5.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tôi hỏi, bố tôi thoáng sửng sốt, nhưng ông ta không hề thấy hối hận: "Con bé sống cũng đau khổ, bị toàn bộ đàn ông trong thôn đùa giỡn, tao làm vậy là giải thoát cho nó. Mày không thấy tò mò là ngày xưa mỗi lần Giang Sơ dù chỉ đau đớn một chút, mày đều cảm nhận được, nhưng mấy năm nay Giang Sơ trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ khi nó chết mày mới cảm nhận được sao? Bắt đầu từ năm năm trước, tao đã sử dụng thuật Lỗ Ban ngăn cách mối liên hệ giữa mày và Giang Sơ, mày là bước cuối cùng, nếu mày không quay về, tao không thể hoàn thành việc này, thế nên tao không dám để mày phát hiện. Đám người trong thôn không phải ai cũng muốn được lợi, muốn chiếm đồ của tao sao? Trong mỗi món đồ của chúng tao đều động tay chân, chỉ cần chuẩn bị xong, tao sẽ lập tức thu lưới. Mày và nó chuyển hóa từ âm khí của cây hòe này. Ở dưới cây hòe tao đã dùng đinh gỗ trói chặt nó, để cây hòe cũng phải cảm nhận nỗi đau và xương máu cả nó. Dưới sự khống chế của tao, cành và rễ của cây hòe này sẽ biến thành tay chân của tao, tao muốn nó giết ai thì nó sẽ giết người đấy. Mày biết không, để rễ cây hòe dài ra khắp thôn, bốn năm nay cứ cách một khoảng thời gian tao sẽ lén chôn thi thể ở một góc trong thôn để cây hòe cảm ứng được. Cây ngàn năm thành yêu, dùng xác chết làm vật dẫn, uy lực lớn cỡ nào! Rạng sáng hôm đó, rễ cây mới phát động, chỉ mới nửa tiếng, toàn bộ người trong thôn không ai may mắn thoát khỏi."

Bố tôi lộ vẻ đắc ý, ngay sau đó lại lắc đầu: "Không đúng, có một kẻ chạy thoát! Chính là bà đồng, bà ta tin lời Giang Sơ nên đã bỏ chạy! Thế nhưng bà ta còn quay về dùng máu tế đèn, giải trừ thuật trói buộc trên người Giang Sơ, để nó thoát ra báo tin cho mày."

Nói tới đây, ông ta cúi đầu nhìn tôi: "Mày biết không, tao vốn chỉ định giết mỗi Giang Sơ ở dưới gốc hòe này, nhưng một con ngốc như nó vậy mà biết tao đang làm gì, ngày nào cũng bảo mọi người mau chạy đi, nếu không sẽ chết hết. Nó muốn phá hỏng chuyện tốt của tao, nếu không phải thời cơ chưa tới, tao sớm đã giết nó. Do vậy tao phải để nó chết một cách đau đớn, từng cây đinh gỗ đào đâm vào người nó mày cũng thấy rồi đúng không!"

Bố tôi lạnh giọng: "Từng cây đinh dài như vậy, lúc đóng vào người nó, nó vô cùng đau đớn, còn khờ dại gọi tao là bố... Mày không muốn cũng như vậy đúng không? Giang Ảnh, mày thông minh hơn nó, cũng thức thời hơn nó, mày không muốn bị từng cây đinh đóng vào người đúng không?"

Ông ta thế mà thật sự lấy ra một cây đinh gỗ đào trong túi, quơ quơ trước mặt tôi: "Muốn thử một chút không?"

Nhưng không cho tôi cơ hội trả lời, ông ta trực tiếp nhặt cái la dưới đất lên, đóng cái đinh vào cánh tay tôi đang bị bà cô giữ chặt.

Tôi đau đớn muốn hét lên nhưng khi mở miệng cổ họng như bị nghẹn lại, chỉ còn tiếng rên rỉ.

Nhớ lại bộ dáng của Giang Sơ bị đóng đinh đầy người, tôi không dám tưởng tượng con bé đã chịu đựng thế nào.

Tôi đau đến mức hai mắt đẫm lệ nhìn ông ta, mắt thấy ông ta chuẩn bị đóng thêm một cái đinh, tôi vội lắc đầu.

"Quả nhiên không ngốc, biết nên chọn thế nào." Ông ta bóp cằm tôi, lạnh lùng nói, "Thế thì đứng dậy, cõng cái xác đi khắp thôn, giữ đèn âm bảy ngày đi, đừng ra vẻ nữa."

"Tại sao chứ?" Tôi hít sâu mấy hơi, cố kìm cơn đau xuống, "Tại sao lại muốn giết tôi và Giang Sơ, còn muốn giết cả người trong thôn?"

"Tao không muốn hại chết chúng, tao chỉ không muốn chúng khinh thường tao, muốn chúng nghe lời tao, để chúng biết tao không phải là một tên thợ mộc hôi thối không thể có con trai." Ông ta điên cuồng gằn từng chữ, "Trước đây tao không có con trai, bọn họ thường nợ tiền công của tao, không trả cũng không sao, nhưng sau này bọn tao cố gắng để có con trai, bọn chúng lại chê Giang Sơ là tên ngốc. Còn nhà họ Mã kia nữa, chúng ngủ với Giang Sơ còn chưa thỏa mãn, muốn tao phải trả tiền, nói ngủ với con ngốc chúng mệt. Trong cái thôn này có ai chịu đứng ra giúp tao, giúp Giang Sơ chứ? Bọn chúng chỉ biết chế giễu, còn trơ mắt nhìn Giang Sơ bị bắt nạt. Tao chỉ đang báo thù cho Giang Sơ thôi, mày cũng muốn thế đúng không?"

Ông ta rút cái đinh trên người tôi ra, kéo tôi đứng dậy: "Nếu mày không cõng xác đi khắp thôn, không tế hồn sống, những kẻ này sẽ chết thật đấy. Chỉ cần mày cõng thi thể của Giang Sơ, lưng tựa lưng như vậy, mệnh trộm long tráo phượng mãi không dứt, bọn họ vẫn còn có thể sống lại, hơn nữa mãi mãi không già, cộng sinh cùng cây hòe kia. Mày làm như vậy là cứu bọn họ, có biết không?"

Thi thể đè nặng trên lưng, tôi cố sức ngẩng đầu nhìn mấy thi thể treo trên cây hòe, lại đảo mắt nhìn mẹ và bà cô như gối rỗ, trái tim trở nên lạnh giá.

Người sống bị khống chế cùng những người đã chết...

Nhiều như vậy sao?

Tôi ngước mắt nhìn, lại thấy Giang Sơ vẫn đang mặc đồ minh hôn lắc đầu với tôi.

Nhưng lần này vì bố tôi ở đây, thi thể trên lưng không còn nói chuyện nữa.

Về việc sống dưới sự kiểm soát của người khác, có lẽ Giang Sơ cảm nhận rõ nhất.

Tôi liếc nhìn bố, lưng cõng thi thể chậm rãi xoay lại.

Ông ta đứng bên cạnh cười vừa lòng: "Thế mới là con gái ngoan, nghe bố đi, bố sẽ không hại con."

Chuyện đã đến nước này, ông ta còn tưởng tôi sẽ tin ông ta sao?

Mẹ tôi nói mình đối xử tốt với Giang Sơ nhưng lại khiến hạ độc khiến con bé trở nên ngu ngốc để mãi mãi che giấu sự thật nó không phải con trai.

Bọn họ khuyên tôi sớm kết hôn, sớm sinh con cũng vì muốn tốt cho tôi, thật ra là muốn bế con của tôi giao cho Giang Sơ, để họ có cháu nội.

Bọn họ nói mình làm tất cả để tốt cho đứa bé, thực chất là để họ nở mày nở mặt mà thôi!

Tôi xoay người, bà cô bên cạnh lập tức cầm ô đỏ chạy tới che cho tôi.

Chính lúc này, tôi giật lấy ô đỏ, chọc cán ô vào mắt bố tôi.

Khi bố tôi hét lên, tôi nhân cơ hội xoay người chạy về phía cây hòe, vừa chạy vừa gọi: "Giang Sơ!"

Giang Sơ mặc bộ đồ minh hôn chạy tới kéo vải trắng quấn lấy người tôi ra, sau đó áp vào thi thể trên lưng tôi, trầm giọng: "Đi nhổ mấy cây đinh gỗ đào đi, cây hòe sẽ không bị ông ấy khống chế nữa."

Khi cô ấy nói chuyện, vô số rễ cây xoắn về phía chúng tôi mang theo tán cây và những cái xác kia.

Hết thi thể này đến thi thể khác đều dang tay cố kéo chúng tôi lại.

Bố tôi hét lớn: "Giang Sơ, tao vì báo thù cho mày nên mới giết bọn chúng."

Giang Sơ đứng phía sau giúp tôi chặn mấy rễ cây kia, lạnh giọng: "Cho tới giờ ông vẫn nghĩ mình làm vậy để cứu tôi sao? Ông chẳng qua không muốn tiếp tục bị họ bắt nạt nữa thôi!"

Nhưng quá nhiều rễ cây, trên lưng còn cõng thi thể, tôi mới giật sợi tơ hồng ra thì hai tay đã bị mấy thi thể kia giữ chặt.

Đúng lúc này, Giang Sơ gọi to: "Bà Giang!"

Tôi sửng sốt, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Tôi thấy bà đồng với vết thương trên cổ leo lên con dốc tôi lao xuống lúc sáng.

Phía sau bà ấy là một nhóm người ăn mặc kỳ lạ giống như đội hát tuồng.

"Thành hoàng (1) đến, yêu tà lùi bước!" Có người kêu.

(1) Thành hoàng (城隍) là vị chủ thần trông coi, quản lý cái tòa thành đó

Nhóm người đi sau bà đồng lập tức hô lên, lao về phía mấy cành cây.

Giang Sơ vội đẩy tôi: "Thi thể lúc sáng chị cõng là của bà Giang, bà ấy ra khỏi thôn mời thành hoàng tới, bọn em giúp chị cản bố với đám con rối này. Chị mau đi đào đinh gỗ đào lên đi, em với bà Giang không phải người sống, không thể làm việc đó."

Nghe cô ấy nói, tôi mới biết thi thể mình cõng trên lưng lao xuống con dốc sáng nay là bà đồng.

Việc trước mắt không thể trì hoãn, mặc kệ ở phía sau có tiếng gào khóc thảm thiết thế nào, tôi vội chạy về phía cây hòe, nhổ đinh gỗ đào lên.

Mấy cái đinh đều được đóng rất chặt, tay tôi lại đang bị thương, không thể dùng sức.

Tôi chỉ đành bổ nhào tới, dùng răng nhổ chúng lên.

Để khống chế cây hòe, bố tôi đóng rất nhiều đinh.

Tôi mặc kệ những tiếng động kỳ lạ phía sau, mặc kệ cành cây hay thi thể cào vào lưng mình, tôi chỉ biết dùng răng nhổ từng cây đinh.

Không biết qua bao lâu, có một bàn tay kéo lấy tôi, tôi vội quay đầu nhìn thì thấy Giang Sơ đứng bên cạnh mỉm cười, sau đó ôm chặt lấy tôi.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, trước mắt có một tia sáng lóe qua.

Một tia chớp to đùng đánh thẳng vào cây hòe.

Tôi chẳng thấy gì cả, hai mắt đau nhức, chỉ có cảm giác Giang Sơ ôm chặt lấy mình, thì thầm bên tai: "Giang Ảnh, đừng sợ, đừng sợ..."

Hai mắt tôi bỗng cay xè, theo bản năng nhớ tới những lần về nhà ngày tết.

Gặp bố mẹ cùng chị cả và chị hai thoạt nhìn rất hung dữ, tôi vô cùng sợ.

Mỗi lần đều là Giang Sơ kéo tay tôi, cười hì hì: "Giang Ảnh, đừng sợ, đừng sợ..."

Dù đã chết, cô ấy vẫn còn an ủi tôi như vậy.

Tôi muốn nói gì đó thì bên tai bỗng có tiếng sấm sét, bản thân liền bất tỉnh nhân sự.

Đến lúc tỉnh lại, đập vào mắt là một bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm đèn pin nhỏ quơ quơ trước mặt tôi: "Có nghe thấy không?"

Tôi hít sâu một hơi, ngồi dậy.

Mắt tôi đột nhiên chua xót.

Nhìn xung quanh, tôi phát hiện khắp nơi đều là đất khô cằn, xác chết nằm la liệt.

Vị trí chỗ cây hòe đã bị thiêu rụi chỉ còn một cái hố lớn, chẳng còn thân cây, cành lá hay rễ nữa.

"Giang Sơ..." Tôi muốn đi tìm cô ấy.

Nhưng bác sĩ vội giữ tôi lại: "Cô bây giờ không thể cử động, đừng nhúc nhích."

Tôi muốn đẩy tay anh ra, anh ta lại ghì tôi xuống, sau đó dùng một vật đâm vào người tôi.

Tôi lại ngất xỉu.

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện.

Người chăm sóc tôi là một nữ cảnh sát, thấy tôi đã tỉnh, sau khi làm các xét nghiệm kiểm tra, cô ấy bắt đầu lấy lời khai của tôi.

Tôi nhớ tới những việc lạ, nhưng sau tất cả, tôi không nói gì về thuật Lỗ Ban hay cây hòe, chỉ nói em trai nên mình vội về đưa tang, kết quả bị sét đánh ngay dưới gốc cây hòe.

Nữ cảnh sát kia cho tôi biết mọi người trong thôn đều đã chết, có thi thể bị thiêu rụi không thể nhận dạng, cho nên không thể phân biệt đâu là thi thể của ai.

Cô ấy còn nói có rất nhiều thi thể không mặc quần áo.

Câu này có chút ám chỉ, tôi chỉ lắc đầu, giả bộ rất mệt.

Ngày thứ hai tôi ở bệnh viện, chị cả và chị hai vội chạy tới, bọn họ không nói gì, một người giúp tôi gọt táo, một người đi hỏi bác sĩ tình hình của tôi, đóng viện phí.

Có lẽ nếu không có sự đối xử phân biệt của bố mẹ, anh chị em trong nhà sẽ rất hòa thuận.

Sau khi khỏe lại, tôi quay về thôn xem nhưng nơi này đã bị phong tỏa, nghe nói dưới lòng đất có một loại nam chân nên mới hút sấm sét đánh chết mọi người.

Nhưng tôi biết sấm sét đó có liên quan tới Giang Sơ.

Khoảnh khắc cuối cùng cô ấy ôm chặt tôi là để bảo vệ tôi.

Tôi ở thị trấn hơn một tháng, cảnh sát xử lý thi thể nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Giang Sơ.

Có lẽ khi sét đánh xuống, cô ấy là người đứng mũi chịu sào nên không còn nữa.

Hoặc có lẽ, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

[Hết bộ 5]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro