27.7 - 27.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Cứ tưởng để làm con rối sẽ tốn rất nhiều thời gian, ai ngờ Minh Tuyển lại đi pha trà ngon, rồi gọi phía sau: "Diệp Lăng!"

Anh ta vừa dứt lời, lập tức có một người giống hệt tôi từ bụi hoa khổng lồ bước ra. Người đó mặc bộ quần áo tôi mặc hôm qua, trên cổ đeo sợi dây chuyền y hệt, ngay cả ba nốt ruồi trên xương đòn cũng giống như đúc.

"Làm cả đêm qua đấy." Minh Tuyển rót trà cho tôi, cười nói, "Trước khi lấy gân hồn trong người cô ra tôi phải nhắc nhở cô, cô ăn quá nhiều, thời gian cũng dài nên sau khi nôn sẽ rất khó chịu."

"Nhưng nếu không nôn ra, tôi sẽ biến thành mẹ của Hoa Dương Vũ đúng không?"

Hành động này có phải là chiếm đoạt thể xác như truyền thuyết không?

"Ai mà biết người đó có phải mẹ hắn không, nói không chừng họ không phải bố con!" Minh Tuyển gắp miếng thịt bò đưa cho con rối, "Nếu thành công với cô, linh hồn của cô sẽ là mẹ của Hoa Dương Vũ, nhưng thân phận chẳng phải là bạn gái của hắn à? Qua mười hai năm nữa thân xác của bố Hoa già đi, bọn họ lại tìm cho ông ta một thân xác hai ba mươi tuổi, đến lúc đó cô sẽ gọi ông ta là gì?"

Cách Minh Tuyển nói chuyện đầy sự bình tĩnh và thương xót.

Tôi đang ngơ ngác thì nghe bên cạnh có tiếng lạch cạch.

Quay đầu nhìn, con rối kia đã ăn hết thịt bò, nước sốt màu đỏ và máu tươi từ khóe miệng chạy ra đáng sợ không thể tả, nhưng khuôn mặt vốn không có sức sống của nó lại toát ra sự thỏa mãn vì có đồ ăn.

"Cô nói xem, rốt cuộc là tâm trí khống chế cơ thể hay cơ thể khống chế ngược lại tâm trí đây?" Minh Tuyển chỉ con rối, trầm giọng, "Tôi đã nhặt gân hồn hôm qua cô nôn ra cho vào dạ dày của nó. Nó vốn dĩ không có vị giác nhưng nhờ gân hồn mà nó đã có thể cảm nhận được máu thịt của mình, cho nó biết mình thích thịt bò, vậy nên nó ăn rất ngon miệng."

Nhớ mỗi lần ăn các món thịt bò do bố Hoa nấu, tôi đều ăn rất ngon miệng, lúc này không cần đến nhụy hoa của cây ăn thịt người, tôi bắt đầu có cảm giác buồn nôn.

Tôi chạy ra bên ngoài dựa vào cái thùng lớn, nôn ra không ngừng.

Ban đầu là thịt bò, sau đó là hồn gân làm thành thịt viên.

Trong lúc tôi nôn, Minh Tuyển vẫn tiếp tục rót trà, bảo tôi uống rồi nôn ra tiếp.

Tôi nôn cho đến khi hai chân mềm nhũn, cả người đuối sức dựa vào cái thùng, thật sự không thể nôn được nữa, Minh Tuyển mới đỡ lấy tôi, đưa tay chỉ vào con rối khi nãy.

Con rối đó bắt chước tôi dựa vào thùng nước, há miệng như thể đang nôn.

Con rối mà Minh Tuyển làm thật sự giống người như đúc.

Trong miệng của nó vẫn còn dính thịt bò vụn trên răng.

Ngay lúc tôi tưởng nó cũng sẽ nôn, tất cả hồn gân trong thùng nước như sống dậy, các xúc tu bò lên thành, tất cả chui vào miệng con rối.

Tôi thật sự không còn gì để nôn nữa, bụng liên tục quặn thắt.

Kỳ lạ thay, khi những gân hồn ấy vào người, con rối lập tức trở nên sống động và tràn đầy năng lượng.

"Trong cơ thể của nó vốn đã có gần hồn, khi nãy lại ăn thịt bò. Hơn nữa con rối vốn không có linh hồn, gân hồn sẽ không bị linh hồn trong cơ thể trục xuất nên hiệu quả rất nhanh." Minh Tuyển hưng phấn nói, "Tôi sẽ gọi điện cho sếp của cô, sắp xếp cho cô đi công tác hoặc tăng ca đến nửa đêm, đến khi đó để con rối này thay cô về nhà. Tạm thời cô cứ tập thích ứng lại sau khi nôn gân hồn ra đi. Giờ thì tôi đi nghiên cứu gân hồn này đã, để xem con hồ ly chết tiệt Hồ Vân Sơn kia còn mắng tôi làm con rối như người chết không."

Minh Tuyển hào hứng đi về phía con rối, chắp hai tay lại, niệm chú.

Con rối vốn tràn ngập sức sống đột nhiên nhắm mắt lại, đứng bất động như thể bị cắt nguồn điện.

Tôi choáng váng ngồi gần đó, bắt đầu thấy đói bụng, miệng chảy nước miếng, trong đầu tràn ngập hình ảnh mì bò, súp bò cà chua, nạm bò, bò viên...

Dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt dạ dày tôi khiến nó nhói lên vì đói.

Nước miếng chảy ròng ròng, mũi cũng chảy nước mũi.

Tôi ngửi thấy mùi thịt bò thoang thoảng trong không khí, theo phản xạ bước vào trong.

Nhưng con rối không chỉ ăn hết thịt bò mà còn liếm sạch hộp đựng.

Tôi biết bản thân có phản xạ này không phải vì tôi muốn ăn mà là gân hồn ở lâu trong cơ thể tôi thèm muốn mùi vị mà nó thích.

Tôi vội uống ly trà để khử vị.

Nhưng tôi lại theo bản năng nhìn về phía xô nước mình vừa nôn ra.

Trong tâm trí tràn ngập mùi thơm và vị ngon ngọt của món thịt bò sáng nay.

Đôi chân không tự chủ mà đi về phía cái thùng.

Đến gần cửa, tôi lập tức đóng sầm cửa lại để không cho bản thân ra ngoài.

Tâm trí điều khiển cơ thể hay cơ thể điều khiển ngược lại tâm trí?

Thật ra đó là dục vọng của cơ thể!

Tôi thở hổn hển, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó quấn mình trong tấm vải trắng rồi đi thẳng vào nhà kho, nơi cất những con rối chưa hoàn chỉnh.

Tối đóng cửa lại, tự dùng vải trắng trói mình vài cái kệ.

Nhưng cơn đói càng ngày càng mãnh liệt, mũi và miệng bắt đầu chảy nước dãi.

Khát vọng này đang kêu gào ở mỗi phận trên cơ thể, ngay cả đầu cũng đau như búa bổ.

Tôi kéo mạnh tấm vải trắng buộc chặt quanh đầu, bịt mũi miệng lại.

Hô hấp là quan trọng nhất.

Đến khi có cảm giác ngạt thở, cảm giác đói khát lập tức chuyển sang nhu cầu cần oxy.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mỗi lần kề cận cái chết, tôi lại kéo tấm vải trắng ra cho mình thở.

Đến khi dạ dày kêu gào, tôi lại trói chặt bản thân.

Cuối cùng không biết qua bao lâu, tôi ngất đi.

8

Khi tỉnh dậy, tôi đang ngâm mình trong bồn thuốc màu nâu.

Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi đang đổ dược liệu vào.

Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy mỉm cười: "Tôi là Mãn Tinh Vân. Lão Minh nói cô trúng bị thực táng quá lâu, gân hồn đã hòa vào máu thịt, phải tắm bằng thuốc mới có thể xua tan những gân hồn còn sót lại."

Cô gái ấy vừa khuấy nước thuốc vừa nghi ngờ hỏi: "Đúng là kỳ lạ, nước thuốc vẫn còn chưa pha xông nhưng trông cô có vẻ ổn rồi, giống như tất cả gân hồn đã bị xua đuổi ra ngoài vậy."

Thấy tôi nhìn chằm chằm, cô ấy cười nói: "Đừng lo, chỉ cần ngâm một lần là không sao."

Cô ấy xoay người bưng một cái bát đến cho tôi: "Uống đi."

Nghe nói mình sẽ không sao, tôi thở phào.

Chén thuốc mà cô ấy đưa có mùi thuốc Bắc nồng nặc, nhìn vào, tôi thấy nó có màu hổ phách trông giống cam thảo.

"Nước tiểu bé trai với nước bùa của Bạch nhị gia có thể xua đuổi gân hồn trong dạ dày cô với tốc độ nhanh nhất. Nếu không tới tối, khi họ niệm chú gọi hồn, cô vẫn sẽ bị khống chế trở về."

Nước tiểu của bé trai?

Tôi hít sâu một hơi, tự nói với bản thân đừng nghĩ nhiều, ngửa đầu uống hết một hơi.

Có vị cay, tanh, se lại trong miệng.

Uống hết chén thuốc xong, tôi vội dùng nước thuốc trong bồn để súc miệng.

Mãn Tinh Vân quan sát tôi một lúc, sau khi chắc chắn tôi không còn phản ứng nào khác, cô ấy mỉm cười: "Ngâm thế là được, cô có thể ra ngoài rồi."

Cô ấy cho tôi xem điện thoại, đã hơn 23:00 rồi.

Tôi mặc quần áo vào rồi ra ngoài thì thấy Mãn Tinh Vân và một người đàn ông khoác áo choàng màu đỏ với vẻ ngoài như thần tiên đang đi vòng quanh con rối.

Con rối trông giống hệt tôi đang trả lời điện thoại với giọng điệu mệt mỏi: "Đang trên đường về, nhanh thôi... Hôm nay em phải chỉnh sửa tài liệu dự án với khách, đang mệt lắm. Được, ăn mì thịt bò cũng được..."

Từ giọng nói đến cách nói chuyện của con rối đều giống hệt tôi khi quá mệt mỏi vì phải tăng ca, thậm chí còn có hành động nuốt nước bọt cuối cùng vì đói bụng.

"Được chưa, con hồ ly chết tiệt?" Minh Tuyển kiêu ngạo hỏi Anh ta vỗ vai người đàn ông mặc áo đỏ, "Bao nhiêu năm không có bước đột phá, không ngờ gân hồn lại có thể giúp con rối trở nên có sức sống."

Lúc này thấy tôi bước ra, Minh Tuyển ho một tiếng, giới thiệu: "Mãn Tinh Vân." Sau đó anh ta chỉ người đàn ông mặc đồ đỏ, "Cô nhìn thấy không?"

Một người đàn ông sừng sững đứng đó như vậy, còn mặc đồ đỏ, muốn không thấy cũng khó!

Hơn nữa cái đuôi hồ ly sau lưng anh ta còn quấn chặt hông Mãn Tinh Vân, thỉnh thoảng giở trò trêu ghẹo.

Mãn Tinh Vân thấy tôi nhìn, lập tức đẩy người đàn ông kia ra, sau đó nói với tôi: "Con rối này có vẻ thành công rồi, để nó thay cô về nhà đi. Ban ngày trong lúc cô hôn mê chúng tôi đã mượn di động của cô cho nó xem clip để bắt chước cô."

Thảo nào lại giống đến thế.

Nhìn con rối giống hệt mình, tôi cứ có cảm giác là lạ.

Nhưng thời gian không chờ ai, con rối đã cầm chìa khóa xe và hộp giữ nhiệt đã được rửa sạch chuẩn bị lái xe về nhà.

Ngay cả di động của tôi cũng bị nó lấy đi.

Nếu đã để con rối về nhà tôi, bọn họ có đi theo không?

Bọn họ không sợ con rối này gặp vấn đề, không bao giờ quay lại à?

Có điều hình như Minh Tuyển đã chuẩn bị sẵn, anh ta đã lấy được quyền xem camera giám sát ở nhà tôi, bốn chúng tôi cùng nhau ngồi xuống sô pha xem màn hình.

Ngoài ra Hồ Vân Sơn còn gắn thêm vài thiết bị để chúng tôi có thể giám sát từ mọi hướng.

Nghĩ đến việc bố Hoa và Hoa Dương Vũ ban đêm thay phiên nhau làm cái việc kia, tôi cảm thấy xã hội này thật sự ghê tởm.

"Chỉ là một cái xác mà thôi." Minh Hiên đưa cho tôi một hộp sữa, "Trong lục đạo luân hồi, ai có thể bảo đảm mỗi lần được làm người là luôn giữ mình trong sạch? Những kiếp làm động vật, có ai bận tâm đến việc nam nữ hoan ái? Chuyện xấu đều do họ làm, cô cần gì phải xấu hổ?"

Minh Tuyển cắm ống hút vào hộp, ngồi xuống bên cạnh.

Có vẻ những gì anh nói đều có lý.

Trong khi chờ con rối về nhà, Mãn Tinh Vân giải thích: "Thực táng quá nham hiểm, trái với thiên đạo. Bạch nhị gia đã theo dõi họ từ lâu. Bọn họ vốn là một gia đình nhưng không phải bố mẹ và con mà thực ra là ba anh em. Bọn họ quá khôn khéo nên không thể theo sát, nhưng mỗi lần tồn tại quan hệ của họ đều không đúng mực. Thực táng dựa vào gân hồn vào cơ thể, vậy nên cơ thể của ký chủ sẽ già đi rất nhanh, khoảng hai mươi đến ba mươi năm họ phải thay đổi một lần. Trước khi thay đổi, họ đều dùng quan hệ yêu đương để tìm hiểu các mối quan hệ và hành vi của đối phương, như vậy mới không bị phát hiện. Đương nhiên lúc lựa chọn phải cố gắng chọn người có các mối quan hệ xã hội càng đơn giản càng tốt."

Mãn Tinh Vân cười khinh: "Những kẻ đó chẳng qua là đám ký sinh trùng đáng thương không dám vào luân hồi, sống nhờ ăn bám người khác mà thôi."

Tôi nhớ lại lần đầu Hoa Dương Vũ và tôi mới gặp nhau tuyệt vời làm sao, không ngờ đây chỉ là một trò săn mồi.

Đúng lúc này, con rối đã mệt mỏi về đến nhà.

Nó vừa mở cửa, bố Hoa đã nghi ngờ nhìn nó, còn nắm lấy tay nó.

Có điều con rối lại khịt mũi, theo mùi hương xuống bếp.

Bố Hoa thở phào, vội đi lấy đồ ăn cho nó.

Con rối được gân hồn điều khiển nên ham muốn ăn thịt vô cùng rõ ràng.

Trong lúc nó ăn, bố Hoa cầm khăn giấy lau miệng cho nó, còn xoa ba nốt ruồi trên xương đòn của nó nhưng nó không hề phản kháng, thậm chí còn nhìn bố Hoa rồi mỉm cười.

Khi ấy, nụ cười trên mặt bố Hoa trở nên đầy thâm ý.

Ông ta ôm vai nó, tựa đầu vào vai nó thì thầm.

Dù không nghe thấy, tôi vẫn có thể nhìn ra sự yêu thương cưng chiều từ thái độ của ông ta.

Sau đó ông ta hưng phấn kêu lên, gọi Hoa Dương Vũ đang ở trong phòng.

Cả hai một trái một phải ôm lấy con rối.

Mà con rối vẫn đang chăm chú ăn thịt bò.

Kế tiếp, ông ta vào phòng lấy một nén nhang ra thắp trên bàn ăn.

Không biết có phải ảo giác hay không, khi nén nhang tay, tôi hình như nghe thấy có ai đó gọi mình, chân tay theo bản năng muốn ra ngoài.

Tôi bắt đầu hoảng sợ.

Giống như khi còn bé tôi đến nhà họ hàng và phải ở lại qua đêm, nhưng đến lúc trời tối tôi lại khát khao về nhà.

"Đó là tủy hương."

Minh Tuyển thấy thế, nháy mắt ra hiệu với Mãn Tinh Vân.

Mãn Tinh Vân lập tức lấy một cây nhang trong balo ra, thắp lên.

Đó là trầm hương, ngay khi nó được thắp lên, khát vọng về nhà và nỗi sợ trong lòng tôi đều bị đè nén.

Minh Tuyển giải thích: "Máu thịt là đồ ăn, vào dạ dày sẽ chuẩn hóa luân hồi. Xương tủy làm hương, chiêu hồn gọi phách. Tủy hương kia dùng để tập hợp các gân hồn nằm rải rác khắp nơi trong cơ thể, chiếm lấy thể xác một cách trọn vẹn."

Mấy thứ này quá chuyên nghiệp, tôi nghe không hiểu, chỉ biết nhìn chằm chằm Hoa Dương Vũ trên màn ảnh, sắc mặt hắn lúc này toát ra tình yêu mãnh liệt mà trước nay tôi chưa từng thấy.

Tôi không khỏi buồn nôn, bọn họ là anh em mà!

Nhưng có vẻ người em gái cũng không muốn bị hai anh trai mình khống chế!

Tủy hương vừa được thắp lên, con rối đang ăn thịt dường như dần trở nên tỉnh táo, mở miệng nói gì đó.

Dương Hoa Vũ và bố Hoa hưng phấn chạy tới ôm lấy con rối, gọi tên ai đó.

Chính lúc này, da thịt trên người con rối lập tức biến thành dây leo trói chặt hai người, đồng thời có vài dây leo như con rắn chui vào miệng họ.

Mãn Tinh Vân đứng bật dậy: "Hồ Vân Sơn, làm việc!"

"Để lại mấy trấn hồn hương đi." Minh Tuyển lên tiếng, chỉ vào tôi, "Cô ấy bị thực táng ảnh hưởng, hồn phách chưa ổn định, đốt mấy nén hương trấn hồn cô ấy đi."

"Từ khi nào thì lão Minh trở nên tốt bụng vậy." Hồ Vân Sơn lại vung đuôi hồ ly lên, trêu chọc tôi, "Nghe đâu lần này anh ta chủ động giúp cô hả? Còn không lấy tiền đúng không?"

"Có bao giờ anh nhờ tôi giúp mà trả tiền cho tôi không? Lần sau có việc gì thì đừng đến tìm tôi nữa." Minh Tuyển hừ một tiếng.

Mãn Tinh Vân tươi cười lấy nhang trong balo ra: "Diệp Lăng, thắp hương này lên, ngủ hai ba ngày, việc này sẽ trở thành quá khứ. Cô cứ coi như việc này chưa từng xảy ra, đừng suy nghĩ nhiều."

Tôi còn muốn nói vài câu thì Minh Tuyển đã vung cây trầm hương đang cháy lên, tôi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại, tôi vẫn nằm trên sô pha trong phòng giám sát, trên người có phủ thêm chăn.

Tôi ra ngoài tìm Minh Tuyển thì phát hiện đám con rối ở nhà kính đã biến mất, chỉ còn ba con bò đi tới đi lui.

Tôi gọi Minh Tuyển mấy lần nhưng không có ai trả lời, tôi liền cầm gậy đuổi ba con bò kia đi, trong lòng thầm nghĩ sao Minh Tuyển lại đưa mấy con bò này đến đây.

Ngay khi tôi vừa cầm gậy đến gần, một con bò vàng đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt toát lên sự oán hận, gào lên rồi lao tới.

"Này!" Tôi vội cầm gậy quơ quào.

Một con bò khác cũng xông tới, nó không kêu la, trực tiếp húc về phía tôi.

"Minh Tuyển! Minh Tuyển!" Tôi sợ đến mức ném cây gậy đi, xoay người bỏ chạy.

Nhưng vừa xoay người, tôi đã lao vào vòng tay của Minh Tuyển.

Anh đỡ lấy tôi, quát: "Định!"

Hai con bò nổi điên kia lập tức dừng lại, lộn ngược ngã xuống đất.

Đây là bò hay con rối vậy?

Hai con bò này một con oán hận, một con trông có vẻ không cam lòng, ánh mắt hình như rất quen.

"Là Hoa Dương Vũ và bố Hoa." Minh Tuyển chỉ từng con, sau đó chỉ con ngây thơ còn lại, "Mẹ Hoa."

"Hả?"

"Tối qua lúc con rối đến nhà cô bắt họ, tôi đã nghĩ đến việc dùng họ làm con rối." Minh Tuyển khoanh tay lại, đứng sang một bên, "Không phải họ thích dùng thịt bò để thực táng sao? Vậy thì tôi sẽ làm ra ba cái đầu con rối là bò, cho họ thật sự biến thành bò luôn. Vì sợ cô còn tình cảm với Hoa Dương Vũ nên tôi mới cho cô ngủ mấy ngày, đợi đến khi việc này thành công mới tắt hương, cho cô tỉnh lại."

Minh Tuyển chỉ vào hai con bò đã ngã xuống, sau đó thương hại nhìn con bò còn lại, "Hồn phách của bà ấy không thiếu, nhưng vì còn tủy hương và phần thịt còn lại không biết đã đi đâu nên mới biến thành như vậy? Sao hả? Dù là thần thái hay khí chất đều giống như đúc đúng không?"

Con bò Hoa Dương Vũ vẫn nằm dưới đất, liên tục rên rỉ, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.

Nghĩ đến việc hắn gạt tôi, tôi lập tức xoay người đi, nói với Minh Tuyển: "Làm tốt lắm."

Minh Tuyển bật cười: "Thế sau này cô Diệp định thế nào? Có muốn ở lại cùng tôi nghiên cứu con rối và thực táng không?"

Tôi lại nhìn về phía con bò ngây thơ kia, cúi đầu cười: "Được."

Khi đã thực táng, hai đến ba mươi năm bắt buộc phải thay đổi cơ thể một lần.

Trong quá trình đó chắc chắn sẽ phải dùng đến thịt bò.

Mà hai con bò kia...

Tôi hận đến xương tủy!

Minh Tuyển là chuyên gia tạo con rối, tôi muốn tạo ra họ thành ra thế nào thì họ chắc chắn sẽ phải như thế đấy!

[Hết bộ 27]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro