9.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, Ngũ Tử Duệ liền cầm xấp giấy tiền lao đến ngọn nến gần đó, đốt rồi ném lên không trung.

Lợi dụng màn khói, cậu ta mặc kệ "bố mẹ" của tôi, chạy nhanh về sảnh thứ hai.

Còn bố mẹ giả cũng phớt lờ cậu ta, tươi cười lao tới: "Này là của tôi, của tôi... Cuối cùng cũng đến lượt tôi!"

Tôi theo bản năng bò về phía giỏ giấy.

Nhưng vừa cử động, tôi nghe Tạ Vân An lạnh lùng quát: "Cút!" Sau đó anh kéo tôi đứng dậy, bảo vệ tôi ở phía sau, hai tay chắp lại chỉ về phía trước, "Mạng người này là của tôi!"

Đối diện với tia sáng từ đầu ngón tay của anh, hai người kia hét lên, nở nụ cười quái dị: "Mạng của chính cậu còn khó giữ, ha ha, những người kia sẽ đều phải chết, ha ha!"

Nói xong, họ từ từ lùi lại rồi biến mất như một làn khói.

Tạ Vân An nhìn thỏi vàng bị giẫm nát khắp sàn, vội kéo tôi đi: "Không còn giấy đốt cho cô hồn dã quỷ, đám ác quỷ kia sẽ lập tức tấn công cô, đến sảnh anh linh thôi!"

Anh vừa đi vừa niệm kinh.

Trong đêm, rõ ràng các sảnh số 1, 2 và 3 đều có người canh gác nhưng tất cả đều im lặng, hoàn toàn không có ai.

Trước sảnh số 2, bên cạnh Ngũ Tử Duệ có ba cái giỏi, còn cậu ta thì tươi cười đốt giấy. Nhiều giấu như vậy, có đốt thế nào cũng đủ đốt đến sáng.

Nhưng bên cạnh cậu ta, chú Trương đang cười toe toét, nhìn cậu ta bằng ánh mắt hài lòng. Ông ta đứng ở xa cười với chúng tôi: "Tạ Vân An, cậu không thể cứu những người này, chính cậu cũng sẽ phải chết! Chỉ cần cậu chết, thất tinh cục sẽ bị phá vỡ, chúng tôi sẽ có thể đi tìm thế thân cho mình."

Trong lúc ông ta nói chuyện, ở nghĩa trang sau lưng nhà tang lễ cứ truyền tới tiếng cười khúc khích.

Lúc này tôi mới nhận ra không phải Ngũ Tử Duệ biết chú Trần nói chuyện với Tạ Vân An, mà là chú Trương kể cho hắn biết!

Để được sống, cậu ta đã làm giao dịch với chú Trương!

Còn điều chú Trương muốn không chỉ là tìm người thay thế, mà là Tạ Vân An phải chết.

"Đừng để ý tới ông ta!" Tạ Vân Nam kéo tôi đi, mở cửa sảnh anh linh."

Khi bước vào, bên trong vô cùng lạnh lẽo, mùi máu, hương trầm cùng mùi thối của xác chết ập tới khiến người ta phát ốm.

Tạ Vân An đóng cửa lại, nói thẳng: "Bọn họ sắp tới rồi, tìm một chiếc quan tài trống rồi vào nằm đi. Tôi sẽ dạy cô thuật hồn du địa phủ, có thể giúp cô giả chết trong 7749 ngày tránh tháng bảy âm lịch, để những ác ma đó không thể tấn công cô."

Tạ Vân An vừa nói vừa tìm chu sa và bùa chú dưới gầm bàn, vội lấy lá bùa.

Xem ra sảnh anh linh này chính là nơi thiết lập thất tinh cục.

Giữ mạng quan trọng hơn, tôi thậm chí không rảnh để cảm ơn Tạ Vân An, cuống quýt tìm quan tài trống. Nhưng vừa đến quan tài ngay bên cạnh, đập vào mắt là Khương Nhã Kỳ da thịt lẫn lộn, miệng đầy tro cốt.

Tôi sợ hãi lùi lại, bịt miệng không dám hét lên, vội nhìn qua chiếc quan tài khác, nhưng trong đó lại là Hùng Minh Dũng.

Tôi vội tìm quan tài khác thì thấy thi thể của Trần Mặc, Ngô Minh và bạn gái của cậu ta.

Thi thể của Ngô Minh là tay chân bị chặt đứt rồi gắn lại, trên người có vô số vết xước và cắn.

Bạn gái cậu ta thì trong trạng thái khỏa thân, trên người đầy vết bầm tím và lốm đốm, trông rất rợn người.

Giống như Khương Nhã Kỳ, cô ấy cũng bị làm nhục trước khi chết.

Trong sáu bạn học, đã có năm người chết.

Tôi không dám nhìn nữa, vội chạy đến quan tài trong cùng, tưởng nó sẽ trống.

Nhưng nhìn vào lại là khuôn mặt bình tĩnh như đang ngủ của Tạ Vân An, anh mặc áo đạo giáo, hai tay khoanh trước ngực, xung quanh là băng đá, không khí lạnh lẽo bao trùm.

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn nhưng Tạ Vân An đang bận rộn với bùa chú: "Mấy chiếc quan tài này đều làm bằng gỗ thông hơn bảy mươi năm tuổi, dài một thước, dày bốn mươi chín phân, cô nằm nghiêng ở đầu bên này đi."

Anh cẩn thận gấp lá bùa lại: "Đặt lá bùa trong miệng, cắn chặt răng, minh thiên cổ bảy lần, sau đó niệm: Lục phủ thần linh, quản hạt thương sinh, ngô kim đắc trợ, hồn vãng triêu khanh, giải thế thiện ác, dĩ phụng kỳ công, khiển phái quỷ soa, bồi ngô đồng đồng hành (1)."

(1) Tạm dịch là: Thần linh sáu phương, cai quản dân thường, nay tôi giúp đỡ, giải trừ thiện ác, tích lũy công đức, xin hãy phái quỷ soa đi cùng tôi.

"Cô có biết minh thiên cổ là gì không? Chính là..." Anh quay đầu nhìn tôi, thấy tôi đứng cạnh quan tài nơi đặt thi thể của mình, cười khổ: "Đổi quan tài đi, nhớ lời tôi nói. Đây là thuật hồn du địa phủ, triều kiến phán quan, chỉ cần cô sử dụng thuật này, dù là ác ma hay cô hồn dã quỷ cũng không dám động vào cô."

Anh cầm lá bùa đi về phía tôi.

Tôi nhìn anh, lại nhìn thi thể trong quan tài, nhất thời không biết nên sợ hay thế nào.

Trông anh có vẻ bằng tuổi chúng tôi.

Nhưng bằng cách giả chết, anh đã nằm ở đây hàng chục năm.

Còn thất tinh cục chính là hằng năm lấy mạng sáu người vô tội chính anh cũng phải chết một lần để cứu một người sao?

Đáng không?

"Đã năm người chết rồi, chỉ còn một quan tài trống, bên này!" Tạ Vân An chỉ chiếc quan tài trống duy nhất.

"Nếu tôi giả chết, có phải Ngũ Tử Duệ sẽ phải chết không? Anh sẽ cứu cậu ta chứ?"

Du hồn địa phủ này có thể giúp con người ta giả chết, vậy sao để duy trì thất tinh cục này, hằng năm đều có người chết?

Tuy với những gì Ngũ Tử Duệ làm khiến tôi cũng ước gì cậu ta phải chết, nhưng nếu Tạ Vân An có thể cứu cậu ta, nếu làm vậy có thể giảm nhẹ tội của anh, tôi vẫn mong anh có thể cứu cậu ta.

Tạ Vân An cười khổ: "Tôi đã cứu cô, cho nên không thể cứu cậu ta."

"Tại sao chứ? Tôi không hiểu.

Không phải anh nói có thể cứu một người sao?

Đột nhiên tôi nhận ra rằng anh chỉ có thể cứu một người, bây giờ anh lại dùng đến cách giả chết. Nếu tôi giả chết, vậy anh sẽ...

Điều mà chú Trương muốn chính là Tạ Vân An phải chết, như vậy anh không thể sử dụng thất tinh cục để đàn áp họ, họ sẽ có thể tùy tiện hãm hại người khác, tìm người thay thế.

Tạ Vân An đang dùng mạng sống của mình để cứu tôi!

"Ngoại trừ giả chết thì không còn cách nào khác sao?" Tôi lao đến cạnh anh, kéo tay anh.

Nhưng tôi lại phát hiện Tạ Vân An nhìn quan tài chằm chằm, toàn thân cứng nhắc, lẩm bẩm: "Thảo nào đêm đầu tiên chúng tấn công hung bạo như vậy, chúng không thể chờ thêm nữa, bắt buộc phải giết người!"

Trong chiếc quan tài lẽ ra phải trống rỗng lại có một thi thể.

Đó là Đặng Hi Yên, người đã liên lạc đề nghị chúng tôi làm công việc đốt vàng mã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro