(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vô tình làm đổ sữa chua lên quần của trùm trường. tôi định cúi xuống lau nó. Nhưng đối mặt với chỗ phồng lên, tôi không khỏi đỏ mặt, định rút tay về.

Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng cảm thán gần đó:

"Chết tiệt! Lão đại, sáng sớm cậu chơi náo nhiệt vậy, lát nữa lên lớp sẽ không tốt..."

"Cút!"

-------------------------------------------

1.

Buổi sáng tại phòng số Tám, tôi vội vàng tắm rửa sạch sẽ, cầm bịch sữa chua và một mẩu bánh mì lao ra khỏi ký túc xá.

May mắn thay, không có quá nhiều người trong lớp học. Mọi người đều yên lặng làm việc của mình, những hàng ghế sau về cơ bản vẫn luôn trống.

Nhìn xung quanh, với đôi mắt sắc bén,  tôi nhìn thấy vẫn còn một vài ghế trống bên cạnh ai đó ở hàng ghế sau.

Tôi vui vẻ cầm bữa sáng của mình và bước tới.

Nam sinh bên cạnh đang nằm nghiêng đầu trên bàn chìm vào giấc ngủ say.

Trước khi giáo viên đến, tôi xé mở chiếc túi đóng gói và định ăn nốt bữa sáng trước.

"Hở?"

Phực!

"Chậc!"

Nhìn cái ống hút bị tôi bẻ cong, tôi vẫn không thể tin được, nó vẫn không thể mở được?

Một lúc sau, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi đóng gói có viền răng cưa và im lặng.

Tôi tự an ủi mình: Không sao đâu, bình tĩnh lại đi, chẳng phải ở đây vẫn có viền răng cưa sao?

Tôi quyết định dựa vào răng để xé, nắm chặt sữa chua trong tay và nghiến răng thật mạnh.

Xé được miếng nhỏ "Còn không xử lý được ngươi sao?"

"Ha--"

Cuối cùng, tôi mở túi sữa chua, nhưng mở hơi quá tay.

Tôi không kiềm chế lực tay được, miếng sữa chua cuối cùng tôi định cho vào miệng đã bắn ra tay và mặt tôi, dính nhớp nháp.

Nam sinh bên cạnh đang ngủ trong tư thế nằm sấp đã thức dậy lúc nào không hay. Lúc này, cậu ta đang ngồi thẳng người trong sự bàng hoàng.

Cậu ra dừng động tác tháo khẩu trang.

Tôi không thể không nhìn sang một bên, không nhìn thì sẽ không sao, nhìn một chút cũng không sao!

Đồng tử của tôi giãn ra ngay lập tức, để lộ một ánh mắt ngạc nhiên.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi có chút choáng ngợp——

Ống tay áo ngắn màu đen của bạn trai có vết sữa chua từ trên xuống dưới, đến ngay cả cái quần cũng không tránh được, bị rớt ở tư thế... khó xử đó, sữa chua vẫn đang nhỏ giọt xuống.

Phản ứng nhanh, tôi nhanh chóng đặt hộp sữa chua xuống, bất chấp sự xấu hổ của mình, tôi lấy khăn giấy từ trong túi ra vừa lau sữa chua vừa xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi!"

Ngay cả như vậy, vết trắng vẫn còn rõ ràng ở đó, nó dần dần di chuyển xuống cùng với hành động lau của tôi.

Khi tôi đối mặt với chỗ phồng lên, tôi không thể không đỏ mặt.

Tôi nhắm mắt một cách khó khăn, bàn tay sắp chạm vào chỗ phồng lên đó...

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi.

Ngay sau đó, có một giong cảm thán từ phía sau.

2.

"Chết tiệt! Lão đại, mới sáng sớm hai người đã chơi náo nhiệt như vậy, lát nữa còn phải lên lớp, cái này... không tốt lắm..."

Một nam sinh đội mũ lưỡi trai đen đi vào từ cửa sau của lớp học, trên mỗi tay cầm một bịch bánh bao và sữa đậu nành.

Tôi nhận thấy rằng họ không thân thiết với người lạ, không gần phụ nữ. Lão đại theo lời họ nói gần như bị họ nghi ngờ là vô liêm sỉ đang làm chuyện đáng xấu hổ với một nữ sinh xinh đẹp ở nơi công cộng ...

Trần Huy không nhịn được trực tiếp kêu lên, phát hiện thanh âm của mình có chút lớn, xung quanh mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ. Vì vậy hắn lập tức hạ giọng xuống, nhân tiện chu đáo giúp đỡ lão đại ngăn chặn cảnh tượng đỏ mặt này.

Mặc dù, lão đại là lão đại, nhưng điều này quá là thú vị!

Không chỉ quần áo của tôi bị bẩn, mà ngay cả trang phục và khuôn mặt xinh đẹp cũng bị bẩn, vì vậy tôi thật sự không sợ bị người ta nhìn thấy.

Tôi nhìn người về phía người phát ra âm thanh, vừa nhìn thì thấy vẻ mặt khổ sở của người đó với nụ cười thấu hiểu. Ngay lập tức mặt tôi nóng lên, không biết vì sao, nhưng tôi biết anh ấy đã hiểu lầm.

"Không phải như anh nghĩ đâu, sữa chua đấy, đó là sữa chua bị đổ, thật đấy! Anh tự xem đi!" Vừa nói tôi vừa liếm sữa chua trên mu bàn tay.

Còn người nam sinh đội mũ lưỡi trai như nhìn thấy một cảnh tượng lớn nào đó, sắc mặt có chút mất tự nhiên, rồi anh nháy mắt với tôi:

"Chị dâu, chị không cần giải thích với em, em hiểu rồi ~"

Không phải là anh hiểu những gì anh biết chứ ? Không, chị dâu của anh là ai?

Cuối cùng cũng có chị dâu, Trần Huy càng nói càng hăng: "Chị dâu, em tên là Trần Huy, sau này nếu có việc gì cần làm, cứ nói cho em biết!"

Tôi lo lắng đến mức nói không thành lời:

"Ta, anh ấy, không phải. . ."

"Cút."

Một giọng nói trầm từ trên đỉnh đầu truyền đến, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

3.

Bàn tay đang giữ tôi thả lỏng, từ từ di chuyển xuống cho đến khi nó bao lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Sự tương phản giữa hai màu da đen và trắng mang lại sự tương phản mạnh mẽ cho thị giác.

Nhịp tim của tôi không thể không đập nhanh.

Cảm nhận được một luồng hơi ấm, khăn giấy trong tay bị lấy đi.

Tôi ngước lên để nhìn rõ mặt nam sinh.

Làn da của anh ấy rám nắng khỏe mạnh, với cái đầu cắt ngắn, lông mày rậm và đôi mắt như sao, sống mũi cao, đặc điểm khuông mặt ba chiều tinh tế, toàn thân toát ra khí chất khiến người lạ không dám đến gần.

Khuyết điểm duy nhất là trên mắt trái anh ấy có một vết sẹo dài 3 cm, kéo dài từ lông mày đến mi mắt dưới, nhìn có chút dữ tợn, nhưng vẫn không che được khuôn mặt điển trai của nam sinh, ngược lại lại tôn lên vẻ đẹp hoang dã.

Chính vết sẹo này đã khiến tôi nhanh chóng nhận ra người trước mặt mình là ai——

Trùm trường Sở Diệc Thần, người ta đồn rằng anh ta học không ra gì, hay đánh nhau, thậm chí còn dính líu đến cảnh sát, vết sẹo khủng khiếp trên mặt anh là bằng chứng.

Cùng lúc đó, Sở Diệc Thần cũng đang nhìn cô gái đối diện. Miệng và mặt cô gái vẫn còn dính sữa chua, nhìn có chút buồn cười, nhưng đôi mắt trong veo sáng ngời, hàng mi thanh mảnh khẽ động theo động tác chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, làn da trắng nõn. Thoạt nhìn, cô là một đứa trẻ ngoan trong mắt cha mẹ. .

"Tôi xin lỗi... anh ở đây, tôi đi ra ngoài." Tôi run rẩy thu dọn đồ đạc, ánh mắt sợ hãi lọt vào mắt anh.

Sở Diệc Thần cau mày, nhìn tôi cúi đầu với vẻ mặt sợ hãi và ủ rũ, mặc dù tôi đã quen với cách cư xử khi người khác nhìn thấy tôi, nhưng nhìn cô gái nhỏ nhắn yếu ớt trước mặt, tôi bất giác mở miệng:

"Không phải."

Nghe thấy vậy, tôi chớp chớp đôi mắt nai tơ nhìn anh dò ​​hỏi: "?"

Sở Diệc Thần không hiểu tại sao anh ấy lại nói như vậy, cũng không buồn giải thích. Vì vậy anh ấy nhìn chằm chằm vào Trần Huy, người đang đứng bên cạnh tôi.

Trần Huy lập tức hiểu ý của lão đại, trước khi đi anh ta còn không quên nhét chiếc túi trên tay cho tôi, trầm giọng nói:

"Được rồi ~ Lão đại ~ em đi ra ngoài, em ra ngoài ngay đây. Này, lão đại cùng chị dâu ăn từ từ, em mua sẵn bữa sáng rồi!"

4.

"Cái này, bữa sáng ..."

Sở Diệc Thần chỉ lấy một phần và bắt đầu ăn một mình.

Tôi ngơ ngác cầm túi ăn sáng còn lại.

Biểu cảm của Sở Diệc Thần bình tĩnh, trả lời trực tiếp cho hành động của tôi: "Cô cầm lấy."

"A, cám ơn, cái đó... Hôm nay tôi thật sự xin lỗi. Nếu không anh cởi quần áo ra, để tôi giặt cho."

"Ah" Sở Diệc Thần ăn bánh sữa trứng , cảm thấy khô khốc, lại nhấp một ngụm sữa đậu nành.

"Ngay bây giờ?"

"Hả?"

Tôi không biết tại sao, biểu cảm của Sở Diệc Thần dường như đang nhìn một tên biến thái.

"Không, tôi không phải ý tứ đó, anh không cần phải cởi bây giờ, nếu không tôi trả tiền cho anh?"

"Không cần." Sở Diệc Thần mặc kệ, dù sao quần áo bẩn cũng phải giặt. Không cần làm tiểu cô nương khó xử. Bên cạnh đó, bộ dạng đáng thương trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái khiến người ta không nỡ chọc ghẹo cô thêm nữa.

Không ngờ người nam sinh này lại từ chối nhanh như vậy, "Nếu không tôi mời anh ăn tối!"

"Anh phải hứa với tôi! Coi như bồi thường quần áo và cám ơn bữa sáng của anh đi? Chỉ là một bữa ăn thôi, được không? Bằng không, tôi sẽ cảm thấy khó chịu."

Sở Diệc Thần không ngờ có một cô gái lại nói như vậy. Đây là lần đầu tiên anh được một cô gái mời đi ăn tối, mặc dù trước đó cũng có những cô gái đến bắt chuyện nhưng sau khi nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên mặt anh, họ đều sợ hãi bỏ đi.

Ngay cả chỗ ngồi trong giờ học, khi mọi người nhìn thấy sự xuất hiện của anh, họ sẽ sợ hãi và tránh xa.

Chỉ là một bữa ăn, ăn với ai hay không, có lẽ chỉ là chuyện đùa

Cô gái trước mặt có vẻ mặt đáng thương và đau khổ nhìn anh, điều này khiến Sở Diệc Thần cảm thấy như anh đã làm điều gì đó không thể tha thứ với cô.

Cô ấy thật sự không sợ mình sao?

Sở Diệc Thần muốn từ chối một lần, nhưng bị ánh mắt lấp lánh như vậy nhìn chằm chằm, trên mặt không khỏi có chút nóng bừng, may mắn là anh có nước da ngăm đen nên không dễ phân biệt.

"Ừm."

"Thật sao?"

"Ừm."

Nhìn thấy mắt tôi sáng lên, Sở Diệc Thần không thể không trả lời lại.

"Tôi tên là Ngu Nhiễm Nhiễm , anh tên là gì?"

"Sở Diệc Thần."

"Chiều nay tôi có việc phải làm, ngày mai tôi đến gặp anh được không?"

Sở Diệc Thần không quan tâm, gật đầu và tiếp tục ngủ, như thể điều này có thể che đậy sự mất tự nhiên của anh ấy ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro