12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau.

Cảnh đầu tiên mà tiểu tiên cá nhìn thấy khi mở mắt không phải là khuôn mặt của Tiêu Chiến, mà là chiếc áo trước mặt. Bởi vì tư thế ngủ, cổ áo hơi lộn xộn, xương quai xanh thấp thoáng trong đó. Nhìn lên, đó là cằm, miệng, mũi, và sau cùng là đôi mắt của Tiêu Chiến - anh đang nhìn cậu một cách dịu dàng.

"Em tỉnh rồi?"Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tay ra ôm người vào lòng.
Tiểu tiên cá không nói, ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, rồi nhìn miệng anh, sau đó là cổ.
Chợt nhớ ra điều gì đó, má cậu đỏ lên, rồi trực tiếp thu vào vòng tay của Tiêu Chiến trả lời anh một tiếng.

"Dạ" thanh âm có chút rầu rĩ.

Tiêu Chiến đột nhiên muốn cười, anh không biết nguyên lai tiểu tiên cá xấu hổ như vậy, nhưng là thời kỳ mẫn cảm là hiện tượng tự nhiên. Trong tình huống bình thường, anh thực sự không để mắt đến hành vi của ngày hôm qua, ngay cả khi tiểu tiên cá cũng thực sự có suy nghĩ như vậy, anh sẽ không cảm thấy chán ghét. Ngược lại, có một sự dễ thương tương phản.

Nhìn tiên cá nhỏ trong sạch và thuần khiết, ngay cả anh cũng không nỡ nhúng chàm nửa phần.
Nhưng nhìn thấy cậu lúc này đang trốn, Tiêu Chiến không khỏi nổi lên tâm tư ác ý.

Anh đưa tay sờ gáy tiểu tiên cá "Em bây giờ mới biết ngại ngùng? Hôm qua là ai chủ động như vậy? Em muốn hôn anh, sao đột nhiên thay đổi?"

Tiểu tiên một mực chui vào vòng tay của Tiêu Chiến giả chết. Dù sao hiện tại chỉ cần cậu che mặt, Tiêu Chiến sẽ không thể nhìn thấy cậu.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mối quan hệ giữa hai người càng tiến thêm một bước, giống như tảng băng mỏng trên mặt sông, người hữu tâm một chút liền phá vỡ.

Mặc dù không rõ ràng, Tiêu Chiến thấy sự ỷ lại của tiểu tiên cá vào mình.
Đây là một trải nghiệm rất tuyệt vời. Anh thực sự có một tâm tư không thể giải thích được đối với một Alpha.
Người ta nói rằng các Alpha khắc chế lẫn nhau, nhưng anh cảm thấy hai người họ rất hòa hợp, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc khi cảm nhận được pheromone của nhau.

Y học không thể giải thích mọi thứ. 



Hoạt động tâm lý của tiểu tiên cá càng ngày càng phong phú. Chỉ cần Tiêu Chiến yên lặng mà làm việc gì đó, tiểu tiên cá sẽ luôn ở bên cạnh. Đôi khi cậu chỉ cảm thấy anh đẹp trai, đôi khi nhìn vào khuôn mặt của anh, thậm chí nhìn chằm chằm vào yết hầu, xương quai xanh, cả cơ ngực của anh...

Bất cứ lúc nào như thế này, Tiêu Chiến sẽ không thể đọc bất kỳ cuốn sách nào, chỉ cần đặt thứ trong tay xuống và kéo cậu lại.

Khi cậu nhìn chính anh, Tiêu Chiến dựa vào và nhìn lại, khi cậu muốn, Tiêu Chiến sẽ hôn cậu, đem người khi dễ xong mới bằng lòng bỏ qua.

Thời gian trôi qua càng nhanh, trong lòng Tiêu Chiến càng nhận ra mình không nên ngồi yên. Một số thứ chỉ có thể thực sự an toàn khi chúng nằm trong tay anh ấy. Nó giống như Nhất Bác vậy. Tiêu Chiến xác định, cậu không thể rời xa anh.

Mặc dù rất khó để nghĩ ra bất cứ điều gì khác dưới sự giám sát của bảo mẫu trong nhiều năm, Tiêu Chiến đã xây dựng mối quan hệ của riêng mình.

Trong khi tiểu tiên cá đang rửa tay, anh đã liên lạc với Bùi Diên và nói cho hắn biết kế hoạch của mình. Cả hai cũng thảo luận về cách đi tiếp theo.

Những năm gần đây, anh cũng thu thập được ít nhiều chứng cứ về việc làm ăn không sạch sẽ của gia đình. Phần này trước tiên phải giao cho cục nội vụ. Tốt nhất nên cắt bỏ trước, sau đó tìm một bước đột phá.

Sản nghiệp nhà họ Tiêu dày đặc, vì vậy anh sẽ lấy từng ngành một. Đoạt được doanh nghiệp thì đoạt, không được thì trực tiếp giao cho cảnh sát giải quyết. Khi dây chuyền công nghiệp của nhà họ Tiêu bị phá vỡ, đương nhiên sẽ không có chỗ cho hoạt động rửa tiền, các vấn đề tài chính của họ sẽ tự lụi bại.

Trong nửa tháng tới, Tiêu Chiến đang cố gắng giành giật mối quan hệ giữa các nhánh phụ. Lợi dụng lúc tiểu tiên cá đang xem TV để chuyển hướng sự chú ý, anh cùng Bùi Diên trao đổi với chính quyền địa phương. Đối phó với họn và thu hút đầu tư ở khắp mọi nơi.

Trong khoảng thời gian này, không thể thiếu xã giao, Tiêu Chiến chỉ có thể giao tiểu tiên cá cho mẹ Bùi, không cần nhiều phiền phức, chỉ cần chuẩn bị ba bữa ăn cho cậu là đủ. Điện thoại đủ để tiểu tiên cá chơi hết buổi này sang buổi khác.
Chỉ cần về nhà như thường lệ vào buổi tối, tiểu tiên cá sẽ rất ngoan, đối với mẹ Bùi cũng rất nghe lời.

Chỉ là thỉnh thoảng trong đêm khuya thanh vắng, cậu lặng lẽ mở mắt quan sát con người luôn vắng bóng ban ngày này. Có lúc ngẩng đầu lên, không nhịn được hôn, liền tìm một chỗ thích hợp trong vòng tay của Tiêu Chiến tiếp tục ngủ.

Một tháng sau, mọi thứ đã thay đổi.
Anh họ của Tiêu Chiến - Tiêu Chương, đã thua lỗ trong hoạt động ở nước ngoài. Tiêu Chương, người luôn tỏ ra thành công, muốn tiêu hủy chứng cứ, đi khắp nơi tìm kiếm các khoản đầu tư để bù đắp sơ hở nên đã sử dụng tài sản của trụ sở chính.

Ước tính đến nay, không hiểu vì sao cổ phiếu cứ rớt giá.

Tiêu Chiến vốn dĩ chỉ muốn ra đòn chí mạng hắn ta , trực tiếp khiến trụ sở chính vướng vào những rắc rối pháp lý. Nhưng bây giờ còn có tiên cá nhỏ, anh phải tự tìm đường lui cho mình.
Vạn vật đổi thay, kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn được.
Tiêu Chương dĩ nhiên không có khả năng đó, vì vậy hãy để anh đi.

Khi nhận được cuộc gọi từ ông, Tiêu Chiến đang nấu món cháo thịt trứng muối, tiểu tiên cá phía sau muốn nếm thử.

Ý định ban đầu của Tiêu Chiến là muốn trêu chọc cậu, chuông điện thoại vang lên, anh chỉ có thể đút thìa vào tay tiểu tiên cá, lau khô tay rồi trả lời cuộc gọi.

"A Chiến, dạo này con thế nào?"
Tiêu Chiến dựa vào bếp, tâm trạng vui vẻ, "Nhờ có người, không tệ lắm."

"Không có việc gì, ngay lúc này vẫn còn chỗ trống trong công ty, ta muốn con thử nó. "

Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng, trước đây anh mặc người chém giết còn chưa thấy bọn họ ân cần như vậy, hiện tại Tiêu Chương xảy ra chuyện mới nhớ đến phế vật là mình, quả nhiên tính toán thật hay .
"Trước đây không nhiệt tình như vậy, hiện tại tôi cũng không cần. Tôi coi trọng người là trưởng bối nên nói chuyện vẫn lịch sự. Về sau, người không cần yêu cầu tôi. Người biết đấy, tôi với bạn trai của mình đều thực sự rất tốt. "

" Ngươi! "

Tiếng thứ gì đó rơi xuống đất phát ra từ người kia, Tiêu Chiến đoán rằng đó là chiếc gạy của ông, khi nghĩ đến cảnh đó càng buồn cười hơn.

"Gia gia nên chăm sóc thân thể của mình thật tốt. Nhân tiện, hãy chăm sóc cháu trai lớn của ông nữa. Sau này, nếu ông mất, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về hậu quả."


Tiêu Chiến nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cảm giác thư thái hơn bao giờ hết. Anh vốn tưởng rằng sẽ hơi quá đáng, nhưng hiện tại xem ra là quá đáng thật.

Anh đột nhiên nhận ra rằng anh đã tê liệt trong ký ức của mình quá lâu, cảm giác thỏa mãn khi được nuôi một tiên cá nhỏ với của chính mình thì thật hơn.

......

Có một bữa tiệc ăn mừng được tổ chức bởi các nhà đầu tư vào cuối tuần, tất cả họ đều rất vui khi có thể lấy cả khối tiền. Tiêu Chiến địa vị hơi cao, anh buộc tham dự lễ kỷ niệm này.
Cứ tưởng đây chỉ là một bữa ăn mừng đơn giản, nhìn thấy sự khao khát trong mắt tiểu tiên cá, anh không đành lòng từ chối.

Quần áo đã để lại từ lần trước. Sau khi Bùi Diên gửi chúng đến tiệm giặt để làm sạch, hắn đã đưa chúng lại cho họ.

Tiên cá nhỏ tròn hơn một chút so với thời điểm đó, khi cậu mặc bộ đồ đó, vòng eo cũng như phần lưng thắt chặt hơn đáng kể. Tiêu Chiến lại thấy càng lộ ra đường cong ưu mỹ.
Tiến đến chỉnh áo giúp cậu, khó tránh nuốt nước bọt vài lần.

Lần trước buộc tóc đuôi ngựa quá dễ chú ý, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy không vui. Sau khi chỉ làm gọn cho cậu một chút, liền mang theo tiểu Nhất Bác với mái tóc màu xanh lam lên xe.

Hóa ra dù không buộc tóc đuôi ngựa, tiểu tiên cá vẫn là tâm điểm chú ý.

Hầu hết những người có mặt đều là những người Alpha có gia đình, xung quanh họ là những người nổi tiếng đủ kiểu, các đối tác nước ngoài của họ cũng đi với những người đẹp nóng bỏng. Chỉ có tiểu tiên cá, rõ ràng là không trang điểm, vẫn có khuôn mặt thanh tú, mái tóc xanh tuyệt đẹp, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải quay đầu lại.

Gương mặt cậu vẫn lãnh đạm, lướt qua như thể nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy độ, nhưng trong lòng chỉ có Tiêu Chiến có thể nghe thấy gào thét khi ăn bánh nhỏ.

Những người khác không dám đến gần, chỉ dám lặng lẽ quan sát "búp bê sứ" tinh xảo này trong bóng tối.

Tiêu Chiến đưa tiên cá nhỏ đến khu vực tráng miệng nói với cậu bộ dáng ăn như thế nào, và yêu cầu cậu đợi vài phút khi anh ấy đến chào mọi người. Nếu anh mang theo tiểu tiên cá, e rằng sẽ càng thu hút sự chú ý, Tiêu Chiến không thích cảm giác người của mình bị người khác theo dõi.

Chỉ quay lại sau khi chào hỏi, anh mới phát hiện ra rằng một nhóm người đã đến vây quanh tiên cá nhỏ, một tay cầm những món trang sức quý giá và một tay cầm đồ ăn ngon.
Nhìn thấy bàn tay của người đàn ông sắp chạm vào tiểu tiên cá, Tiêu Chiến lập tức bước tới để tách tên kia ra khỏi cậu.

"Lý tổng, anh khách khí với người yêu của tôi như vậy, tôi sợ phu nhân ông sẽ tìm chúng tôi tính sổ."

Ý mắng hắn ta có vợ rồi ảo tưởng ăn vụng, những người có mặt hiểu chuyện không khỏi che miệng cười cợt. Lý tổng bị đồn là nổi tiếng trăng hoa, nhưng là lần đầu tiên bị chế giễu, nhất thời sắc mặt khó coi.

Mấy người tan rã không vui, Bùi Diên đến muộn hơn, trái tim căng thẳng của Tiêu Chiến cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Trong bữa ăn, đối tác chung liên tục nâng ly chúc mừng nói lời cảm ơn đến Tiêu Chiến. Tiệc chưa bắt đầu mà anh đã có chút say, người khác lôi kéo nói chuyện gia đình.

Tiêu Chiến chỉ có thể một bên gắp thức ăn cho tiểu tiên cá, vừa cùng cậu nói chuyện. Thấy đối tác nhiệt tình như vậy, những người khác cũng không muốn tụt lại mà tiến lên nâng cốc chúc mừng.

Nói đến Lý tổng vừa rồi có chút xích mích, sắc mặt Tiêu Chiến tối sầm lại, nhưng anh vẫn như cũ làm ra vẻ mặt thân thiện. Mặt khác, Lý tổng nở một nụ cười hiền lành khéo léo đưa đẩy.
"Anh Tiêu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi không biết rằng đó nam sủng mới của ngài. Nếu biết dù anh có cho tôi mười lá gan hổ tôi cũng không dám động vào. "

" Ý Lý tổng là sao đây? "Tiêu Chiến không thích sự thiếu tôn trọng đối với tiểu tiên cá, tâm trạng của anh càng tệ hơn" Nhất Bác là người yêu của tôi. "

" Vâng, vâng, về sau tôi sẽ chú ý. "Lý tổng không kìm được mang rượu của chính mình đến cho Tiêu Chiến "Đây là trong trang viên của chúng tôi. Coi như một lời xin lỗi dành cho người yêu của anh Tiêu nếm thử? "

Sự việc này được đặt ở bên ngoài, cộng với việc Bùi diên ám chỉ, Tiêu Chiến cuối cùng đã chấp nhận đề nghị , nhưng nói rằng anh sẽ không hợp tác nữa trong tương lai. Cầm lấy ly rượu từ người phục vụ.

Chuyện này sẽ qua đi, tiệc rượu đã lấy lại được sự hài hòa .

Nhưng anh không có cách nào để trút giận.

Anh giao Nhất Bác cho Bùi Diên, tự mình đi vào nhà vệ sinh.
Trong mắt bắt đầu có ảo giác, những người đi qua dần dần chuyển từ bóng một người thành hai, rồi trộn lẫn vào nhau.

Phía sau có tiếng bước chân, Tiêu Chiến bước nhanh vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, bước chân cũng dừng lại, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng
"Đừng để chạy mất".

Đầu óc anh như nặng ngàn cân, có điều gì đó sắp tuôn ra, nhưng không thể chịu đựng nổi.

Trước khi bất tỉnh, Tiêu Chiến đã dùng sức lực cuối cùng của mình để liên lạc với điện thoại của Bùi Diên.

............ Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro