Chương 23 : Nhen nhóm và vụt tắt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23 : Nhen nhóm và vt tt (1)

Tác giả: Peckanhdongdanh

Không sao, không sao... Thc s không sao
Hãy coi nhng chuyn trước đây chưa tng xy ra...
Đng c níu gi hi c này

Nơi Hạ Tuyết (Bạch Dương) tĩnh dưỡng là một căn tiểu viện nhỏ nhưng cảnh sắc rất đẹp. Nóc viện khắc hình chim điêu, ngói đỏ tường trắng, trước cửa có hành lang, lan can được trạm trổ tinh tế, còn có thềm đá sườn dốc trơn nhẵn, trước cửa là giả sơn thúy thạch, hàng liễu xanh tươi rậm rạp, khung cảnh thơ mộng tựa chốn thiên bồng.

Hạ Tuyết (Bạch Dương) vẫn chùm chăn ngái ngủ, sự ấm áp của cái chăn thật dễ khiến người ta trở nên lười biếng. Ngoài cửa sổ, chim nhỏ hót vang, ánh mắt trời xán lạn mà loá mắt, tất cả đều tốt đẹp như vậy, sắc phấn hồng theo làn gió thơm mát thổi qua, có cánh hoa bị gió cuốn nhẹ rơi xuống, một giọng nói quen thuộc bên tai - Muội muội, dậy đi nào....

Nàng chùm cái chăn kín đầu - Không... Muội muốn ngủ....

- Dậy mau... Muội có nghe lời ta không đây

- Muội nghe mà... Nhưng muội buồn ngủ - tiếng nói từ trong chăn phát ra

Hân Băng (Kim Ngưu) đặt bát cháo xuống bàn rồi bê chậu nước tới đặt trước giường - Dậy lau mặt đi lười biếng, muội định ăn rồi ngủ như này hả... Thành heo sớm đó - Hạ Tuyết (Bạch Dương) lười nhác bò khỏi cái chăn ấm áp, lau qua mặt mũi, đôi mắt vẫn díu lại thành sợi chỉ

- Buồn ngủ quá... Vẫn còn sớm mà tỉ

- Muội nhìn đi, mặt trời cao hơn sào rồi đó... - nàng bưng bát cháo lên khe khẽ thổi - Nào, giờ thì muội ăn đi

Hạ Tuyết (Bạch Dương) lè lưỡi nhìn bát cháo đặc sánh màu ngà ngà đầy ngao ngán, nàng thầm nhủ đầu bếp đâu hết mà để tỉ tỉ nàng xuống, chẳng lẽ mọi người không biết khả năng nấu nướng của tỉ tỉ nàng như nào sao. Thực là muốn bức chết người khác mà. Liệu ăn xong có bị nội thương không nhỉ?

- Cầm ăn đi nào muội muội ngoan - Hân Băng (Kim Ngưu) cười đáp. Hạ Tuyết (Bạch Dương) thấy lạnh tóc gáy, đánh bấm bụng làm liều, nhưng dù gì thì mùi vị bát cháo này cũng không tệ, chỉ là hình thức hơi hù dọa người khác thôi.

- Muội mệt quá, với cả nội thương chưa lành, muội sợ không cầm nổi bát cháo này tỉ ạ - Hạ Tuyết (Bạch Dương) tỏ vẻ đáng thương, nàng rất thích làm nũng tỉ tỉ mình

Hân Băng (Kim Ngưu) thở dài, biết ngay tiểu muội láu cá này sẽ giở trò mà. Nàng lớn lên bên tiểu muội từ bé tới giờ, chăm sóc tiểu muội chu đáo từng chân tơ kẽ tóc, nàng chỉ sợ có người khi dễ tiểu muội, khiến nàng không vui

- Được rồi.. Vậy để ta giúp muội

- Tỉ tỉ là tốt nhất - Hạ Tuyết (Bạch Dương) miệng mở đều đều nhận những thìa cháo từ Hân Băng (Kim Ngưu) - Mà muội băn khoăn một điều... Chúng ta là tỉ muội huyết mạch tương thông. Sao muội thấy muội và tỉ khác nhau vậy.... Tỉ thì thùy mị nết na, thông minh hơn người, còn muội thì vô duyên quá đáng và ngu ngốc nữa... Hay chúng ta không cùng huyết thống

Hân Băng (Kim Ngưu) bật cười, nụ cười khiến trăm hoa đua nở. Dùng hai từ "Tuyệt mĩ" để miêu tả nàng quả không sai. Mặt như phù dung xuất thủy, đẹp đến khuynh nước khuynh thành, ở nàng toát lên khí chất ôn nhu, thanh khiết như ngọc, thế gian hiếm có. Trên người còn toát ra cỗ mê hương kiều mị, mùi hương ấy không phải do dầu thơm xức vào mà do từ trong xương cốt phát ra.

Hạ Tuyết (Bạch Dương) bĩu môi, hỏa diễm phát ra tứ phía, gương mặt như đóa sen tinh khiết ngọt ngào. Nàng chính là đẹp theo cách rực rỡ, vẻ đẹp khiến xung quanh bừng sáng, huyền diệu như ánh mặt trời - Hay đúng thế thật

- Muội còn không mau mở miệng ra ăn.. Ta đút cháo vào mũi muội đó - Hạ Tuyết (Bạch Dương) vội ngậm chiếc thìa - Tỉ tỉ thật ác độc à..

Hân Băng (Kim Ngưu) véo đôi má phúng của tiểu muội - Muội cũng không ngốc lắm đâu, mỗi tội thông minh thua ta thôi

- Tỉ đang tự khen tỉ hay đang an ủi muội đấy - nàng làm bộ giận hờn

Hân Băng (Kim Ngưu) đặt bát cháo sang bên cạnh - Thôi nào... Muội của ta là nhất, đáng yêu nhất này, xinh đẹp nhất này - Hạ Tuyết (Bạch Dương) gật gù vì những lời tán thưởng đó - Và ngu ngốc nhất này

- Tỉ tỉ...........................

- À.. Cái đuôi của tỉ tỉ đâu rồi.. Hôm nay không thấy có bám theo tỉ - Nàng láu cá hỏi, Hân Băng (Kim Ngưu) cốc lên đầu nàng lên cái - Hạ Tuyết này, ta thấy sau lần trọng thương này thì lá gan của muội lại lớn thêm một chút rồi.

Hạ Tuyết (Bạch Dương) bật cười - Ha ha... Đâu có đâu có, lá gan muội vốn dĩ đã to lớn vậy rồi....

- Vậy thì ta nghĩ muội nên đứng trước mặt Trạch Vũ huynh và nói lớn là huynh ấy là cái đuôi của ta... Ta nghĩ muội nói xong, người làm tỉ tỉ như ta cũng không cứu nổi muội đâu

Nàng hất cằm, hai chân rung rung - Muội chả sợ, nếu dám làm gì muội thì muội sẽ bám theo huynh ấy cả đời, hại hai người không lấy được nhau, ở góa cả đời.. Ha..ha

Hân Băng (Kim Ngưu) cất chiếc bát sang một bên - Nếu muội làm vậy thì ta chỉ sợ Trạch Vũ huynh cũng sẽ bám theo muội, hại muội cả đời không thành thân được, ở góa như ta và huynh ấy.... - Hạ Tuyết (Bạch Dương) tròn mắt - Ơ... Tỉ tỉ xấu... Sao lại muốn muội ở góa vậy

- Thì muội cũng muốn ta ở góa mà, chúng ta sẽ ngày ngày chăm sóc nhau, đến khi muội và ta rụng hết răng thì ta sẽ nói, này muội muội, tại muội ngày xưa nên khiến giờ chúng ta ở góa hết thế này đây - nàng đáp, Hạ Tuyết (Bạch Dương) bấm bụng - Ha..ha ... Bà già Hạ Tuyết...và bà già Hân Băng.. móm mém ngồi ăn táo hả tỉ xong ném lõi vào đầu ông già Trạch Vũ

- Lúc đó đừng có mà lấy ta ra làm bia đỡ đạn nha - Hân Băng (Kim Ngưu) cười - Giờ... Để ta xem muội có đủ sức đi phá ta không nào? - cầm lấy cổ tay Hạ Tuyết (Bạch Dương) xem xét lại mạch tượng - Thế nào, muội có sức không?

- Sức còn kém lắm, ta về phòng xem lại một chút dược liệu - Hân Băng (Kim Ngưu) đứng dậy, gấp lại chăn cho Hạ Tuyết (Bạch Dương) - Dậy đi, xong ra tản bộ xung quanh.. Ta thấy người muội sắp mốc rồi

Hạ Tuyết (Bạch Dương) mỉm cười híp mắt - Vâng... - Hân Băng (Kim Ngưu) vẫy tay tỏ ý bằng lòng.

*Cạch* cánh cửa phòng lại tiếp tục mở ra, Hạ Tuyết (Bạch Dương) thầm nghĩ chắc tỉ tỉ quên đồ, đang định lên tiếng trêu chọc thì có cái gì đó dí thẳng vào mũi khiến nàng khó chịu không thôi.

*Hắt...xì* Hạ Tuyết (Bạch Dương) mếu máo mở bừng mắt. Hai tay bịt mũi mà hắt xì liên tục - Bỏ ra..hắt..xì.. ta.. hắt..bị.... dị.... hắt...xì...ứng ...với hoa... này.........Hắt.. xì...Hắt...xì - nàng hét lên, thanh âm vang vọng cả căn phòng, từ bé tới giờ kẻ thù của nàng chính là hoa Thủy Châu Liên, dù nó rất đẹp nhưng với nàng lại là nỗi ám ảnh.

- Ha ha, ta biết điểm yếu của cô rồi, phải ghi nhớ mới được, nếu lần sau cô dám trêu ta thì ta sẽ dí cái này vào mặt cô cho cô hắt xì chết luôn - Cảnh Hòa (Song Tử) tưng tửng nói. Đóa hoa này do y cất công hái ở trên núi cao nhưng trời thường bạc đãi những người có tình, hoa này nàng bị dị ứng, đúng thật là đau lòng mà.

- Đồ heo độc ác... - Nàng lấy vạt áo bịt lên mũi, lộ ra con mắt sáng, giọng nói lèm bèm - Ngươi để nó xa xa ta một chút - Cảnh Hòa (Song Tử) gật gù - Cô thật là lạ, sao cứ cái gì đẹp thì bị dị ứng, mà cho ta hỏi cô bị dị ứng với nam nhân đẹp không?

- Đầu óc ngươi chỉ nghĩ được vậy thôi sao... - Hạ Tuyết (Bạch Dương) liếc xéo Cảnh Hòa (Song Tử), cái tên trời đánh này không hiểu kiếp trước nàng đã mắc nợ y cái gì mà kiếp này cứ dính vào y là nàng đen đủi. Ông trời muốn nàng đen đủi mãi sao - Không hiểu về sau ai đen đủi lấy phải ngươi

Y lườm Hạ Tuyết (Bạch Dương), nàng không biết nữ nhân muốn về làm nương tử y xếp hàng dài không thiếu sao, miệng cong thành hình bán nguyệt - Ta cũng chờ xem ai may mắn lấy được ta

Nàng ôm bụng cười. Nụ cười rực rỡ hơn cả loài hoa mẫu đơn kiêu kì - Ngươi bị ảo tưởng hả...

Y dí sát mặt mình vào mặt nàng, Hạ Tuyết (Bạch Dương) nuốt nước bọt đánh ực, giọng run run - Ngươi...ngươi muốn làm gì... - SoT nhếch môi im lặng

*Bụp* Hạ Tuyết (Bạch Dương) giơ chân đá SoT một cước xuống đất, mặt đỏ bừng bừng - Dám mạo phạm ta hả... - SoT xoa bụng, gương mặt méo mó thậm tệ - Ta có làm gì cô... Thấy mặt cô có vết bẩn định giúp ai ngờ... A..a... đồ nữ nhân hổ cái

Hạ Tuyết (Bạch Dương) phì phì tỏ ý không để ý - Có hổ cái hay độc ác cũng không đến lượt ngươi nói ta... Đồ nam nhân ẻo lả

Hai người bắt đầu tranh cãi nảy lửa không ai nhường ai. Cho đến khi nàng đòi đi cho cá ăn thì cuộc cãi vã tạm kết thúc.

Cảnh Hòa (Song Tử) theo sau nàng, Hạ Tuyết (Bạch Dương) nhìn xung quanh - Không biết Tiểu Bảo và Đại Bảo còn nhớ ta không? Ta nhớ chúng quá đi...

Bên ngoài những giọt sương trong suốt đọng ở trên cành lá, ánh nắng sớm xuyên thấu tầng tầng khe hở, chiếu xạ lên giọt sương, nhẹ nhàng đung đưa phát ra tia sáng rạng rỡ động, như thủy tinh chói mắt nhất quý giá nhất. Hoa cỏ ẩm ướt, ở trong gió nhẹ nhàng chập chờn, hoa đào bay lả tả rơi xuống, đầy cả mặt đất. Nàng cười rất nhiều, nụ cười của nàng làm y thấy ấm áp, nàng cũng nói rất nhiều, tuy một số chuyện y không rõ nhưng qua lời kể của nàng y thấy rất vui.

Hạ Tuyết (Bạch Dương) ngó ngược ngó xuôi, miệng không ngừng kêu - Đại Bảo, Tiểu Bảo

- Hồ cá đây này, ra mà cho ăn. Cả đàn cá lớn như này ta không hiểu cô phân biệt Tiểu Bảo với Đại Bảo kiểu gì - Cảnh Hòa (Song Tử) rắc một đống thức ăn xuống, lũ cá vàng béo tròn ục ịch thi nhau đớp mồi

Bên kia, Hạ Tuyết (Bạch Dương) nhảy lên sung sướng, nàng cầm một cái que cố gắng kều kều trong hốc đá ra một vật gì đó, y nhìn nàng như nhìn một kẻ điên. Rõ ràng nàng nói là cho cá ăn mà sao giờ thành đút thức ăn cho đá ăn vậy - Cô đang làm cái quái gì vậy...

- Ta làm gì kệ ta, liên quan đến ngươi à.... - Hạ Tuyết (Bạch Dương) ngồi bệt xuống đất, tay cầm tảng đá bất động màu đỏ lên ngoe nguẩy không ngừng. Một lúc lâu sau, một cái đuôi thò ra, sau đó lần lượt là bốn cái chân, sau cùng là cái đầu - Ui Tiểu Bảo, nhớ ngươi quá đi à.... - cô hôn chụt một cái lên cái đầu của nó khiến nó rụt cổ lại.

- Hóa ra Đại Bảo, Tiểu Bảo là hai con rùa, thế mà cô nói đến cho cá ăn làm ta tưởng cô bị khùng khi đến đây ngồi chọc ngoáy cái hốc đá

- Thì ta nói nhầm, ngươi sao toàn soi mói ta thế

Y mỉm cười, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu - Thì ta thích vậy...

Cảnh Hòa (Song Tử) ung dung bước tới, y nhìn con rùa đang khổ sở trên tay Hạ Tuyết (Bạch Dương) - Mà này, rùa của cô hay quá.. Sao nó lại màu đỏ vậy... Thật là kì lạ....

Nàng cười khì, dí con rùa vào mặt y khiến y ngã ra sau - Ta thích màu đỏ vậy nên rùa của ta cũng phải màu đỏ - Cảnh Hòa (Song Tử) vẫn không hiểu ý là gì - Ờ, nhìn y phục cô là ta biết... Nhưng cô thích màu đỏ thì liên quan quái gì đến con rùa phải màu đỏ

Hạ Tuyết (Bạch Dương) ôm mặt, cái tên này thật là ngốc quá đi, nàng đã ngốc không ngờ có tên còn ngốc hơn - Ta tô màu cho nó đấy - lúc này y mới hiểu, sao lại có một nữ nhân ngốc nghếch vậy, đến con rùa chậm chạp cũng bị nàng trang trí cho thành quả bóng. Cảnh Hòa (Song Tử) chỉ vào con rùa mai màu tím đang gặm cái lá rau cải non - Đừng bảo là cô thích cả màu tím nha

Nàng tủm tỉm cười, nụ cười đẹp như hoa, gương mặt tuyệt mĩ ấy làm không gian như bừng sáng, khiến trái tim ai lỡ mấy nhịp - Vì ta rất yêu tỉ tỉ của ta mà tỉ tỉ thích màu tím nên nó con rùa đó phải màu tím - nàng say sưa cho chú rùa màu đỏ ăn, tiếp tục nói - Con rùa tím là Đại Bảo, còn con rùa đỏ là Tiểu Bảo.....

Cảnh Hòa (Song Tử) ngồi sát cạnh nàng, tay cho Đại Bảo ăn - Tại sao cô lại nuôi rùa.....

Hạ Tuyết (Bạch Dương) xoa cái đầu bé tí tẹo của con rùa đỏ - À tại vì nuôi chúng, ta sẽ đỡ tốn kém hơn, rùa ba bốn ngày mới ăn một lần, thức ăn chúng ăn cũng dễ kiếm nên không phải đi kiếm chi cho mệt. Vả lại cũng chả chạy đi đâu xa được nên dễ dàng tóm lại. Đúng không Tiểu Bảo yêu quí

- Cô nghèo đến mức đấy ư - Cảnh Hòa (Song Tử) cúi người hỏi - Ừ... Ta về sau phải kiếm một tấm chồng giàu giàu một chút để về nuôi một đàn rùa - nàng nói, ánh mắt mong chờ, Tiểu Bảo trên tay lúc lắc cái đầu và cái đuôi.

Y lắc đầu, sao lại nguyện đem cả đời mình ra chỉ để nuôi một đám rùa ăn hại, chẳng nhẽ trọng thương xong nàng bị hỏng đầu - Đầu cô bị hỏng hả mà lấy chồng vì để nuôi rùa

Hạ Tuyết (Bạch Dương) nhảy chồm lên, giựt một nắm tóc của y, có lẽ việc trọng thương không làm ảnh hưởng tới tốc độ hại người của nàng là mấy - Này thì hỏng này... Ta cho đầu ngươi hỏng luôn

- Xem đây

*Hắt xì.....Hắt xì* âm thanh đau lòng đó vang lên, Hạ Tuyết (Bạch Dương) bị Cảnh Hòa (Song Tử) dí cả đám hoa Thủy Liên Châu vào mặt, nàng hắt xì liên hồi, đến mức nước mắt chảy ròng ròng, hai bên mũi đỏ ửng, nàng nghiến răng - Cái tên đầu lợn kia, ta....hắt... xì... ta... hắt... sẽ... xì... không ...tha cho mi..........

/fxv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro