im lặng cho TV nhỏ của mình, xoay người nhìn thẳng vào gương mặt Tawil, và lầm bầm độc thoại:

"Tôi biết cậu tỉnh rồi, Tạ Tháp ạ."

Hàng mi của Tawil thoáng run rẩy, thế nhưng y vẫn không chịu mở mắt.

Đôi tay Bạch Liễu chống ở hai bên người Tawil; cậu dứt khoát cúi thấp đầu xuống kề sát mặt y, đôi mắt đăm đăm vào khuôn mặt ấy; hai người càng lúc càng gần kề, gần kề đến mức mũi gần như chạm nhau.

"Cậu vẫn còn giả bộ được đúng không?" Bạch Liễu luồn tay nâng cổ Tawil lên, đồng thời rũ mắt nhìn xuống cánh môi trắng nhợt của y. Đây là tư thế chuẩn bị cúi đầu hôn lên.

"Cậu mà còn giả bộ nữa tôi sẽ làm nhiều chuyện quá đáng hơn với cậu đấy." Bạch Liễu gằn giọng.

Ngay một giây trước khi bị hôn, Tawil cuối cùng cũng chịu đưa tay ngăn lại cánh môi đương kề cận của Bạch Liễu. Y nhìn Bạch Liễu qua đôi mắt lam bạc bình tĩnh hết sức quen thuộc kia, hỏi cậu với vẻ vô cảm: "Không phải ngay lần đầu gặp lại cậu đã xin tớ làm việc này rồi à?"

"Việc này quá đáng lắm sao?" Tawil rướn thẳng người, ngồi sát bên Bạch Liễu.

Bạch Liễu dịch ra xa Tawil trong tích tắc; cậu nghiêng mặt đi, hít sâu hai hơi mới có thể giả vờ trấn tĩnh quay đầu chất vấn Tawil: "Quả thật cậu vẫn nhớ tôi, nếu thế thì lần đầu gặp lại cậu còn giả bộ cái gì hả?" Vừa nghĩ đến chuyện lần đầu gặp lại cậu đã đòi hôn Tạ Tháp...Bạch Liễu siết chặt tay, cố gắng giữ vững phong độ vô sỉ ngày thường.

Trần đời còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn việc cậu quên mất bạn thân của mình, sau đó vừa gặp lại đã đè người ta ra hôn say đắm không? Có đấy, chính là chuyện mới vừa rồi cậu ngồi ghép lại cả tấm thân trần chuồng cho y đấy.

Bạch Liễu gồng mình ép tầm nhìn của mình chỉ dừng lại trên gương mặt Tawil. Tawil ngước mắt nhìn cậu, tựa hồ chẳng biết mình đã làm sai chuyện gì: "Tại cậu không còn nhớ tớ nữa nên tớ mới lịch sự giới thiệu bản thân trước, sau đó chúng mình lại làm quen lại từ đầu."

"Vậy ban nãy cậu giả bộ chưa tỉnh để làm gì hả?" Bạch Liễu làm bộ lơ đãng cởi đồ phòng hộ phủ lên thân dưới của Tawil, sau đó mới khôi phục dáng vẻ vốn có, bình tĩnh ép cung: "Cậu đang chột dạ về việc gì à?"

Tawil lặng đi rất lâu rồi mới nghiêm túc trả lời: "Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng tớ cảm thấy cậu đang rất giận."

Bạch Liễu ôm tay trước ngực cười gằn. Cậu liếc Tawil: "Có hả? Sao tôi không thấy vậy chút nào nhỉ?"

Tawil: "..."

"Xin lỗi." Tawil nhanh chóng bảo.

Bạch Liễu còn chưa định nói tôi thật sự không giận, cậu không cần phải xin lỗi thì Tawil đã nghiêng người ôm lấy cậu rồi; y kề sát bên tai cậu thầm thì: "Có lẽ lúc này cậu thật sự đang rất tức giận, và mặc dầu chuyện này không được đúng lúc cho lắm, nhưng tớ đang cảm thấy vui vẻ vô cùng."

"Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tớ rồi." Tawil nói tiếp: "Tớ cứ cho rằng do sợ tớ nên cậu mới cố ý quên tớ đi."

Bả vai Bạch Liễu đành lòng không đặng buông lỏng xuống, cậu hỏi đầy mệt nhọc:

"Nhưng tạo sao tôi lại phải sợ cậu cơ chứ?"

"Tất cả...chuyện tớ không chết được, tay phải và đuôi thì thối rữa, chuyện biểu tượng cầu nguyện bị trói bên trong giáo đường để lấy máu, chuyện cơ thể bị băm vằm thành nhiều mảnh và trái tim dù rời khỏi cơ thể vẫn đập không ngừng." Giọng nói của Tawil thường đem lại cho người ta cảm giác trong trẻo và lạnh lẽo tựa băng, nhưng khi rơi vào tai Bạch Liễu thì nó như tan ra, trở thành dòng nước ấm áp dịu dàng: "Tớ vui lắm, bởi vì cho dù cậu không còn nhớ tớ nữa, nhưng cậu cũng không sợ tớ."

"Bạch Liễu ơi, tớ nhớ cậu lắm."

Tawil vùi mặt vào hõm vai Bạch Liễu; y ôm rất chặt, giọng điệu vô cùng thành kính: "Nếu mỗi lần tỉnh lại người đầu tiên tớ chạm mắt là cậu, thì việc "chìm sâu vào giấc ngủ" gì đó cũng không còn quá hãi hùng nữa rồi."

Đôi đồng tử của Bạch Liễu ngay khi nghe Tawil nói câu "tớ nhớ cậu lắm" bỗng co lại. Bàn tay cậu duỗi ra, chậm rãi đặt lên vai Tawil, đoạn cho y một cái ôm nhẹ nhàng.

Bạch Liễu không quen với những động tác thân mật kiểu vậy, nhưng Tạ Tháp lại là một ngoại lệ. Có một khoảng thời gian rất dài bọn cậu từng ngủ cùng nhau, quen thân hệt như tay chân vậy. Hai con quái vật lạc loài cùng nương tựa vào thứ liên kết mỏng manh ấy, cùng đội lốt loài người để sống.

Vậy nhưng cái thuở bọn họ còn hiểu nhau như chính mình ấy đã là chuyện của rất lâu, rất lâu về trước rồi, quãng thời gian ấy nằm vỏn vẹn trong mười năm mất đi kí ức của Bạch Liễu, đồng thời cũng bao gồm bao lần tái sinh đau khổ của Tawil. Sau khi không còn gặp lại, cả hai cậu bé đã mất đi tình cảm thân thương trước kia, bởi cái "xa xưa" đã biến họ thành những kẻ xa lạ.

Cảm giác "xa xưa" này thật sự rất đáng sợ. Nó thậm chí còn khủng khiếp hơn cả khoảng cách địa lí, thời gian và cái chết, khủng khiếp tới mức khiến cho bọn cậu từ đó về sau mỗi khi gặp lại lại càng xa cách hơn lần đầu gặp gỡ.

Một người chẳng nhớ rõ bạn mình là ai, người còn lại thì luôn tha thứ cho việc người kia không nhớ rõ, cứ thế mà để mặc cả hai xa cách nhau mãi. Nếu kí ức về Tạ Tháp "chết đi" là cơn ác mộng của Bạch Liễu, vậy Tawil thà rằng chỉ có mình y vĩnh viễn khắc ghi thôi. Dẫu cho mỗi lần gặp gỡ đều là một lần làm quen mới, y cũng không đắn đo gì cả.

Thế nhưng ngay lúc Bạch Liễu chạm phải đôi mắt lam bạc của Tạ Tháp, những tháng năm thuở ấy bỗng tựa cánh chim xa quê về tổ đáp xuống bên bờ vai nơi Tawil đương dựa vào của cậu, cất tiếng hót ngọt ngào. Tình bạn xưa mà Bạch Liễu cuối cùng cũng chắp vá lại được, tìm về được bao bọc lấy trái tim cậu bằng thứ xúc cảm lạnh như băng, vừa thân quen vừa lạ lẫm kia.

Khi xưa, con quái vật Bạch Liễu đã đánh mất ròng rã bao năm nằm cuộn mình trong hồ máu rửa tội, đôi mắt nó tràn ngập nỗi đơn côi, chỉ để rồi khi nhìn thấy Bạch Liễu trước mặt, đôi mắt ấy chợt lặng lẽ dõi theo cậu, sắc xanh xám bàng bạc ánh trăng lộng lẫy. Nỗi niềm chất chứa trong ánh mắt năm đó của Tạ Tháp nhẹ nhàng và đẹp đẽ đến mức tựa hồ hư ảo, hệt như ánh mắt của một vị thần khi đang chứng kiến một thần linh khác giáng lâm.

Lúc nãy, Tawil cũng đã nhìn cậu như thế.

Bạch Liễu mấp máy môi, tiếng cậu loáng thoáng:

"Tớ...cũng rất nhớ cậu."

Bạch Liễu nhắm mắt lại, buông thả tất thảy để chìm đắm trong hương hoa hồng ngào ngạt trên người chàng trai kia, cam chịu cầm lấy tay y rằng:

"Từ lúc có lại kí ức tớ đã bắt đầu nhớ cậu rồi."

Giọng nói của cậu chừng như còn thấp thoáng cả niềm vui ý cười nữa.

Tác giả tâm sự:

Tôi đây!

Câu đầu tiên trong bài thơ tiên tri được lấy ý từ một câu trong bài sonnet của William Shakespeare; nguyên văn là "Chẳng bao giờ gót chân em lạc trong bóng Thần chết"[1]. Hi vọng các bạn đọc hãy nói sự thật, lời thơ này không phải tôi tự sáng tác ra đâu đấy! Nhỡ mà có người hiểu lầm thật thì cả tôi với mọi người sẽ xấu hổ cực kì! Cảm ơn mọi người!

Bạn nào hứng thú có thể đi tìm đọc thơ gốc, lời thơ dưới ngòi bút của Willian Shakespeare đẹp tuyệt vời luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro