Chương 15: Tán tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim chóc, suối nước chảy róc rách. Người dân Tiêu gia thôn bắt đầu một ngày lao động mới, ca nhi so với hán tử đều phải dậy sớm hơn, làm tốt cơm sáng, giặt sạch quần áo, rồi mới hầu hạ phu quân rời giường. Trải qua một đêm thư hoãn, thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh dậy bầu trời đã lấp ló tia nắng ban mai, mà vừa lúc y tỉnh lại bị phu quân kéo ôm vào trong ngực,thân thể hai người cũng dính sát bên nhau, y thậm chí có thể nghe được tiếng phu quân hít thở, nghĩ một chút, y liền cong khóe môi.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xốc lên chăn, chính mình sờ soạng xuống giường, tuy rằng chỗ kia vẫn đau, lại không có cái cảm giác như bị xé rách của hôm qua, chỉ là trướng trướng có chút khó chịu, hơn nữa y cảm giác được chỗ mang vải dưới thân cũng có chút ướt át, nhanh chóng đến tủ quần áo, lấy ra vải sạch để thay, lại mặc lên quần áo, lúc này mới miễn cưỡng men theo vách tường đi đến phòng bếp.

Dựa theo thói quen thường ngày, vo gạo nhóm lửa nấu cơm, lại lấy chút bột mì làm mì sợi, nấu một nồi nước sôi, chính mình rửa mặt xong, thời điểm đến ổ gà kiểm tra chút rồi nhặt hai cái trứng gà, thuận tiện đem gà mái thả ra đi, cho thêm thức ăn cùng nước. Mảnh đất trồng rau càng ngày càng tốt, ít nhất là đủ cung cấp thức ăn cho phu phu bọn họ trong thời gian này. Vương Nhất Bác đang tưới nước cho mảnh vườn, thời điểm khom lưng chỗ kia vô cùng đau đớn, y tưới được một chút lại phải nghỉ một chút. Trong đầu suy nghĩ nên rải loại hạt giống nào cho mảnh đất trống này, vốn nên làm luôn ngày hôm qua, mà cái muôi trên tay đã bị người sau lưng lấy đi từ bao giờ.

"Phu quân?". Vương Nhất Bác cười gọi một tiếng, không rõ phu quân vì sao hôm nay lại thức dậy sớm như thế.

Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh dậy phát hiện bên cạnh ổ chăn trống không, tiểu phu lang không biết đã đi đâu, nghĩ đến đây hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái, vội vàng rời giường tìm người. Không nghĩ tới vừa đến đình viện liền thấy nhân nhi ngoan ngoãn một tay đỡ eo, một tay tưới nước, trong lòng đau xót, vội vàng bước qua lấy đi cái muôi: " Tại sao không gọi ta? Thân thể ngươi còn đau đúng không?". Tiêu Chiến một tay ôm tiểu phu lang, thuận tiện đem mảnh đất còn lại tưới cho xong.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới hôm nay phu quân sẽ dậy sớm, thế nên ngoan ngoãn mà rúc vào người hắn, ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ nói: " Bác nhi không sao, chỗ kia đã bớt đau không ít, phu quân tại sao nay lại dậy sớm như vậy?".

Tiêu Chiến mỉm cười, trên tay tiếp tục tưới nước, lại bớt thời giờ nhìn tiểu phu lang liếc mắt một cái, hài hước nói: "Không có Bác nhi bên cạnh, phu quân ngủ không được."

Vương Nhất Bác gương mặt hồng hồng mà cúi đầu, nhẹ nhàng xả ống tay áo phu quân: " Phu quân còn phải nghỉ ngơi, Bác nhi hầu hạ ngươi."

Tiêu Chiến cười khẽ, đúng là chỉ có phu lang của hắn là ngoan nhất, nhìn vào đôi mắt y, hắn trêu đùa: "Vậy Bác nhi muốn hầu hạ phu quân thế nào? Hửm?"

Vương Nhất Bác bị nhìn không biết phải làm sao, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu, phu quân nhìn y ái muội như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh nhỏ giọng đáp: "Phu quân nếu muốn nghỉ ngơi, Bác nhi...Bác nhi sẽ hầu hạ phu quân." Nói xong cũng không dám nhìn hắn, phu quân có thể hay không ghét bỏ y quá dâm đãng.

Tiêu Chiến thấy bản thân phúc ba đời mới nhặt được một Đại bảo bối, trong mắt đều hiện rõ ý cười, trên môi tiểu phu lang in xuống một nụ hôn: " Bác nhi thật ngoan, phu quân thực vui mừng." Tiêu Chiến chuyên tâm đem đất trồng rau tưới xong, nhân tiện đem cỏ dại cắt bỏ, mới nắm tay tiểu phu lang vừa đi vào phòng vừa nói: " Ngươi đã làm xong cơm sáng chưa? Sau này không cần thức sớm như vậy, nên dậy trễ chút, nếu việc nhiều cứ nói chúng ta cùng nhau làm."

Vương Nhất Bác bước từng bước nhỏ theo phu quân bước vào trong, nghe thấy lời này, có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp: "Đây là việc Bác nhi nên làm, phu quân lo lắng Bác nhi rất vui, mà thời điểm ba ngày kia âm thủy tới Bác nhi có thể thức trễ chút không?".

Tiêu Chiến câu môi, gật đầu đáp: "Có thể, mà chỗ kia rất đau sao?" Tiêu Chiến biết, nếu không phải bất đắc dĩ, tiểu phu lang sẽ không cầu xin hắn như vậy.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, phát hiện phu quân đang nhìn y, nói chuyện cũng có chút ấp a ấp úng, chuyện như vậy khó có thể mở miệng: "Chỗ kia sưng to nên có chút khó chịu... hơn nữa...âm thủy chảy ra, có chút...có chút cảm giác mất khống chế.. Bác nhi... không dám đi quá nhanh."

"Vậy để phu quân ôm ngươi một chút, tự ngươi có bôi dược không?" Tiêu Chiến vừa nói vừa khom lưng đem người ôm, hắn đã lường trước được việc tiểu phu lang không có thời gian tự bôi dược, quả nhiên..

―― Vương Nhất Bác mấy ngày nay được phu quân ôm ấp đã thành thói quen khó bỏ, hoặc chỉ đơn giản là duỗi tay ôm cổ phu quân, nghe thấy hỏi chuyện, y lắc đầu nhẹ giọng nói: "Phu quân, thân thể Bác nhi không dám động vào."

Thời đại này, ca nhi đối với thân thể chính mình không thể tùy ý đụng vào, có một ít hán tử sẽ cảm thấy hành động của bọn họ dâm đãng, chính mình đùa bỡn chính mình, cho nên bọn họ cũng không dám đụng vào điều phu quân kiêng kị, nếu không được cho phép cũng không dám động vào chỗ kia.

Tiêu Chiến suy tư một chút, cũng minh bạch hiểu ra, đem người đặt ở trên giường, cười nói: "Không sao, Bác nhi có thể tự bôi dược cho mình, phu quân sẽ không trách ngươi, chờ ta một chút, ta đi lấy dược."

Vương Nhất Bác nghe thấy lời này ngược lại có chút e lệ, không dám nhìn hắn, nhưng lại không thể lừa gạt phu quân, y duỗi tay bắt lấy tay phu quân, có chút không biết làm sao mà mở miệng: "Phu quân,chỗ kia của Bác nhi vô cùng đau đớn, nếu tự mình chạm vào, chỉ sợ Bác nhi sẽ sợ hãi không bôi dược, phu quân, có thể giúp ta bôi dược không? Có phu quân bôi dược, Bnhi sẽ không trốn, phu quân làm bất cứ việc gì Bác nhi cũng đều rất vui."

Tiêu Chiến nghe tiểu phu lang lắp bắp nói xong, nhìn thần sắc y có chút sợ hãi, nhợt nhạt mà cười, ngồi vào bên cạnh trấn an nói: "Vậy Bác nhi cũng đừng động vào chỗ kia, để phu quân làm."

Vương Nhất Bác thấy phu quân không trách phạt y " Không biết xấu hổ ", trong lòng cảm động, hôm nay y đã đề ra hai yêu cầu, phu quân có thể hay không ngại y phiền cậy sủng mà kiêu? Nghĩ như thế, y liền lo lắng hỏi: "Phu quân, Bác nhi có phải hay không cậy sủng mà kiêu, mới vừa rồi yêu cầu nhiều như vậy..?"

Tiêu Chiến sửng sốt một giây, thời điểm hiểu được cái phu lang nói là gì, có chút bật cười, bất quá liền dừng một chút, bôi dược cho y, y có nơi nào giống như cậy sủng mà kiêu chứ, hắn nâng cằm tiểu phu lang lên, nghiêm túc nói: "Không có, những lời hôm nay Bác nhi nói phu quân sẽ không trách cứ, ngược lại còn rất vui vẻ, điều này mặc dù rất xấu hổ, nhưng Bác nhi chẳng phải vẫn nói cho phu quân biết đó sao. Bác nhi là phu lang của phu quân, dù có là việc gì phu quân cũng đều lo lắng cho ngươi, thân thể không thoải mái, hoặc là có việc gì, đều phải nói cho phu quân biết. Phu quân không thích phu lang nói dối, đã hiểu chưa?".

Vương Nhất Bác nghe thấy liền vui vẻ cong khóe môi, chủ động hôn lên môi phu quân, đây là lần đầu tiên y thẳng thắng biểu đạt tâm tình, phu quân làm y rất vui.

Tiêu Chiến xung quanh đều là ý cười, tiểu phu lang thật sự quá đáng yêu, cũng quá dễ dạy, hắn đem người áp đến trên giường, lấp kín cái miệng nhỏ của y, trực tiếp dùng đầu lưỡi ở bên trong công thành chiếm đất. Tiêu Chiến nhìn tiểu phu lang thở không nổi, khẽ cười nói: "Được rồi, Bác nhi nằm ở đây, phu quân đi lấy thuốc mỡ."

Vương Nhất Bác gương mặt phiếm hồng, nằm ở trên giường nhẹ nhàng thở dốc, nếu hôn lâu thêm một chút y lo lắng cho mình sẽ nghẹn chết mất, nhìn phu quân đã cầm thuốc mỡ đi tới, chính mình ngồi dậy, cởi bỏ đai lưng, chủ động cởi quần, mở hai chân ra, đem chỗ kia phơi bày, bởi vì thẹn thùng, thân thể trắng nõn trở nên phấn hồng. Phu quân tựa hồ rất vui mừng y như vậy, y hy vọng có thể được phu quân quan tâm mọi nơi mọi lúc.

" Bác nhi ráng chịu một chút, phu quân đem gậy tròn gỡ xuống." Tiêu Chiến mỉm cười nhìn động tác của tiểu phu lang, thẳng đến thấy chỗ kia, mới duỗi tay cầm một đầu lộ ra của gậy tròn, nhẹ nhàng xoay tròn rút ra.

"Phu quân." Vương Nhất Bác đột nhiên gọi một tiếng. Tiêu Chiến không rõ nguyên do mà nhìn y.

"Phu quân có thể làm nhẹ hơn không? Chỗ kia của Bác nhi.. chỗ kia muốn chảy ra âm thủy...". Vương Nhất Bác mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng, chỗ kia có cảm giác mất khống chế làm y cảm thấy thẹn, y không muốn phu quân thấy chính mình như vậy.

Tiêu Chiến hiểu ý, đem động tác trên tay thả chậm một chút, nhẹ nhàng hơn chút, chờ đến lúc gậy tròn hoàn toàn được lấy ra, cái miệng nhỏ không được khép kín quả nhiên chảy ra một cổ âm thủy, tiểu phu lang nhẹ nhàng khóc nức nở, ngày thường mang vải cũng thôi đi, lần này lại là bị phu quân nhìn thấy, y xấu hổ đến chết mất.

Tiêu Chiến đem người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Bác nhi thật dễ xấu hổ, phu quân cũng đỡ lo cho thân thể ngươi, đây là phản ứng bình thường, không sao cả."

Vương Nhất Bác chớp chớp đôi đồng tử, duỗi tay ôm phu quân, sợ hãi mà mở miệng: "Phu quân, Bác nhi đã biết, Bác nhi cũng nguyện ý để phu quân làm bất cứ việc gì."

Tiêu Chiến cười đáp ứng, đem thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên, ôm tiểu phu lang chờ thuốc mỡ thấm vào, trên tay vô tình phất qua mái tóc đen của y, suy nghĩ một chút liền nói: "Lúc trước đồng ý mang ngươi đi hậu sơn hái thuốc, mà với tình hình hiện tại thôi thì để hôm khác hẵng đi, chờ đến ngày mốt, thân thể của ngươi tốt lên một chút, chúng ta lại đi, hôm nay ngươi muốn làm cái gì?"

Vương Nhất Bác nghe thấy hỏi chuyện, ngẩng đầu nhìn phu quân mỉm cười: "Phu quân, lúc trước không phải nói tìm Tiêu Thất thúc làm một cái tủ quần áo mới sao? Một lát Bác nhi giặt quần áo xong, có thể cùng phu quân đi không?"

Tiêu Chiến cười khẽ gật đầu: "Đương nhiên có thể, mà ngươi hiện tại có thể đi giặt quần áo sao? Nếu không trước cứ để đó đi."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lắc đầu, phu quân thương tiếc y như vậy, y càng muốn đem công việc hoàn thành thật tốt, như vậy mới không phụ lòng phu quân. Vương Nhất Bác ôn thanh nói: "Phu quân, Bác nhi đi chậm một chút, giặt quần áo không có gì đáng ngại."

Tiêu Chiến nhìn nhân nhi kiên trì, bất đắc dĩ cũng đồng ý: "Vậy Bác nhi đi chậm một chút, mấy ngày nay không có xuống ruộng, ta đi xem bắp một chút, lấy một ít về tách lấy hạt, lại chừa một chút để lại ăn."

Vương Nhất Bác cười gật đầu: "Phu quân thích ăn cái gì, Bác nhi một hồi rải chút hạt giống lên đất trồng rau."

Tiêu Chiến suy nghĩ, kỳ thật bản thân hắn cũng không kén ăn, nhưng lại thích ăn một vài loại rau hơn tỷ như củ cải muối, rau ngâm, thanh dưa hàm, mấy món này đều là dùng muối ướp chế phơi nắng, có thể trực tiếp ăn, cũng có thể trộn với đồ ăn, đồng thời ăn kèm với cháo hoặc cơm, không biết tiểu phu lang có biết làm hay không..

Tiêu Chiến hỏi: "Bác nhi ngươi có biết ướp thức ăn không?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Phu quân, ngươi nói ướp thức ăn tức đem đồ ăn đi ướp muối phải không? Tỷ như củ cải muối, còn có dưa hàm có đúng không? Những cái này Bác nhi làm được."

Tiêu Chiến câu môi, có Đại bảo bối như này hắn còn lo không có cái ăn hay sao, hắn nghĩ xong cười nói: "Vậy ngươi rải nhiều mấy loại hạt giống kia một chút, đất trồng rau cũng không nhỏ, lại trồng thêm hành gừng tỏi, như vậy liền không cần đi ra ngoài mua."

Vương Nhất Bác cười gật đầu, thì ra phu quân thích ăn những cái đó.

"Trong thôn có hán tử biết làm gốm sứ, một hồi ta còn muốn qua nơi đó mua chút bình đàm tử, bằng không sẽ ướp đồ sẽ không ngon được." Tiêu Chiến lại cười nói.

Vương Nhất Bác nhìn phu quân bộ dáng vui vẻ, trong lòng vui mừng, dò hỏi: "Phu quân, Bác nhi hầu hạ ngươi ăn cơm sáng, hôm nay Bác nhi làm mì sợi."

"Ta giúp ngươi làm." Tiêu Chiến đem người nâng dậy, giúp y mặc quần vào, liền dắt tay y đến phòng bếp.

_______________________________

Mấy cái rau dưa muối gi đó chắc các bác cũng biết mà "v")/ có vài cái tôi để nguyên văn cho nó hay.

*** 15 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro