Chương 129.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm năm sau,

Khi màn đêm vừa buông xuống, Tiêu Chiến giải quyết xong công việc ở công ty, anh không chờ đợi mà nhanh chóng trở về nhà. Tuy nhiên lại không thấy bóng dáng quen thuộc cùng hai đứa nhóc, trong lòng anh nghi ngờ một chút, nhưng sau đó nghĩ ngày hôm nay quan trọng như vậy, đoán chừng bọn họ muốn làm anh ngạc nhiên, lòng mong đợi đi tới biệt thự.

Quản gia nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến, cung kính hô: "Ông chủ!", đã thành thói quen, chỉ khi Tiêu Chiến an toàn trở về, ông mới quay lại biệt thự dành cho người giúp việc nghỉ ngơi, những người giúp việc khác vừa chạng vạng đều không được phép xuất hiện trong biệt thự.

"Ừ! Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt chứ?" Tiêu Chiến thuận miệng hỏi nhưng lỗ tai kia đã dựng lên, mong đợi nghe được ái thê cùng các con chuẩn bị chúc mừng anh.

Quản gia căn bản không hiểu lòng ông chủ nhà mình, trong lòng nghi ngờ sự tình đặc biệt? Chính là tiểu thư và tiểu thiếu gia đi theo thiếu phu nhân học rất nhiều võ thuật lợi hại. Thế nhưng căn bản lại không thể nói, thứ nhất ông bị tiểu thiếu gia uy hiếp, thứ hai nếu ông chủ biết tiểu công chúa nhỏ mà đi học những chiêu võ kia, đoán chừng da của ông không cần cởi cũng rơi ba lớp. Cả biệt thự người nào không biết trong lòng ông chủ có ba vị bảo bối, đầu tiên là vợ yêu, thứ hai là tiểu thư, thứ ba là tiểu thiếu gia, trong lòng quản gia cân nhắc tính chất nghiêm trọng của chuyện này, trầm mặc mấy giây nói: ". . . . . . Không có." .

"Tôi biết rồi." mặt Tiêu Chiến không vẻ gì phất phất tay, ý bảo quản gia có thể đi nghỉ ngơi.

Đợi đến khi quản gia cung kính lui ra Tiêu Chiến mới gỡ xuống biểu tình lạnh nhạt, cả khuôn mặt đều là thần thái nhu tình cưng chiều, anh tùy ý đem cặp tài liệu cùng áo khoác âu phục đen để trên ghế sofa, sau đó bước nhanh tới phòng bếp.

"Bảo bối —— Bảo bối ——" Tiêu Chiến thâm tình gọi, nhưng phòng bếp trống rỗng thể hiện nơi này không có người anh muốn tìm. Vì vậy anh xoay người lên phòng ngủ, nhưng vẫn không có người nào, lần này Tiêu Chiến sốt ruột, anh đem trong ngoài biệt thự tìm một lần, đừng nói không thấy vợ, ngay cả con trai và con gái bảo bối cũng không thấy bóng dáng.

Cả biệt thự lập tức khí ép lên cao, người hầu làm sao còn dám ngủ, toàn bộ lo lắng đi theo nhân viên cảnh vệ tìm kiếm thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia và tiểu thư.

Một giờ sau, Tiêu Chiến thần sắc lạnh như băng ngồi trên sofa, nhìn qua mọi người đang lo lắng sợ hãi, lạnh như băng hỏi: "Vẫn không tìm được thiếu phu nhân và thiếu gia sao?" .

"Không có." Mọi người đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể nhắm mắt nói, tìm khắp trong ngoài cả tòa biệt thự, nhưng không thấy bóng dáng phu nhân, theo lý mà nói thiếu phu nhân ở trong biệt thự, nhưng bây giờ lại đột nhiên không thấy người gặp nạn sẽ là bọn họ a.

Tiêu Chiến vô lực phất phất tay, ý bảo toàn bộ mọi người có thể đi. Mọi người mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt tố cuộc thiếu phu nhân đi nơi nào, kết quả là vẫn lắc đầu. Quản gia thấy tình hình này, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp ra khỏi biệt thự, lưu lại Tiêu Chiến thần sắc không rõ ngồi ở đó.

Đề phòng sự nghiêm nghặt bên ngoài biệt thự, Tiêu Bảo Ngọc và Tiêu Cảnh Vân lưu loát di chuyển, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Bộ dáng anh tuấn và tuyệt mỹ nhìn một cái cũng biết là kết tinh của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, lặng yên không tiếng động tránh thoát an ninh tuần tra bên ngoài biệt thự, đi tới cửa.

"Em gái, trong cửa bố trí mật mã." Bé trai dùng khẩu hình miệng nói với bé gái nhỏ đáng yêu bên cạnh.

"Để em." Bé gái nhỏ làm một động tác đáng yêu, sau đó lắc mình đến trước cửa, lặng yên không một tiếng động phá mật mã, cùng anh trai sinh đôi bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lập tức lật người lẻn vào trong biệt thự, thậm chí không kinh động bất kỳ một máy báo động nào.

Giờ phút này trừ phòng ngủ chính truyền đến ánh sáng còn kèm theo tiếng thở gấp câu nhân tâm phách, tiếng đàn ông nặng nề kêu rên, cả biệt thự lâm vào cảnh tối đen như mực. Trong bóng tối, thị lực hai đứa trẻ lại cực kỳ sắc bén, không tới một phút liền tìm được thư phòng.

Hai đứa trẻ giống như mèo con nhẹ nhàng linh hoạt, bé trai đề phòng đưa mắt nhìn chung quanh, mà cô gái nhỏ đi tới tủ, nghiêng tai nghe thanh âm trong hòm sắt, tay nhỏ bé thuần thục chuyển động, lưu loát mở tủ, toàn bộ quá trình chỉ dùng ba giây.

Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhỏ, không phải là bước chân của anh trai. Nếu không phải trải qua huấn luyện đặc biệt, nhĩ lực người thường không thể nhận ra cảm giác. Cô gái nhỏ cũng không trốn, nghiêm trang thay người nhà đóng kỹ tủ sắt, đứng dậy đem tâm phiến trong bàn tay nhỏ giao cho người phía sau.

"Ba, lấy được rồi."

Chàng trai sau lưng một thân áo đen thoạt nhìn rất trẻ tuổi, dung nhan tuyệt mỹ trong đêm như thế làm say lòng người.

Vương Nhất Bác nhận lấy tâm phiến, nhét vào trong túi đeo lưng, cưng chiều sờ sờ tóc cô gái nhỏ, cười nói: "Con thật lợi hại, chúng ta đi thôi!" .

"Để tôi xem các người đi nơi nào?" giọng nam tức giận nháy mắt truyền tới, người vốn đang điên loan đảo phượng trong phòng với người khác giờ phút này lại đứng sau lưng bọn họ, băng lãnh cầm súng hướng về phía họ.

Nhìn mỹ nam trước mắt cùng phiên bản thu nhỏ của cậu thì nghị viên buông lỏng phòng bị, khóe miệng nâng lên nụ cười khinh thường, trong mắt có kinh ngạc cùng dục vọng, ác độc nói: "Chỉ bằng các ngươi mà dám vào lấy đồ?"

Vương Nhất Bác nhún vai, cũng không nói gì.

"Tên đáng chết, ta đại diện quyền lực quốc gia tối cao, tử hình."

Giọng nam non nớt sau lưng vang lên, người đàn ông trợn to hai mắt, bản lĩnh cao siêu như hắn thế nhưng hoàn toàn không có chú ý tới sau lưng còn có người.

Bé trai giữ lại ngón trỏ, nhiệm vụ hoàn thành, người đàn ông ngã xuống, đáy mắt vẫn tràn ngập khó tin, hắn thế mà lại chết trong tay một đứa nhỏ.

"Anh thật lợi hại." Cô gái nhỏ cười híp mắt nói, thần sắc này cùng Vương Nhất Bác giống nhau như đúc.

Bé trai thu hồi súng, đối mặt với khích lệ của cô gái nhỏ hai lỗ tai đỏ bừng, nãi thanh nãi khí nói: "Ba, cha sắp trở lại rồi." .

"A —— trễ như vậy, nguy rồi, nguy rồi, trở về nhất định bị phạt ." Vương Nhất Bác kêu một tiếng, lo lắng nói, kéo bé trai và bé gái bước nhanh rời đi.

Bóng dáng một lớn hai nhỏ, vịn dây thừng từ ban công lầu hai trực tiếp nhảy xuống vườn hoa, nhảy ra cửa, ba bóng dáng bé nhỏ nhanh chóng chui vào một chiếc xe con đỏ rực, đi mất.

Vương Nhất Bác đi tới khu thương mại phồn hoa nhất thành phố A, hai đứa trẻ liếc nhau một cái, mê hoặc lắc đầu.

"Ba, tại sao chúng ta tới nơi này? Không trở về, cha về nhà rồi, đến lúc đó nếu bị phạt liền hỏng bét." Cô gái nhỏ cất giọng nói mê hoặc hỏi.

"Các bảo bảo, các con có nhớ hôm nay là ngày mấy không?" Vương Nhất Bác cởi áo đen trên người, tiện tay thay cho một bộ quần áo thể thao, dắt bé trai và bé gái bước nhanh đi về phía khu thương mại.

"Dĩ nhiên nhớ, hôm nay là sinh nhật cha ." Bé trai mê hoặc nói, cũng vì hôm nay là sinh nhật cha cho nên bọn họ càng nên về sớm một chút mới đúng.

"Thật thông minh, hôm nay là sinh nhật cha, như vậy cha nhất định sẽ về nhà sớm, lúc này trở về nhất định bị bắt quả tang." Vương Nhất Bác cười híp mắt nói, mà cặp mắt xinh đẹp sắc bén nhìn những y phục xinh đẹp.

Tổ hợp tuyệt mỹ cùng đáng yêu dĩ nhiên bị chú ý, nhưng tất cả mọi người sợ đây là tiên nữ tiên đồng, không dám tiến lên quấy rầy, chỉ là ngắm xa xa.

"Nhưng đi dạo khu thương mại là có thể tránh bị phạt sao?" Bé gái vẫn thái độ mê hoặc, nãi thanh nãi khí nói.

"Ba biết, ba muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc tầm mắt kẻ địch." Bé trai cười hì hì nói.

"Anh con nói đúng, chỉ là cha không phải kẻ địch, nếu như cha biết con trai quý giá nhất nói cha là kẻ địch, cha nhất định sẽ nổi đóa, hôm nay ba muốn dạy các con rất nhiều mưu kế, các con phải ráng học ." Vương Nhất Bác cưng chiều nói, sau đó bước nhanh về phía một cửa hàng thời trang.

" Tôi lấy cái này, cà thẻ, cám ơn."

Vương Nhất Bác từ phòng thử đồ đi ra, giờ phút này mặc một áo lụa trơn đen kết hợp với quần tây ôm sát, vóc người và gương mặt hoàn mỹ. Giờ phút này Vương Nhất Bác hơi giả bộ nhu thuận, trang phục khêu gợi lại không che giấu được thuần tình, tùy ý vén tóc, bốn phía kinh ngạc, một chút cũng không nhìn ra cậu là người đã sinh em bé.

"Bảo bối, nhìn ba được không?"

Vương Nhất Bác cười ngắt hai khuôn mặt nhỏ nhắn của con.

"Ba thật là xinh đẹp." Cô gái nhỏ cười híp mắt vỗ tay nói, mà bé trai thì lãnh khốc đứng bên đưa áo khoác cho cậu, hoàn toàn là một bộ Hộ Hoa Sứ Giả, lãnh khốc nhìn chằm chằm những tên đàn ông đang dừng lại.

Vương Nhất Bác sau khi trả tiền lập tức dắt hai đứa bé về nhà, dĩ nhiên trên đường về đã kịp mua một cái cà vạt, chuẩn bị làm quà sinh nhật cho ông xã.

Khi Vương Nhất Bác lái xe vào biệt thự, nhân viên an ninh thấy cậu và hai đứa nhỏ thần sắc đều vô cùng cổ quái, muốn nói lại thôi. Cậu cũng không chú ý nhiều lắm, đem xe lưu loát lái vào chỗ đậu, một tay dắt con trai một tay dắt con gái vào biệt thự.

Còn chưa bước vào cửa biệt thự, trực giác của Vương Nhất Bác rõ ràng cảm thấy một cỗ áp lực, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, quả nhiên, người vốn phải ở công ty hiện tại lại mặt không biểu tình ngồi trên ghế sa lon nhìn bọn họ.

"Ha ha, anh đã về rồi!" Vương Nhất Bác cười hì hì nói, mà hai đứa bé bước nhanh tới chỗ Tiêu Chiến, mỗi đứa dọc theo một bên chân bò lên trên, bộ dáng như vậy bất cứ người nào cũng không nhẫn tâm tức giận chúng.

Tiêu Chiến nguyên bản cực kỳ tức giận nhìn thấy bộ dáng của hai đứa nhỏ, hơi thu hồi lại lãnh khí, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình, không nhìn ra hỉ nộ, chỉ thấy hai cánh tay sắt thật nhanh ôm lấy hai đứa bé, phòng ngừa chúng té xuống, tư thế cực kỳ hưởng thụ.

"Cha, cha tức giận à?" Bé trai vốn lãnh khốc, bây giờ khuôn mặt lại ngây thơ, làm nũng ôm cổ Tiêu Chiến hỏi, vì không để cho lửa giận ảnh hưởng tới ba, nhóc chỉ có thể hy sinh mình.

Lời nói ngọt kia nhưng rất hữu dụng, luôn luôn lãnh khốc nhưng lại giả bộ đáng yêu, giờ phút này Tiêu Chiến nơi nào còn tức giận, con trai bảo bối này là phiên bản nhỏ của anh, anh đương nhiên cưng muốn chết.

"Cha không tức giận có được hay không? Ngọc Nhi hơi sợ." Cô gái nhỏ làm nũng ôm cổ anh, chu môi nói.

"Biết sợ còn cùng ba đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm rất nhiều, có biết không? Nếu như bị người khác bắt cóc, con sẽ không thấy được cha rồi." Tiêu Chiến cưng chiều nói, bộ dáng lừa gạt con nít, Vương Nhất Bác nhìn thấy vô cùng buồn cười, anh nhất định không biết hiện tại con gái bảo bối và con trai so với người xấu còn lợi hại hơn, làm sao lo lắng bị người khác bắt cóc.

"Con đã biết." Hai Tiểu Bất Điểm cùng nhau ngây thơ gật đầu nói.

"Ngoan, con dắt em đi ngủ đi." Tiêu Chiến để hai đứa nhóc xuống, cưng chiều nói, anh còn có chuyện muốn nói cùng người nào đó.

"Vâng." Bé trai dắt cô gái nhỏ từ từ đi lên lầu, trước khi đi còn hướng về phía Vương Nhất Bác làm biểu tình ‘tự mình nhìn mà làm theo ’.

"Cha, cha không được khi dễ ba đó." Cô gái nhỏ đột nhiên quay đầu lại dặn dò, lấy được bảo đảm của Tiêu Chiến mới đi theo anh trai lên lầu.

Đợi đến khi hai đứa bé lên hết, cả đại sảnh chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mặt không biểu hiện gì ngồi lại trên ghế sofa không nói lời nào.

Vương Nhất Bác nhìn người trước mắt không thèm để ý đến mình, bước nhanh đến bên cạnh anh, ngồi trên đùi anh, đưa cà vạt mua ở trung tâm thương mại cho anh như hiến vật quý, làm nũng nói: "Em biết sai rồi, anh xem em mua quà sinh nhật cho anh." .

"Xem thử có thích không? Là em dẫn các bảo bảo cùng chọn ." Vương Nhất Bác cười híp mắt nói, vẫn không quên làm một cái tư thế mê người, muốn cho ông xã nhìn thấy tạo hình mới của cậu.

Đối với chuyện bà xã mang theo hai bảo bối cùng đi thi hành nhiệm vụ, Tiêu Chiến cảm thấy thật bất đắc dĩ. Trước kia anh cho rằng khi có con, cậu sẽ ở nhà thật tốt giúp chồng dạy con, không nghĩ tới thậm chí cậu ngay cả con trai con gái cũng đưa đi thi hành nhiệm vụ. Nói mấy lần cũng không thấy hiệu quả, xem ra anh nên phân phối tốt thời gian làm việc, dành nhiều thời gian nhìn ba người này, nhưng hôm nay quan trọng như vậy, họ không ở nhà chờ anh, anh muốn ‘ trừng phạt ’ một chút.

Thật ra thì đối với quần áo mới trên người cậu anh liền nhìn thấy, rất rõ ràng, anh rất kinh diễm, chỉ là không muốn lộ ra sớm như vậy thôi. Cuối cùng tất cả lửa giận trở thành một tiếng thở dài, Tiêu Chiến bá đạo ôm chàng trai trên đùi bước nhanh lên lầu, trong chốc lát, trên lầu liền truyền đến thanh âm làm người ta đỏ mặt.

Giờ phút này, hai đứa bé nguyên bản đã đi ngủ lại dáo dác đưa hai đầu nhỏ đáng yêu, nhìn căn phòng phát ra âm thanh.

"Cha nói láo, cha đã đồng ý với Ngọc Nhi không khi dễ ba, anh, chúng ta đi cứu ba?" Cô gái nhỏ quả quyết nói.

"Không sao, đi thôi, chúng ta nên đi ngủ rồi." Lỗ tai bé trai đỏ bừng, giống như hiểu chuyện nói, dắt cô gái nhỏ vào căn phòng khép cửa phòng lại.

Cuối cùng cũng kết bộ này rồi. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã đồng hành cùng Thanh. Love you ❤❤💕💕💕💕💕

End.

31/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro