14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Kim Thái Hanh ngồi xuống thì không nói gì, Điền Chính Quốc cũng không, trong khoảng chừng một phút đồng hồ, im lặng bao phủ toàn bộ phòng bệnh, nhạc nền "xấu hổ" quen thuộc lại bắt đầu không tiếng động lặng lẽ phát ra.

Cuối cùng vẫn là Kim Thái Hanh phá vỡ yên tĩnh, hắn nói: "Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận nghe điện thoại của cậu, có lẽ là em trai cậu gọi đến, đã biết tình hình của cậu, nói đợi một lát sẽ đến."

Tiếp đó đặt điện thoại bên giường, ngón tay chỉ vết nứt khắp nơi trên màn hình, tựa như muốn hỏi điều gì đó.

Điền Chính Quốc nhìn ra do dự của hắn, chủ động nói: "Hai ngày trước điện thoại đã bị nứt, lúc tốt lúc xấu."

Quả nhiên không phải ngã xe rồi bị thế này, Kim Thái Hanh nghĩ đến hôm trước khi tổ Vương Phục Lương phiên dịch tại sao liên lạc cho đối phương đều không hề trả lời, sợ là khi đó điện thoại đã xảy ra vấn đề, mà nguyên do toàn thân thương tích của cậu, có lẽ cũng liên quan đến việc tại sao Điền Chính Quốc sai hẹn.
Kim Thái Hanh thật sự muốn hỏi, vừa nãy lúc ôm người, vóc người đối phương quá nhẹ và cảm xúc xương bướm đâm trên cánh tay đến bây giờ vẫn lờ mờ còn sót lại, khiến Kim Thái Hanh luôn không nhịn được nghĩ lại. Nhưng hắn cảm thấy bản thân hơi quan tâm quá, chuyện này đã qua, còn đề cập đến việc riêng tư của người ta, thật ra hắn không nên hỏi thăm thêm, cho nên Kim Thái Hanh chỉ gật gật đầu.

Điền Chính Quốc nói: "Đợi tôi khỏe rồi, sẽ trả lại tiền cho cậu, hoặc là cậu cho tôi số tài khoản, tôi sửa điện thoại xong chuyển khoản cho cậu."

Kim Thái Hanh cau mày: "Không vội."

Điền Chính Quốc như biết hắn đang nghĩ gì, lại hỏi một câu: "Cậu cho rằng tôi rất nghèo?"

Kim Thái Hanh ngớ ra, suýt nữa đi theo hỏi lại "Chẳng lẽ không phải sao?"

Nhưng mà biểu cảm của Điền Chính Quốc cũng không giống nói đùa, không thể hiện cũng không khoe khoang, chỉ vô cùng bình thản, giống đang tự thuật một sự việc bình thường nhất.
Cho nên... Người bị thương này thật ra cũng không túng quẫn?

Nhưng có tiền tại sao còn phải làm thêm khổ cực như vậy, hay là vất vả làm thêm mới trở nên có tiền?

Kim Thái Hanh tò mò quan hệ nhân quả bên trong chuyện này.

Hắn chọn một góc độ khác nói lên suy nghĩ: "Cậu nên đến khám bác sĩ sớm hơn." Nếu như thật sự không có khó khăn về mặt kinh tế.

"Không chịu được tôi sẽ đi khám." Điền Chính Quốc phản bác, ngụ ý là buổi sáng không bị ngã, cậu vốn chịu được, mà cậu không muốn phá vỡ sắp xếp ban đầu của mình.

Kim Thái Hanh nghĩ về những lời của bác sĩ, lại nhớ tới nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi cậu trắng bệch ngã ở đó, trong lòng buồn rầu khó giải thích được, giọng nói cũng lạnh xuống nói: "Cơ thể là của cậu."

Ai ngờ Điền Chính Quốc không hề nhượng bộ chút nào: "Cho nên tôi rất rõ."
Rõ ràng trông yếu ớt như thế, giọng nói cũng mềm mại, nhưng cá tính thật sự bướng bỉnh lại cương quyết, thậm chí có phần không biết tốt xấu, Kim Thái Hanh như thể bây giờ mới nhận ra, con mèo này còn biết cào người. Đối với sự gần gũi và đυ.ng chạm của người lạ, cho dù là thiện ý, cũng sẽ duỗi ra móng vuốt cảnh giác.

Thật không đáng yêu.

Cao lãnh kiêu ngạo như Kim Thái Hanh, cũng không phải một người thích nhiệt tình mà bị hững hờ, hắn đứng lên ngay lập tức, nhìn bình nước truyền gần xong, định rời đi, thuận tiện gọi y tá đến rút.

Chẳng qua mới đi chưa được hai, ba bước đã bị tiếng động phía sau níu lại.

Hai câu nói kia không chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tai của Kim Thái Hanh, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khí quản yếu ớt của Điền Chính Quốc, cậu vừa nói xong cũng không nhịn được mà ho.
Cố tình cậu còn không muốn gọi người giúp đỡ, tự nghiêng người muốn lấy cốc giấy đặt ở đầu giường, kết quả kéo theo cánh tay đang truyền nước, không chỉ có nước chảy ra nửa cốc, người cũng suýt nữa rơi khỏi giường.

May mà Kim Thái Hanh nhận ra bất thường vội vàng tiến lên, duỗi tay đỡ người nghiêng ra vào lòng, mới không tăng thêm vết thương của cậu.

"Không sao chứ?" Kim Thái Hanh ôm lấy đối phương hỏi.

Chấn động này Điền Chính Quốc càng ho dữ dội hơn, Kim Thái Hanh vội vã đỡ cậu dựa vào thành giường, đi lấy nước mang về lần nữa.

Điền Chính Quốc muốn tự nhận, nhưng Kim Thái Hanh không nhường, trực tiếp đặt mép cốc ở môi cậu. Điền Chính Quốc rất khó chịu, lần này không từ chối nữa, uống từng ngụm nhỏ.

Đôi môi khô khốc tái nhợt được nước thấm ướt, lông mi rũ xuống và hầu kết trên cổ chuyển động theo từng ngụm nuốt xuống, Kim Thái Hanh nhìn gần, bực bội lúc nãy chặn ở trong ngực, dường như bị nước bên trong cốc chậm rãi hòa tan.
Hắn khẽ khẽ thở dài.

Sao lại so đo với một người bị thương chứ.

Xưa nay mình không nhỏ mọn như vậy.

"Uống chậm thôi, " Lúc mở miệng giọng Kim Thái Hanh đã rút đi sự lạnh lùng, thậm chí còn tăng thêm một chút dịu dàng hơn lúc nãy mà chính hắn cũng không nhận ra được.

Điền Chính Quốc uống nước xong thì ngả ra đó nhắm mắt lại, lông dựng đứng toàn thân cũng mềm xuống, tràn đầy người vật vô hại.

Kim Thái Hanh biết cậu ho đến nỗi đau xương sườn, nhưng lại không biết làm sao để xoa dịu đau đớn của đối phương, suy nghĩ vớ vẩn một hồi, hoàn hồn lại phát hiện tay mình vô tình ấn lên ngực đối phương, không biết là muốn vỗ hay muốn xoa.

Kim Thái Hanh giật mình.

Có lẽ Điền Chính Quốc cũng cảm thấy bất thường, mở mắt ra lần nữa, ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Trong mắt Điền Chính Quốc có nước mắt vì ho mà chảy ra, hốc mắt đỏ ửng làm nền, càng lộ vẻ ánh nước long lanh.

Xấu hổ lại tiếp tục tràn ngập trong phòng, nhưng trong xấu hổ còn thêm một chút bầu không khí kỳ lạ không nói rõ ràng được, khiến người ta không nghĩ ra.

Đúng lúc này, một tiếng gọi khẽ yếu ớt vang lên, cũng kéo lại sự chú ý của hai người.

"Điền Tử..."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cùng quay đầu, lúc này mới phát hiện có một người không biết đứng cạnh cửa từ lúc nào.

Người kia mở to mắt, nhìn Kim Thái Hanh lại nhìn Điền Chính Quốc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống vị trí bàn tay không đúng lắm kia, biểu cảm phức tạp.

Kim Thái Hanh giật mình, vội vàng thu tay về.

Người ngoài cửa thấy hai người bên giường kéo khoảng cách ra, lúc này mới do do dự dự bước tới.
"Điền Tử, mày sao rồi?"

Người tới tóc dài xõa vai, khuôn mặt nhỏ nhắn mắt to, là một cô gái rất xinh, Kim Thái Hanh nhìn cô vừa đến đã sốt sắng bổ nhào trước giường bệnh, sờ loạn xạ trên người Điền Chính Quốc một hồi, đôi chân trắng toát mặc quần thể thao ngắn cũng sắp quỳ lên giường.

Điền Chính Quốc không lên tiếng, chỉ đẩy tay cô ra.

Cô gái cũng không tức giận, nhưng cũng không ngồi xuống giường, vẫn lo lắng phải biết Điền Chính Quốc bị thương chỗ nào. Một bên tìm một bên bắt đầu lải nhải: "Tối qua tao đợi mày cả đêm mày cũng không về, tao đã cảm thấy bất thường, buổi sáng cố ý đến chỗ mày làm thêm, nhìn thấy chiếc xe của mày bị ngã nát dừng ở đó, tao nghe ngóng một đường, mấy bệnh viện gần đó đều chạy một lượt, cuối cùng tìm được, mày nói mày... tại sao không nói cho tao... tại sao!"
Cô gái nhìn cánh tay đeo giá đỡ của Điền Chính Quốc, đôi mắt đỏ ửng.

Điền Chính Quốc lại ghét ồn ào cau mày lại.

Lúc này cô gái mới nhận ra mình kích động quá, bất đắc dĩ xuống khỏi giường, nhìn ngược về phía Kim Thái Hanh lần nữa, thử thăm dò hỏi: "Chào cậu, xin hỏi cậu là..."

Kim Thái Hanh vẫn im lặng nhìn hai người họ, lúc này ném khăn giấy trong tay, lùi một bước, khuôn mặt đã cao lãnh trở lại, nói với Điền Chính Quốc: "Bạn cậu đã tới rồi, vậy tôi đi đây."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp trả lời, Kim Thái Hanh đã đặc biệt tiêu sái cool ngầu hai tay đút túi rời khỏi nơi này.

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng đối phương, bên tai vang lên một câu hỏi sâu kín.

"Đó là ai?"

Điền Chính Quốc liếc người bên cạnh một cái, nói: "Đàm Đại Khải, đi mua cho tao cái điện thoại."
Đàm Đại... Không, Đàm Điển sững sờ, lúc này mới nhìn thấy công cụ truyền tin bên cạnh gối đầu của Điền Chính Quốc đã không còn hình dáng, nước mắt mới tản đi trong mắt lại dâng lên.

"Điền Tử... xin lỗi, tao sợ mày như vậy, cho nên mới không dám nói cho mày hôm đó tao gặp hắn."

Điền Chính Quốc không có cảm xúc gì nhìn y khóc: "Là mày chọc hắn à?"

"Cái gì?" Đàm Điển ngớ ra, vội vàng phủ nhận, "Sao có thể, tao chỉ mong gặp Thái Dương đi đường vòng, sao có thể không tự trọng bu lại nữa." Hôm đó là tên tra nam kia cương quyết muốn mời Đàm Điển uống rượu, Đàm Điển làm nhân viên phục vụ ở quán bar, giữ vững thái độ nhân nhượng cho yên chuyện miễn cưỡng cạn một chén, kết quả đối phương trái lại không buông tha, một tới hai đi còn động tay, lúc này mới dẫn đến kết quả như vậy.
"Cho nên xin lỗi cái gì, " Điền Chính Quốc không thoải mái đổi tư thế, "Tao muốn đánh người đều không liên quan đến ai cả."

Đàm Điển vẫn cảm thấy khó chịu, y biết Điền Chính Quốc có ý gì, nhưng suy nghĩ một chút lại cười: "Tao vừa gọi điện cho quán bar, tên mắt híp nói, mấy người bọn Thái Dương cực kỳ thảm, có hai người cũng nhập viện rồi."

Thật ra thì với thân thủ của Điền Chính Quốc, đánh nhau tám chín phần mười sẽ không rơi vào thế yếu, trước đó ở quán bar lúc những người kia xông về phía cậu, Điền Chính Quốc cũng không sợ hãi, cơ thể gầy yếu như thế, động tác lại đặc biệt mạnh mẽ, sức lực lại lớn, khó lòng phòng bị. Nhưng vì cậu dùng cách đánh bại từng người một, quật ngã một người tính một chiến thuật, trong quá trình ba người đàn ông cao to kia ít nhiều vẫn làm cho Điền Chính Quốc bị thất thế.
Chẳng qua cho đến khi khiến người đàn ông cuối cùng nằm xuống, Điền Chính Quốc cũng không thua, mà nguyên do cậu bị thương thành như vậy, thứ nhất là ngực chịu đòn nghiêm trọng vết thương cũ phát tác, thứ hai là bị bảo vệ quá bar đến giữ chặt lại. Cân nhắc đến việc Đàm Điển còn làm việc ở đây, Điền Chính Quốc không cứng đối cứng với đối phương nữa, ai có thể ngờ cậu thu tay lại, Thái Dương kia ngược lại không bỏ qua, say khướt quơ lấy một cái ghế gỗ đập về phía Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc vươn tay đỡ, lúc này mới tạo thành kết cục như bây giờ.

Đương nhiên Điền Chính Quốc cũng không để cho Thái Dương kia dễ chịu, kéo theo cánh tay bị thương trả lại cho đối phương một trận no đòn, đánh cho gã mất ít nhất bốn năm cái răng, mặt sưng vù phải một tháng không thể gặp ai, miễn cưỡng nguôi giận.
Mắt thấy Đàm Điển lại bắt đầu kích động, Điền Chính Quốc không muốn vòng vèo trên đề tài này nữa, tay run run kéo khăn giấy đậy lên góc chăn.

Đàm Điển nhanh chóng đến giúp, nhìn góc chăn ướt một mảng, lại bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh ban nãy nhìn thấy khi vào cửa, không kìm được xích lại gần biểu cảm mập mờ hỏi: "Anh đẹp trai lúc nãy kia là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro