Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em muốn nghe Chiến ca đọc sách." Cún con sinh bệnh liền làm nũng ngay cả âm thanh cuối cũng dinh dính, tay nắm lấy vạt áo của Tiêu Chiến giống như tay áo kia có thể làm cho cậu an tâm mà đi ào giấc mộng đẹp.

Không cách nào từ chối, Tiêu Chiến lấy từ trong hộp tủ của cậu ra quyển "Tiểu Vương Tử", anh lặng lẽ cười cười, làm sao mà tiểu bằng hữu này còn mang theo sách báo trẻ em bên mình. Cho đến khi bên tai vang lên âm thanh trầm thấp thì Vương Nhất Bác mới mang theo ý cười an tâm vùi vào trong ngực anh mà chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Cổ họng của Vương Nhất Bác vốn đã bị viêm, lại đứng trong gió quá lâu, cho nên trong lúc ngủ thỉnh thoảng vẫn ho khan. Tiêu Chiến nghe cậu ho thì liền nóng lòng, chỉ cần cậu ở bên cạnh có động tĩnh là anh lập tức thức giấc, anh cứ cầm nhiệt kế cứ đo tới đo lui cho cậu cho đến khi cậu không còn phát sốt nữa anh mới yên tâm đem cậu vào trong ngực nhẹ giọng vỗ về.

Lặp đi lặp lại như thế cũng bất giác vượt qua một đêm dài.

Vì để cho Vương Nhất Bác có được một giấc ngủ thật ngon thì Tiêu Chiến khó có được lần bốc đồng mà nhân lúc cậu ngủ anh lén tắt điện thoại.

Anh là bác sĩ nên anh có thói quen thức sớm theo đồng hồ sinh học, nhưng anh không có dự định gọi người đang ngủ say bên gối dậy, anh chỉ yên tĩnh chống tay nhìn vào cái ót xinh đẹp của tiểu bằng hữu. Càng nhìn anh càng cảm thấy vui vẻ, trong lúc mơ hồ anh còn ngửi được mùi sữa thơm quen thuộc.... Thế là anh có ý xấu, lén lút cắn sau tai của cún con nhờ vậy anh thành công thưởng thức được mùi sữa thơm quen thuộc.

Một viên kẹo có hương vị sữa cứ như vậy bị tan chảy dưới nắng ấm của buổi sáng, giống như là đang ăn một ly kem hương dâu tây vừa mới ăn một chút là đã tan chảy, ngọt đến mức trái tim của Tiêu Chiến nhanh chóng bị yếu mềm thành đường trắng, anh nhịn không được liền liếm đến yết hầu của cậu cho đến khi tiểu bằng hữu bị ngột rụt cổ lại một cái anh mới thỏa mãn ôm người vào lòng để kết thúc sự trêu đùa.

Vương Nhất Bác mơ thấy tựa như mình bị con mèo liếm nguyên một đêm làm cho cậu bị nhột đến tỉnh giấc, hàng lông mi run rẩy khi cậu mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến.

"Buổi sáng tốt lành a, cún con." Thấy Vương Nhất Bác tỉnh, Tiêu Chiến liền nhẹ nhàng nói.

"Chiến ca, sớm. . ."

Cún con bảo bảo thành thục rời khỏi giường, nãi thanh nãi khí ngáp một cái, tay còn lại cậu vòng bên eo của Tiêu Chiến, vẫn không quên lại gần mặt của đối phương đặt xuống một nụ hôn ngọt ngào, " Tỉnh lại có Chiến ca ở bên cạnh thì tinh thần của em ngày hôm nay đặc biệt tốt."

"Ồ? Có thật như vậy không? Anh thấy cũng không cần thiết như vậy a."

Tiêu Chiến hiện lên một nụ cười xấu xa tựa như những người lưu manh khiến Vương Nhất Bác ngẩn người, cậu thằn tay lấy cùi chỏ đánh vào ngực anh, lần sau cậu phải thay anh chiếu cố thật tốt những người bạn kia của anh. Lần này ca ca trở về Trùng Khánh rốt cuộc tiếp thu được bao nhiêu cái xấu?

Trợ lý có việc gọi cho Vương Nhất Bác, bây giờ Tiêu Chiến đang ở bên cạnh cậu 24 giờ thì cũng không sao, mà sao đến điện thoại cũng khóa máy. Cô không thể làm gì hơn nên bất đắc dĩ mới quấy rầy Tiêu Chiến, cô khó chịu đứng ở cửa ra vào gọi đến cuộc điện thoại thứ hai mươi đều bị tự động tắt máy, rốt cuộc thần tiên ở bên trong cũng cam lòng mở cửa.

Trợ lý tận tình mang theo bữa sáng ở trên tay, cô bước vào phòng với vẻ mặt không vui. Cô nhìn hai người ở trước mắt dính lấy nhau ngọt ngào đến mức không coi ai ra gì, cô nhanh chóng đặt thức ăn ở trên bàn, vén tay áo lên chuẩn bị lãi nhãi thì cô không nhờ rằng mình liền nhìn thấy trên cổ của Vương Nhất Bác có hình ảnh không hợp với thiếu nhi.

"Tôi đ*! Cậu chủ, cậu!"

Vương Nhất Bác là bị Tiêu Chiến ôm từ trong phòng đi ra ngoài, lúc này cậu còn ngồi trên đùi của anh, cậu nhìn trợ lý đang nhìn mình rất căng thẳng đến trật khớp thì lúc này cậu hơi nhíu mày mang theo một chút nghi hoặc nhìn cô.

"Em làm sao vậy."

"Không có việc gì, em đi đánh răng trước đi." Tiêu Chiến lại đột nhiên như bị nắm tai thỏ, vội vàng đem cậu thả xuống, tự mình ngồi xuống một bên khác của bàn bưng lén bát cháo thịt nạc ăn kèm với trứng muối múc một muỗng, "Ừm.... Mùi vị không tệ."

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì đang xảy ta liền nhìn nhìn anh, cậu chỉ cảm thấy hai người kia có phải dậy sớm sẽ không thông minh, nhìn họ không được bình thường. Cậu cũng lười phản ứng, ngáp một cái rồi khập khiễng nhảy đến toilet.

Tiêu Chiến nuốt xuống miếng cháo, quay đầu nhìn cánh cửa kia ở trong lòng đếm thầm ba tiếng, quả nhiên bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét gần như phá hủy mọi thứ.

"Tiêu Chiến, anh được lắm!"

"Ai hừm, Vương lão sư làm gì như thế, lấy chút che kem khuyết điểm là tốt rồi a."

Tiêu Chiến ôm lấy hai tay, hiện tại anh rất thê thảm ngồi xổm trên mặt đất như một chú thỏ nghe xỉ vả, lấy tay che đi tình trạng bạo lực gia đình, khi cơn thịnh nộ của cậu qua đi thì anh thấy trên tay mình hiện lên ba đường gạch chói mắt. Anh vốn cho rằng mình nhặt được chỉ là một chú chó nhỏ nhưng anh không ngờ cậu đến cùng là thuộc tính cách nào a, thẹn thùng thì liền muốn cắn người lại còn cào anh nữa?

"Anh cũng không muốn để lại dấu vết a, ai biết làn da trắng của em sẽ hiện lên rõ ràng như vậy. . ."

"Anh chính là cố ý." Vương Nhất Bác cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, "Em hôm nay còn phải đi quay quảng cáo đây!"

Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy thì hai mắt liền đảo một vòng, anh liền kéo Vương Nhất Bác ra ghế bên cạnh ngồi lên, anh vẫn không quên bắt chéo chân, "Em nói anh muốn như vậy, ý của em là anh cố ý đúng không?"

Nói xong, một lần nữa anh nâng lên chén kia cháo trứng muối với thịt nạc, vẫn không quên đem cháo thổi nguội trước khi đưa về phía của tiểu bằng hữu, " Đâu có pháp luật nào quy định hôn người mình yêu là phạm pháp?"

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác há miệng tiếp nhận muỗng cháo của anh nhưng mấy vẫn không quên mang theo vẻ tức giận nhìn anh. Mặc dù hai lỗ tai đỏ rực đã sớm bán đứng chủ nhân của mình đang xấu hổ là sự thật, nhưng lời nói ra vẫn là không có ý định buông tha cho anh, " Em nhìn anh không phải là quả ớt nhỏ, anh đã là củ gừng, vô cùng cay, vô cùng không biết xấu hổ."

Cậu chỉ muốn giành phần thắng về mình nhưng kết quả là bị đối phương nhanh chóng kéo vào trong ngực, hung hăng hôn xuống cái miệng đang nói không ngừng làm cho cậu không thể không giơ tay đầu hàng.

Con thỏ một khi giận dữ cũng sẽ cắn người.

Trong miệng mang theo vị sắt nồng đậm, Vương Nhất Bác vươn ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh một vòng môi bị anh cắn, " Có răng thỏ thì giỏi lắm sao?"

"Không phục? Muốn thử lại lần nữa?" Mặc dù là Tiêu Chiến phạt cậu nhưng anh cũng không tốt hơn cậu là bao, môi anh cũng sưng đỏ lên giống như vừa ăn rất nhiều ớt.

Cún con này đến giờ vẫn chưa biết phải hôn như thế nào, cậu ngốc đến đáng yêu.

Trợ ký bị cảm thấy mình đang bị xem như tượng sáp, còn bị cưỡng ép xem một màn phim tình cảm không hợp với thiếu nhi, cô cảm thấy mình nên nhanh chóng cắt ngang ham muốn của hai người.

Vì mạng của mình cùng bộ phận nhân viên công tác Weibo mạng rất nhỏ nên cô nhanh chóng lấy kem che khuyết điểm trong túi ra đem hơn phân nữa che đi dấu vết trên cổ của Vương Nhất Bác, cô làm đến khi không còn chút dấu vết nào mới đem người từ trên ghế buông ra.

"Cậu chủ, lần sau các người có muốn. . ., có thể chọn vào lúc nghỉ ngơi của ngày hôm sau được hay không?"

Hoặc là lúc không có mặt tôi cũng được a! Trợ lý khóc không ra nước mắt, lặng lẽ ở trong lòng soạn một bài luận văn rất tốt, cô quyết đọi buổi tối liền cập nhật kiến thức yêu đương với cậu chủ nhà mình.

Rốt cuộc hai người cũng  ý thức được còn có mặt của người thứ ba, sau đó hai người cùng yên lặng ăn điểm tâm. Tiêu Chiến thu dọn mọi thứ xong rồi liền ném vào thùng rác, khi anh quay đầu liền bắt gặp một ánh mắt ôn nhu cùng lưu luyến.

"Làm sao mắt lại đỏ như thế này?"

Cún con này giống như là một viên pha lê, tâm tư chưa từng giấu diếm điều gì, chỉ cần đối phương dụng tâm thì liền có thể nhìn thấy rõ ràng. Giống như giờ phút này đây cậu  đưa đôi mắt thâm tình nhìn Tiêu Chiến, rõ ràng là cậu đang cười nhưng lại khiến trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

"Cảm giác rất lâu sẽ không được nhìn thấy anh. Bây giờ em nhìn thay cho những ngày chúng ta không gặp cho em đỡ nhớ anh."

Gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, tình cảm vẫn có ở trong lòng mỗi người, Vương Nhất Bác đột nhiên nở nụ cười mang theo chút ngẩn ngơ, nơi đáy mắt mang theo lưu luyến không muốn rời xa.

Lần nào cũng như vậy, vội vàng chạy đến chỉ ở gần nhau một thời gian ngắn ngủi rồi lại phải tách nhau ra.

Rất nhiều lần Vương Nhất Bác đã đặt trước chuyến bay, cứ thế lượn một vòng lớn bay đến thành phố R chỉ để gặp nhau vài tiếng, Tiêu Chiến cười cậu ngốc, nói cậu không biết mệt mỏi. Nhưng cậu từng nhớ Tiêu Chiến cũng đã nói, chỉ cần khi nhớ đến đối phương mà có thể nhìn thấy đối phương một cái thì bao nhiêu mệt mỏi cũng sẽ biến mất, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. 

"Xin lỗi, quấy rầy một cái."

Trợ lý lại được xem phim tình cảm miễn phí, cô cảm giác mình giống như đang xen ngang giữa Tiêu Ngưu Lang cùng Vương Chức Nữ đang xa nhau với vẻ u sầu, nhìn hai người lúc này rất thâm tình tựa như tình cảnh chia tay trong cơn mưa mịt mờ, cô ra vẻ ho khan hai tiếng rồi tự mình bước ra sân. 

"Cậu chủ, chỗ này có cái mentor loại tống nghệ mời cậu làm thầy, có thể quay đến hơn mười số, Trần tỷ đã làm chủ trước cho khi cậu quyết định rồi." Cô từ trong túi lấy ra mấy tấm giấy A4 đưa cho Vương Nhất Bác.

"Bây giờ công việc của tôi đều không cần thông qua tôi có đúng hay không."

Sắc mặt Vương Nhất Bác trầm xuống, gần đây lịch trình của cậu nhiều đến mức không thể tưởng tượng, nếu lại tăng thêm một chương trình tống nghệ vậy thì đến thời gian ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến cũng không có.

Nghĩ đến đây cậu cũng có chút tức giận, cầm điện thoại lên liền chuẩn bị gọi cho người đại diện, rõ ràng là cậu hiểu rất rõ người đại diện của mình.

Trợ lý không có chút nào hoảng hốt, nghĩ tới bộ dáng khi ấy của Trần tỷ bày ra dáng vẻ người lớn không giữ được thì cảm thấy đau lòng nhức óc, cô nhịn không được mà cảm thấy buồn cười. "Trần tỷ nói cậu sẽ đồng ý, chương trình tống nghệ này quay tại thành phố R."

"Chừng nào thì bắt đầu quay? Có thể quay nhiều số sao? Có mùa thứ hai không a? Phải ở lại sao?"

Vương Nhất Bác mở to hai mắt, nhanh chóng đem tờ giấy A4 trợ lý đưa qua mở ra. Hạnh phúc tới quá đột ngột làm cho cậu chóng mặt, chậm hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

"Đầu tháng sau, trước mắt chỉ có một mùa, cậu không cần ở, nhưng là cần diễn tập  thêm để ghi hình. . . Có thể mỗi lần đều phải ở lại ba bốn ngày a?"

Cậu lật xem thông báo trên tay cảm thấy run nhè nhẹ, hơn hai mươi năm trước cậu cảm thấy vận khí của mình không tốt, bên trên tiết mục rất dễ dàng nhận được phần thưởng thì cậu lại nhận được hình phạt, cho nên những biểu hiện tốt của cậu từ trước đến giờ đã được đền đáp xứng đáng a.

Vương Nhất Bác đột ngột bắt đầu bắt chước Tiêu Chiến tin vào số mệnh.

"Mặc dù vậy, nhưng có một số tình huống tôi vẫn phải nói qua với cậu và bác sĩ Tiêu." Trợ lý nhìn hai người bị ngăn cách bởi cái bàn ăn mà liếc mắt đưa tình, cô cảm giác lần này mình có đủ dũng khí nói chuyện hơn lần trước, " Chương trình tống nghệ này là tuyển chọn thành viên nữ, có một...Hơn một trăm nữ nhân tham gia."

Nụ cười trên mặt hai người lập tức trở nên cứng nhắc.

"Chiến ca. . ."

Vương Nhất Bác tự nhận là mình đã nở một nụ cười đáng yêu nhất nhưng đối phương không có chút nào lay động.

"Không có việc gì a lão Vương, làm việc cho tốt a." Tiêu Chiến nheo mắt lại, nở nụ cười đến rất sáng, lại nhìn về phía Vương Nhất Bác lập tức trở nên lạnh lẽo.

- Phòng chụp ảnh -

"Nhất Bác, nhìn vào sản phẩm một chút, rất tốt."

Trạng thái làm việc ở dưới của Vương Nhất Bác so với ngày thường thêm mấy phần thành thục cùng với mị lực, cơ hồ không cần nhiếp ảnh gia chỉ điểm quá nhiều, biểu hiện tự nhiên khi xuyên qua ống kính có thể làm cho người xem trở nên rất ngạc nhiên. Toàn bộ phòng chụp giống như bị cuốn vào vòng xoáy, không tránh khỏi hiếu kì mà xoay quanh bên cậu, dù sao không ai có thể không bái phục mà người đó lại là người mình thần tượng.

Tiêu Chiến đứng ở một góc, anh không nỡ dời tầm mắt khỏi cậu dù chỉ là nửa giây.

Anh chợt nhớ tới một câu trong bài thơ của Lý Bạch, "Lầu cao vời vợi trăm thước,
Tay có thể hái được trăng sao tinh tú.
Không dám nói lớn tiếng,
Sợ làm kinh động đến người trên trời."

(Dạ túc sơn tự 夜宿山寺 - Lý Bạch)

Ánh sao này vốn là nên ở trên trời lóe lên để tỏa ra ánh sáng.

"Chiến ca, anh xem vừa rồi em chụp tạm được a."

Ghi hình rất thuận lợi, nhiếp ảnh gia hài lòng xem lại lấy tấm hình thuận tiện ra hiệu chuyên gia trang điểm lấy sản phẩm cho cậu. Vương Nhất Bác sau khi hướng các vị lão sư từ giã thì liền vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, cậu mang theo hai dấu ngoặc nhỏ trên hai má sữa như một chú cún nhỏ chỉ dành riêng cho Tiêu Chiến, hai mặt cong cong cười còn hướng về phía anh lắc lắc cái đuôi nhỏ.

"Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai." Tiêu Chiến nhìn bộ dáng khả ái của Vương Nhất Bác anh liền vô thức muốn đưa tay ra xoa tóc của cậu thì anh ý thức được đây là nơi công cộng, anh nhanh chóng thu hồi lại động tác, có chút mất tự nhiên mà ho nhẹ, " Thật tuyệt, vô cùng tuyệt, đặc biệt tốt." 

Hôm nay Vương Nhất Bác hưng phấn đến mức nhân viên công tác cũng ngạc nhiên với sự hợp tác của cậu, trong quá khứ đứa nhỏ này chỉ lặng lẽ quay hình, lúc nghỉ ngơi thì liền chơi điện thoại, họ chưa từng thấy qua dáng vẻ nói nhiều của cậu như vậy.

Trạng thái tốt thì công việc càng thêm thuận lợi, mới hơn hai giờ nhãn hiệu đã rất hài lòng với tác phẩm của Vương Nhất Bác, một chút lãng phí cũng không có, ngay cả giám chế cũng biểu hiện, sớm biết như vậy thì họ không cần mời lão sư chỉnh hình thì bọn họ có thể giảm bớt được chi phí.

Hai bên nhân viên công tác đều lễ phép, giành nhau nhận công lao về mình, tại chỗ liền khẳng định, series của sản phẩm kế tiếp vẫn sẽ mời Vương Nhất Bác làm người đại diện, mặc dù cậu là người trẻ tuổi, đang trên đỉnh cao của sự nghiệp nhưng không có nửa phần kiêu ngạo, nghiệp vụ tốt lại còn hiểu chuyện, năng lực rất mạnh làm cho người khác phải khiếp sợ. Ai có thể từ chối mà không ôm một con búp bê vàng như vậy về phía mình đây. 

Nhưng bản thân búp bê vàng đối với những cái này lại không để ý, khi buổi quay hình kết thúc cậu liền kéo Tiêu Chiến trở lại phòng hóa tranh khóa cửa lại, không cần chờ đợi đã bị hôn một cái lưu luyến đến không rời.

Tiêu Chiến phải chạy về thành phố R thu dọn một chút đồ chuẩn bị đi làm, Vương Nhất Bác cũng muốn chạy về trường quay phim để tăng ca quay hình. Thời gian của hai người yêu nhau cùng gặp được nhau chỉ một buổi sáng, thời gian rất ngắn giống như chỉ có một phút đồng hồ lại sắp phải xa nhau, tiểu bằng hữu níu lấy anh không muốn rời, nụ cười dần dần biến mất, cậu ủy ủy khuất khuất, khóe mắt trong chốc lát đã đong đầy nước mắt.

"Em đưa anh đi đến nhà ga." Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên mang theo chút cố chấp, đối phương chỉ cúi đầu chạm nhẹ vào môi của cậu.

Tiêu Chiến làm sao lại không muốn ở bên tiểu bằng hữu lâu một chút, nhưng bên ngoài tòa nhà của nơi ghi hình vẫn có rất nhiều fan hâm mộ đang đợi, anh không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết. Thế nên anh thu lại sự kích động muốn xông ra ngoài mà anh chỉ xoa xoa mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác, " Ngoan, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp mặt." 

Tiểu bằng hữu vẫn là giấu không được tâm sự, thế là lúc cool guy đang đi ra cửa lớn, mọi người liền may mắn thu hoạch được toàn bộ quá trình Vương Nhất Bác nở nụ cười ngọt ngào ở trên hai má sữa.

# Vương Nhất Bác hôm nay vì cái gì mà tâm tình tốt như vậy # trong nháy mắt nhảy lên chủ đề đứng đầu bảng, bức ảnh đầu tiên lúc bảo bảo bế quan quay phim cũng chính là bộ dáng đáng yêu như vậy, một nhóm fan mama lại cảm thấy mình đã nuôi được một bé heo màu hồng nhạt gây thương nhớ khắp nơi. Nhanh chóng có cơ hội làm một trận chiến tâm lý, siêu thoại chú ý lại độ ngột tăng lên, bầu không khí náo nhiệt giống như là một trân chiến không qua hết năm.

"Cậu chủ, tôi nói thật, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền." Trợ lý đang cảm thấy cao hứng vì nhân khí của Vương Nhất Bác ngày cành tăng cao nhưng cô vẫn có chút lo lắng. .

Nếu để cho công chúng biết cậu yêu đương thì điều đó giống như một quả bom hẹn giờ, nếu như phát hiện đối tượng của cậu lại là nam nhân.... Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người có thể tiếp tục ủng hộ cậu như vậy đây, áp lực của dư luận so với bây giờ đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần.

"Thật sự tôi rất cảm kích các nàng ấy vẫn luôn ở bên tôi." Vương Nhất Bác lặng lẽ đem một cái hình ảnh nhỏ được lưu trữ bên trong điện thoại, cậu nhàn nhạt đáp, " Tôi cũng tin tưởng người tôi yêu, sẽ ủng hộ quyết định của tôi." 

Vương Nhất Bác mặc dù mới hơn hai mươi tuổi hơn, nội tâm lại cùng tấm gương sáng rất giống nhau. Trợ lý đã sớm nhận ra được cậu không phải là chú mèo con năm đó mặc người ức hiếp. Cậu bây giờ đã là một Sư Tử Vương có thể điều khiển thiên binh vạn mã.

"Lại nói, nếu thực sự không thay đổi được tôi liền chuyển qua đi lái motor."

Còn có thể mỗi sáng sớm đều chở Tiêu Chiến đi qua tiệm bánh mì cậu thích nhất, nắm tay anh, mua một phần bánh sừng bò xốp giòn mới ra lò mang cho anh làm bữa sáng.

Vương Nhất Bác mang theo ý cười lại liếc mắt nhìn ra cửa lớn, lúc này mới hướng tài xế gật đầu ra hiệu có thể rời đi.

Chờ đến khi fan hâm mộ bên ngoài không còn nhiều lắm, Tiêu Chiến mới từ trong tòa nhà bước ra ngoài. Điện thoại trong túi thông báo không ngừng, anh lấy ra nhìn danh sách thông báo, cân nhắc những cái nên đọc, những cái còn lại anh đều bỏ qua.

Người này như thế nào lại nói nhiều như vậy a, Tiêu Chiến nhịn không được lén lút chửi bậy nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

"Lão Vương, anh đã đi ra ngoài rất an toàn." Âm cuối mang theo làm cho người dễ dàng phát giác được anh đang rất vui vẻ, "Khoảng cách em vừa mới lên xe khoảng mười lăm phút, tiểu yêu tinh dính người."

"Đã lâu như vậy sao? Khó trách sao em cảm thấy nhớ anh như vậy." Ngữ điệu của Vương Nhất Bác vô cùng ôn nhu, giống như mặt trời mang đến nắng ấm trong những ngày mùa đông lạnh giá, có thể chiếu sáng đến lòng người, còn mang theo sức mạnh để cho người cùng với thế giới có thể hòa vào nhau. 

"Trên đường chú ý an toàn, đến nơi báo cho em biết."

Tiêu Chiến thầm nghĩ, anh là người vô cùng may mắn, ngôi sao kia ở trên trời không cần anh đưa tay thì ngôi sao kia cũng tự mình chủ động đáp xuống bàn tay anh, còn sợ hào quang của mình quá chói mắt, biến hóa một chút liền biến thành một tiểu đom đóm bên người của anh.

13/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro