hongjoong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau hiệp hai, seonghwa và hongjoong cùng nhau tắm rửa sạch sẽ.

hongjoong đưa cho seonghwa một số quần đùi pyjama và một chiếc áo hoodie để mặc, chiếc quần đùi có vẻ hơi ngắn nhưng chiếc áo hoodie vừa vặn một cách đáng kinh ngạc, hongjoong mặc một bộ đồ ngủ trước khi seonghwa bế cậu lên và đi vào bếp, anh đặt cậu lên băng ghế nhỏ trước bàn ăn.

hongjoong nhăn mặt một chút vì mông bị đau.

"bạn yêu cầu điều đó mà", seonghwa nói, đứng giữa hai chân cậu và chống tay lên hông khiến cơ thể cậu rùng mình.

hongjoong đặt tay lên vai seonghwa, "và em rất sẵn lòng để bạn làm lại lần nữa"

seonghwa cù vào bụng hongjoong khiến cậu hơi vặn vẹo, "bạn tự tin như vậy từ bao giờ vậy?", seonghwa cười hỏi, "anh vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn nhau, bạn thậm chí còn không thèm nhìn anh, mắt bạn nhắm chặt như thể bạn đang cố làm chúng biến mất trong đầu vậy!"

"em đoán là em sẽ bộc lộ hết những gì tốt nhất trong mình", hongjoong cười bẽn lẽn.

"chúa ơi, anh yêu bạn... rất nhiều"

"không, là joongie yêu bạn", hongjoong tinh nghịch nói.

seonghwa lại đưa tay ra như thể anh sẽ cù hongjoong lần nữa và cậu vòng tay quanh bụng để phòng thủ.

hongjoong đung đưa chân khi seonghwa di chuyển trong bếp với trái tim ngập tràn hạnh phúc. hongjoong cảm thấy hạnh phúc khi nhìn seonghwa chuẩn bị bữa tối cho mình. 

seonghwa đang làm mì ống cho cậu, một món ăn ngon và đơn giản. cậu tự hỏi liệu nó có giống như phiên bản của cậu không. hongjoong cười khúc khích một mình, "nó sẽ tốt như vậy, không, nó sẽ tốt hơn".

hongjoong thực sự đã yêu seonghwa bằng cả trái tim mình, có lẽ còn nhiều hơn thế nữa. và seonghwa sẽ không bao giờ biết.

============

lần đầu tiên hongjoong nhìn thấy seonghwa là trong buổi định hướng vào năm đầu tiên, tóc của seonghwa lúc đó có màu nâu sô cô la và anh đã khiến hongjoong choáng ngợp. 

cậu ngay lập tức cố gắng tìm ra tên người con trai ấy, cậu đã hỏi bất kỳ ai mà cậu biết cho đến khi cậu có được cái tên 'park seonghwa'. 

sau đó, cậu cố gắng tìm hiểu xem anh có tham gia môn tự chọn nào không nhưng khi cậu phát hiện ra thì đã quá muộn và các lớp học đều đã đầy.

một năm đã trôi qua và hongjoong hiếm khi nhìn thấy chàng trai với mái tóc nâu xinh đẹp, thực tế là cậu đã không hề gặp anh sau lần đầu tiên ấy. seonghwa hẳn đã trở về thiên đàng vì trái đất đã vắng bóng của anh.

cậu đã kết bạn trong khóa học của mình, nhưng họ chỉ là bạn bè. cậu hòa đồng với mọi người trong ký túc xá của mình, nhưng mọi thứ cậu làm là luôn tự hỏi liệu mình có làm phiền họ không. 

cậu đã được mời đến các bữa tiệc và những thứ tương tự nhưng đó không thực sự là sở thích của cậu. cậu chỉ muốn viết và chơi nhạc của mình mà không bị gián đoạn.

hongjoong tiếp tục cuộc sống của mình, cậu chuyển ra khỏi khuôn viên trường và đến căn hộ chung cư của riêng mình. mặc dù gia đình cậu phản đối rằng sẽ an toàn hơn khi ở trong ký túc xá nơi có những người khác mà cậu có thể dựa vào, nhưng hongjoong thích sự tự do hơn.

năm học sau đó, hongjoong quyết định chọn một môn học tự chọn mới là 'văn học' vì cậu nghĩ rằng nó có thể giúp ích cho khả năng sáng tác bài hát của cậu, và cậu rất biết ơn vì đã đưa ra quyết định đó.

cậu bước vào lớp văn đầu tiên của mình trong năm, sách trên tay, nhìn khắp phòng để tìm kiếm bất kỳ gương mặt quen thuộc nào trong khóa học của mình mà cậu có thể ngồi cùng.

đó là khi cậu phát hiện ra thiên thần của mình.

tóc seonghwa bây giờ là màu vàng trắng thay cho màu nâu sô cô la, hongjoong nhớ mái tóc ấy, nhưng cậu phải thừa nhận màu vàng khiến anh càng thanh tao hơn. anh đang mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt xinh xắn cùng đôi môi đỏ mọng và đôi mắt màu nâu sẫm.

một cô gái với mái tóc nâu ngắn bắt đầu vung tay của seonghwa và một lúc sau seonghwa chính thức nhìn hongjoong. 

đó là lần đầu tiên hongjoong và seonghwa nhìn thẳng vào mắt nhau.

không quá sáo rỗng nhưng trong khoảnh khắc đó, hongjoong đã thề rằng thế giới như dừng quay.

hongjoong cảm thấy hai má mình nóng bừng lên và bụng cậu nhộn nhạo như có đàn bướm bay lượn bên trong. làm thế nào một người đàn ông đẹp như thế này có thể tồn tại trên cùng một thế giới với cậu. thế giới này thật tàn nhẫn để một người xinh đẹp như seonghwa tồn tại.

seonghwa mỉm cười với hongjoong và kể từ giây phút đó, tất cả những gì hongjoong muốn trong đời là được nhìn thấy nụ cười đó nhiều lần hơn nữa.

hongjoong đấu tranh rất nhiều. chưa bao giờ hongjoong lại muốn bước ra vòng an toàn của mình đến thế. thậm chí còn hơn thế nữa khi cậu phát hiện ra seonghwa công khai mình là người đồng tính. 

gia đình hongjoong và một vài người bạn hàng xóm đã biết về giới tính của cậu nhưng không ai ở trường biết về điều đó, cậu không đủ tự tin để nói với họ. hongjoong muốn được như seonghwa, cậu muốn được ra ngoài và tự hào về giới tính của mình.

hongjoong đã tự hứa với chính mình ngay lúc đó. nếu có cơ hội để seonghwa có thể thích cậu, cậu sẽ chui ra khỏi vòng an toàn của mình.

hongjoong muốn biết seonghwa nhiều hơn nhưng cơ hội của cậu nhận được để ở riêng với seonghwa bằng không. mỗi lần hongjoong cố gắng tiếp cận seonghwa, seonghwa lại biến mất và thay vào đó là một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn màu nâu, cô ấy xinh nhưng không phải mẫu người của cậu... rõ ràng là vậy.

cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng cô gái này thân với seonghwa, nhưng cô thật kỳ lạ. cô liên tục nhìn chằm chằm vào cậu và không bao giờ nói bất cứ điều gì. 

hongjoong chỉ muốn gặp seonghwa chứ không phải cô gái này. đôi khi seonghwa sẽ đứng gần đó, nhưng anh không bao giờ tiến lại gần người bạn của mình mà anh luôn bận rộn làm những việc khác như nhìn vào điện thoại hoặc đọc sách.

===========

đó là một ngày vui vẻ khi hongjoong cuối cùng đã tóm được seonghwa ở một mình.

hongjoong đang đi mua sắm ở một cửa hàng tạp hóa, cậu vừa đi vòng qua gốc kệ hàng thì phát hiện ra seonghwa đi vào từ phía cửa còn lại. chân hongjoong loạng choạng khi nhìn seonghwa nhặt vài thứ bỏ vào giỏ.

"ok bây giờ là cơ hội của mình để nói xin chào", hơi thở hongjoong nghẹn lại.

anh đưa tay lên vẫy và mở miệng định nói nhưng không phát ra được gì. seonghwa quay người bước đến quầy. một bà cô liếc nhìn bàn tay đang giơ lên ​​của hongjoong. cậu giả vờ đưa tay lên vuốt chiếc mũ đang đội như thể đó là điều mà cậu định làm.

"chỉ cần nói xin chào, nó không khó lắm đâu"

cô gái ở quầy tính tiền chỉ về hướng của hongjoong sau cuộc nói chuyện với seonghwa và hongjoong chỉ nhanh chóng nhìn quanh góc cửa hàng một lần nữa khi hai người không còn chú ý đến cậu.

hongjoong để ý thấy seonghwa đang trở nên rất bối rối và cô gái ăn nói cọc cằn hơn. cậu tình cờ nghe được seonghwa nói rằng anh đã không mang theo thẻ của mình và hongjoong quyết định đây là cơ hội của cậu.

cậu rút ví của mình và đi thẳng đến quầy.

"tôi sẽ trả tiền cho tất cả những thứ này", hongjoong thực tế đã muốn ném tiền vào cô gái. cô nhận lấy và không chút do dự đặt đồ đạc của cậu vào túi đồ của seonghwa.

hongjoong lấy tiền từ tay seonghwa, "đi nào, chúng ta sẽ ra bên ngoài và phân loại xem đồ nào của ai"

hongjoong đi ra phía trước cửa hàng với chiếc túi mua hàng trên bàn. cậu bỏ mũ ra, cậu cảm thấy như nó đang bóp nghẹt não cậu vậy.

hongjoong thực sự muốn nhìn seonghwa, anh đang ở rất gần. cậu có thể nhìn thấy cơ thể của anh qua khóe mắt, nhưng cậu không dám nhìn vào mặt anh, cậu có thể nổ tung lúc bây giờ.

cậu đặt tất cả các món đồ của mình vào cặp để tách riêng đồ đạc của họ. tại sao seonghwa lại im lặng như vậy? chẳng lẽ anh không nhận ra cậu? chắc anh tưởng mình là người lạ.

hongjoong hốt hoảng, cố gắng mỉm cười khi nhìn chằm chằm vào mũi của seonghwa, cậu không thể nhìn vào mắt anh, "này, đây là đồ của cậu", cậu nói với một giọng run run, cậu hy vọng seonghwa không thể nhận ra sự lo lắng đó, "cậu không cần trả tiền lại đâu, chỉ có 5.000 won thôi mà"

hongjoong sau đó bắt đầu bước đi một cách ngu ngốc. trái tim mách bảo hãy ở lại, muốn nói điều gì đó với anh, nhưng đôi chân và khối óc cứ như chế ngự trái tim và đưa cậu về nhà.

hongjoong cố gắng trấn tĩnh bản thân. cậu chưa bao giờ ở cùng một chỗ với seonghwa lâu như vậy, cậu tự trách mình rằng mình đã không nói thêm điều gì đó, một câu đùa, một lời nhận xét, thậm chí hỏi tên anh mặc dù cậu đã biết câu trả lời.

chỉ trong vòng vài phút sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ngắn ngủi này, cuộc sống của hongjoong thực sự đã thay đổi.

anh nhanh chóng phát hiện ra rằng seonghwa sống trong cùng một tòa nhà chung cư với cậu, chỉ cách vài căn nhà. hongjoong chưa bao giờ là một người sùng đạo hay một người tin vào một thế lực nào đó, nhưng vào đúng thời điểm cậu phát hiện ra seonghwa sống rất gần, cậu đã cảm ơn trời đất. đó phải là số phận.

hongjoong mãi mãi được chúc phúc.

họ đã có một vài trục trặc lúc đầu, nhưng theo thời gian, seonghwa đã trở thành một chàng trai đẹp trai trong lớp mà cậu phải lòng. anh trở thành bạn của cậu, tài xế riêng của cậu, chàng thơ của cậu, bùa may mắn của cậu, ánh sáng của cậu khi mọi thứ dường như tối tăm, bạn trai của cậu và giờ là người cậu yêu tha thiết và không thể sống thiếu.

hongjoong trân trọng khoảng thời gian họ bên nhau, cậu yêu tất cả những bức ảnh cậu có trong điện thoại của seonghwa, cậu cảm thấy cô đơn khi không có seonghwa ở gần. cậu thấy mình mãi nghĩ về seonghwa và cậu rất vui mỗi khi có sự hiện diện của anh xung quanh mình.

==========

điều duy nhất thực sự khiến hongjoong bận tâm trong cuộc sống của seonghwa là yuri. cô ấy thật toxic.

cậu biết rằng cô ấy là người bạn thân nhất của anh và anh quan tâm đến cô ấy rất nhiều. anh đã hạnh phúc ban đầu khi cậu chấp nhận con người kỳ lạ của cô. 

hongjoong không muốn nói với seonghwa nhưng yuri là một nỗi đáng sợ trong lòng cậu. 

hongjoong đã rất đau lòng khi yuri đến mà không báo trước và nói rằng cô ấy đã tìm ra nơi cậu sống. cậu biết seonghwa cảm thấy tồi tệ khi sử dụng từ này nhưng 'kẻ theo dõi' chính xác là con người của cô ấy. càng đau lòng hơn khi cô ấy nói rằng seonghwa là gián điệp của mình. cô ấy nói về việc nhờ seonghwa giới thiệu cô ấy với cậu và tìm hiểu mọi thứ cho cô ấy.

hongjoong để cho những suy nghĩ tồi tệ lấn át cậu, để cho sự ngờ vực do yuri mang đến khiến cậu mù quáng trong giây lát.

nhưng khi seonghwa nói rằng anh yêu cậu, cậu biết rằng mặc dù ban đầu seonghwa chỉ làm bạn với cậu vì yuri và cậu có thể tha thứ cho anh, nhưng đó đã là quá khứ, tương lai của họ chỉ mới bắt đầu.

"hongjoong"

"joong

"joongieeeee"

seonghwa véo má hongjoong để đưa cậu bé của mình trở lại trái đất.

"cái gì?", hongjoong phụng phịu xoa má.

"baby, nghĩ cái gì thế?"

hongjoong chọc vào đồ ăn trước mặt, "... bạn"

seonghwa nở nụ cười tươi nhất từ ​​trước đến nay, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu

"em yêu bạn, park seonghwa"

"anh yêu bạn, kim hongjoong"

posted on 28/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro