Chương 24: Vứt bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phục Luân đoán không lầm, quả thực Lạc Tần Thiên đã gạt Lạc gia để đến thành phố X tìm Vương Nhất Bác. Tuy rằng Lạc Xuyên đã đem sản nghiệp của Lạc gia từ từ chuyển giao cho Lạc Tần Thiên, nhưng quyền làm chủ vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, Lạc Tần Thiên muốn hoàn toàn kế thừa Lạc gia, nhất định phải đợi đến khi 30 tuổi.

Lạc Tần Thiên đối với nữ nhân không có hứng thú, điều này khiến cho Lạc Xuyên cực kỳ âu sầu ảo não, nếu như Lạc Tần Thiên chịu cùng với một người phụ nữ sinh ra một đứa con trai, có lẽ ông đã không ngăn cản anh yêu một nam nhân rồi, nhưng Lạc Xuyên đã nghĩ quá đơn giản.

Lạc Xuyên đã từng phái người lén lút bỏ thuốc kích dục mạnh vào đồ ăn của Lạc Tần Thiên, cũng đem một cô gái đặt cạnh anh, cuối cùng, Lạc Tần Thiên quả thực không thể kháng cự lại dược hiệu mà cùng cô gái kia một đêm triền miên, thế nhưng hai ngày sau, cô gái kia liền mất tích không thấy dấu, cho dù Lạc Xuyên có sai người tìm kiếm lục soát thế nào cũng không có kết quả.

Lạc Tần Thiên làm như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ Lạc Xuyên biết rất rõ, việc này tuyệt đối không thể gây tác động gì tới Lạc Tần Thiên được, tức giận nhưng cũng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể phái người theo dõi sát Lạc Tần Thiên, một khi Lạc Tần Thiên đến gay bar tìm nam nhân, bất kể là ai, sau đó đều sẽ phái người đi tìm nam nhân mà Lạc Tần Thiên dùng để tiết dục đánh chết.

Lạc Xuyên phát hiện, Lạc Tần Thiên mỗi lần ở gay bar săn tiểu thụ đều có dáng vẻ tương tự như đứa con trai nó yêu ở thành phố X kia, điều này khiến cho Lạc Xuyên cảm giác cực kỳ không ổn, nếu như sau khi Lạc Tần Thiên kế thừa Lạc gia, lại trở về thành phố X tìm đứa con trai kia, sợ là cả Lạc gia không ai có thể ngăn cản nó.

Lạc Xuyên từng lén lút liên hệ với Tiêu Chiến, sau khi xác định được Tiêu Chiến đang giam cầm Vương Nhất Bác, mới thở phào nhẹ nhõm, bằng không, ông tuyệt đối đành phải sai người tìm giết Vương Nhất Bác.

Lạc gia đời đời theo quy củ người kế thừa đều là do con trai trưởng kế thừa, Lạc Xuyên là một người đàn ông tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, ở trong mắt ông, chỉ có Lạc Tần Thiên kế thừa Lạc gia, tương lai của Lạc gia mới có thể tươi sáng. Chính là vì có tư tưởng như vậy, ông mới chưa lo lắng đến nghĩa tử của mình, Lạc Hướng.

Lạc Hướng nhỏ hơn Lạc Tần Thiên 3 tuổi, là con trai bạn thân của Lạc Xuyên đã chết gửi gắm lại, lớn lên bộ dạng xinh đẹp mê người, nhưng tính tình quái gở quỷ dị, có chút xuất quỷ nhập thần, hơn nữa làn da trắng đến mức trong suốt giống như xác chết không nhìn thấy được mạch máu, thế nên nhìn qua có chút lạnh lẽo ma quái, nhưng Lạc Hướng đối với ai cùng đều là khuôn mặt tươi cười trong sáng, khiến cho người khác không đoán ra được suy nghĩ của cậu ta.

Tuy rằng Lạc Xuyên cực lực phản đối, nhưng phụ thân của Lạc Tần Thiên, cũng chính là chủ nhân hiện tại của Lạc gia có ý đem Lạc Hướng đưa vào hàng người thừa kế dự bị của Lạc gia. Nếu như Lạc Tần Thiên ngu xuẩn mất khôn, vậy có thể tương lai Lạc Tần Thiên cũng chỉ có thể trở thành người phụ tá cho Lạc Hướng, giống như Lạc Xuyên làm phụ tá cho phụ thân của Lạc Tần Thiên vậy.

Hai năm qua, nỗi nhớ nhung về Vương Nhất Bác của Lạc Tần Thiên không ngừng giảm mà lại còn tăng mãnh liệt, cuối cùng rốt cuộc lấy thị sát công việc để tránh né tai mắt của Lạc Xuyên lén lút đi tới thành phố X, cho dù anh không thể lập tức mang Vương Nhất Bác đi, anh cũng hy vọng có thể gặp lại cậu, hai năm trôi qua, anh thực sự đang rất sợ hãi, sợ hãi rằng cậu đã lãng quên không còn tình cảm với anh nữa.

Đêm đó khi Lạc Tần Thiên biết được Vương Nhất chính là Vương Nhất Bác, phụ thân của Lạc Tần Thiên cũng đã biết Lạc Tần Thiên căn bản đến thành phố X không phải thị sát công việc, mà là đi tìm gặp đứa con trai nó ngày nhớ đêm mong, trong cơn nóng giận, ngay ngày hôm sau liền mở cuộc họp lãnh đạo, đem Lạc Hướng đưa vào hàng người kế thừa dự bị. Chuyện này đã gây ra một trận sóng to gió lớn ở Lạc gia, dĩ nhiên ngay ngày hôm đó, chuyện này đã truyền đến tai Lạc Tần Thiên.

Nếu như là hai năm trước, Lạc Tần Thiên thậm chí sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất sẽ không còn cái gì có thể ngăn cản anh ở cùng với Vương Nhất Bác. Thế nhưng, bây giờ đã có thêm một Tiêu Chiến chen vào, mọi chuyện đều đã thay đổi.

Anh phải có được thế lực mạnh mẽ, đủ để cùng Tiêu Chiến đối kháng.

Rõ ràng Tiêu Chiến căn bản vốn không biết Vương Nhất chính là Vương Nhất Bác, vẫn như cũ đối với Vương Nhất Bác bám sát không nghỉ, loại dây dưa ràng buộc này khiến cho Lạc Tần Thiên rất không cam lòng.

Nếu như Tiêu Chiến biết được sự thật, sợ là anh sẽ không bao giờ có được cơ hội có được cậu nữa.

Vì thế nên, anh nhất định phải kế thừa Lạc gia.

Lạc Tần Thiên không chưa từng thấy lo lắng vị trí người kế thừa của mình bị lung lay, Lạc Hướng không mang huyết mạch của Lạc gia, thế nên Lạc Tần Thiên căn bản không đem cậu ta để vào trong mắt, thế nhưng cha của anh lại làm ra quyết định này, khiến cho anh thật sự cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Thế nên, anh nhất định phải lập tức trở về. Hơn nữa mối quan hệ của anh cùng Vương Nhất Bác đã khiến cho Lạc Xuyên giận dữ, lấy thủ đoạn và tác phong của Lạc Xuyên, nếu như anh đem Vương Nhất Bác cùng trở về Lạc gia, thậm chí chỉ là cùng Vương Nhất Bác tiếp xúc, cậu nhất định sẽ gặp phải độc thủ của Lạc Xuyên.

So với hai năm trước, Lạc Tần Thiên đã trở nên lý tính hơn rất nhiều, anh sẽ không bỏ qua Vương Nhất Bác, nhưng cũng sẽ không lỗ mãng mang cậu rời đi, mặc dù có không cam lòng đến cách mấy đi chăng nữa, Lạc Tần Thiên cũng nhất định phải thuyết phục bản thân mình, tạm thời… từ bỏ Vương Nhất Bác.

Anh nhất định phải trở lại Lạc gia, cấp tốc tiếp quản tất cả, nhất là phải đem vị trí người thừa kế nắm chặt ở trong lòng bàn tay, mãi đến tận khi cha của anh triệt tiêu tư cách người kế thừa của Lạc Hướng.

Thời gian này sẽ không quá lâu, nhưng nhất định sẽ trở thành đoạn thời gian dày vò đen tối nhất của anh cùng Vương Nhất Bác.

Lạc Tần Thiên không biết nên nói với cậu như thế nào nữa. Rõ ràng chỉ mới đêm qua, hai bên vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng hạnh phúc khi gặp lại nhau, Tiểu Bác giờ khắc này đã xem anh là trụ cột cuối cùng của em ấy, xem chính mình có thể lập tức mang đến cho em ấy hạnh phúc…

……………….

Vương Nhất Bác ôm lấy Lạc Tần thiên, hai vai kịch liệt rung động, tuy rằng khóc không phát ra được tiếng, nhưng nước mắt sớm đã thấm ướt làn vải áo trước ngực Lạc Tần Thiên.

“Tiểu Bác…” Lạc Tần Thiên cúi đầu nhìn cậu, bi thương trong mắt ngập tràn ra.

Vương Nhất Bác đột nhiên lôi kéo cánh tay Lạc Tần Thiên đi ra bên ngoài, dáng vẻ liều mạng tựa hồ hận không thể lập tức cùng Lạc Tần Thiên rời khỏi chỗ này.

Mới vừa bước xuống du thuyền đi đến một khoảng đất trống ít người, Lạc Tần Thiên liền dừng chân lại, vẻ mặt lộ ra đau thương nhìn cậu.

Vương Nhất Bác vẫn chưa để ý đến tâm trạng kỳ lạ của Lạc Tần Thiên lúc này, giờ khắc này cậu chỉ muốn cùng Lạc Tần Thiên rời khỏi nơi đây, tìm cách khác để rời khỏi thành phố X. Chỉ cần có thể thoát khỏi tay Tiêu Chiến, cậu nguyện ý cùng Lạc Tần Thiên đi đến màn trời cuối đất. Cậu không muốn tiếp tục trở lại tháng ngày bị Tiêu Chiến giam cầm nữa, cậu không yêu Tiêu Chiến, mỗi lần nhìn thấy hắn ta, cậu đều sẽ nhớ tới bản thân đã từng bị tiêm độc vào người chịu bao nhục nhã, nhớ tới những ngày bị hắn thô bạo xâm chiếm cùng quyền đấm cước đá hung bạo.

“Tiểu Bác…” Lạc Tần Thiên thanh âm cực kỳ bi thương, cực kỳ thống khổ nhìn Vương Nhất Bác “Chờ anh, được không?”

Vương Nhất Bác ngây người, vẫn chưa lập tức phản ứng lại ý tứ của Lạc Tần Thiên, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy có loại dự cảm rất xấu.

Lạc Tần Thiên đem cậu ôm vào trong lòng, hôn lên tóc cậu, thấp giọng nói “Tiểu Bác, chưa tới nửa năm, anh sẽ quay trở lại đón em, thế nên…”

Lạc Tần Thiên nói còn chưa dứt lời, cậu đột nhiên đẩy Lạc Tần Thiên ra, trợn mắt lên, không thể tin nổi nhìn Lạc Tần Thiên. Chờ? Nửa năm? Đón mình? Là có ý gì?

Anh ấy, muốn bỏ rơi mình?

Lạc Tần Thiên thậm chí không có dũng khí đối diện với đôi mắt kinh hoảng của cậu, không thể làm gì hơn là quay đầu sang hướng khác, nhẹ giọng nói “Lạc gia xảy ra chuyện, nếu như anh mang em trở về, có thể sẽ mất đi vị trí người thừa kế.”

Vương Nhất Bác không thể tin vào tai mình nữa, người con trai này, người đã cùng cậu yêu nhau suốt 7 năm trời, thậm chí nguyện ý vì cậu mà rời bỏ Lạc gia, giờ khắc này lại vì vị trí người thừa kế mà bỏ rơi cậu.

Vương Nhất Bác giống như phát điên mà nắm lấy áo Lạc Tần Thiên, dụng hết toàn lực lay lay, liều mạng lắc đầu, nước mắt càng mãnh liệt tuôn rơi.

Đừng mà, đừng bỏ em lại một mình mà, mang em cùng đi đi, cầu xin anh, đừng bỏ em lại một mình có được không? Vương Nhất Bác há miệng, liều mạng muốn phát ra thanh âm, nhưng chỉ là, phí công.

“Tiểu Bác!” Lạc Tần Thiên đột nhiên nắm lấy hai bả vai gầy của cậu trấn định lại cậu “Anh nhất định sẽ quay lại mang em đi, chờ khi anh nắm được thế lực ngang hàng với Tiêu Chiến, anh nhất định…”

Vương Nhất Bác đột nhiên gỡ tay Lạc Tần Thiên ra, dùng một loại ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn Lạc Tần Thiên.

Ánh mắt như vậy sâu sắc đâm nhói Lạc Tần Thiên, anh biết cậu rất thất vọng với anh, nhưng anh không thể không làm như vậy, tình trạng hiện giờ rất gấp gáp đã bức anh đến chỗ không đường thối lui, anh nhất định phải dùng tất cả thủ đoạn để đạt được thế lực to lớn mạnh mẽ, chỉ như vậy, anh mới có thể vĩnh viễn cùng người con trai anh yêu nhất mãi mãi ở bên nhau, bất kể người nào cũng không thể ngăn cản được.

Nếu như hiện tại từ bỏ tất cả cùng cậu rời đi, vậy mình sẽ không còn gì cả, không có bất kỳ thế lực nào, có mang theo cậu đi cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Tiêu Chiến. Hai năm trước, đã dạy cho anh một bài học như vậy.

“Tiểu Bác, tin tưởng anh, cả đời này anh chỉ yêu một mình em.” Lạc Tần Thiên muốn tiến lên ôm lấy cậu, lại bị cậu lùi về phía sau một bước tránh né.

Tim Lạc Tần Thiên càng đau nhói, nhưng không thể không nói hết lời “Tiểu Bác, tuy rằng không có ai biết thân phận thực sự của em, nhưng chuyện anh cùng em tiếp xúc và muốn mang em rời khỏi đây, đều đã bị Lạc Xuyên biết cả rồi, anh sợ ông ta sẽ ra tay sát hại em.”

Vương Nhất Bác đã ngưng rơi lệ, ánh mắt lành lạnh nhìn Lạc Tần Thiên, cậu chỉ biết một điều là, người đàn ông này, đã không còn cần cậu nữa rồi.

Chờ? Thật buồn cười, cậu làm sao chờ đây? Bây giờ Tiêu Chiến đã nghiêm túc nói rõ rồi, nếu cậu không rời đi ngay lúc này, chờ đợi anh ấy, trong thời gian ấy cậu phải làm sao, rơi vào tay ác ma tàn bạo ấy, cậu có còn có cơ hội để chờ anh quay trở lại được không?

“Tiểu Bác” Lạc Tần Thiên khó khăn mở miệng, để người con trai anh yêu nhất ở bên cạnh gã đàn ông anh hận nhất, đây có khác nào một cây đao miễn cưỡng oan trái đâm vào tim của anh “Tiểu Bác, đừng nên rời khỏi thành phố X, nếu như em thuận theo ý Tiêu Chiến, hắn sẽ bảo vệ…”

Chát! Một tiếng bạt tai vang dội xuyên thấu màn đêm, Lạc Tần Thiên đầu bị tát nghiêng sang một bên, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện dấu đỏ rõ ràng.

Vương Nhất Bác hô hấp dồn dập, gần như tan vỡ nhìn Lạc Tần Thiên, cậu có nghe nhầm không? Tần Thiên từng nói với cậu rằng sẽ bảo vệ cậu một đời một kiếp, lại thản nhiên để cho cậu đi thuận theo một người đàn ông khác?

Đây là Vương Nhất Bác lần đầu tiên! Lần đầu tiên dùng hết sức mà thật lòng đánh vào mặt Lạc Tần Thiên một bạt tai!

Lạc Tần Thiên chậm rãi quay mặt sang, ánh mắt đau thương “Đánh anh tiếp đi, nếu như có thể làm cho em hết hận anh, cho dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không phản kháng.”

Vừa dứt lời, Lạc Tần Thiên cúi đầu, quỳ gối xuống trước mặt Vương Nhất Bác.

Anh quả thực rất kiên định muốn mang Vương Nhất Bác rời đi, mặc dù không thể lập tức đưa vào Lạc gia, cũng phải sắp xếp ở trong phạm vi chính mình có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Thế nhưng, cuộc họp lãnh đạo của Lạc gia lại quyết định để cho một Lạc Hướng không hề mang huyết thống Lạc gia trở thành người thừa kế dự bị, điều này có ý nghĩa rằng quyền lực của anh ở Lạc gia tụt giảm rất nhiều, nếu như quả thực trở thành người phụ tá của Lạc Hướng, không chỉ không thể gánh vác nổi cậu, thậm chí có thể sẽ làm hại cậu bị sát hại, Lạc Xuyên đã biết chuyện anh lén lút tới thành phố X, hơn nữa lại coi trọng một “thằng con trai xa lạ”, điều này sẽ chỉ làm ông ta thẹn quá hóa giận.

Lạc Xuyên không nghĩ ra được, tại sao Lạc Xuyên lại có thể nắm rõ ràng hành động của anh ở thành phố X như vậy?

Có thể, ngay từ lúc anh bắt đầu rời khỏi nước Đức đã bị theo dõi giám sát rồi.

Mà tên tai mắt kia, chỉ có thể là Lạc Hướng.

Lạc Tần Thiên nắm chặt bàn tay, chờ đợi một cú đấm của Vương Nhất Bác giáng xuống, anh tình nguyện bị như vậy, ít ra sẽ làm cho anh bớt đi một chút cảm giác áy náy.

Vương Nhất Bác không có ra tay nữa, nhìn người đàn ông quỳ ở trước mặt mình, chỉ có cảm giác như bản thân đang bị bao phủ ở trong một vùng tăm tối mờ mịt. Kết cục giống như hai năm trước vậy, chỉ là lần này, cậu bị vứt bỏ.

Vương Nhất Bác đau thương nở nụ cười, bước chân lùi lại phía sau vài bước, đột nhiên xoay người chạy đi.

……………………

(Chỉ có khi Vương Nhất Bác thất vọng đối với Lạc Tần Thiên thì trong lòng cậu ấy mới có xuất hiện khe hở để cho người khác có cơ hội lợi dụng được. Vẫn đang suy nghĩ, Vương Nhất Bác với Lạc Tần Thiên yêu nhau tha thiết như vậy, Tiêu Chiến làm sao mới có thể có cơ hội đây. Viết xong khúc này mới thở phào nhẹ nhõm hết sức, lựa chọn của Lạc Tần Thiên thật ra không sai, thế nhưng là anh ta đã cân nhắc tới toàn cục lâu dài quá mức mà khiến cho Vương Nhất Bác vô cùng thất vọng. Còn Vương Nhất Bác thì tinh thần đang ở trong hoảng sợ hoang mang, tự nhiên cũng không thể nào hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Lạc Tần Thiên được. Lạc Tần Thiên xuất hiện rất đột ngột mà biến mất cùng rất đột ngột, nhưng đoạn này sẽ mang tới tác dụng rất quan trọng cho đoạn về sau. Đoạn dưới bắt đầu sẽ là câu chuyện của Tiêu tổng cùng với Tiểu Bác, bên trong câu chuyện sẽ không chiếu lại đoạn hồi ức nữa, tuyệt đối đặc sắc!

Hết khúc vật vã này là tới đoạn Tiểu tổng sủng Nhất Bác rồi =v= may ra còn có hứng làm. Dù sau đó ngược tiếp =.=’)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#zsww